Sủng Nhập Tâm Phi - Chương 93
Sủng Nhập Tâm Phi
Chương 93
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được đề cử trong Giải thưởng Bạch Ngọc Lan là Bạc Kha Nhiễm, Liễu Hâm, Chu Dao Chi.
Mà người cuối cùng nhận được cúp người là Bạc Kha Nhiễm.
Kỷ Thư Kỳ liền đem ánh mắt đặt ở trên người Liễu Hâm, sở dĩ cô ta không có đi tìm Chu Dao Chi là bởi vì cô ta cùng Chu Dao Chi hoàn toàn không quen biết, hơn nữa cô ta cũng không muốn có thêm một người nào nữa biết được việc này.
Mà Liễu Hâm là ảnh hậu, cô là người có hy vọng nhận được giải thưởng này nhất, nhưng năm nay Giải thưởng Bạch Ngọc Lan lại trao cho Bạc Kha Nhiễm.
Cô ta nghĩ, trong lòng Liễu Hâm sợ là sẽ không thoải mái.
Vì thế sau khi kết thúc chương trình liền đi tìm Liễu Hâm.
Nhưng mà cô ta đúng là người không có đầu óc, trong lúc nóng đầu lại tìm đến cô, hoàn toàn không nhớ rõ lần trước ở phim trường, thái độ của cô đối với cô ta như thế nào.
Rất rõ ràng hai người không phải một loại người.
Nhưng chính cũng vì cô ta đi tìm cô, cho nên thời điểm phơi ra chuyện này, người đầu tiên cô nghĩ đến là cô ta.
Sau khi nghe xong lời của Liễu Hâm, Bạc Kha Nhiễm trầm mặc vài giây.
Bạc Kha Nhiễm tự nhận là chính mình không có chỗ nào đắc tội với cô ta, chính là cô ta nhiều lần lại đi khiêu khích chính mình.
“Này cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nói thật ta cũng không thể một mực chắc chắn chính là cô ta, nhưng là ít nhất mọi người sẽ có điểm mấu chốt đột phá.”
“Tôi đến để nói cho cô chuyện này, tôi còn có việc, đi trước nhé.” Liễu Hâm nói.
Bạc Kha Nhiễm đưa mắt nhìn Liễu Hâm một cái, cô càng cảm thấy bản thân mình tin tưởng cô ấy quả thật không sai.
“Cảm ơn cô.” Cô chân thành mà nói.
Liễu Hâm đưa mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Bạc Kha Nhiễm, ngẩn ra một giây, tiện đà lắc đầu.
“Không cần khách khí, tôi chỉ cầu tâm an mà thôi.”
Sau khi Liễu Hâm đi rồi, lúc này Lục Hi Hòa mới nói với cô.
“Tôi muốn nói, phỏng đoán của Liễu Hâm là không có sai, qua chuyện này có thể thấy được chính là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ.”
Không thể không thừa nhận, khi nghe những lời vừa rồi của Liễu Hâm, cô dường như cũng tin hết thảy việc này đều là Kỷ Thư Kỳ giở trò quỷ.
Lúc còn quay < Nhậm trọng thành >, cô ta thường xuyên ở sau lưng cô giở trò, ngấm ngầm cho người ngáng chân cô cũng không ít.
Muốn nói người có động cơ này đại khái cũng chỉ có mình cô ta.
Tiếp theo hai người lại hàn huyên một hồi, thẳng đến khi Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị đi thu tiết mục, cô lúc này mới rời đi.
Sau khi Lục Hi Hòa ra ngoài liền nhìn thấy xe bảo mẫu chuyên dụng của mình đang đậu một bên, mà Thái Nguyệt đang ngồi ở trong xe chờ cô.
“Tiểu tổ tông, ngài rốt cuộc cũng ra rồi?”
Lục Hi Hòa không cho là đúng mà cười cười, sau đó ngả người ra dựa sát ra ghế ngồi đằng sau một bộ thoải mái.
“Đúng rồi.” Cô đột nhiên ngồi thẳng người lên.
Thái Nguyệt bị tiếng nói và động tác của cô làm cho hoảng sợ, cô trợn trắng mắt mà liếc nhìn Lục Hi Hòa một cái.
“Làm sao nữa?”
Liền này tiểu tổ tông tẫn có thể lăn lộn, sáng sớm hôm nay bên kia còn có buổi chụp hình, vậy mà cô cũng mặc kệ, một hai phải bay trở về, cho nên, bây giờ hai người phải tới sân bay, lại bay trở về M quốc.
Trong một buổi sáng, bay qua lại giữa hai quốc gia, không khác gì con thoi.
Mà cô lăn lộn như vậy, vị kia nhà cô cũng mặc kệ không quản.
Lời nói tàn nhẫn cái gì, chỉ cần tiểu tổ tông này vừa lăn trên giường, người kia ngay cả rắm cũng không dám thả một cái.
Cũng cũng chỉ có cô mới có thể đem vị kia dỗ dành đến xoay quanh mình, cố tình người nào đó còn rất cam tâm tình nguyện.
“Chị có nhớ lần cuối cùng Tập đoàn Trừng Hân yêu cầu em làm người phát ngôn mỹ phẩm của họ không?”
“Nhớ rõ, bất quá không phải bởi vì lịch trình đã kín nên chị đã giúp em từ chối rồi sao?”
“Vậy bây giờ chị liên hệ với người phụ trách việc này một chút, nói là hiện tại em có thời gian.”
Thái Nguyệt nhíu nhíu mày, không hiểu được ý nghĩ của vị tổ tông này.
Hiện tại cô có thời gian ở chỗ nào?
“Lịch trình của em đã kín hết rồi.”
“Em mặc kệ, chị tùy tiện giúp em đẩy một cái đi, đem cái này đẩy đi lên.”
“Chính là bọn họ đã tìm người khác làm đại diện, hình như là một vị nữ nghệ sĩ gọi là Kỷ Thư Kỳ.”
“Muốn chính là cô ta làm đại diện, nếu không phải cô ta, cái đại ngôn này em còn không làm đâu.” Lục Hi Hòa nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu.
Tuy rằng cô nói rất nhỏ, nhưng Thái nguyệt vẫn nghe rõ ràng.
“Lời này của em là có ý gì?”
“Giữa em và Kỷ Thư Kỳ có mâu thuẫn gì sao?”
Này cũng đúng nha, Lục Hi Hòa thích hay không thích minh tinh nào cô đều rất rõ ràng, còn chưa từng nghe cô đề cập qua người tên Kỷ Thi Kỳ này.
“Không có, em cùng cô ta có thể có mâu thuẫn gì chứ.”
“Đó là…”
“Muốn thấy cô ta khó chịu.”
Thái nguyệt, “…”
Cô ở cái giới này, chủ yếu là muốn nhìn người khó chịu sao?
Sau khi Lục Hi Hòa nói xong liền lại lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại.
“Có chút mệt, tới sân bay gọi em nhé.”
Thái Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế đến nỗi nhìn không thấy một lỗ chân lông của cô.
Nàng cũng chính là dài quá như vậy một trương phúc hậu và vô hại mặt, kỳ thật một bụng ý nghĩ xấu.
Vị kia nhà cô lại càng tùy ý cô, đúng là hai vợ chồng một bụng đều là ý nghĩ xấu.
*
Chuyện này tiếp tục lại lên men, tình thế cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Từ sau khi sự việc bị đưa ra ngoài ánh sáng, Bạc Kha Nhiễm cũng không ra mặt đính chính bất cứ cái gì.
Cho nên ngắn ngủn một buổi sáng.
Mà fans trên Weibo của cô trung bình một giờ mất đi mấy chục nghìn.
Mà bình luận trên Weibo bình quân một giờ thì lại tang đến mấy trăm ngàn.
Đương nhiên, bình luận bên dưới Weibo đều là đang thóa mạ cô.
Bạc Kha Nhiễm cũng không có xem di động, bởi vì cô thật sự là không có thời gian, cả một buổi sáng cô đều phải quay chương trình, đi theo tổ tiết mục tổ chạy khắp nơi, nào có thời gian đâu mà chạm vào di động.
Thẳng đến lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Bạc Kha Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Dữ điện.
Bọn họ đã điều tra rõ ràng người phía sau màn thao túng việc kia.
Quả nhiên liền giống như lời Liễu Hâm đã nói.
Là Kỷ Thư Kỳ không sai.
“Nhiễm Nhiễm, em có đang nghe không?” Đầu kia Thẩm Dữ chờ mãi không thấy Bạc Kha Nhiễm đáp lại.
“Ừ, có nghe.”
“Nếu hiện tại chúng ta đã biết người sau lưng, chuyện phía sau có nên thu lưới lại không.”
“Anh muốn làm như thế nào?”
“Đầu tiên cần phải làm là đem mấy cái hot search này ép xuống.”
“Nhưng mà sau khi chuyện này chấm dứt, cuối cùng quan hệ của em và ba cũng sẽ bị người ta biết đến.” Thẩm Dữ bổ sung một câu.
Ngay từ đầu Bạc Kha Nhiễm cũng không hiểu được ý đồ của Thẩm Dữ là gì, nhưng suy nghĩ đảo trong đầu một hồi lâu, cô rốt cuộc đã hiểu.
Tục ngữ nói muốn cởi chuông thì tìm người buộc chuông.
Anh đây là muốn trải đường sau này cho cô, giúp cô có được sự thiện cảm lớn nhất từ cư dân mạng sau này.
Cô biết, chuyện này mặc kệ xử lý như thế nào thì cuối cùng cô vẫn phải đưa gia đình ra xem như là một kết thúc.
Cho nên mối quan hệ cha con giữa cô và Bạc Lập chắc chẵn sẽ bị phanh phui.
Tuy nhiên, cùng là đưa ra ánh sáng.
Chủ động đưa ra ánh sáng và bị động đưa ra ánh sáng, hai chuyện này có sự ảnh hưởng rất lớn.
Thẩm Dữ hiện tại vẫn đang cố đè hot search xuống, chẳng qua là tạo ảo giác bọn họ không muốn giải thích, nhưng bọn họ cũng biết càng muốn đè xuống, cư dân mạng càng muốn đào ra.
Và những gì họ muốn chính là hiệu ứng này.
Bởi vì dư luận quá lớn nên đích thân cô phải đứng ra giải thích, để công chúng biết rõ được mối quan hệ thực sự của hai người.
Cứ tưởng rằng là một nữ minh tinh bị người ta bao dưỡng làm kẻ thứ ba, ai mà nghĩ đến người ta chính là hai cha con hàng thật giá thật, chỉ là người ta muốn điệu thấp làm việc mà thôi, ngờ đâu sự việc phanh phui mới biết được người ta có ô dù lớn đến thế.
Những cư dân mạng nào trước đây mắng chửi dữ dội nhất bấy giờ thảm hại nhất.
Bạc Kha Nhiễm, người đã quá khổ sở vì họ, nghiễm nhiên trở thành đối tượng đáng thương trong mắt mọi người và hướng dư luận tự nhiên sẽ thiên về phía cô.
Thẩm Dữ thật sự đem từng bước tính đến rõ ràng.
“Thẩm Dữ.” Bạc Kha Nhiễm gọi anh một tiếng.
“Ừ, anh đây, làm sao vậy?”
“Trước khi đóng cửa Internet hoàn toàn, em có thể làm một vài việc được không?”
“Được.”
Bạc Kha Nhiễm cũng không nói làm làm cái gì, Thẩm Dữ đáp ứng mà không cần suy nghĩ.
Chỉ cần là việc cô muốn làm, anh sẽ hỗ trợ hết mình và là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
Nguyễn Lệ nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi đó liền quay lại, cô đang cúi đầu, không biết đang nghĩ đến cái gì, bộ dạng xuất thần.
Tiếng bước chân đã làm cô tỉnh táo lại.
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Lệ.
“Lệ tỷ.” Cô nghiêm túc gọi chị một tiếng.
Nguyễn Lệ sửng sốt một chút, vẻ mặt cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, làm cho thâm tâm chị cảm thấy hoảng hốt.
“Chuyện gì vậy?”
“Em muốn chị giúp em điều tra một người, tất cả các thông tin của cô ta, rõ ràng nhất có thể…”
“Được, là ai, em nói đi.”
Không phải chỉ là điều tra một người thôi sao?
Làm gì mà phải nghiêm túc đến như thế?
“Kỷ Thư Kỳ.”
“Hả?” Nguyễn Lệ khó hiểu nhìn về phía cô.
Cô không có việc gì làm hay sao mà điều tra cô ta làm gì?
Chẳng lẽ là…
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt dần dần thay đổi của Nguyễn Lệ, cô gật đầu.
“Đúng vậy, giống như những gì chị đang nghĩ.”
“Là cô ta?”
“Lệ tỷ, chị có cảm thấy em quá bất cẩn hay không?” Bạc Kha Nhiễm không trực tiếp trả lời câu hỏi của chị mà hỏi chị một câu như vậy.
Nguyễn Lệ ngạc nhiên nhìn cô.
Trên thực tế, chị cảm thấy Bạc Kha Nhiễm chỗ nào cũng tốt, nhưng riêng vấn đề này thì không ổn cho lắm.
Quá mức ôn hòa, bị người ta bức đến nóng nảy lúc này mới đánh trả.
“Vậy em định xử lý việc này như thế nào?”
“Gậy ông đập lưng ông, cô ta làm thế nào với em, tự nhiên em cũng muốn trả về đầy đủ cho cô ta thế đó.” Đôi mắt luôn trong veo của Bạc Kha Nhiễm lần đầu tiền nhuộm một màu sắc khác.
Nguyễn Lệ nhìn vào mắt Bạc Kha Nhiễm, xúc cảm trong lòng có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa khổ sở.
Vui mừng chính là, Kha Nhiễm rốt cuộc cũng có một mặt không hòa bình trong mù quáng, cô đã bắt đầu trưởng thành.
Mà khổ sở chính là, cô đã học được trong cái vòng luẩn quẩn này khó tránh khỏi việc tính kế người khác.
Nhưng đại khái vui mừng vẫn nhiều hơn một chút.
Xét cho cùng, cô muốn phát triên lâu dài trong cái vòng này, thật sự rất khó để có được chỗ đứng nếu như cô không biết tính toán một chút, những gì chị có thể làm là phát huy hết khả năng của mình với vai trò là người đại diện và hỗ trợ cho tương lai của cô.