Sủng Thê Làm Hoàng Hậu - Chương 147
Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 147: Kết cục ③
gacsach.com
Hoắc Thanh Thược vừa dứt lời, mũi Chân Bảo Lộ đột nhiên có chút chua xót, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua nữ nhi trong ngực, tiểu tử cũng giương cao khuôn mặt đô đô thịt, trong mắt tràn đầy chờ đợi. Chân Bảo Lộ vừa vui vẻ vừa căng thẳng, ôm nữ nhi, hỏi Hoắc Thanh Thược: “Ngươi còn nghe được cái gì?”
Hoắc Thanh Thược uể oải nói: “ Tin tức này, cũng là ta thật vất vả mới nghe được...Còn lại ta cũng không biết.”
Chân Bảo Lộ cũng biết Hoắc Thanh Thược không dễ, tin tức này, với nàng mà nói đã tính vô cùng tốt. Nàng ôm lấy nữ nhi, nhịn không được đi ra bên ngoài.
Vừa đi vào trong viện, liền thấy Chân Bảo Chương một bộ trang phục lộng lẫy đi tới. Tuy nói Tuyên Vũ Đế không đến Trường Xuân Cung, nhưng Chân Bảo Chương ngày ngày đều tỉ mỉ trang điểm, chỉ sợ Tuyên Vũ Đế đột nhiên đến. Chân Bảo Chương nhìn Chân Bảo Lộ, nhịn không được nhìn thoáng qua tiểu nam oa trắng nõn động lòng người trong ngực nàng, sau đó mới nói: “Nhìn bộ dáng Lục muội muội, là biết được tin tức Tiết tướng quân tiến cung đi?”
Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi không lên tiếng.
Chân Bảo Chương một bụng khí, đã như vậy, thế nhưng còn bưng tư thái cao ngạo. Nhưng vừa nghĩ tới nàng không làm gì được nàng ấy, chỉ có thể thuận theo ý tứ Tuyên Vũ Đế, liền trầm mặt nói: “Hoàng thượng biết Tiết tướng quân tưởng niệm thê nhi, cố ý muốn Bản cung lại đây nói một tiếng, lúc này Tiết tướng quân đang ở ngự hoa viên, mẹ con các ngươi đi qua gặp hắn một lần đi.”
Chân Bảo Lộ kích động, nhưng cũng có thể từ trong lời Chân Bảo Chương nói nghe được một chút ý tứ khác... chỉ để nàng gặp Tiết Nhượng, đó là không có ý định để Tiết Nhượng đón mẹ con bọn họ xuất cung.
Chân Bảo Lộ mở miệng tạ ơn, nghiêng mặt nhìn nữ nhi mặt không chút thay đổi, đang nhìn nàng trấn an, cong cong môi.
Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi, Hoắc Thanh Thược cùng đi, đi theo công công Tuyên Vũ Đế phái tới, đi ngự hoa viên.
Trong đình nghỉ mát bát giác ngự hoa viên, thân hình nam tử cao lớn rắn rỏi đứng ở trong đó. Gương mặt nam tử tuấn mỹ vô song sắc mặt lạnh như băng, hai đầu lông mày đều phảng phất là nhuộm băng sương.
Bốn phía chừng hơn mười thị vệ đeo đao, canh giữ phía ngoài đình nghỉ mát này.
Nghe được một chút động tĩnh, Tiết Nhượng khẽ nâng mắt, nhìn hai bóng dáng nhỏ bé đang từ từ đi tới, gấp rút theo bản năng xoải bước đi qua.
Chân Bảo Lộ còn chưa nói chuyện, liền bị nam nhân ôm vào trong lòng. Nghe mùi vị quen thuộc trên người nam nhân, Chân Bảo Lộ mấy ngày nay liên tục biểu hiện lạnh nhạt, mới không khỏi đỏ mắt, thấp giọng nói: “Đại biểu ca...”
Tiết Nhượng ôm lấy nữ nhi trong ngực nàng, lại vòng tay ôm lấy nàng, cúi đầu hôn trán nàng, ôn nhu nói: “Bị ủy khuất?” Giọng hắn mặc dù ôn nhu như thường ngày, lại phảng phất đè nén tâm tình nào đó.
Chân Bảo Lộ cũng không phải là người thích khóc sướt mướt, bất quá nghĩ đến lần này tiến cung, nàng thậm chí chuẩn bị ý niệm tự sát trong đầu, còn có thể gặp mặt Tiết Nhượng,sao nàng không mất khống chế cho được?
Nàng lắc lắc đầu, nói: “Không có. Ta cùng Đường Đường đều rất tốt.”
Tiết Nhượng tự nhiên là không tin, một tay vòng quanh vòng eo nàng, liền có thể rõ ràng cảm giác được, bất quá mới gần một tháng không thấy mà thôi, nàng lại gầy đến vậy. Tiết Nhượng thở dài một tiếng, lại nhìn nữ nhi trong ngực, tiểu tử trong ngày thường không biến sắc, giờ phút này cũng vững vàng ôm cái cổ hắn, mắt to có chút ít ướt nhẹp.
Thê tử cùng nữ nhi đều là bảo bối của hắn, Tiết Nhượng cũng hôn bé con một cái.
Tiết Nhượng lại nhìn về phía thê tử, đưa tay vuốt ve mặt nàng. Chân Bảo Lộ cố gắng bình phục tâm tình, nhìn bốn phía thấp thoáng thị vệ hoàng cung, cũng có chút hiểu tình cảnh hôm nay của nàng cùng Tiết Nhượng. Nàng hỏi: “Hắn muốn chàng làm chuyện gì?”
Hiện nay Tiết Nhượng bình an, nàng cùng nữ nhi cũng lông tóc không tổn hao gì, giải thích rõ Tuyên Vũ Đế không phải là ngay lập tức muốn mạng của Tiết Nhượng. Lưu nàng cùng nữ nhi trong cung, tự nhiên là muốn Tiết Nhượng làm gì đó cho hắn.
Tiết Nhượng biết thê tử thông tuệ, cũng không giấu giếm, nói: “Ngày mai ta liền phải xuất chinh đi Kỳ châu.”
Kỳ châu?
Chân Bảo Lộ có chút ít quen tai, suy nghĩ một chút mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đây không phải là Nghi Phương...”
“Phải.” Tiết Nhượng gật đầu, nói, “Mục Vương lén lút đóng quân, có lòng phản nghịch.”
Đã là như thế, Chân Bảo Lộ thật cảm thấy Tuyên Vũ Đế quá tàn độc, biết rõ Tiết Nhượng cùng Tiết Nghi Phương là huynh muội. Tiết Nghi Phương gả cho Mục Vương Tiêu Lễ, Mục Vương chính là muội phu của hắn. Lại muốn hắn đối phó muội phu mình. Bất quá Chân Bảo Lộ cũng có chút hiểu, chính là muốn Tiết Nhượng biểu trung thành, nói khó nghe, dù Tiết Nhượng thành công bắt lại Mục Vương Tiêu Lễ, Tuyên Vũ Đế cũng chưa chắc tín nhiệm hắn.
Chân Bảo Lộ xem Tiết Nghi Phương là thân tỷ muội, lại là sốt ruột nói: “Vậy... Chàng đáp ứng?” Vừa dứt lời, Chân Bảo Lộ cảm giác mình thật là khờ, Tiết Nhượng đã nói, ngày mai phải xuất chinh đi Kỳ châu, cũng không phải là đáp ứng sao?
Tiết Nhượng thấy thê tử sốt ruột, vuốt mặt nàng nói: “Tiểu Lộ, tin ta không?”
Chân Bảo Lộ đột nhiên hiểu cái gì, kinh ngạc nhìn Tiết Nhượng, nàng gả cho hắn bấy lâu, tự nhiên là tin hắn. Nàng nhịn không được cầm tay hắn, hai mắt ươn ướt: “Ta tự nhiên tin chàng.”
Tuyên Vũ Đế chỉ cho hai vợ chồng thời gian uống cạn chum trà, mấy ngày không gặp, thật nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, thì phải tách ra. Mặc dù trong lòng Chân Bảo Lộ khó chịu, cũng không muốn Tiết Nhượng lo lắng, lại là tin tưởng Tiết Nhượng, nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, rất nhanh liền có thể một nhà đoàn tụ.
Hai gò má Chân Bảo Lộ mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, nhìn về phía Tiết Nhượng giơ giơ lên, giống như lúc ở Đồng Châu, khi Tiết Nhượng mỗi ngày ra cửa, phảng phất chỉ rời đi vài canh giờ, chờ dùng cơm trưa, Tiết Nhượng sẽ trở lại.
Những ngày tiếp theo, Chân Bảo Lộ mặc dù như cũ lưu ở hoàng cung, nhưng thái độ Tuyên Vũ Đế rõ ràng thay đổi. Ngoại trừ không cho mẹ con bọn họ xuất cung, những thứ khác căn bản không có cái gì câu thúc. Chỉ là còn không cho nàng tiếp xúc ngoại nhân.
Một ngày kia, Ngọc phi đột nhiên đến Trường Xuân Cung, Chân Bảo Chương dĩ nhiên xem thường Ngọc phi, nhưng cũng biết nàng ta gần đây danh tiếng chính thịnh, đích xác không dám đắc tội nàng ta. Tần phi hậu cung, cũng có không ít nịnh bợ Ngọc phi, Chân Bảo Chương tâm cao khí ngạo, khinh thường làm bạn những tần phi kia, nhưng hôm nay Ngọc phi đưa tới cửa, nàng đương nhiên lợi dụng cơ hội này, muốn quan hệ cùng Ngọc phi tốt hơn, lại là muốn dò xét cẩn thận vị ngọc phi này, xem trên người nàng ta đến cùng có chỗ nào hấp dẫn Tuyên Vũ Đế.
Ngọc phi tuy là sủng phi, nhưng xuất thân bày ở nơi đó, tính tình vẫn còn có chút nhát gan, nói chuyện cũng chậm rãi. Chân Bảo Chương càng xem càng cảm thấy nàng ta xa không kịp mình.
Tán gẫu một phen sau, Ngọc phi mới nói: “Nghe nói Tiết phu nhân cùng Tiết Tiểu công tử ở chỗ tỷ tỷ, Hoàng thượng nhiều lần đề qua với muội muội Tiết Tiểu công tử, nghe nói hết sức thông tuệ đáng yêu...”
Ngọc phi này xuất thân thấp hèn, chưa từng gặp Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Chương tự nhiên cũng không để ý, thuận tay đưa một cái nhân tình, mời mẫu tử Chân Bảo Lộ tới.
Chân Bảo Lộ đối vị Ngọc phi này cũng hết sức là hiếu kỳ, lúc này thấy nàng ấy mặc thanh nhã, trên mặt cũng chỉ thoa phấn mỏng, dung mạo xác thực không kịp Chân Bảo Chương, nhưng Chân Bảo Lộ cảm thấy, bộ dáng sạch sẽ này so với Chân Bảo Chương càng làm cho người ta thích, cũng khó trách Tuyên Vũ Đế sẽ để tâm.
Ngọc phi nhìn tiểu nam oa, cũng một bộ hết sức là thích, nhận lấy hà bao từ trong tay cung tỳ phía sau, đưa cho tiểu oa nhi trước mặt: “ Lần trước Hoàng thượng nói với Bản cung, Tiết Tiểu công tử thích lão hổ, Bản cung nhàn rỗi nhàm chán, liền thêu một cái, thích không?”
Đường Đường dĩ nhiên không thích, biểu hiện lại như đứa trẻ bình thường ngây thơ đáng yêu, vui vẻ nhận lấy.
Chân Bảo Chương nhìn Ngọc phi lại là cảm thấy nàng nô tính không đổi, cười nhạo nói: Thật coi mình là cung tỳ ngự phục tư.
Chân Bảo Lộ đối vị Ngọc phi này ngược lại không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là Ngọc phi nhìn nàng tươi cười dịu dàng, hết sức là khách khí, lại nhìn hà bao trong tay nữ nhi, thêu lão hổ uy phong lẫm liệt, cũng thật là tinh xảo vô song.
Chân Bảo Lộ ngày ngày lo lắng an nguy của Tiết Nhượng, biết hắn đã đến Kỳ châu.
Hoắc Thanh Thược thấy nàng trước mặt người ngoài lạnh nhạt, lén lút lại lo lắng trùng trùng, liền an ủi: “Ngươi yên tâm đi, Tiết tướng quân nhất định sẽ bình an vô sự.”
Chân Bảo Lộ tự nhiên hy vọng Tiết Nhượng bình an vô sự, nhưng cũng muốn Tiết Nghi Phương cũng bình an. Nàng rối rắm chính là, mặc kệ Tiết Nhượng có bao nhiêu khả năng, hiện thời cũng phải nghe Tuyên Vũ Đế mệnh lệnh làm việc.
Lại qua bảy tám ngày, Tuyên Vũ Đế khó được tranh thủ đến Trường Xuân Cung một chuyến, lại không đi nhìn Chân Bảo Chương tỉ mỉ trang điểm, mà tới thiên điện, tìm Đường Đường nói chuyện. Chân Bảo Lộ căn bản không nghĩ hắn để tiếp xúc nữ nhi, không biết làm thế nào, hắn là đế vương, nàng không thể ngăn cản. Nhìn Tuyên Vũ Đế đối Đường Đường thật là ôn hòa, còn vơ vét một đống đồ chơi lớn, càng không rõ tâm tư hắn.
Tuyên Vũ Đế vuốt vuốt đầu tiểu tử, muốn hắn tự chơi, đi đến trước mặt Chân Bảo Lộ, cười nhẹ: “Tiết phu nhân nhưng là lo lắng Tiết tướng quân?”
Chân Bảo Lộ hít sâu một hơi, nhìn bộ dáng hắn đáng ghét, tâm muốn đồng quy vu tận với hắn đều có. Nàng nhìn một cái nữ nhi ngồi chơi trên giường La Hán, tâm tình rất nhanh bình định xuống, nhìn về phía Tuyên Vũ Đế nói: “ Phu quân nhà ta thân là thần tử, làm việc cho hoàng thượng là bổn phận, thần phụ chỉ hy vọng hắn có thể sớm ngày bình định loạn thần tặc tử, thay Hoàng thượng giải phiền.”
Tuyên Vũ Đế cười cười, một bộ long tâm cực kỳ vui mừng, sau đó mới đứng chắp tay, giọng như buồn bã nói: “Lời này thật là dễ nghe.”
Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm người trước mặt, tinh tế quan sát một phen, thản nhiên nói, “Tiết phu nhân thông tuệ xinh đẹp, tuổi trẻ đã phải thủ tiết, thật sự là đáng tiếc...”