Sương Mù Vây Thành - Chương 17

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Tang thấy anh có vẻ hơi mệt mỏi, liền nói rằng: “Đứng lên ngồi xuống lâu như vậy, miệng vết thương của anh còn chưa lành hẳn, vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

Dịch Liên Khải gật đầu, Tần Tang đỡ anh đứng lên, Dịch Liên Khải vẫn như trước dựa lên vai cô, mượn lực chậm rãi đi trở về bên giường bệnh. Tần Tang đỡ anh nằm xuống, rồi thay anh cởi trường sam, còn đem chăn giúp anh đắp lại.

Chỉ là một chuyết chuyện đơn giản như vậy thôi, nhưng bởi vì dịch liên khải sau khi bị thương đều mất hết sức lực, mà Tần Tang lại người yếu ớt, cho nên cả người không khỏi đều đổ mồ hôi.

Cũng may Dịch Liên Khải sau khi nằm xuống không được bao lâu, thì liền nhắm mắt ngủ rất say.

Tần Tang và anh nằm ở trên hai cái giường khác nhau, cô nghĩ thầm là mình chỉ định nghỉ ngơi một hồi thôi, thế nhưng lại bất tri bất giác, cũng ngủ thiếp đi luôn.

Cô trong lòng vốn rất ngổn ngang, cho nên khi ngủ, lại hoảng hốt một hồi nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ lại thấy mình lúc đang xuất giá, y phục xuất giá đỏ thắm, cô từng bước một từ dưới lầu đi lên. Cầu thang vừa dài vừa dốc đứng, cô trước giờ vốn không quen mặc cái loại quần dài kiểu như thế này, tuy rằng mình vẫn có thể đi mà kim linh (Kim linh là mấy cái kim tuyến màu vàng trên áo cưới) không dao động, thế nhưng dù sao cũng rất sợ giẫm lên vạt áo phía trước.

Đi chưa được mấy bước, áo chẽn bên trong đã có một tầng mồ hôi lạnh. Mà lúc này lại thấy Dịch Liên Khải đang đứng ở dưới cầu thang, mặt rất lạnh lẽo cũng chẳng nói câu nào.

Tần Tang thấy bộ dạng kia của anh thật là rất kỳ quái, vì vậy liền đi tới nói chuyện với anh nhưng anh lại chẳng hề để ý tới mình. Kéo tay của anh lại, nhưng tay của anh lạnh buốt vô cùng.

Trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cố động nhẹ vào vạt áo của anh, nhưng ai ngờ mới chỉ nhẹ nhàng kéo ra thôi, mà cả người anh lại té ngã xuống đất, ngã nhào lên trên người của cô, lộ ra phần lưng sau có một vết thương to như một chén trà lớn, không biết đây là vết thương do đạn bắn hay là vết đao đâm nữa, thế nhưng máu tươi chảy ào ạt xuống sàn, trên sàn còn có một vũng máu rất lớn, có lẽ anh đã sớm không còn thở nữa rồi.

Anh thân thể cực kỳ suy yếu, toàn bộ đè ở trên người cô, mà cô chỉ biết hốt hoảng khóc lớn lên, cũng không biết rốt cuộc mình có khóc thành tiếng hay không nữa, nhưng chỉ cảm thấy yết hầu của mình nghẹn lại, liền giật mình tỉnh giấc, hóa ra là mình đang nằm mơ.

Thế nhưng cảm giác có sức nặng đang đè lên bả vai lại rất thật, Dịch Liên Khải nghe thấy cô trong mơ kêu lên thành tiếng như vậy, lại còn vùng vẫy giãy giụa, cũng vì anh không thể đứng vững được, nên không biết làm thế nào chỉ đành lay một bên bả vai của cô, lo lắng gọi tên của cô: “Tiểu Tang! Tiểu Tang!”

Tần Tang mở mắt ra mới biết hóa ra là mình đang mơ một giấc mộng Nam Kha, cô vẫn còn đang hơi nghẹn ngào, thế nên cũng thấy chút hổ thẹn, còn đang cảm thấy rất xấu hổ. Vì vậy liền lấy lại bình tĩnh, nói rằng: “Đã đánh thức anh rồi sao?”

“Em còn ngủ chưa được nhiều lắm mà” Dịch Liên Khải từ bên cạnh gối lấy ra một chiếc khăn tay, giúp cô lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với cô: “Tôi vừa mới ngủ thôi, chợt nghe thấy em khóc lớn lên, chắc lại bị bóng đè rồi. Ngồi dậy nhìn thấy em nói mê, liền đem em lay tỉnh dậy.”

Tần Tang nói rằng: “Đúng là bị bóng đè...”

Một lời còn chưa dứt, Dịch Liên khải đã không chịu nổi nữa, liền nằm phục xuống bên cạnh giường, có khi đã động tới vết thương rồi, anh nhịn không được “Hừ” một tiếng.

Tần Tang vội vàng gấp gáp dìu anh dậy, thế nhưng anh đau đến nối đầu đầy mồ hôi, Tần Tang hơi yếu sức, đỡ không nổi anh anh dậy. Vì vậy để anh nằm ngã xuống giường luôn.

Sau một hồi lộn xộn như vậy, Dịch Liên Khải lại thấy cô cả người có một tầng mồ hôi mịn, hai gò má của cô cũng đều gầy đến hõm cả đi, bên dưới mắt mơ hồ lại còn lộ ra chút thâm đen.

Anh biết cô từ trước đến nay giấc ngủ vô cùng nông, bây giờ lại nhiều ngày như vậy chưa được ngủ ngon giấc nào, lại còn phải chăm sóc mình mỗi ngày nữa, cô vốn xuất thân là một vị thiên kim tiểu thư, chưa từng phải trải qua thời gian gian khổ như vậy, vậy mà bây giờ cô lại phải chịu khổ như thế này, mà cũng không hề oán giận chút nào.

Lúc này thấy cô tóc mai bồng cả lên, lại có một chút thương cảm không nói nên lời. Không nhịn được thở dài, nói rằng: “Tôi cùng em, ngủ thêm một chút nữa.”

Tần Tang quả thực cũng mệt mỏi rồi, mấy ngày nay đều ngủ không được ổn, cô tuy rằng không quen có người ngủ cùng mình, hơn nữa cái giường trong phòng bệnh này lại rất là hẹp, thế nhưng khi Dịch Liên Khải đem cô ôm vào trong lòng, cô cách một lớp áo có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập, liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc liền ngủ thẳng tới mặt trời màu đỏ quá khung cửa sổ, mãi cho đến khi có vệ sĩ gõ cửa đưa nước nóng tới, hai người mới dần tỉnh lại.

Tần Tang hiếm có được giấc ngủ sâu như vậy, kéo lê dép đi xuống giường lấy nước nóng, Dịch Liên Khải cũng đã tỉnh lại, hỏi cô: “Hôm qua em có ngủ được không?”

“Tôi ngủ rất ngon.” Tần Tang hướng đến phía chậu đổ nước nóng vào, sau đó giúp Dịch Liên Khải rửa mặt, Dịch Liên Khải dường như lẩm bẩm gì đó, nói rằng: “Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, không biết lão đại đang có tính toán gì nữa.”

Tần Tang tuy rằng trong miệng không nói gì, thế nhưng trong lòng cũng rất mơ hồ sốt ruột, mỗi ngày cứ như vậy lại càng khiến mình lo lắng hơn, không biết Dịch Liên Di đang hồ lô lý mại đích thị thập ma dược*.*Hồ lô lý mại đích thị thập ma dược có nghĩa là trong hồ lô bán loại dược gì đây, cũng có nghĩa là không biết đối ph1a4-1ương đang muốn làm gì (hay đang chuẩn bị làm gì). Vì có một loại hồ lô, sau khi trưởng thành ở giữa sẽ bị khô đến rỗng lại, chuyên được dùng để đựng thuốc viên hay là rượu. Chính là vì hồ lô có tác dụng như vậy cho nên rất thỉnh hành ở thời cổ đại chuyên để đựng thuốc bán thuốc, hơn nữa các thầy thuốc đều nói là “Bất tri đạo tha ‘hồ lô lý mại đích thập ma dược” (Không biết trong hồ lô của hắn có bán cái gì). Cũng vì thế mà hậu thế về sau đều dựa theo ý giải thích đó để nói đến việc không biết đối phương đang muốn làm gì.

Không nghĩ tới giữa trưa thứ hai, Dịch Liên Di đột nhiên lệnh cho một người đến đây, người này cả Dịch Liên Khải cũng biết, đây chính là một người vị thư kí của Dịch Kế Bồi, họ Đàm. Ông ta đối với Dịch Liên Khải vẫn hết sức khách khí, nói rằng: “Công tử gia, đại gia lệnh cho tôi đến đây, muốn mời công tử gia hồi phủ nói chuyện một chút.”

Dịch Liên Khải lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói rằng: “Ta hiện tại đi lại bất tiện, lão đại nếu là thật sự muốn gặp ta, chi bằng mời anh ta qua đây một chuyến vậy.”

Thư ký Đàm nghe anh nói như vậy, cũng biết rõ là đang định nói lắt léo đi.

Nhưng trong lòng hắn cũng thừa biết, việc này không phải nhiệm vụ dễ làm, vị Tam thiếu gia này từ nhỏ đã bị đại soái làm hư rồi, chỉ sợ cái loại tính tình công tử gia kia của anh lại phát tác, thì không chừng lại khiến cho hắn rơi vào tình thế khó xử gì cũng nên. Cho nên hắn vẫn quyết định tự ra chủ ý riêng, hắn vẫn chấp hành lễ nghi vô cùng kính cẩn: “Công tử gia, lúc này không phải là lúc nên ầm ĩ làm gì. Tục ngữ có nói thức thời vụ giả vi tuấn kiệt...”(kẻ thức thời mới là người tài giỏi)

Dịch Liên Khải nói rằng: “Ngươi vốn là người của phụ soái ta, vậy mà lúc này lại để cho lão đại bức bách ta như vậy, cũng không sợ tương lai phụ soái biết được chuyện này, sẽ đi trách móc ngươi hay sao?”

Thư ký Đàm trước giờ đều biết Dịch Kế Bồi đối với đứa con út này của mình rất đỗi cưng chiều, hơn nữa vị Tam thiếu gia này lại rất xảo trá tai quái, cũng không phải một nhân vật dễ đối phó, bất quá xưa nay cũng chỉ là kẻ bướng bỉnh hồ nháo mà thôi, hiếm khi thấy anh để tâm đến bất cữ chuyện công sự gì. Lúc này thấy anh nói ra những câu hùng hổ doạ người nhưu vậy, từ trước đến giờ chưa từng thấy chuyện như vậy, tựa hồ giống như biến thành một người khác vậy.

Cho nên thư ký Đàm không khỏi hơi hòa hoãn, nói rằng: “Đây là việc nhà của hai vị thiếu gia, lẽ ra người ngoài như chúng tôi đây không nên hỏi đến, thế nhưng đại gia đã sai tôi đến, tự nhiên có đạo lý của đại gia. Tam công tử, tôi khuyên người vẫn là nên hồi phủ một chuyến thì hơn, dù sao đại soái vẫn còn đang bệnh.”

Dịch Liên Khải cười lạnh nói: “Anh ta cho rằng chỉ vì anh ta có được phụ thân trong tay, mà ta sẽ bảo sao nghe nấy đi gặp anh ta hay sao? Phụ thân tính nết ra sao, các ngươi đều rõ hơn ai hết. Nếu ông ấy biết lão đại làm ra việc như thế này, chỉ sợ là đang sống sờ sờ ra lại bị chọc cho tức chết cũng nên. Ngươi trở lại nói cho lão đại biết, muốn giết muốn lăng trì thì cũng tùy anh ta, dù cho ta cùng với phụ thân có đồng sinh cộng tử, nhưng ta cũng sẽ không đi gặp anh ta”

Thư ký Đàm mỉm cười, nói: “Hóa ra là tôi đã nói những chuyện không được thích hợp rồi, xin công tử gia thứ lỗi cho tôi. Chỉ có điều công tử gia hà tất phải nói những lời tức giận như vậy? Nếu người không để ý đến đại soái, thì cũng nên để ý đến tam thiếu phu nhân chứ. Tam Thiếu phu nhân chỉ là một nữ nhi yếu đuối, lại phải theo công tử gia lo lắng sợ hãi như vậy, công tử gia lẽ nào lại nhẫn tâm như vậy?”

Dịch Liên Khải nghe ra trong lời nói của hắn có ý uy hiếp, liền lạnh lùng nói: “Ngươi dám!”

Thư ký Đàm khúm núm, nói rằng: “Xin công tử gia vẫn là nên hồi phủ một chuyến, cũng để cho tôi ở trước mặt đại gia dễ bề ăn nói.”

Dịch Liên Khải biết rõ là mình không thể không chấp nhận được, nhưng dù vậy trong lời nói, cũng không hề có ý muốn nhượng bộ.

Lúc này thấy thư ký Đàm mềm giọng nhờ cậy, nên cũng mượn cơ hội này xuống nước, nói rằng: “Muốn ta quay về cũng được thôi, bất quá ta đang bị thương, không thể lên được ô tô bị xóc nảy.”

Thư ký Đàm cung kính nói: “Cái này không đáng lo, thuộc hạ sẽ lệnh cho ô tô đi chậm lại.”

Dịch Liên Khải nói: “Hôm nay trời lạnh như thế này, Thiếu phu nhân không chịu được gió lạnh, thế nhưng ta lại không an lòng để cô ấy một mình ở chỗ này.”

Thư kí Đàm nói: “Thiếu phu nhân tất nhiên là phải đi cùng công tử gia gặp đại gia rồi, xin công tử gia cứ yên tâm, thuộc hạ đã cho gọi người đem ô tô chạy đến phía trước rồi, tuyệt đối sẽ không để cho Thiếu phu nhân bị cảm lạnh đâu.”

Dịch Liên Khải lại giở thói cậu ấm ra để trêu đùa bọn họ, đưa ra không những yêu cầu rất là vụn vặt, cuối cùng mãi mới để cho vệ sĩ hộ tống xuống dưới, mang theo Tần Tang ngồi lên ô tô.

Tần Tang đã ra nông nỗi như ngày hôm nay rồi, nên đối với chuyện sinh tử đã không còn để ý, cho nên cũng không hề thấy kinh hoàng lung túng gì mấy, ngược lại lại rất trấn định, chỉ coi như lần này giống những lần xuất môn bình thường khác mà thôi, cô cùng Dịch Liên Khải ngồi ô tô phía sau, tùy ý để cho đám vệ sĩ ở trước hô to, một đường gào thét mà đi qua.

Mấy ngày liền trời đều rất trong, lại thêm mùa đông của Phù Viễn không khí lại rất ẩm ướt, mấy ngày trước tuyết đã sớm tan trên đường nên rất lầy lội khó đi, nhưng trên đoạn đường đang đi này, đều là con đường rộng rãi thênh thang trong thành, tuyết đọng lại đã sớm đã bị nghiền nát chỉ còn lại bùn nước.

Tần Tang thấy xe đang đi vô cùng chậm, mà cửa hiệu hai bên đường, tất cả đều treo ván gỗ (Ván gõ để đóng cửa), đầu đường càng vắng tanh hơn, hầu như ngay cả một người đi đường cũng không nhìn thấy.

Cô đánh mắt ý bảo với Dịch Liên Khải, Dịch Liên Khải kỳ thật từ sớm cũng đã chú ý đến việc này rồi. Chẳng qua lúc này không tiện nói ra, chỉ là hướng cô ném lại một ánh nhìn.

Tần Tang trong lòng đang suy đoán, đầu phố lại vắng vẻ như vậy, có lẽ là bởi vì lí do giới nghiêm.

Biến cố đã xảy ra hơn mười ngày nay rồi, vậy mà trong thành Phù Viễn vẫn còn lệnh toàn thành giới nghiêm, có thể thấy được vị đại thiếu gia này cũng không thể khống chế được thời cuộc, vừa nghĩ như thế, trong lòng cũng cảm thấy dần chậm lại, nghĩ đến sự tình nói không chừng vẫn còn có thể xoay chuyển được.

Xe đi mặc dù rất chậm, thế nhưng rốt cục vẫn đến Dịch gia lão trạch.

Tần Tang đã lâu rồi không hay đến lão trạch này nữa, chỉ cảm thấy dường như cũng không thay đổi gì nhiều.

Đợi đến lúc xuống xe, theo lẽ thường thì sẽ có nữ hầu tiến lên giúp một tay cho một tay, nhưng bây giờ lại chỉ thấy hai người vệ sĩ dìu đỡ Dịch Liên Khải xuống xe, cô vội vã mấy bước đi tới, Dịch Liên Khải vốn bước đi không được vững, nên được hai người vệ sĩ chống đỡ dìu đi, nhìn cô tiến đến, liền cầm tay cô, thấp giọng nói: “Đừng lo.”

Tần Tang lo lắng cho an nguy của Dịch Liên Khải, cho nên vẫn luôn đi theo phía sau anh, hai người vào đi qua đại sảnh, Dịch Liên Khải mặc dù có người dìu đỡ, thế nhưng vì anh bị trọng thương vẫn chưa lành hẳn, cho nên vừa đi mấy bước, đã thở hồng hộc rồi.

Đan định ngồi xuống chỗ của mình, đột nhiên bên trong có một người đi ra, người đó chính là thân tín của Dịch Liên Khải – Vệ đội trưởng.

Tần Tang thấy hắn, tự nhiên sắc mặt liền nửa phần không được tốt, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái.

Vệ đội trưởng gia lễ xong xuôi, nói rằng: “Đại công tử vừa mới đi ra ngoài, thỉnh Tam công tử đợi một chút.”

Dịch Liên Khải hỏi: “Anh ta thăng ngươi lên chức vụ gì?”

Vệ đội trưởng hết sức khó xử, cũng không đáp nói, xuôi tay lui qua một bên.

Trong phòng ngày thường không những có hệ thống sưởi hơi, mà ở chính giữa còn đặt một chậu than, bên trong chậu than than hồng cháy rất mạnh, lúc cháy có cả tiếng tách tách. Chậu than bằng đồng trắng là vật đã cũ rồi, tuy nhiên lại được điêu khắc rất tinh xảo, hoa văn trên đồng lại vừa phức tạp, còn rất là tinh tế.

Tần Tang nhìn chậu than ngẩn cả người nhìn rất là say sưa, cô cũng không có chút gấp gáp gì, chỉ là đang lo âu. Dịch Liên Di trăm phương ngàn kế như vậy, không biết hôm nay còn có âm mưu quỷ kế gì đây.

Cũng không có chờ lâu lắm, liền nghe đến một loạt tiếng bước chân đang đi tới. Dịch Liên Di đi lại rất bất tiện, nên rất ít khi ra khỏi cửa phòng.

Tần Tang lúc được gả vào Dịch gia cũng chưa từng thấy qua anh ta mấy lần. Lúc này chỉ thấy hai người hầu nam mặc đồ đen, một trước một sau, mang thấy nâng một cái kiệu cũng không giống kiệu, ghế bành cũng không giống ghế bành, ngược giống như một cái bệ trơn hoạt can*, chỉ bất quá có đồ trang trí trên nóc mà thôi.

*Hoạt can lại cái có hai người nâng trước và sau được làm bằng trúc, chuyên được dùng để du khách leo núi

phuc-kien-3

Tần Tang lúc đầu ngẩn người ra, mãi lúc sau mới bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra đây là vật thường ngày để Dịch Liên Di đi ra đi vào.

Lúc này hai gả người hầu nam đã dừng lại, đem hoạt can ổn định để ở trên mặt đất, sau đó rút cây gậy dài ra.

Tần Tang lúc này mới có thể nhìn rõ Dịch Liên Di. Chỉ thấy tóc mai của anh có hơi trắng, vẫn như cũ mặc một bộ trường sam, màu đen trên cổ có lông chồn dựng thẳng lên dọc theo sườn khuôn, càng khiến cho sắc mặt của anh thêm vàng, tựa hồ giống như ngủ không được ngon.

Tần Tang từ trước đến nay rất ít khi nhìn thấy vị này đại ca này, mặc dù có thấy, cũng không dám nhìn trực diện. Lúc trước đến đây, có phần hơi vội vã nên chỉ nói được với nhau có mấy lời, nhưng khi đó cô cũng không hề để ý nhiều đến sắc mặt và thần sắc của, nhưng hôm nay mới tỉ mỉ quan sát một lần.

Thấy anh ta nửa dựa nửa tựa vào lên trên chiếc kiệu trúc kia, trên chân lại có một đôi giày mới tinh. Toàn thân anh không có lực, nên hiển nhiên không có cách nào ngồi thẳng được, thế nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, ở trên mặt anh lại có một vết sẹo, bây giờ lại đang nhìn chăm chú Dịch Liên Khải rồi nở nụ cười cười, nói rằng: “Tam đệ đã lâu không gặp.”

Dịch Liên Khải vẫn như cũ giọng điệu rất lười biếng, ngồi ở ghế cũng không thèm khom lưng, chỉ nói nói: “Trên người ta đang có thương tích, không tiện đứng lên.”

Dịch Liên Di cũng không hề để ý tới, ngược lại gật đầu với Tần Tang: “Tam muội muội.”

Tần Tang lại không muốn đánh mất lễ nghi, nên vẫn gọi một tiếng “Đại ca” rồi không nói thêm gì nữa.

Dịch Liên Di ho khan một tiếng, bọn hạ nhân trong phòng và cả vệ sĩ, tất cả đều đều lui ra ngoài ngay lập tức, lúc Vệ đội trưởng lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa.

Trạch tử vẫn như cũ thâm sâu rộng lớn, khiến cho trong phòng này càng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chuông mạ vang ở góc một tòa Tây Dương, cả tiếng rì rầm bước đi ở bên ngoài. Bên ngoài gió đánh vào song cửa sổ, thổi vào mặt kính hơi rung động.

Cũng không biết qua bao lâu sau, Dịch Liên Di mới lên tiếng: “Lão tam, ngươi đừng hiểu lầm, nổ súng bắn thương người của ngươi, không phải là do ta phái đi.”

Dịch Liên Khải cười cười, cũng không có trả lời.

Dịch Liên Di dường như đang độc thoại, lại dường như đang than thở: “Nói như vậy rồi mà ngươi cũng không chịu tin ta, ta đem ngươi giữ lại trong bệnh viện, thật ra là có ý tốt mà thôi.”

Dịch Liên Khải lúc này mới nói: “Vậy thì nên đa tạ đại ca rồi. Bất quá ta bị thương còn chưa lành, ta nghĩ ta nên trở về bệnh viện thì hơn! ”

“Mười năm trước ta ngã từ trên ngựa xuống, rồi trở thành một phế nhân, khi đó ta đã chết tâm rồi. Nói thật với ngươi, ta mỗi ngày đều nằm ở trên giường, đã sớm coi hư danh lợi lộc đều là phù phiếm rồi, thậm chí ngay cả vinh hoa phú quý, đối với ta mà nói, cũng không có tác dụng lấy nữa phần?” Dịch Liên Di chậm rãi nói, “Lão tam, bây giờ ta đánh lén sau lưng ngươi một đòn như vậy, thực chất là ta muốn giết chết ý định hồi mã thương của lão nhị mà thôi (quay đầu lại bất ngờ đam thương vào kẻ địch). Nói thật với ngươi! Thích khách kia là do lão nhị phái tới, từ sớm đã kịp lẩn trốn vào trong thành, chờ ngươi xuất hiện sẽ cho ngươi một phát súng. Khi ta nghe thấy ngươi bị thương, liền sai người đem bệnh viện bao vây lại. Phụ thân đã ra thế kia rồi, nếu cả ngươi cũng ngã xuống, Dịch gia chúng ta coi như xong cả rồi. Lão nhị nếu như nhân kẽ hở này vào được trong thành, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”

Dịch Liên Khải dường như đang cười, nói: “Đa tạ đại ca.”

“Ta biết ngươi sẽ không chịu tin ta, dù sao ta với hắn ta cũng là cùng một mẹ sinh ra, ta biết ngươi sẽ nghĩ vì sao ta lại đi giúp ngươi nhưng lại không đi giúp hắn đúng hay không?” Dịch Liên Di ngửa người dậy, nhưng do dưới chân anh đều mất hết cảm giác rồi, cho nên chỉ có hơi nhúc nhích mà thôi, sau đó lại ngã ngựa ra sau ghế. “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, ta từ trên ngựa ngã xuống, cũng là do lão nhị hại ta.”

Dịch Liên Khải thoáng có chút rung động, chân mày nhấc lên, tựa hồ như định hỏi lại.

“Đừng giả bộ hồ đồ với ta, sự việc đã đến mức này rồi, chúng ta nói thẳng với nhau đi.” Dịch Liên Di nói, “Ngươi cũng biết rằng chính lão nhị đã hại ta thành một kẻ phế nhân như thế này, cho nên ngươi từ sớm đã đề phòng lão nhị rồi, thậm chí còn ra một chiêu tương kế tựu kế hãm hại lão nhị nữa — đừng hỏi vì sao ta lại biết, chuyện gì xảy ra trong nhà này ta đều biết hết, nhưng có một số chuyện ta sẽ sẵn lòng nói ra, cũng có một số chuyện ta sẽ không nói ra đâu. Không chỉ mình ta biết việc này, mà ta đoán trong lòng phụ thân, có khi cũng mơ hồ biết chút ít. Cho nên đã nhiều năm như vậy, mặc dù ông rất trọng dụng lão nhị, thế nhưng trong lòng lại không khỏi có chút đề phòng. Vậy nên lão nhân gia mới đem ngươi đưa đến Xương Nghiệp, ta thấy ông ta chính vì muốn lưu lại một con đường lui, cũng thuận tiện có thể bảo toàn được cho ngươi. Phụ thân đối với ngươi, đúng là không bao giờ để cho ngươi chịu thua thiệt.”

“Không ngờ được rằng lão nhị ngay cả chút tình phụ tử cũng không muốn niệm tình, ngược lại lại ra tay chiếm thế thượng phong trước, tới mức “bức vua thoái vị” luôn rồi, chả trách hắn lại khiến cho lão nhân gia tức đến trúng gió luôn. Nhưng lão nhị thiên tính vạn toán, nhưng lại tính nhầm ngươi, đã đem ngươi rơi rớt tận ngoài thành Phù Viễn, nhưng ngươi lại đến rồi một tay thoát ra, dễ dàng đưa hắn đến tận Tây Bắc luôn. Lão tam, quả thật ta thấy rất vui mừng khi ngươi đã ra chiêu này,… ít nhất… cũng thay ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là ngươi giả bộ hồ đồ thật quá giỏi, giả trang một cái đã mấy chục năm nay, ngay cả phụ thân cũng cảm thấy ngươi không đáng để xem trọng, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ giao chức vụ gì đó cho ngươi, nhưng mà ngươi ở trong đám huynh đệ chúng ta, lại là kẻ tâm cơ thâm trầm nhất. Ngươi suốt ngày giả hồ độ, nhưng lại làm nên chuyện, cũng không để bất cứ thứ gì dây dưa đến ngươi ở lại trên đời.”

Dịch Liên Khải ngồi ở chỗ kia, lúc này mới hời hợt cười cười, nói rằng: “Đại ca, đây là đang khen ta, hay đang chê ta đây. Muốn nói đến tâm cơ thầm trầm, cả ta và lão nhị, chỉ sợ cộng cả lại cùng không theo kịp được đại ca. Đại ca mười năm nay luôn thâm tàng bất lộ, đúng thật đã khiến cho Liên Khải cảm thấy vô cùng bái phục.”

Dịch Liên Di cười cười: “Ta đem ngươi giữ lại mấy ngày, ta biết trong lòng người đang rất oán giận ta. Nhưng cũng vì vết thương trên người của ngươi không được tốt, nếu không ở trong bệnh viện dưỡng thương cho thật tốt, thì cũng không có cách đi làm bất cứ chuyện gì được. Ta cũng vì thân thể của ngươi mà suy nghĩ dùm thôi.”

Dịch Liên Khải nói: “Thì ra đại ca còn có chuyện muốn giao cho ta làm, chỉ là không biết đại ca muốn ta đi tìm lão nhị thương lượng, hay là muốn ta đi tìm Lý Trọng Năm thương lượng đây?”

Dịch Liên Di cười ha ha, thân dưới của anh bị bại liệt, nên lúc cười lên cũng chỉ có lồng ngực là rung động, nhưng thanh âm lại rất vang, có vẻ rất vui sướng: “Lão tam à lão tam, phụ soái nói ngươi thông minh nhưng lại rất hồ đồ, ngươi ngay cả lão nhân gia cũng có thể lừa gạt được, người như ngươi tinh khôn như vậy, có điểm nào giống với kẻ hồ đồ đây?”

Dịch Liên Khải cười nói: “Đại ca lúc này muốn ta làm việc cho đại ca, cho nên mới có ý khen ta mà thôi. Thật ra chỉ cần đại ca bảo ta làm gì, ta đương nhiên sẽ tận tâm tận lực mà làm, đại ca không cần dùng lời như vậy dỗ ngọt ta.”

Dịch Liên Di nhẹ nhàng gõ hai đầu ngón tay lên tay vịn, ngẩng đầu lên tựa như có điều phải suy nghĩ: “Ngươi nếu như đã đoán ra, vậy thì huynh đệ chúng ta, cũng không nên giấu diếm thêm nữa. Không sai, hiện tại ta muốn ngươi đi mời lão nhị về đây, dù sao ân oán cũng đã nhiều năm như vậy rồi, ta với hắn nhất định phải cổ đối cổ, la đối la* nói rõ mọi chuyện, mới xem như kết thúc được.”

(Cổ đối cổ, la đối la là để ẩn dụ cho việc đối đầu hay xung đột lẫn nhau)

Dịch Liên Khải lắc đầu: “Đại ca đây là đang làm khó dễ ta hay sao, lão nhị là do ta dẫn người vây thành đuổi hắn bỏ chạy, nếu như muốn ta đi đến chỗ Lý thống soái nói tốt cho người ta, thì ta còn có thế nỗ lực thử một lần. Nhưng bảo ta đi tìm lão nhị trở về, đại ca nghĩ, hắn thù mới hận cũ phát tác ra ngoài, thì làm sao chịu nghe ta nói nửa câu đây? Ta vừa tốn công đi lại cũng thôi đi, nhưng lại làm trì hoãn đại sự của đại ca, thì như vậy cũng không ổn đâu.”

Dịch Liên Di mỉm cười nói: “Ta ở đây làm gì có đại sự gì, bất quá trong nhà chỉ có ba huynh dệ mà thôi, ta đây lại là một kẻ phế nhân, không biết còn có thể sống được mấy năm nữa đây, lão nhị ở bên ngoài làm ta thật sự rất lo lắng. Chi bằng cứ tìm hắn quay về đây, có chút lời muốn nói rõ ra với nhau, dù cho có chết cũng không thấy đáng tiếc.”

Dịch Liên Khải nói rằng: “Nếu đại ca đã giao phó cho ta việc này, ta đương nhiên là muốn thay đại ca đi chuyến này rồi. Bất quá tính khí lão nhị giảo hoạt như vậy, ta đi tận lực khuyên nhủ hắn, nếu hắn không chịu về, thì ta cũng không còn cách nào khác.”

Dịch Liên Di vẫn mỉm cười như trước, nói rằng: “Chỉ cần ngươi khuyên bảo hắn cho thật tốt, lão nhị sẽ không đến mức không biết điều vậy đâu.” Anh ta ngừng lại mội chút, lại nói: “Bên ngoài binh hoang mã loạn, ta biết ngươi rất lo lắng cho tam đệ muội. Cho nên cứ để tam đệ muội ở lại trong phủ đi, ta sẽ hạ lệnh cho người chăm sóc cho cô ấy thật tốt, ngươi cứ yên tâm đi làm việc đi, chờ đến lúc ngươi trở về, ta cam đoan với ngươi tam muội sẽ không bị một chút hư tổn nào.”

Dịch Liên Khải cười nói: “Đại ca đối với ta đã chiếu cố như vậy, ta thật sự rất hài lòng”

Dịch Liên Di cũng cười nói: “Huynh đệ chúng ta đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy đâu.”

Hai người họ tuy nói chuyện vừa khách khí lại vừa thân thiết, thế nhưng trong lòng Tần Tang lại có từng đợt khí lạnh trào lên, Dịch Liên Di muốn Dịch Liên Khải đi làm việc này, rõ ràng là đang muốn mượn dao giết người mà. Chỉ sợ Dịch Liên Khải còn chưa thấy được Dịch Liên Thận đã chết luôn trong loạn quân rồi cũng nên.

Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Dịch Liên Di rõ ràng là đang muốn giữ mình làm vật thế chấp, dùng chính mình để bắt ép Dịch Liên Khải.

Hai người nói chuyện mà trong lời nói đều là ý ở ngoài lời, lời nói đến giọt nước cũng không trôi lọt.

Cô giương mắt lên nhìn Dịch Liên Khải, nhưng anh lại không nhìn cô, chỉ tủm tỉm cười nói: ” Đã như vậy thì trạch nhật bất như chàng nhật*, ta sẽ lập tức lên đường ra khỏi thành. Chỉ là Tần Tang ở lại đây, cảm phiền đại ca cùng đại tẩu chiếu cố cho cô ấy nhiều hơn.”

(*vạn sự thuận theo tự nhiên)

Dịch Liên Di nói: “Tam đệ không cần lo lắng, trên người ngươi đang bị thương, thời tiết lại như vậy mà ra khỏi thành, người là huynh trưởng như ta đây sao nỡ lòng nào.” Anh ta lại nói: “Để ta gọi người bày chút rượu và đồ ăn lên, rồi ta và tam đệ sẽ cùng nhau uống mấy chén, coi như là tiệc rượu tiễn đưa.”

Dịch Liên Khải nói: “Vậy xin cảm tạ đại ca, nhưng Dịch Liên Khải trên người đang bị thương, về phần uống rượu xin được miễn cho, tiệc tiễn biệt của đại ca cũng không dám nhận.”

Dịch Liên Di nói: “Ta suýt nữa đã quên mất thương thế của ngươi. Bất qua ngươi sắp đi xa rồi, chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói với tam muội muội. Ta cũng không ở lại làm người không biết điều nữa, phòng của các ngươi vẫn ở đó, chi bằng để ta gọi nhà bếp làm một nổi lẩu đưa qua, để vợ chồng son nhà các ngươi ngồi ăn trong phòng, sáng mai ngươi hẵng ra ngoài thành!”

Dịch Liên Khải nói: “Đại ca suy nghĩ thật là chu đáo, chu đáo đến nỗi ngay cả Liên Khải cũng không còn gì để nói.”

Dịch Liên Di nói: “Ta cũng không làm trì hoãn việc vợ chồng trẻ các ngươi nói lời tiễn biệt nữa, các ngươi đi đi.”

Dịch Liên Khải lúc này mới nhìn Dịch Liên Di nói: “Đại ca đã chăm sóc cho ta như thế nào, cả đời này ta cũng sẽ không quên.”

Dịch Liên Di cười khẽ một tiếng: “Tam đệ quả là tuổi trẻ bồng bột, mấy câu cả đời này, không thể nói đơn giản như thế được đâu.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3