Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới - Chương 38

Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới
Chương 38: 38: Lao Động Khổ Sai

Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân và Lưu béo chạy vào trong rừng khi xác định không còn mối quy hiểm nào từ hệ thống.

Và rồi Ma Tùng Quân chợt nhận ra, một mình Lưu béo đã đốn gần một ngàn cây tre trên 20 đốt.

Còn một điều máu chó hơn nằm ở đây, ở trước hang của con rắn quả thật có một cây tre trăm đốt, nó mọc cao ngất ngưởng so với phần còn lại của rừng tre.

Ma Tùng Quân rất muốn hét lên, nhưng thôi.

Chuyện tổn thương thế này hắn trải qua nhiều rồi.

Con tim yếu mềm này vẫn có thể chịu đựng thêm.

Cuối cùng hắn thu tất cả vào trong túi đồ.

Tiến độ nhiệm vụ nhảy lên:

[Tên nhiệm vụ: Tìm cây tre trăm đốt.

Thông tin nhiệm vụ: Tìm một cây tre có trăm đốt hoặc 1.000 cây tre có trên 20 đốt.

Độ hoàn thành: Tre trăm đốt 1/1 – Tre 20 đốt 1.176/1.000

Phần thưởng nhiệm vụ: 100 mặt kính cường lực cho điện thoại.

Có thể điều chỉnh kích thước kính cường lực theo yêu cầu.

Độ khó: Trắng.

Trạng thái nhiệm vụ: Đã đủ điều kiện trả nhiệm vụ.]

[Trả nhiệm vụ:

Đồng ý – Để sau]

Tất nhiên Ma Tùng Quân ấn ngay vào chữ đồng ý.

Con bà nó chứ lại, cái nhiệm vụ này phải cấp Hoàng Kim mới đúng.

Có nhiệm vụ cấp trắng nào để hắn suýt bỏ mạng hay không?

[Đinh!]

[Nhiệm vụ theo yêu cầu hoàn thành.

Túc chủ nhận được 100 tấm kính cường lực có thể thay đổi thiết kế trong kho đồ.

Vì đây là nhiệm vụ theo yêu cầu, không có phần thưởng thêm khi vượt chỉ tiêu.]

Lúc này kho đồ của Ma Tùng Quân sáng lên.

Bên trong đó hiện ra một ô kính cường lực, số lượng 100, trọng lượng 0.

“Sao món gì cũng trọng lượng bằng 0 hết vậy?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.

[Giá trị trọng lượng của hệ thống khác với giá trị thực tế.

Độ nặng của vật phẩm dựa vào cấu tạo và phẩm chất của vật phẩm.

Vật phẩm càng giá trị thì phần tử cấu tạo lên nó càng phức tạp.

Ngoài ra các vật phẩm nhiệm vụ dụ có cấu tạo phức tạp nhưng trọng lượng vẫn được tính bằng 0 nhằm thuận tiện cho quá trình hoàn thành nhiệm vụ.]

“Ờ tao hiểu rồi.

Mà mày là hệ thống đúng không? Phiền Bỏ Mẹ đâu rồi?”

[Phiền Bỏ Mẹ đang trong chế độ tập trung tài nguyên rà soát cung đường đi cho túc chủ.]

Nhìn dòng chữ chạy trên màn hình, Ma Tùng Quân gật gật đầu.

Sau đó hắn lấy ra 20 tấm kính cường lực ném cho Lưu béo.

“Cầm lấy, đừng có nghịch bậy bạ, hết là không có nữa đâu.” – Ma Tùng Quân nói.

“Cám ơn Ma huynh, cám ơn Ma huynh … ha ha ha …”

Lưu béo cẩn thận gói mỗi tấm kính bằng một tấm vải, sau đó bọc chúng lại với nhau rồi te te chạy một mạch về làng.

Tốc độ nhanh đến mức Ma Tùng Quân vừa quay sang hỏi hệ thống mỏ ma tinh thạch ở đâu thì quay sang đã thấy Lưu béo bốc hơi tại chỗ rồi.

Khoảng cách đến mỏ ma tinh thạch là khá xa so với Ma Tùng Quân.

Cách đây khoảng 10 cây số, không thể đi bằng xe được.

Chỉ có thể đi bằng đường mòn dành cho một người đi, bất quá sáng nay Ma Tùng Quân đã nấu cơm cho cả buổi trưa rồi.

Hắn đem theo hai phần để trong túi đồ hệ thống, vốn định cho Lưu béo ăn.

Nhưng cái thằng này đã lon ton chạy về rồi.

Mà thôi, nhờ Lưu béo nên hắn hoàn thành nhiệm vụ sớm.

Cho thằng bé nghỉ ngơi một hôm vậy.

Thế là Ma Tùng Quân liếc xuống con Gâu đang vẫy đuôi khí thế dưới chân hắn.

Ma Tùng Quân lấy trong túi đồ ra một phần cơm được cột bằng túi vải, sau đó đưa cho con Gâu rồi dặn nó.

“Đem cái này đưa cho Lưu béo, tuyệt đối mày không được ăn cơm của Lưu béo.

Nếu không lần sau tao cho nhịn một ngày cơm.

Hiểu không? Hiểu thì sủa ba tiếng.”

“Gâu gâu gâu!!!”

Nó sủa ba tiếng thật.

Mong không phải là trùng hợp đi, dù sao hôm qua Ma Tùng Quân cũng thấy nó cứu một cái chén khỏi vỡ.

Cái con này thông minh một cách kì lạ.

Thế là Gâu ngậm theo túi vải hướng chạy về làng.

Ma Tùng Quân thì nhìn thanh thể lực của mình, cả ngày hôm qua hắn chỉ chiến đấu vào lúc chiều, nhưng thể lực của hắn lại tăng lên mười số.

Hiện tại thể lực của hắn là 225/230.

Chỉ tay trên màn hình, Ma Tùng Quân xác định vị trí của cái mỏ, cung đường được vẽ ra trên bản đồ.

Hắn vác theo cây cuốc trên tay và bắt đầu chạy bền về phía mỏ ma tinh thạch.

Có tổng cộng mười mấy mỏ ma tinh thạch, nhưng chỉ có cái mỏ gần nhất là cách làng 10km.

Những mỏ khác đều 30 40km đổ lên.

Theo như hệ thống nói, qua dò tìm địa chất cho thấy trong mỏ vẫn còn dao động năng lượng rất mạnh.

Chứng tỏ mỏ vẫn còn dùng được.

Cái thể lực này không thể giúp Ma Tùng Quân chạy liên tục 10km được.

Để tránh bản thân kiệt quệ, Ma Tùng Quân chỉ chạy khoảng 2km thì dừng lại đi bộ để điều tiết hơi thở.

Chạy 2km, hắn tiêu hao gần 100 điểm thể lực.

Thể lực này của hắn quá thảm rồi, căn bản không thể chạy lâu được.

Cứ thế, đến gần giữa trưa thì Ma Tùng Quân đã đến đích.

Hắn mất sạch mục đích để khám phá, cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi lấy sức sau đó là ăn trưa.

Ăn uống xong, Ma Tùng Quân đi thêm một đoạn nữa mới thấy được một hang động, được cho là mỏ ma tinh thạch.

Hắn lấy ra một viên ma tinh thạch hệ quang, cột lên một cành cây rồi điểm ba nhịp lên nó rồi mới đi vào trong hang động.

Bên trong khắp nơi xuất hiện dấu vết của việc đào bới đất, mỏ cuốc nằm ngổn ngang khắp nơi, còn có cả mấy cái xe đẩy bị hỏng.

Ma Tùng Quân cảm thấy việc bản thân đem theo cuốc quả là một chủ ý tồi tệ nhất cả cuộc đời hắn, càng tệ hơn là chạy được nửa đường hắn mới nhớ đến túi đồ.

Tại sao không cho vào trong túi đồ cho nhẹ người?

Không sao, vẫn chưa quen với cái hệ thống này.

Ma Tùng Quân vốn là kẻ không thích hợp dùng công nghệ cao, việc hắn chấp nhận hệ thống trong cơ thể của mình đã là một kì tích đối với hắn rồi.

[Đinh!]

[Mỏ ma tinh thạch hệ thủy.]

[Số lượng ma tinh thạch ước tính:

Thông dụng: 50.911

Chuyên dụng: 9.536

Tinh phẩm: 861

Cực phẩm: 36

Tuyệt phẩm: 2]

Lúc này một bảng thông tin hiện lên trước mắt Ma Tùng Quân.

[Thông báo: Vì sơ xuất lần trước.

Hệ thống đã cập nhật robot trinh thám lòng đất và trinh thám dưới biển.]

[Đinh!]

[Phiền Bỏ Mẹ có mặt.

Túc chủ đang làm gì đó?]

“…”

Thề là Ma Tùng Quân rất muốn đấm cái con Phiền Bỏ Mẹ này.

Hắn đang rất là chăm chú đọc thông báo bằng chữ, đột nhiên nghe giọng nói của nó làm hắn giật bắn cả mình.

Trong hang động tối om này chỉ có một mình hắn, đi nhẹ nói khẽ không phát ra tiếng động.

Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng như đấm vào đầu của hắn vậy.

“Lao động khổ sai.

Tính năng dò lòng đất gì đó của hệ thống có thể dò dưới mặt đất đúng không? Tìm nguồn ma tinh thạch cho tao đi.”

Ma Tùng Quân liền nói, có nó cũng tốt.

Chứ trong đây càng đi vào sâu càng tối tăm.

Không gian tĩnh mịch thế này khiến Ma Tùng Quân có chút không quen.

[Có thể, hệ thống đã tự động do thám khi túc chủ tiến về mỏ ma tinh thạch.

Phía trước 142m, rẽ phải.

Đi thêm 84m rẽ trái.

Sau 111m rẽ trái, đi xuống dưới lòng đất thêm 20m.

Sau đó túc chủ đào qua hướng Đông Nam sẽ gặp ma tinh thạch.]

[Dự đoán, cần đào sâu thêm ít nhất 10m để gặp ma tinh thạch thông dụng.]

“…”

Nghe xong, Ma Tùng Quân cảm thấy trầm cảm.

Bất quá lỡ tới đây rồi thì phải tìm kiếm thôi.

Thế là Ma Tùng Quân làm theo lời của Phiền Bỏ Mẹ.

Hắn lọ mọ bên trong hang động suốt nửa tiếng mới đến nơi cần đến và mất tận một tiếng để đào ngang được mười mét.

Hai bàn tay của Ma Tùng Quân đỏ ửng, đất dưới này khá sâu, đụng phải đá ngầm thì thôi rồi.

Không khí trong đây lại thiếu thốn một cách trầm trọng, thêm không gian ẩm ướt do đây là mỏ ma tinh thạch thủy hệ.

“Cạch …”

Ma Tùng Quân đang đào thì đột nhiên chạm trúng một cục đá, cục đá này phát sáng lên sau đó bắn ra một đống nước cuốn trôi Ma Tùng Quân ra ngoài.

“Hắt xì …”

Âm thanh vang vọng khắp cả mỏ ma tinh thạch.

Cả người Ma Tùng Quân ướt sũng, dưới này vừa ẩm thấp vừa lạnh, giờ thì hay rồi.

Đến cảm cũng cảm luôn rồi.

Nhưng mà … ma tinh thạch.

Thấy tiền sáng mắt, Ma Tùng Quân không quan tâm nhiều như thế.

Càng đào càng hăng.

Hắn thu toàn bộ đá đào được vào trong túi đồ hệ thống.

Kết quả hắn đào suốt mấy tiếng đồng hồ kiếm được hơn một trăm viên ma tinh thạch hệ thủy.

Cấp độ mà nó hiển thị trên thanh thông báo là ma tinh thạch thông dụng.

Trong đó có vài viên ma tinh thạch chuyên dụng.

[Trời sắp tối, kiến nghị túc chủ nhanh chóng trở về.]

[Cách vị trí hiện tại 21km về phía Tây có một con gấu khổng lồ đang đi kiếm ăn.]

“Bỏ mẹ …”

Nghe thế Ma Tùng Quân tỉnh hết cả người, hắn vội nhìn đồng hồ phát hiện ra bây giờ đã quá năm giờ chiều.

Mất nửa tiếng đồng hồ để ra ngoài mỏ.

Không thèm nhìn thanh thể lực, Ma Tùng Quân cắm đầu chạy một mạch.

Hắn chạy không nổi thì đi bộ, hồi phục được một chút rồi chạy tiếp.

Tay chân của hắn run lên bần bật.

Nhưng thanh giới hạn thể lực không ngừng tăng lên.

Đến tận 7h tối.

Ma Tùng Quân mới về được đến làng trong bộ dạng nhếch nhác.

Cũng may trên đường không gặp bất cứ con quái vật đáng sợ nào.

Thấy nồi cơm đã trở về, con Meo không biết từ đâu xuất hiện ngay chân của Ma Tùng Quân cạ qua cạ lại dưới chân hắn để xin ăn.

Con Gâu đứng xa tám thước vẫy đuôi chạy vòng vòng để mừng Ma Tùng Quân trở về.

“Không được rồi … đào thế này không khả quan.

Chẳng lẽ từ bỏ mấy cái mỏ đó?”

Ma Tùng Quân nhìn số ma tinh thạch trong túi đồ liền thở dài.

Kiểu làm ăn này quá lỗ, hắn bán hủ tiếu một buổi còn lời hơn số ma tinh thạch này.

“Phiền Bỏ Mẹ, mày có cách nào đào ma tinh thạch nhanh hơn không?”

[Có bán máy đào khoáng tại cửa hàng tạp hóa.

Túc chủ vẫn chưa mở cửa hàng này.]

“Này mày đang dụ tao đấy à? Cái tạp hóa của chúng mày bán cái gì mà có cả máy đào khoáng thế kia? Thế có robot đào khoáng luôn không?”

[Có!]

“…”

[…].