Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết - Chương 17

Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 17
gacsach.com

Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường cầm giấy tiến cử đến Cẩn Thân điện.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phụ hoàng kể từ khi tiếp quản triều chính, Sách công công vừa mở cửa điện, mùi hương nhang sộc thẳng vào mũi, Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu, đợi mùi tản bớt rồi mới tiến vào.

Sách công công dẫn hắn đi thẳng vào trong mất một lúc mới nhìn thấy Hoàng thượng bệ hạ.

Lão nhân đang ngồi thiền trước một cái lư hương lớn, một thân thanh bào, hai mắt nhắm nghiền, hương khói lượn lờ, trông có vẻ tiên phong đạo cốt.

Hắn giống như không phát hiện có người xông vào, tư thế bất biến không động đậy.

Sách công công vội vàng thấp giọng thông báo: "Bệ hạ, Thái tử điện hạ đến rồi."

"... Ừ." Một lát sau Hoàng thượng bệ hạ mới hờ hững đáp, vẫn không mở mắt.

Công công lại nói: "Điện hạ đến thăm ngài, thuận tiện cầu xin ngài một chuyện."

Hoàng thượng bệ hạ vẫn đáp lại một tiếng "Ừ" không nghe ra ý tứ.

Sách công công lại vội vàng bày tỏ lý do Ngọc Hữu Đường đến, rồi nói đến việc của Dương Trình Hòa, tiện thể nói ra chuyện Thẩm Thượng thư tiến cử hắn: "Bệ hạ có muốn xem qua giấy tiến cử không?"

Hoàng thượng bệ hạ lúc này mới chậm chạp mở mắt, nhãn tình bị hương khói lượn lờ che đậy, khiến người khác không nhìn rõ, hắn nói: "

"Không cần xem, trực tiếp ban chỉ."

Nghe vậy, tảng đá trong lòng Ngọc Hữu Đường rơi xuống, so với tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều.

Sau đó ánh mắt của hắn dừng ở trên khuôn mặt của Ngọc Hữu Đường, lại nói: Sách công công, ngươi lui ra đi, ta có mấy câu muốn nói với Đường nhi."

Sách công công bận rộn đuổi mấy cung nhân, nhanh chóng lui ra, trong điện rộng lớn chỉ còn lại hai người Ngọc Hữu Đường cùng Hoàng thượng.

"Ngồi." Hoàng thượng bệ hạ mở miệng trước.

Ngọc Hữu Đường kéo vạt áo, cũng ngồi xếp bằng giống như tư thế của Hoàng thượng.

Sau đó, Hoàng thượng không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm kinh.

Hóa ra gọi ta lại là để bồi ngồi? Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm không chớp mắt lão Hoàng thượng, thôi cũng được, nếu hắn đã thuận theo chấp nhận ra chỉ thì bồi ngồi cũng được thôi.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ngay lúc Ngọc Hữu Đường bị nhang khói hun đến ngủ gật, Hoàng thượng bệ hạ đột nhiên mở miệng: "Mẫu thân ruột con dạo này có khỏe không?"

Lời ấy như nước lạnh xối vào đầu Ngọc Hữu Đường, trong nháy mắt Ngọc Hữu Đường bị cái lạnh làm tỉnh táo.

Hoàng thượng vẫn như cũ hai mắt nghiền, trước mắt không có thứ gì, Ngọc Hữu Đường lại không thể nói chuyện, toàn thân cứng đờ.

Hoàng thượng lại ôn hòa nói: "Trẫm biết con có thể nói chuyện, nơi này cũng không có người ngoài, còn cứ thoải mái nói chuyện."

Ngọc Hữu Ngọc cảm thấy tức ngực, ngừng thở, hóa ra hắn cái gì cũng biết...

Hắn choáng váng hồi lâu, mới bình định được sóng to gió lớn nổi lên trong lòng, thế nhưng vẫn có hơi run run: "Bà rất khỏe."

Hắn cố ý đè thấp giọng, nhưng vẫn không thể nào giấu nổi thanh âm của nữ nhi.

"Ừm..." Hoàng thượng bệ hạ không có tí tì ti kinh ngạc, lại chậm rãi nói: "Nàng ấy đặt tên con là gì?"

"Khương Linh Lan*." Ngọc Đường trả lời câu này cực nhanh.

(*Bonus ảnh hoa linh lan bên dưới, có thể đọc truyện trên wattpad code: 75476740 hoặc trên, editor: tulinh)

"Khương Linh Lan," Hoàng thượng lặp lại một lần lại một lần: "Khương Linh Lan."

"Thật dễ nghe..." Lão nhân này tán dương: "Nếu dùng họ của trẫm cũng chưa chắc có được ý tứ quật* nhã như vậy."

(*quật: bướng bỉnh, thẳng thắn)

Lão nhân lại dông dài thay họ của mình vào: "Ngọc Linh Lan, Ngọc Linh Lan..." Rồi ngay lập tức phủ định: "Không được, tục quá."

Ngọc Hữu Đường không biết phải làm gì, lặng im không tiếng động.

"Con đi đi."

Ngay sau đó, Hoàng thượng ra lệnh trục khách, rồi bỏ mặc Ngọc Hữu Đường ở một bên, bắt đầu thành kính tụng kinh.

Ngọc Hữu Đường đứng dậy, vái lạy rồi nói: "Vậy thần cáo lui trước."

Thấy lão nhân không phản ứng lại, Ngọc Hữu Đường nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đến khi ra ngoài, gió mát khẽ thổi, mới nhận ra tay cùng lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

Mà ở trong điện, Hoàng thượng bệ hạ đang nhắm mắt tụng kinh, nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ, rèm mi khẽ run rẩy trong thoáng chốc, nhưng không một ai có thể nhìn thấy.

=.. =

Chiều hôm ấy, nội các rất nhanh đã nghênh đón một đạo thánh chỉ đến từ Hoàng thượng bệ hạ, nội dung là đề bạt Dương Trình Hoa nhi tử Hộ bộ Lang trung Dương Hiển làm Thiếu chiêm sử Chiêm sự phụ.

Thủ phụ đại nhân nhanh chóng đem chiếu thư trả lại, đồng thời còn trình bày rõ sáu nguyên nhân lớn, chữ chữ như châu ngọc, câu câu sâu sắc, khẩn cầu Hoàng thượng sửa chữa sai lầm.

Ở Đại Lương, nội các và lục bộ đều được hưởng "Phong bác quyền", có nghĩa là nếu như cho rằng Hoàng thượng lỗi thời không tiện hạ chỉ thì có thể giữ chiếu thư lại để tiến hành sửa sai.

Kết quả là, chiếu chỉ đáng nhẽ nhanh chóng được truyền ra ngay lập tức bị vứt xó ở nội các không ai thèm để ý.

Vốn đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, chỉ chờ Dương Trình Hòa như ngọn gió xuân đến nhà bái tạ, thề thốt sẽ cống hiến sức lực, khi Ngọc Hữu Đường nghe được tin này thì một tay bóp nát chén sứ con con.

Mấy ngày sau, khi thượng triều, chỉ cần Thủ phụ đại nhân muốn thực hiên kế hoạch nào hay là sách lược ngoại giao gì thì hắn đều tỏ vẻ buồn bực ngán ngẩm chán nản không muốn nghe, cũng chẳng viết ý kiến.

Chờ Thủ phụ giọng êm ái dễ nghe trình bày xong xuôi thì ném ra bốn chữ: Sau này bàn lại.

Thủ phụ đại nhân cũng không có phản ứng gì, khiêm tốn lui về chỗ, khuôn mắt trước sau như mặt hồ không gợn sóng.

Đám đại thần đều sâu sắc cảm nhận được Tạ đại nhân nói rất hay rất dễ nghe lại còn đúng trọng tâm, nhưng đều không được Thái tử điện hạ coi trọng, cảm thấy cực kỳ bất mãn. Trong đó có mấy vị gan to quả quyết bước lên, nỗ lực đề cử ý kiến của Tạ Hủ.

Thái tử điện hạ thấy thế thì bày ra dáng vẻ vô lại: Cô* vừa nãy không có nói không đồng ý, chỉ nói là sau này bàn lại, các ngươi gấp cái gì, đại sự quốc gia cần phải cẩn thận suy xét.

*Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến

Lúc Sách công công đọc to câu này, Ngọc Hữu Đường liền mở to mắt, vẻ mặt vô tội nhìn xuống dưới, túi da của hắn tốt, ánh mắt đung đưa như hồ nước mùa xuân, khiến mọi người cảm thấy ấm áp vui vẻ.

Rõ ràng bị chọc cho tức điên, đám đại thần bị ánh mắt này làm rung động không cách nào mà trút giận được nữa, đành nén lại trong lồng ngực: haizz, coi như Thái tử điện hạ tuổi còn nhỏ chưa phán đoán đúng đắn được đi.

Ngọc Hữu Đường ngồi trên cao nhìn xuống phía dưới, nhìn theo bóng dáng thẳng tắp như tùng của Tạ Hủ, mắt dài nheo lại tỏ vẻ khinh thường...

Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.

Tạ tiên sinh, mánh khóe thủ đoạn của ngươi ta coi như cũng đã học xong cũng đã đem ra dùng được rồi.

=.. =

Cứ giằng co như vậy đại khái gần một tuần, buổi chiều một ngày nọ, lúc Ngọc Hữu Đường đang vùi đầu phê duyệt tấu chương trong cung thái tử, đột nhiên một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo, nói, Thủ phụ đại nhân đến nhà bái phỏng.

"Không gặp." Ngọc Hữu Đường phẩy tay hai cái, đuổi người kia đi mau, càng xa càng tốt.

Tiểu thái giám gãi gãi đầu, lại nói: "Thủ Phụ đại nhân nói là vì chuyện nhi tử Dương Hiển mà tới."

Ngọc Hữu Đường cực kỳ quyết tâm, lạnh lùng liếc xéo tiểu thái giám: "Còn muốn ta lặp lại lần nữa hả? Không gặp."

Vâng vâng vâng, tiểu thái giám lùi lại vài bước, vội vàng chạy ra ngoài báo lại.

Tạ Hủ đang đứng đợi bên ngoài hoa viên tiểu thái giám về nói phản ứng của Ngọc Hữu Đường: "Điện hạ nói hắn rất bận, không gặp."

Tạ Hủ cười cười, hắn đã sớm đoán được chắc chắn sẽ là như thế, hắn nói: "Đã như vậy..."

Đã như vậy thì tự biết khó mà lui thôi Thủ phụ lão đại, tiểu thái giám giơ khoát tay trong không trung bày ra tư thế tiễn khách.

Nhưng không ngờ Thủ phụ đại nhân tránh thoát khỏi cánh tay hắn, rảo bước băng qua hành lang vọt thẳng về phía cửa điện.

Ồ ồ ồ, Thủ phụ đại nhân như vậy là muốn xông vào sao?

Đến khi tiểu thái giám phản ứng lại, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì nào còn thấy bóng dáng Thủ phụ đại nhân?

Cứ như vậy, Thái tử điện hạ đang vùi đầu vào chính sự thì bị ép tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Đúng lúc Ngọc Hữu Đường đang cúi đầu thư dọntấu chương, nhận thấy ánh sáng bị người cản trở, nghĩ là tiểu thái giám đuổi Tạ Hủ đi quay trở lại, không ngẩng đầu lên, tùy tiện hỏi: "Đuổi được không?"

Một giọng trầm thấp từ trên đầu vang tới, âm sắc đủ để nhận thấy được chủ nhân của nó rất thảnh thơi thản nhiên: "Đáng tiếc, không đuổi được."

Ngọc Hữu Đường đang cầm bút viết liền cứng lại, sau đó tiếp tục viết tiếp, không nhìn người, lạnh lùng nói: "Thủ phụ đại nhân cố ý đến nhà là tìm ta có việc gì?"

Tạ Hủ úp úp mở mở: Liên quan tới Dương Trình Hòa, muốn giải thích với ngươi một phen."

Ngọc Hữu Đường đặt bút xuống, cuối cùng cũng chịu cho Tạ Hủ nửa con mắt: "Cô không cần giải thích, chỉ cần Thủ phụ đại nhân ban hành đạo thánh chỉ kia là được."

"Không được." Như chém đinh chặt sắt.

Ngọc Hữu Đường lại mở một quyển tấu chương khác: "Vậy ngươi đi đi."

Tạ Hủ thở dài một hơi, đột nhiên nói một câu không liên quan: "Theo sư phụ ra ngoài một chút."

Ngữ khí có chút dịu dàng hiếm có.

Ngọc Hữu Đường nghe vậy, thái dương giật giật hai cái: "Không đi."

"Chẳng lẽ muốn giống như lúc trước, bị ta cưỡng ép ôm ngươi ra ngoài, mới bằng lòng cùng ta đạp thanh*?" Tạ Hủ nói.

(*đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh)

Ngọc Hữu Đường lại nhớ tới sự kiện hoa đào trước đây, sau khi phát hiện ra hắn lao thẳng về phòng rồi tự nhốt mình trong đó, một ngày một đêm không học hành biểu đạt kháng nghị. Tạ Hủ gọi hắn đi ra đạp thanh, hắn cũng không thèm để ý. Cứ như vậy giằng co mấy ngày liền, Tạ Hủ trức tiếp phá cửa xông vào, không đợi hắn phản ứng lại, liền cưỡng ép vác hắn mang ra bên ngoài...

Tạ Hủ to cao như vậy, hắn lại nhỏ gầy như vậy, căn bản không thể kháng cự lại...

Thực sự là vô cùng thê thảm a, Ngọc Hữu Đường chấm dứt hồi ức, liếc xéo hắn một cái: "Ta bây giờ đã là Thái tử, ngươi còn dám làm như vậy?"

Tạ Hủ vững vàng đứng cách một cái bàn, mặt không đổi sắc, nhả từng chữ không nhanh không chậm: "Chuyện Thái Bảo lần trước lâm triều bảo ngươi lập phi, cùng với chuyện ngươi vì Dương Trình Hòa liên tục đến nội các tìm ta, đã khiến rất nhiều quan lại trong nội các nghĩ ngươi đối với ta là đoạn tay áo, mà mấy ngày gần đây ngươi trên điện đối với ta tức giận không kiềm chế khiến cho bọn họ vốn luôn buồn chán giờ đây lại vô cùng hào hứng suy đoán..."

Mấy ngày nay Ngọc Hữu Đường cũng nghe phong thanh mấy cung nhân xì xào bàn tán mấy chuyện này, hắn cũng chẳng coi là chuyện gì to tát,bây giờ tự Tạ Hủ nhắc đến hắn thấy có hơi chột dạ, nhưng vì thể diện nên vẫn ngoan cố nói: "Toàn là những lời vô căn cứ, lòng ta vốn chẳng có gì, cũng không thèm để chuyện đấy vào mắt."

Tạ Hủ nghe vậy, chống tay lên bàn, nghiêng người tiến sát vào Ngọc Hữu Đường, ngữ điệu trầm đi không ít: "Nếu hôm nay ngươi không đồng ý, ta sẽ cưỡng ép ôm ngươi ra ngoài. Dù sao điện hạ trong lòng cũng không có gì vướng bận, cứ ngồi im, đừng để ý làm gì."

Ngọc Hữu Đường hiển nhiên đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của người trước mặt, hai tay bất đắc dĩ ôm đầu: "Ta đi cùng ngươi, được chưa."

=.. =

Nửa canh giờ sau, trên con phố phồn hoa nhất thành Kiến Khang:

Một vị công tử trẻ tuổi đặc biệt thu hút sự chú ý, tướng mạo hắn vô cùng đẹp mắt, nam nữ khó phân; khí chất lại vô cùng thoát tục, mặc một bộ quần áo bình thường nhưng vẫn toát ra vẻ nho nhã quý phái.

Mà người bên cạnh hắn, có một nam nhân cao hơn hắn hai cái đầu, mặc y phục màu trắng, mặt mày vô cảm, tóc đen được buộc lại gọn gàng, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng cấm dục a...

Hai người này một đường chậm rãi, mắt nhìn thẳng, vô cùng bình tĩnh bước đi không để ý đến hai bên đường các thiếu nữ mị nhãn như tơ.

Hai người này chính là Thái tử điện hạ và Thủ phụ đại nhân của chúng ta.

Ngọc Hữu Đường cầm quạt ngọc trong tay phất qua phất lại, lần này hắn xuất cung, bên ngoài thì có vẻ là cải trang đi tuần khảo sát dân tình, trên thực tế lại là... bồi tên này đi đạp thanh!

Tuy rằng nguyên nhân thì không khiến người ta vui cho nổi nhưng đây là lần đầu tiên Ngọc Hữu Đường ra ngoài kể từ khi tiến cung, ngoại trừ đi đến Quốc Tử Giám.

Bên ngoài, cảnh xuân rực rỡ, ngựa xe như nước.

Hắn không khỏi có chút hưng phấn, xoay đầu lung tung nhìn ngắm cửa hàng phố xá, mặt mày hớn hở.

Nhưng ngay lập tức hắn thu hồi vẻ mừng rỡ, tuyệt đối, tuyệt đối không được để tên bên cạnh nhận ra được tâm tình của hắn!

"Rốt cuộc là đi đâu?" Ngọc Hữu Đường bị Tạ Hủ dẫn đi khắp nơi, lung ta lung tung không có mục đích.(dẫn đi giải sầu đó chế =)))

Tạ Hủ không nhìn hắn, nói: "Đến là biết."

Đi thêm một đoạn, người này cuối cùng cũng ngừng chân nghỉ ở bên tường... Nhưng mà chính xác thì có vẻ là trốn ở sau tường?

Ngọc Hữu Đường không rõ nguyên nhân quay qua nhìn người bên cạnh.

Tạ Hủ hất cằm về hướng bên kia tường.

Ngọc Hữu Đường nhìn về phía hắn ra hiệu, thứ đầu tiên đập vào mắt là hoành phi to bằng cái đấu phía trên có ghi là Dương phủ.

"Nhà Dương Hiển." Tạ Hủ nói.

Nói cách khác thì đây cũng là nhà của Dương Trình Hòa, thì sao?

Ngọc Hữu Đường vẫn chưa hiểu được mục đích của chuyến đi này là gì.

Tạ Hủ lạnh lạnh nhìn Ngọc Hữu Đường, ánh mắt hăm hở nóng bỏng cầu nói rõ của đứa trẻ này làm tim hắn đập nhanh hơn.

Hắn không dám nhìn thêm, thu hồi ánh mắt, nói một chữ: "Đợi."

Không quá một khắc sau, có một người đi ra từ Dương phủ.

Là một công tử còn rất trẻ, y phục xanh thẩm, thần thái thanh tú, phi thường phong lưu*.

(*phong lưu: anh tài kiệt xuất; có tài nhưng ngang tàng; phóng đãng lẳng lơ chơi bời trăng hoa. Ở đây có vẻ tác giả dùng nghĩa 1.)

Là Dương Trình Hòa, Ngọc Hữu Đường nhớ lại chân dung của hắn trong danh sách lúc trước.*

(*không biết mọi người nhớ không, bản danh sách môn sinh Quốc Tử Giám bạn Hủ chuẩn bị cho bạn Đường)

Tạ Hủ không nói lời nào ra hiệu cho hắn tiếp tục xem.

Lúc này, không biết từ đâu chui ra một thằng bé ăn mày quần áo lam lũ, hình như bị thọt chân, khập khiễng đi đến chỗ Dương Trình Hòa, sau đó ngã bụp một cái ngay cạnh chân hắn.

"Đại gia, cho ít tiền đi đại gia." Thằng bé ăn mày như đang nắm chặt lấy cành cây cứu mạng, ôm chặt lấy cẳng chân Dương Trình Hòa.

Dương Trình Hòa lập tức lộ ra vẻ mắt chán ghét, nhấc chân đá một phát, đá văng thằng bé ăn xin ra luôn.

Một cước này rất mạnh, đá thằng bé ra xa vài thước.

Thằng bé ăn mày đau đến run rẩy lẩy bẩy, sau đó Dương Trình Hòa tựa như không biết, tiến lên vài bước, đá thêm vào chỗ đau của thằng bé hai cú nữa.

Ngọc Hữu Đường đứng ở xa xa nhìn thấy vậy, tay siết chặt thành quyền, ngay sau đó thì nghe thấy người bên cạnh nói.

"Nhi tử Dương Hiển, ta cũng đã từng để ý tới hắn. Quả thực có tài, tâm tư thâm trầm. Nhưng dù có nhiều học thức hơn nữa thì cũng không thể nào bưng bít được phẩm chất của hắn, ác tích loang lổ. Người như vậy, ngươi còn muốn thu vào dưới trướng nữa không?"

Một tia xấu hổ xuất hiện trong lòng, Ngọc Hữu Đường hơi đỏ mặt, không thể cãi lại đành vội vàng vớt vát lại mặt mũi: "Ta suốt ngày bị giam cầm trong thâm cung, nào có cơ hội tự mình quan sát tìm hiểu bản chất của những người này. Cho dù có gặp được bọn họ thì cũng sẽ giả vờ khiến ta hài lòng không để lộ khuyết điểm thôi."

Tạ Hủ chắp tay, rời đi, không để ý mặt mũi đồ đệ, thẳng thừng giáo huấn: "Ta có lòng giúp ngươi sửa sai, ngươi không những không hiểu lại còn một mực quyết giữ ý mình."

Ngọc Hữu Đường lững thững đi theo, bắt kịp hắn, không muốn tiếp tục đề tài này nữa liền chuyển sang nói chuyện khác, hỏi: "Thằng nhóc ăn mày kia là người ngươi chuẩn bị? Có phải hay không?"

Vừa dứt lời, Tạ Hủ đang đi nhanh phía trước đột nhiên dừng lại, khiến Ngọc Hữu Đường suýt nữa thì xa vào lưng hắn.

Chỗ hắn dừng lại trùng hợp ngay phía dưới một cây hoa đào, có một cành khá thấp chĩa ra phía trước chắn đường đi của hắn.

Hương hoa bay vào mũi, Ngọc Hữu Đường nâng mắt lên nhìn, một vùng hoa đào đang nở rộ đập vào mắt hắn.

Khắp nơi phủ đầy sắc hồng, vạn cành hoa nở đón xuân sang.

Tạ Hủ vẫn chưa quay lại, cũng không tránh cành hoa đào để đi tiếp. Mà giơ tay, hơi dùng sức bẻ cành hoa đào ở trước mặt.

Bị người bẻ cành, cây đào hơi rung rung, cánh hoa màu hồng rơi lả tả như mưa.

Thoáng chốc, trên vai Tạ Hủ đã phủ đầy cánh hoa rơi, sau đó hắn còn quay người lại, giơ cành hoa vừa bẻ đến trước mặt Ngọc Hữu Đường, thản nhiên nói: "Ta nhớ rõ, ngươi yêu thích thứ này."

Trên cành, hoa đào đang nở rộ, cánh hoa như phấn hồng, mềm mại đến nỗi có thể hóa thành nước.

Trong đầu Ngọc Hữu Đường bỗng chốc trống rỗng, không có phản ứng gì, một lúc mới hơi đưa tay cầm lấy cành đào.

Tạ Hủ thấy hắn bất động nửa ngày, giơ tay muốn phủi cánh hoa rơi trên mũ hắn, nhưng không ngờ hắn né đi cực nhanh, đành dừng lại, rút tay về, bình thản nhìn hắn.

(Mọi người đừng để "bình thản" lừa, trong lòng ảnh đang cuộn trào sóng dữ đấy, bắt đầu từ chương sau, há há há, một bầu trời hường phấn, nhầm nhầm, một vùng trời mùi giấm hãy đón xem trên wattpad code 75476740 hoặc nhé, mỏi mắt mong chờ)

Nhưng gần như lập tức, Ngọc Hữu Đường cười cười nói:

"Cành đào này vốn là thứ ngươi vẫn luôn nợ ta, chẳng lẽ còn bắt ta cảm tạ?"

Tạ Hủ cũng không trả lời câu hỏi mà chỉ nói một câu, giọng nói không chút thay đổi: "Đã lớn như vậy rồi, còn muốn dỗ."

Chú thích của tác giả: Trong cung thái tử nhân viên cấp dưới đều là người của hắn, đều biết hắn có thể nói chuyện, cho nên chỉ cần không có người ngoài thì hắn lúc nào cũng có thể thoái mái nói chuyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3