Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết - Chương 37
Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Chương 37: Đừng giả bộ
gacsach.com
Edit + beta: Tử Linh
Sau đó, Ngọc Hữu Đường không hỏi Bích Đường gì nữa, ngồi xuống nhìn nhìn.
Mà y quan tên Liễu Nghiên kia, từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng ở trước hành lang.
Ba người trầm mặc một hồi lâu, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách cùng tiếng gió thổi đều đều.
Một lúc sau, cung nhân mang ô cuối cùng cũng tới, Ngọc Hữu Đường nhìn tiểu thái giám khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng rút cây dù chắn gió bên người ra, cầm tới bên cạnh Liễu Nghiên.
Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Liễu đại nhân, cảm ơn ô của ngươi."
Liễu Nghiên buông mắt, nhận ô từ tay nàng: "Là bổn phận của vi thần, điện hạ không cần nói cảm ơn."
Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm hắn, nói bâng quơ: "Trong cung hình như rất hiếm người có vóc người như Liễu đại nhân a."
Nàng không chớp mắt, quan sát sắc mặt của Liễu Nghiên.
Không ngờ sau khi nghe vậy, hắn căn bản không chút bối rối, chỉ nhã nhặn nói: "Nếu điện hạ có tâm nguyện muốn cao hơn, hạ quan có một phương thức châm cứu cổ truyền, điện hạ có thể thử xem."
"Nhưng mà phải đợi đến khi loại bỏ được hết hàn khí ra khỏi người mới được," giọng hắn rất êm tai, vẫn không hề quá phận: "Vả lại, điện hạ thật ra là nữ tử, mà nữ tử bình thường vóc người thường nhỏ nhắn, không cần làm điều thừa."
Ngọc Hữu Đường: "..."
Bản cung không phải là đố kị với chiều cao của ngươi có được không?
Nàng phất tay một cái, nói: "Không cần."
Sau đó nàng không nhìn Liễu Nghiên nữa, bước xuống bậc thang, Bích Đường bung ô theo sát phía sau.
Bước chậm trong màn mưa, không khí ẩm thấp hất vào mặt. Bích Đường cầm ô, hai người dùng chung một cái vì vậy đứng rất gần nhau.
Bích Đường không kiềm chế nổi thì thầm hỏi: "Điện hạ, ngài đang nghi ngờ Liễu đại nhân là Tạ đại nhân giả trang?"
Ngọc Hữu Đường không gật đầu, nhưng cũng không phản bác, xem ra là ngầm đồng ý.
Bích Đường hỏi: "Vì sao á?"
Ngọc Hữu Đường nhướng máy: "Bởi vì vóc dáng thật sự rất giống."
Bích Đường gãi gãi đầu: "Cả thiên hạ cũng đâu phải chỉ có một mình Tạ đại nhân là nam tử có vóc dáng cao lớn đâu, mà Liễu Nghiên từ diện mạo, khí chất, phong độ đến tác phong làm việc đều hoàn toán trái ngược với Tạ đại nhân mà. Tạ đại nhân khiến người khác cảm thấy cao lãnh, không thân thiện, nhưng Liễu đại nhân thì lại rất hòa nhã, như câu thơ nào ấy nhỉ, à, phiên phiên công tử, ôn nhuận như ngọc."
Ngọc Hữu Đường cười cười: "Đọc sai rồi."
Bích Đường lại cười hớn hở chọc ghẹo: "Khà khà khà, Thái tử điện hạ chẳng lẽ là đang nhớ Tạ đại nhân?"
Ngọc Hữu Đường nghe vậy, khịt khịt mũi, mùi hương quế thấm vào tâm tỳ, sau đó mới quay sang liếc liếc Bích Đường, lắc lắc đầu: "Không, cô chỉ tò mò hắn trốn ở đâu."=.. =
Hôm sau, trong cung thái tử, Ngọc Hữu Đường gặp lại Liễu Nghiên.
Lúc đó Ngọc Hữu Đường đang ở trong phòng mình đọc sách, hôm nay nàng được nghỉ, không phải đi học, rất nhàn rỗi.
Có thái giám đến bẩm báo Liễu Cục thừa đã tới.
Nàng hơi hạ sách xuống, ngước về phía cửa. Vừa vặn, Liễu Nghiên cũng đi đến ngoài cửa, hắn rất cao, nhưng khi xốc rèm ngọc đi vào lại không hề cúi đầu, mà vẫn thẳng người đi đến.
Ngọc Hữu Đường thu ánh mắt, khác hoàn toàn với người kia.
Liễu Nghiên được tiểu thái giám dẫn đến đối diện trước bàn Ngọc Hữu Đường, đang định chắp tay làm lễ thì Ngọc Hữu Đường đã mở miệng trước: "Không cần đa lễ."
"Nói đi, đến chỗ bản cung có việc gì?" Nàng chậm rì rì gấp sách lại, rồi lại ngước nhìn Liễu Nghiên.
Cử chỉ lười nhác nhưng không hề có một tia không kiên nhẫn.
Liễu Nghiên ôn hòa cười cười, thu tay lại, nói: "Nhận được ý chỉ của thánh thượng, sau này mỗi ngày vi thần đều sẽ đến bắt mạch cho điện hạ."
Không hề nhìn ra chỗ nào để mà chê trách, giống như Bích Đường nói, khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Ngọc Hữu Đường mũi khụt khịt: "Ồ, Cục lang trước không phải vẫn khỏe mạnh sao, vì sao đột nhiên lại đổi thành ngươi."
Liễu Nghiên đáp: "Hạ quan cũng không biết."
Bên cạnh Liễu Nghiên còn có một tên tiểu nội trẻ tuổi bưng bàn thuốc mồm bô bô nói ra chân tướng: "Cục lang đại nhân nói với tiểu nhân, Hoàng thượng cảm thấy điện hạ mỗi ngày đều đến nhìn nhìn một lão già, sợ là càng không có hứng khám bệnh, uống thuốc. Vì vậy cố tình yêu cầu Cục lang của chúng ta điều một nam tử nhìn đẹp trai một tí đến chăm sóc tình trạng sức khỏe cho điện hạ, tâm tình điện hạ tốt hơn thì càng thuận lợi hồi phục!"
Nghe vậy, đầu Ngọc Hữu Đường tuồn ra mấy vạch hắc tuyến: "... Bổn cung cũng cảm thấy có lí."
Nàng hơi lúng túng nhìn qua Liễu Nghiên, không ngờ lại thấy người kia như không nghe thấy mấy lời này, chỉ bưng bát thuốc trong cái bàn trên tay của tiểu nội, cẩn thận đặt xuống mặt bàn, rồi ngồi xuống, nói: "Thuốc còn nóng, để nguội một lát, bây giờ để vi thần bắt mạch cho điện hạ."
Tiểu nội vội vàng lấy cái gối bắt mạch đặt lên trên bàn trước mặt Liễu Nghiên.
Chuẩn bị xong tất cả, Liễu Nghiên nghiêng đầu nhìn tiểu nội sử, ôn hòa nói: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Dạ?" Tiểu nội hoang mang.
Liễu Nghiên nhẹ nhàng nói: "Thái tử điện hạ mặc dù đóng giả nam tử, nhưng thực chất lại là nữ tử, da thịt không thể để lộ ra ngoài. Ngươi một tên nam tử lại đứng ở bên nhìn, là đại bất kính."
Tiểu nội sử nghe xong, đang định đi ra ngoài thì lại cảm thấy có gì đó có sai sai, quay đầu lại nhướn mày: "Chờ chút, Liễu đại nhân, ngài cũng là nam tử a!""Ta là thầy thuốc, không cần bận tâm đến mấy tiểu tiết này."
Tiểu nội sử: "Ta cũng là thầy thuốc a, hơn nữa trước đây Cục lang đại nhân đều để chúng ta đứng bên nhìn học hỏi mà..."
Liễu Nghiên vẫn giữ nụ cười ôn nhã trên môi: "Ta thì không."
Tiểu nội sử: "Vì sao zạ?"
Liễu Nghiên: "Sẽ ảnh hưởng đến sự tập trung của ta."
Tiểu nội sử giơ hai ngón tay lên trời, thề thốt: "Liễu sư phụ, ngài có thể yên tâm bắt mạch chẩn bệnh, tiểu nhân tuyệt đối không rên một chữ, không gây ra một tiếng động nào!"
Liễu Nghiên: "Nhưng ngươi vẫn thở ra hít vào."
Tiểu nội sử câm nín: "..."
Cuối cùng, tiểu nội sử ủ rũ, chán nản đi ra ngoài
Ngọc Hữu Đường thấy tiểu nội thị ủ rũ cúi đầu biến mất ngoài cửa, rồi mới nhìn Liễu Nghiên hỏi: "Ngươi hình như không thích người ngoài quấy rầy ngươi xem chẩn?"
Nàng vừa nói vừa vén cổ tay áo lên, lộ ra cả cánh tay trắng trẻo. Sau đó duỗi tay ra, đặt cổ tay lên gối.
Nước chảy mây trôi, rõ ràng đã làm rất nhiều lần.
"Vâng," Liễu Nghiên cụp mắt, đặt ba ngón tay lên cổ tay Ngọc Hữu Đường: "Thói quen nhiều năm."
"Ồ?" Ngọc Hữu Đường ra vẻ nghi hoặc, hỏi hắn: "Bây giờ bản cung trò chuyện với ngươi, chẳng phải cũng là đang quấy rầy ngươi?"
Liễu Nghiên cũng không phủ nhân, nét mặt nghiêm túc, dường như đang chuyên tâm cảm nhận nhịp đập nơi ngón tay: "Có chút."
Ngọc Hữu Đường ngậm miệng, nhìn hắn chằm chằm.
Bởi vì ngồi đối diện, nên tay hai người nên tay hai người thẳng nhau. Năm ngón tay Ngọc Hữu Đường thả lỏng hơi cong cong, đầu ngón tay trùng hợp chạm vào cổ tay của Liễu Nghiên.
Nàng im lặng nhìn Liễu Nghiên, Liễu Nghiên thì hơi híp mắt, cảm nhận mạch đập.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có huân hương lượn lờ xung quanh...
Một lát sau, gió thổi qua song cửa, bóng trúc lay động, Liễu Nghiên thu tay, cầm bút viết nhanh, đưa ra kết quả chẩn đoán: "Mạch đập chậm."
Mạch đập chầm chậm, một hơi ba nhịp, chính là hàn chứng.
"Điện hạ bình thường rất hay cảm thấy vô lực?"
"Ừ."
"Hư hàn." Liễu Nghiên mực nhớ kỹ, nhắc lại.
Hắn chỉ nói vài từ những trên tờ giấy trước mặt đã chi chít chữ, Ngọc Hữu Đường hơi nghiêng người đến xem, chữ thảo, bút ý không câu thúc, nối liền liên miên. ((: chữ xấu quá ấy mà)
Nhìn thì chắc là thể chữ thảo, nhưng không hề nhìn ra bút tích trước kia.
Quả nhiên làm thầy thuốc đều thích viết để không ai hiểu được, Ngọc Hữu Đường đưa tay chống cằm.
Tay kia vẫn không thu về, vẫn đặt ở chỗ cũ. Liễu Nghiên nhìn vài lần, đợi một lúc, xác định nàng không hề có ý tứ thu tay về, mới cẩn thận kéo tay áo nàng lại, nói: "Sau khi bắt mạch nên kéo tay áo xuống, hàn khí đều từng chút một tích tụ lại, không thể coi thường tiểu tiết. Hơn nữa, điện hạ mặc quần áo cũng cần chú ý giữ ấm, chớ có tham lạnh ghét nóng, tùy tiện làm."
Ngọc Hữu Đường vẫn nhìn hắn chằm chằm, nhưng không mở miệng đáp lời.
Liễu Nghiên ngầm cho là nàng đồng ý, không nói thêm, đưa chén thuốc đặt bên lại gần, cảm nhận nhiệt độ rồi mới đưa cho Ngọc Hữu Đường: "Điện hạ, uống thuốc đi."
Ngọc Hữu Đường nhận bát, như không có vị giác, ngẩng đầu một hơi uống cạn chén thuốc lớn.
Trong khi đó, mắt vẫn không dời khỏi người Liễu Nghiên, nàng đưa bát không lại, Liễu Nghiêm cầm lấy đặt trên bàn nhỏ vừa nãy.
Thanh niên Cục thừa vừa mới nói "Điện hạ nghỉ ngơi đi, vi thần xin cáo lui" liền đứng dậy rời đi.
Nhưng vừa mới nhổm dậy, đã bị Ngọc Hữu Đường cầm tay giữ lại, nàng cách vải áo, giữ chặt tay hắn.
Liễu Nghiên dừng động tác.
Ngọc Hữu Đường đột nhiên cười cười, mở miệng: "Một năm không gặp, ngươi thực sự ngày càng dông dài."
Liễu Nghiên tuy bị nàng kéo lại nhưng dáng người, thần thái, ngữ khí không chút dao dộng, vẫn ôn hòa không hề quá phận: "Hạ quan chưa từng gặp điện hạ."
"Đừng giả bộ," Năm ngón tay Ngọc Hữu Đường nắm cổ tay hắn, nói: "Vui lắm sao?"
Liễu Nghiên nghe vậy, vẻ ôn hòa trong mắt lập tức biến mắt, trở nên lạnh lùng, giống như biến thành người khác: "Ngươi làm sao mà nhận ra?"
Năm ngón tay trắng trẻo nắm nhẹ cổ tay hắn, nói: "Bởi vì ta sờ thấy mạch của ngươi."
Nam nhân trong mắt nàng, cứng người.
Ngọc Hữu Đường buông tay, vòng qua bàn đến cạnh hắn, vén tay áo hắn lên, rồi giải thích đâu ra đấy: "Ngươi hóa trang rất tốt, gần như không hề có sơ hở."
Nam nhân không hề tránh né, thuận theo động tác của nàng.
Ngọc Hữu Đường cầm tay hắn, đặt lên bàn, dùng hai ngón tay đặt lên cổ tay hắn, vừa xem mạch vừa nói: "Quả nhiên. Ngươi ở trước mặt ta, xa cách hữu lễ, khoa trương khiêm tốn, lời nói không hề sơ suất, biểu hiện lại càng không chê vào đâu được, hoàn toàn như một người khác," nàng đột ngột đổi giọng: "Nhưng vậy thì sao, một người dù có thay đổi bề ngoài, giọng nói, khí chất, thần thái, hành vi, tính cách, nhưng trái tim... thì khó mà thay đổi, nó sẽ không nói dối."
Ngọc Hữu Đường cầm tay hắn đặt lên cổ tay hắn, để hắn tự bắt mạch, "Chính ngươi cũng biết rõ, khi bắt mạch kiêng kị nhất điều gì, chính là tâm không tĩnh. Ngươi vừa nãy ngươi bắt mạch cho ta, ngón tay ta vừa vặn chạm vào cổ tay ngươi, rõ ràng có thể cảm nhận được mạch đập của ngươi. Khi đứng trước ta, mạch ngươi sẽ nhanh hơn, hơn nữa càng lúc càng nhanh, hoặc có lẽ chính ngươi cũng không tự ý thức được..."
Nàng không nói tiếp, cần tay hắn đặt lên ngực trái của hắn... Cũng không rõ đã qua bao lâu, gió nhẹ thổi, khóm trúc lại lay động, nàng mới khẽ hỏi: "Bây giờ, ngươi đã nhận ra chưa? Tạ tiên sinh."
Ngọc Hữu Đường gọi tên hắn.
Tác giả có lời muốn nói: bình luận càng ngày càng ít, lúc nào cũng cảm thấy không có ai đọc văn này nữa, lúc nào mới có thể lại cảm nhận lại cảm giác hạnh phúc lớn lao khi thấy [bình luận dào dạt liên miên] đây!