Ta Mới Là Sủng Phi - Quyển 2 - Chương 37
Ta Mới Là Sủng Phi
Quyển 2 - Chương 37
Thư Nhu đang hầu hạ Mạc Yên Nhiên dùng đồ ăn sáng, hôm nay dường như tâm trạng của Mạc Yên Nhiên rất tốt, dùng một bát cháo xong còn bảo Thư Nhu bưng lên một bát nữa, Thanh Thiển thấy vậy cũng cười hỏi, “Hôm nay tâm trạng của chủ tử tốt, khẩu vị cũng tốt theo.”
Mạc Yên Nhiên buông bát xuống, “Nào có, chỉ do thời tiết lạnh nên ăn đồ nóng thấy ngon thôi.”
Thư Nhu giúp nàng gắp một cái bánh chẻo, “Nương nương, hôm nay Thục Phi nương nương thay ngài nói chuyện quả thật làm nô tỳ giật mình.”
Thanh Thiển cũng mở to mắt, “Cái gì cơ? Thục Phi nương nương giúp nương nương chúng ta nói chuyện á? Ở Vĩnh Khang Cung?”
“Cũng không hẳn, là nói thẳng vào mặt Lục Tu Nghi, như vậy nương nương chúng ta và Lục Tu Nghi chỉ sợ không được tốt lắm...”
“Ôi.”Mạc Yên Nhiên ý bảo Sơ Ảnh yên lặng đứng bên đưa khăn cho mình, tự mình lau miệng, “Nương nương các ngươi cùng Lục Tu Nghi vốn đã không được tốt, không liên quan gì đến Thục Phi nương nương có nói giúp ta hay không, có làm Lục Tu Nghi mất mặt hay không.”
Thanh Thiển nhỏ giọng hỏi nàng, “Vậy vì sao Thục Phi nương nương nói giúp ngài? Nàng ta và chúng ta không phải cũng không hợp sao?”
“Chuyện này à.” Mạc Yên Nhiên đứng lên, đẩy chén trà Thư Nhu đưa qua, “Thục Phi nương nương không phải nể mặt ta, mà là nể mặt Hoàng Hậu nương nương.”
“Hoàng Hậu nương nương?”
Phong Giáng Bạch đâu có để ý Mạc Yên Nhiên sẽ thế nào, có điều một câu “Giáng Bạch” kia khiến nàng ta hiểu ý của Hoàng Hậu, là Hoàng Hậu muốn Phong Giáng Bạch đứng ra lập uy cho nàng. Nói đến cũng có lý, Hoàng Hậu và Mạc Yên Nhiên trước nay quan hệ tốt, với Thục Phi thì hướng đến là thế chân vạc, ở Vĩnh Khang Cung nếu Thục Phi nói một câu giúp nàng thì hiệu quả tốt hơn Hoàng Hậu nói nhiều.
Mạc Yên Nhiên đi tới ghế bành ngồi xuống, “Không uống trà đặc, lấy cho ta ít trà tuyết lê.”
Sơ Ảnh nhún gối rồi ra ngoài, chỉ một lát sau đã vào, trong tay bưng chén trà, buông xuống xong không lập tức lui sang một bên mà ý bảo đám tiểu nha hoàn đều lui ra rồi mới mở miệng, “Nương nương, chuyện Triệu Dung Hoa, sợ là có biến.”
Mạc Yên Nhiên dừng tay, không uống tiếp nữa, “Triệu Dung Hoa?” Hình như đã nghe cái tên này từ rất lâu rồi, một lát sau nàng mới nhớ ra, “Chuyện về nàng ta không phải Hoàng Hậu nương nương đã có ý áp chế sao? Còn biến cố gì nữa?”
“Vừa rồi Tiểu Kỳ Tử nói với nô tỳ, phía trước có tin truyền đến, nha hoàn lúc trước hầu hạ Triệu Dung Hoa, đã chết.”
“Đã chết?” Thư Nhu cũng hít sâu một hơi, nhìn sắc mặt Mạc Yên Nhiên rồi tự mình hỏi, “Chết thế nào?”
“Chỉ nghe nói sau khi Triệu Dung Hoa chết nha hoàn kia không bị phân đi chỗ khác, vẫn làm nha hoàn quét dọn bình thường trong Quảng Dương Điện, nhưng Quảng Dương Điện kia từng có người chết nên không có chủ tử nào muốn chuyển vào, vẫn còn để không. Vừa rồi nghe nói nha hoàn kia đã chết, nói là chết đuối trong hồ.”
“Thế là có ý gì, nếu muốn đi theo chủ tử thì sao chủ tử chết nhiều ngày rồi mới tự tử?”
“Ai dám chắc không phải?” Giọng Sơ Ảnh càng thấp xuống, “Hồ Bích Lan kia cách Quảng Dương Điện khá xa, ngài nói xem nếu có người hại nàng ta thì cần gì lừa nàng ta đến nơi xa xôi như hồ Bích Lan, phía sau Quảng Dương Điện cũng có giếng, đẩy vào giếng đỡ tốn công hơn bao nhiêu.”
Tiếng gió bên ngoài vốn lớn, cộng thêm vẻ mặt đột nhiên âm u của Sơ Ảnh khi nói những lời này làm cho Mạc Yên Nhiên nổi da gà toàn thân, nàng xoa xoa tay mình, “Nghe ghê quá, nàng ta làm cái gì mà không thể không chết?”
“Cái này ai mà biết được, vốn một cung nữ chết là việc nhỏ, không ngờ cung nữ kia có một đồng hương rất thân tên Tòng Văn, hắn còn quỳ trước cửa Vĩnh Khang Cung kêu oan.”
“Hả? Người tên Tòng Văn này...”
“Thưa nương nương, là một thái giám.” Sơ Ảnh lập tức đáp trả.
“Thái giám? Vậy cũng thú vị rồi đây.” Nàng đứng lên, chậm rãi đi hai bước, “Có điều một thái giám đã có giao tình với cung nữ mà cũng chịu làm loạn tới chỗ Hoàng Hậu nương nương, không muốn sống nữa à? Ngươi nói xem, kêu oan cái gì?”
“Thưa chủ tử, thái giám kia luôn kêu, có người sát hại tính mạng, còn hại cả nhà.”
Mạc Bình U cũng nhận được tin tức này rất nhanh, nàng đang ngồi trên sập thêu hoa, nàng ít khi nào yên tĩnh luyện tập như thế, nghe được tin tức cũng không giật mình, thêu thêm châm nữa mới nhìn người phía dưới, “Chỉ là chết một cung nữ, có chuyện gì lớn đâu mà đáng để ngươi bẩm đến trước mặt ta, còn hoảng hốt như thế.”
Cung nữ bên cạnh nàng là người hầu hạ nàng từ nhỏ, hiểu rõ ràng tính cách nàng, nghe nàng nói vậy cũng không sợ, vẫn đứng bên cạnh nàng dùng âm lượng thích hợp nói tiếp, “Vốn chết một cung nữ là việc nhỏ, có điều vừa nghe nói chỗ Vĩnh Khang Cung cũng nhận được tin.”
Giờ Mạc Bình U mới dừng lại, cười như có như không đâm kim lên chiếc gối giữ kim, “Hử?”
Chờ Đan Chi nói nguyên nhân trước sau một lần xong mới đứng lên, “Thay y phục cho bản cung đi.”
“Vâng, nương nương. Chúng ta sẽ tới Vĩnh Khang Cung ạ?”
“Còn đi đâu được nữa, dù sao chết người là chuyện lớn, Hoàng Hậu nương nương thương người nhân hậu, hẳn sẽ không bỏ qua.”
Nói đến ngày Triệu Dung Hoa chết, phần lớn hậu cung đều hoài nghi Thục Phi, dù sao cũng xuất hiện chữ thập kia, sau đó Hoàng Hậu nương nương chỉ xử lý nhẹ nhàng bâng quơ, hẳn là kết quả sau khi đã hỏi ý bệ hạ.
Vị kia, mới thật là như châu như ngọc, là sự tồn tại quan trọng không gì sánh được trong lòng bệ hạ.
Nàng vừa thay quần áo, xốc mành lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, dần dần ngây dại, Đan Chi không dám hỏi, một lát sau nghe nàng hỏi, “Đã là tháng ba rồi à?”
Đan Chi mới dám trả lời, “Thư nương nương, vẫn còn sớm, còn hơn một tháng nữa mới tới tháng ba.”
Chợt nghe Mạc Bình U cười rộ lên, “Đúng thế, còn sớm lắm.”
Đan Chi trong lòng khó hiểu, giống như bắt được một điểm nào đó rồi nổ tung. Nàng nhìn biểu cảm chậm rãi bình thường lại của nương nương, trong lòng khổ muốn chết, cũng sợ muốn chết, vững vàng đỡ tay nương nương, “Nương nương, chúng ta đi thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
Có một số việc không thể hỏi, trong lòng Đan Chi biết rõ.
Trong Vĩnh Khang Cung đã có không ít người, hẳn là đều tới xem náo nhiệt. Hoàng Hậu ngồi trên thấy Mạc Bình U đến liền cười đón tiếp, “Hiền Phi cũng tới rồi, hẳn là các muội muội đều rất quan tâm đến việc này, thời tiết như vậy cũng chạy tới.” Mạc Bình U hành lễ, nói một tiếng không dám rồi mới ngồi xuống, phát hiện đám Mạc Yên Nhiên, Phong Giáng Bạch chưa tới. Nàng không nói gì, chỉ đoan chính ngồi chậm rãi uống trà.
Chợt nghe phía dưới có vị phi tử thấp vị nói, “Hoàng Hậu nương nương, chuyện này nói lớn cũng không lớn, mặt ngoài chỉ là chết một cung nữ; nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, cẩn thận còn liên lụy tới chuyện Đại hoàng tử...”
Lời này ai chẳng biết, Mạc Bình U nhướng mày, nàng tới đây xem cũng vì chuyện Đại hoàng tử, nếu bình thường một cung nữ đã chết, mặc kệ nguyên nhân gì nàng đều không có hứng thú, nhưng cung nữ này từng hầu hạ Triệu Dung Hoa, người bị phán mưu hại Đại hoàng tử rồi tự sát. Nàng uống một ngụm trà, bệ hạ rốt cuộc còn nhân từ, nể mặt Triệu Dung Hoa kia tự sát, chỉ nói an táng theo lễ mà không đoạt vị phân của nàng ta.
Nàng không biết là, lúc đó Phong Giáng Bạch là kẻ khả nghi, Đại hoàng tử đã chết yên bình, Thẩm Sơ Hàn không muốn tiếp tục bới móc chuyện này nữa.
Nghĩ nghĩ rồi chợt nghe Hoàng Hậu phía trên ngắt lời, “Chuyện này bản cung có tính toán, muội muội luôn miệng không rời Thục Phi, lẽ nào sợ bản cung xử lý chuyện này bất công, hay cảm thấy bản cung không có năng lực giải quyết vụ án này?” Nàng khôi phục tinh thần mới phát hiện người kia đã lôi Thục Phi ra. Mọi người đều biết chuyện này trước sau không rời được Thục Phi, nhưng vốn phải xem ý của Hoàng Hậu. Ngu xuẩn!
Phi tử kia sợ tới mức quỳ xuống luôn miệng hô không dám, Hoàng Hậu sai người đuổi nàng ta về trong Vĩnh Khang Cung mới yên tĩnh lại. Sau một lúc lâu Hoàng Hậu thấp giọng thở dài, day trán rồi hạ lệnh, “Gọi người tên Tòng Văn kia vào.”
Tên rất nhã nhặn, không giống tên dễ nuôi dễ sống như thái giám khác trong cung, được người ta dẫn vào phát hiện bề ngoài cũng ôn hòa lịch sự. Nhưng người này đã khóc lem nhem cả mặt, tuy không phải nam nhân nhưng vẫn có gương mặt nam nhân, khóc như vậy khiến người ta nhìn có chút buồn cười.
Hắn tiến vào dập đầu trước Hoàng Hậu một cái, không nói gì mà chờ Hoàng Hậu hỏi, xem ra quy củ không tệ.
Hoàng Hậu hỏi hắn, “Ngươi ở ngoài Vĩnh Khang Cung kêu oan, nay đã gặp bản cung, có oan khuất gì tốt nhất nói rõ ràng.” Nàng ngừng một chút, “Nếu nói lung tung, kết cục không đơn giản chỉ là đánh mấy gậy thôi đâu.”
Thái giám kia đáp vâng, lại đụng đầu rồi mới trả lời, “Mệnh của chúng nô tài vốn ti tiện, không nên quấy nhiễu nương nương vì việc nhỏ như vậy. Nô tài tự biết làm phiền nương nương đã là muôn lần chết, nô tài không sợ chết, chỉ mong nương nương có thể làm chủ, nếu lấy được trong sạch, cái mạng này của nô tài không tính giữ lại nữa.”
“Có chuyện gì ngươi nói đi.”
Nghe hắn nói trật tự rõ ràng, Mạc Bình U không khỏi ngồi thẳng nhìn hắn, thấy hắn dùng tay lau nước mắt trên mặt, nay biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh, chỉ đôi mắt là chết lặng không có ánh sáng, “Trường Thu vốn là đồng hương với nô tài, nô tài từ nhỏ mồ côi cha mẹ, nhờ nhà Trường Thu tiếp tế mới có cơ hội vào cung hầu hạ nhóm chủ tử, Trường Thu và nô tài không có tư tình gì, chỉ cùng nhau cầm tiền lương về hiếu kính cha mẹ nàng mà thôi. Cho nên chuyện Trường Thu, nô tài tuy không biết quá rõ nhưng không thể nhìn nàng uổng mạng.”
“Theo ngươi nói thì Trường Thu uổng mạng, nhưng ngươi có từng nghĩ có lẽ nàng muốn đi cùng chủ tử nên mới tự sát thì sao? Hồ Bích Lan xa như thế, nàng ta đột nhiên chạy tới bên kia, không phải tìm chết thì vì cái gì?”
“Thưa nương nương, mọi người đều cho rằng Trường Thu tự sát, nhưng cha mẹ nàng còn ở trên đời, tiến cung làm cung nữ không thể phụng dưỡng cha mẹ đã là bất hiếu, sao có thể để cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh! Nương nương, nô tài vốn nghĩ như vậy, nhưng mà... nhưng mà...” Hắn chưa nói xong đã khóc nấc lên, Hoàng Hậu cũng kiên nhẫn đợi hắn khóc một lát mới nghe hắn nói tiếp, “Nhưng mà vài ngày trước đột nhiên truyền đến tin cha mẹ Trường Thu đều đã qua đời. Người nhà nông thân thể thường an khang, cũng chất phác không gây thù hằn gì với ai. Vậy mà lại phóng hỏa thiêu chết cả nhà nàng, nương nương, thâm thù đại hận thế nào mới vậy, mong nương nương làm chủ!”