Tại Hạ Không Phải Là Nữ - Chương 314
Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 314: Lừa tiền tiểu thuyết còn tiếp chương mới
https://gacsach.com
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Không nghĩ tới nha đầu này luyện Tự Tại Thần Công trong vòng hai ngày, lại liền đạt đến huyền khí một tinh!
Trong lòng mọi người kinh ngạc, loại thiên tư này nhưng là so với mình năm đó còn muốn nghịch thiên rồi.
Đặc biệt tông chủ thầm nhủ trong lòng, không trách sẽ phát sinh dị tượng ánh sao lần thứ ba rọi xuống. Hóa ra là nha đầu này có tư chất quá khủng bố, nhờ vào địa lý đặc biệt của Thiên Nhưỡng Các, dĩ nhiên đạt đến hiệu quả như thế này.
Có thể vừa nãy chính mình còn muốn oang oang an ủi người ta không cần vội vã, năm đó bản thân mình thế nào tiêu tốn mười mấy ngày mới luyện đến một tinh... Tông chủ cùng mọi người cảm giác mặt mình quả thực bị tát đến đùng đùng vang lên.
“Đã như vậy, ta tạm thời không có muốn kiểm tra ngươi gì thêm.” Tông chủ gật gật đầu, một bộ dáng vẻ đại nghĩa tại người nói: “Sát hạch cá nhân có thể tuyên cáo kết thúc, như vậy đón lấy là cấp bậc tông môn. Ngươi làm đệ tử bản tông, còn muốn gánh chịu nghĩa vụ tông môn. Bởi vậy cần lấy tông môn chi trách nan đề kiểm tra ngươi, có tâm phục hay không?”
Tông chủ đang nói, mặt Ngô Minh cũng đã kéo dài ra.
Rõ ràng chính là muốn hãm hại ta đúng không? Được, ngươi hãm hại, ta xem ngươi còn có năng lực ra cái đề mục gì?
Chờ ta đem các nan đề ngươi đưa ra đều hoàn thành, ta lại nhẹ nhàng đến một câu: Không bái sư.
Ha ha ha! Để xem ta còn không đem lỗ mũi của ngươi tức điên?!
Trong lòng Ngô Minh quyết định ý đồ xấu, trái lại hào phóng hẳn lên: “Tông chủ thân là chi chủ một tông, chọn đồ thà ít không ẩu, quả thật là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta tự nhiên không có cái gì không phục.”
Ngươi nói ngược lại dễ nghe. Tông chủ thầm nghĩ, nếu thật sự chịu phục, mặt dài ra như vậy để làm cái gì? Cho là ta mù? Phỏng chừng trong lòng không biết đã mắng bao nhiêu câu đây.
Ngược lại đã sớm quyết định làm khó dễ một phen, hắn da mặt dày đã thành thói quen, liền đem tay vung lên nói: “Ngươi cùng đồng bạn cùng đi tông môn lĩnh... Ừm, đồng bạn của ngươi trong đó có Tông Trí Liên là huyền khí cao nhất, hẳn là ba sao huyền khí, nhưng hoàn toàn có thể bạo phát đến bốn sao, hơn nữa trong nháy mắt có thể đạt đến năm sao đúng không?”
“Xác thực như vậy.” Ngô Minh xưng phải, trong lòng thầm kêu tông chủ lợi hại.
Những câu nói này hắn là nghe trộm hay vẫn là dựa vào kinh nghiệm phán đoán ra được? Không hổ là nguyệt giai cường giả.
Chỉ nghe tông chủ sau khi nhận được đáp án khẳng định xong, thì gật gù: “Các ngươi đi tới nơi lĩnh nhiệm vụ tông môn, lĩnh một cái loại nhiệm vụ khiêu chiến cấp bốn. Sau khi hoàn thành, trở lại tìm ta.”
“... Tuân mệnh.” Ngô Minh chắp tay nói.
Tông chủ khiến Phục Linh trưởng lão theo bên cạnh lấy ra một cái tráp, lấy ra khối lệnh bài màu xanh lục: “Xích chanh hoàng lục thanh lam tử hắc bạch kim, khối lệnh bài này có thể để cho các ngươi vượt cấp đến lĩnh một lần nhiệm vụ cấp bốn. Không thể cao hơn nữa, mà các ngươi cũng tuyệt đối không cách nào hoàn thành nhiệm vụ cấp năm, không nên mơ tưởng xa vời.”
“...” Ngô Minh chắp tay, cũng không nói nhiều, lại hướng về đại thúc cùng thế tử chắp tay hỏi thăm một chút, sau bắt đầu tự mình đẩy xe lăn rời đi.
Phục Linh trưởng lão muốn giúp đỡ, lại bị Ngô Minh khéo léo từ chối.
Mọi người mắt thấy Ngô Minh tự mình thúc đẩy xe lăn, liền muốn tự mình đi ra ngoài.
Thế tử tuổi còn trẻ trong tâm không đành lòng, mặc nhiên không lên tiếng theo sát ở bên cạnh xe lăn. Mơ hồ biết nữ hài nhi có lòng tự trọng rất mạnh, liền không ở trước mặt mọi người đưa tay hỗ trợ đẩy xe, chỉ là theo xe lăn cùng đi ra ngoài.
Thu Buồn ông lão thêm ở phía sau, im lặng không lên tiếng, bày ra một loại cảm giác kỳ thực ta không tồn tại.
Thấy Ngô Minh cùng thế tử đi xa, Phục Linh trưởng lão mới quái gở nói: “Được, cái này làm cho người ta cảm giác bị khi dễ. Bóng lưng thiếu nữ thật cô đơn gầy yếu a, còn bị người nào đó làm cho hai chân tàn tật. Một nha đầu thật tốt, người nào đó sao liền nhẫn tâm hành hạ con gái nhà người ta như vậy đây?”
Tông chủ mặt mũi không nhịn được, ho khan một tiếng sau đó bác bỏ: “Là ai trước đó còn nói nha đầu này cổ linh tinh quái? Làm sao vào lúc này liền nói ngược lại?”
Tề vương ở bên không khỏi cười khổ: “Nha đầu này xác thực là quỷ tinh thật đúng là quỷ tinh. Đừng xem bóng lưng nàng lúc mới vừa rời khỏi trông vô cùng hiu quạnh, cũng không lộ ra nửa điểm kẽ hở từ nét mặt hay là động tác. Nhưng ta là quân chủ bằng nhiều năm quan sát người đi xuống, trực giác của ta cho thấy nàng như vậy không khỏi có chút làm ra vẻ.”
“Đúng, nàng tựa là giả bộ đáng thương.” Tông chủ một bộ dáng dấp ta mới là thật oan uổng nói: “Vì lẽ đó ta mới phải khảo lượng nàng nhiều lần. Tuy rằng mỹ ngọc trông lộng lẫy, nhưng chỉ sợ không mài giữa cũng vô dụng.”
Phục Linh trưởng lão cùng Tề vương suy nghĩ một chút, đều gật gật đầu.
“Như thế nào, ta không có sủng nha đầu này chứ?” Tông chủ nhún nhún vai.
Tề vương ai thán một tiếng: “Nói còn không thấy ngại sao, mấy bộ xương già, bị một tiểu nha đầu làm cho khổ sở đến trên mặt mũi mấy lần đều xuống không được. Phỏng chừng lão Bạch hai người bọn họ cũng không khá hơn.”
Phục Linh trưởng lão cười nói: “Ai, ngươi quả thật là đã đoán đúng.”
Ngô Minh ra nội đường, thấy thế tử theo bên người, nhân tiện nói: “Thế tử nhiều sự vụ bận bịu, không cần phải đưa tiễn.”
“Cùng đường mà thôi, hy vọng Tiêu cô nương không từ chối.” Thế tử cười nói: “Hơn nữa ta cũng không giúp đẩy xe, sẽ không ảnh hưởng tâm tình của cô nương.”
Ngô Minh lườm một cái: “Ngươi cho là ta thích tự mình đẩy xe a? Đừng nhàn rỗi, ngươi đến đẩy.”
Thế tử ngược lại mà phi thường vui vẻ đưa tay ra vịn sau tay cầm đẩy xe: “Tiêu cô nương xác thực không đem thân phận ta coi trọng, tại hạ cảm kích.”
Ngô Minh hừ nói: “Nhìn ngươi loại cao soái phú này nhàn nhã* rảnh rỗi, ta loại lùn nghèo xấu này liền khó chịu.” (*nguyên gốc là 富优哉游哉 – một thành ngữ có nghĩa là nhàn nhã, đề cập đến cuộc sống nhàn nhã)
“Cao soái phú? Lùn nghèo xấu?” Thế tử đầu tiên là sững sờ, rất nhanh cười nói: “Cái hình dung này rất thú vị, bất quá cũng không thoả đáng. Tiêu cô nương có thể không coi là lùn nghèo xấu.”
“Không phải lùn nghèo xấu thì sẽ không bị tông chủ bắt nạt như vậy. Còn có lão già kia, cũng không biết là nhà ai lão bất...* Hừ hừ, cố ý một xướng một họa muốn bẫy người.” (*lão bất tử – ý mắc người)
Thế tử càng là cười to: “Tiêu cô nương nói lời này nhưng là trào phúng tại hạ. Không sai, người kia không phải người ngoài, chính là nhân vật mà trong lòng cô nương đã đại khái đoán ra được. Chỉ là nếu hắn chịu cho phép cô nương gọi hắn là đại thúc, vì sao không vui lòng nhận cơ chứ? Điều này nói rõ hắn giống như tại hạ vậy, cũng không muốn lấy thân phận ra cùng cô nương kết giao.”
“Được rồi, vậy thì giả ngu. Chỉ có điều cái vỏ nguỵ trang ngốc này có chút quá mức giả.”
Thế tử nói, trong lòng bắt đầu có chút chân tình bốc lên, không khỏi lấy thân phận hiếu tử khuyên bảo: “Giả cùng không giả, kỳ thực không đáng kể. Hiện tại số ngày hắn sống trên thế gian này, toàn bộ dựa vào tông chủ lấy Tự Tại Thần Công đoạt thiên địa tạo hóa chống đỡ. Kính xin cô nương thứ lỗi cho...”
Ngô Minh đột nhiên nhớ tới cha mẹ ở một thế giới khác, sau khi nguyên thân đột nhiên bị đèn treo đập chết, không biết chuỗi ngày bọn họ phải chịu đựng như thế nào.
Nàng không khỏi trong lòng mềm nhũn, đột nhiên hỏi: “Đại thúc hắn yêu thích những gì?”
Thế tử nghe ra Ngô Minh muốn giúp phụ vương thiêm chút lạc thú, không khỏi vội vàng trả lời: “Cầm kỳ thư họa, đặc biệt thi từ ca phú.”
“Yêu thích những thứ đồ này? Mà không say mê huyền võ? Không trách thọ mệnh không bằng tông chủ và các trưởng lão.” Ngô Minh ừ một tiếng: “Dễ thôi, tìm cho ta một gian thư phòng.”
Thế tử mừng rỡ, chuyển lên phía trước xe lăn cúi người nói: “Tại hạ trước tiên cảm ơn!”
Đến trong thư phòng, thế tử tự mình mài mực.
Ngô Minh múa bút, thơ từ giống như không cần tiền vậy, ở trên tờ giấy trắng viết ra.
Thơ từ hoa lệ lấy các loại kiểu chữ danh nhân viết ra, thế tử nhìn ra được mà trợn mắt ngoác mồm.
“Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên...”
“Bình lâm mạc mạc yên như chức, hàn sơn nhất đái thương tâm bích...”
“Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân...”
“Tắc môn tam nguyệt như tiêu tác, túng hữu thùy dương vị giác xuân...”
Đã sớm nghe được cái Tiêu Nữ này thơ từ nhất tuyệt, lúc trước còn tưởng rằng có chút khuếch đại. Mấy cái ngày tiếp xúc đi xuống này có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ khắc này nhìn thấy, thế tử mới phát hiện nguyên lai tài nghệ của nàng rộng lớn đến mức làm người khiếp sợ!
Ngô Minh viết xong những thứ này, nhất thời nổi hứng viết, thẳng thắn lại bắt đầu hai tay chấp bút.
Tay phải đặt xuống tiêu đề năm chữ 《 xạ điêu anh hùng truyện 》, tay trái càng đồng thời viết lên: “Hồi thứ nhất, phong tuyết kinh biến...”
Thế tử dụi dụi con mắt, nàng dĩ nhiên có năng lực hai tay đồng thời mà viết?
Không thể nào? Cũng đã từng thấy tài tử, tài nữ hai tay đồng thời viết chữ, nhưng vậy cũng chỉ có thể viết một số thơ từ mà mình đã luyện tập nhiều năm.
Nàng hiện tại viết nhưng là...
Chỉ thấy Ngô Minh ở trên tờ giấy trắng loạch xoạch mà viết chữ: “Nước sông Tiền Đường mênh mông, ngày đêm vòng qua thôn Ngưu Gia ở Lâm An, chảy về hướng đông vào đổ vào biển lớn...”
Tiếp theo tay phải viết xong tiêu đề lại ở vài hàng phía dưới* đồng thời viết: “Người kể chuyện kia chừng năm mươi tuổi, mặc một chiếc thanh bố trường bào cũ đã sớm bạc phếch biến thành màu xanh xám...” (*sau khi tay kia viết xong tiêu đề thì mỗi tay chép một đoạn văn)
Đây là thư sao? Thế tử duyệt qua nhiều thư, cũng từng lén đọc qua các loại thư tịch võ hiệp tương tự, rõ ràng sông Tiền Đường, Lâm An hai cái địa danh này phỏng chừng là tên địa danh bịa đặt ra.
“Cái thứ bút lông này viết lên giấy quá chậm.” Ngô Minh ai oán một câu. Đem bút lông vứt ở một bên, lấy ra mi bút dùng trong hoá trang, sau khi chỉnh sửa một chút bắt đầu dùng hai con mi bút viết.
Ngô Minh dùng hai tay viết chữ tốc độ cực nhanh, đâu chỉ là không cần suy nghĩ, quả thực như máy đánh chữ vậy.
Hơn nữa hai tay đồng thời viết, tốc độ đột ngột tăng gấp đôi.
Đừng nói tốc độ vượt xa người dùng bút lông viết lối chữ thảo thông thường, thậm chí vượt qua tốc độ một thế giới khác người thường lấy các loại bút máy viết.
Nàng chỉ bỏ ra không tới nửa cái canh giờ, đã đem hồi thứ nhất viết xong.
Thế tử vẫn luôn đứng ở bên cạnh, từ lúc theo một hàng chữ Ngô Minh viết xuống, tâm tư cả người liền chìm đắm vào cố sự bên trong.
Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên, Bao Tích Nhược...
Từng cái từng cái nhân vật tươi mới chưa từng bắt gặp trong các thư tịch trước đó, ở dưới ngòi bút Ngô Minh biểu hiện ra rất sống động.
“Hồi thứ hai, Giang Nam thất quái...” Ngô Minh đưa mắt liếc nhìn chén trà.
Thế tử vội vã như thư đồng giúp việc vậy, ân cần nhấc lên ấm nước từ trên một than lô* bên cạnh, sau khi châm thêm một chút nước nóng, lại kính cẩn dâng đến. (*bếp lò nhỏ)
Ngô Minh hài lòng hừ một tiếng, tiếp tục đề bút viết.
“Nhan Liệt bước ra cửa phòng, chỉ thấy giữa lối đi có một văn sĩ trung niên mang hài da, lẹp kẹp lẹp kẹp vang lên...”
Thế tử lại nhìn đến mê mẩn, càng không hề hay biết thời gian dĩ nhiên đã tiếp cận gần đến buổi trưa.
Mãi đến tận lúc Ngô Minh đem hồi thứ hai viết xong, xoa xoa cổ tay, thế tử mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Mới vừa thu hồi tâm tư, thế tử liền chú ý đến oản tay của nàng trắng nõn nhỏ bé lại mềm mại, trong lòng không khỏi hơi động, bất quá từ trước đến giờ đối với nữ sắc không có thời gian quan tâm nhiều hắn vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, chắp tay nói: “Tiêu cô nương, sách này nhưng là viết cho... Vị đại thúc kia sao?”
“Không sai, 《 anh hùng xạ điêu truyện 》.” Ngô Minh gật đầu: “Hai cái hồi trước mắt này cho các ngươi xem miễn phí, còn tiếp. Nếu là cảm thấy được, giao bạc ra đặt mua đi.”
“A? Còn nữa? Đặt mua?” Thế tử nhất thời không phản ứng kịp.
“Tựa là cầm bạc đến, ta mới đem mặt sau tiếp tục viết. Không phải vậy ai cũng rất bận, nào có ở không viết cho đại thúc xem a. Coi như là ưu đãi cho khách hàng lớn, mỗi một hồi các ngươi giao ra ba trăm lạng bạc ròng là được.” Ngô Minh bắt đầu vô liêm sỉ chơi trò sang chảnh*, thậm chí bắt đầu ám chỉ lấy việc ngừng ra chương mới uy hiếp. (*nguyên gốc là 耍大牌)