Tại Hạ Không Phải Là Nữ - Chương 333

Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 333: Quận chúa không theo họ Tấn vương
https://gacsach.com

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Quốc sư nước Tấn? Bác Thông đạo trưởng?

Ngô Minh nghe xong sững sờ.

Tông chủ đứng lên cười nói: “Cái tên mũi trâu này, làm sao lại đến sớm hơn dự tính một ngày rồi?”

“Cũng không biết tật xấu thích khoác lác yêu náo động của cái tên Bác Thông kia, đã thay đổi hay chưa?” Bạch trưởng lão cùng hắn đồng thời đứng lên, liền đi ra bên ngoài.

Tông chủ nói: “Hắn nếu như chịu thay đổi, thiên hà đảo lưu.”

Tông chủ, Bạch trưởng lão cùng Bác Thông đạo trưởng từ khi còn trẻ liền có giao hảo, tuy rằng tính ra không đạt tới tình nghĩa sâu đậm giống như cùng Tề vương, đại trưởng lão, Phục Linh trưởng lão ba người, nhưng đã tiếp cận với giao tình sinh tử. Việc hai nước Tề; Tấn giao hảo, quan hệ của bọn họ cũng nổi lên tác dụng nhất định.

Bác Thông đạo trưởng mặc dù công lực chưa đạt đến cấp bậc như tông chủ, nhưng cùng Vũ quốc tam thánh có thể ganh đua cao thấp một phen. Là một trong các cao thủ cấp bậc trụ cột của nước Tấn, đảm nhiệm chức quốc sư.

Quốc sư nước Tấn chia làm hai vị, tả hữu quốc sư mỗi vị trí có một người, hữu quốc sư là một cái hòa thượng. Đạo cùng tăng mỗi bên chiếm một nửa, cũng là kết quả hai loại tôn giáo lớn nhất nước Tấn kìm hãm nhau tạo nên thế cân bằng.

Nước Tấn tuy rằng quốc thổ rộng lớn, tổng hợp quốc lực đặc biệt là quân lực lại chỉ có thể dựa vào số lượng, trình độ bình quân so với nước Tề ngược lại còn yếu hơn, trong đó sự phân liệt giáo phái cũng coi như là một trong những nguyên do trọng yếu. Nước Tấn lại mấy chục năm không có ra đời minh quân, càng là khiến giang sơn ngày sau suy thoái.

Gần hai mươi năm qua, bởi Tề vương quật khởi cùng tông chủ huyền võ cường thế, Vũ quốc ở phía nam đối với tam đại quốc bên trong ít nhất nước Tề khó có thể hy vọng xa vời, ngược lại đối với nước Tấn nhìn chằm chằm có bao nhiêu ý khiêu khích.

Ngô Minh dò hỏi: “Sư phụ, Bạch trưởng lão, ta có nên tránh đi một chút hay không?”

“Còn chưa có kính trà, không coi là đồ đệ ta.” Tông chủ một mặt ngạo khí nói. Nhưng tuy rằng nói như vậy, tiếp đó lại an bài Ngô Minh: “Ngươi nha đầu này hãy đứng ra phía sau ta. Ngoan ngoãn ở đó, không nên nói lung tung.”

Ngô Minh thầm oán. Lão già này tựa là sợ mất thể diện, không chịu trực tiếp thừa nhận thu đồ đệ thôi.

Tông chủ và Bạch trưởng lão chịu nghênh tiếp người khác, vị Bác Thông đạo trưởng này nhất định có lai lịch lớn. Hơn nữa nghe danh hiệu của hắn, lại là quốc sư nước Tấn, lại cùng thân phận của tông chủ ở nước Tề tương đồng.

“Ha ha ha, lão mộc đầu, ta đến sớm, có phải đã quấy rối chuyện tốt đẹp gì của ngươi hay không?” Một cái hạc phát đồng nhan* đạo trưởng nhanh chân từ bên ngoài đi tới. (*tóc đã bạc trắng nhưng trông mặt mũi vẫn hồng hào khỏe mạnh)

Vị đạo trưởng này bề ngoài rất bình thường. Cả người cũng không khí thế ác liệt cho lắm. Nếu là trừ bỏ đi một thân đạo bào tinh quý không thuộc về phàm vật, ném tới trên đường cũng không có bao nhiêu người chú ý.

Nhưng so sánh thân phận cùng tông chủ, Ngô Minh có thể đoán ra nhất định là thần vận nội liễm, cao thủ đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân.

Phía sau hắn dẫn theo một vị nam đạo nhân trẻ tuổi, số tuổi bất quá chừng hai mươi. Khuôn mặt bình thường, nhưng hai hàng lông mày kiếm đặc biệt dễ thấy, một thân nhuệ khí bộc phát bừng bừng rất là doạ người.

Cái tên đạo nhân trẻ tuổi này ánh mắt đặt ở trên người tông chủ, cùng Bạch trưởng lão một trận, hiểu được hai người này lợi hại. Nhất thời hàm chứa cảm giác kính nể chắp tay làm lễ, rất nhanh đã buông xuống biểu thị kính cẩn.

Nhưng ánh mắt tiện đà đánh giá ở trên người Ngô Minh, lúc phát hiện nàng cũng không có cái huyền khí gợn sóng gì, lập tức hơi đảo qua một chút không để vào trong mắt.

Ngô Minh cũng không đem hắn để vào trong mắt, lông mày hơi rủ xuống, giống như một vị tỳ nữ vậy đứng ở phía sau tông chủ. Cũng không đáng chú ý.

Bác Thông đạo trưởng xoay chuyển ánh mắt đến trên người Ngô Minh, cũng càng là nhìn lầm, lầm tưởng chỉ là một cái nhân vật không đáng chú ý.

Ngô Minh lúc này cố ý nhấc theo ba sao huyền khí, ở trong mắt một đám cao tầng này tuyệt đối là thuộc về cấp bậc tiểu tử vặt vãnh, nhiều lắm tương đương với một cái giỏ xách, một cái thị nữ cầm đại vũ phiến đứng quạt hầu bên cạnh.

Tông chủ nghe Bác Thông đạo trưởng gọi ra tên tuổi của mình năm đó. Cười ha ha: “Mũi trâu, vừa thấy mặt đã gọi biệt hiệu ta. Ở trước mặt tiểu bối là muốn như thế nào?”

“Ha ha, để ta giới thiệu một chút, đây là đồ đệ thân truyền của ta Mã Chuyên.” Bác Thông đạo trưởng vẫy ống tay áo một cái: “Chuyên tiểu tử, còn không tiến lên cùng Trượng Kiếm Tông chủ, Bạch trưởng lão chào hỏi?”

Mã cục gạch? Ngô Minh nghe xong cảm thấy thú vị. Cái tên này có tính là thích ăn đập hay không a?

Cái tên đạo nhân trẻ tuổi Mã Chuyên kia vội vàng tiến lên phía trước, hai tay giơ lên cao liền muốn lấy tư thế khom người chào đến hành lễ, đồng thời miệng nói: “Tiểu đạo gặp qua hai vị sư trưởng.”

Tông chủ gật gù: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”

Hắn tùy ý lấy ngôn ngữ khí tức thả ra một luồng sức mạnh huyền khí, lăng không ở trên hai tay đạo sĩ trẻ tuổi Mã Chuyên nâng lên một chút, muốn cho hắn không cần khom người vái chào quá sâu.

Nhưng thân hình Mã Chuyên hơi dừng lại, vẻn vẹn là đình trệ trong một tức đó, liền lại lần nữa lạy xuống, khom người chào đến cùng.

Tông chủ tùy ý phát một chút lực, căn bản không nghĩ tới đạo nhân trẻ tuổi sẽ lại bất cẩn cậy mạnh như vậy, chịu đến lực cản trong lúc hành lễ tiết còn muốn nhất định phải bái xuống.

Cái hành động cương ngạnh bái xuống này nhưng không phải là cung kính khách khí, mà là đắc tội người.

“Ha ha, lão mộc đầu, ở trên người đồ nhi ta ăn quả đắng, có thể phá hỏng tên tuổi của ngươi rồi!” Bác Thông đạo trưởng cười to.

Tông chủ năm đó tu luyện Tự Tại Thần Công, xúc cảm da thịt đều biến mất, da dẻ giống như gỗ, bởi vậy ở trong một lần tự giễu được bạn tốt đặt cho cái biệt hiệu này.

“Ngươi cái tên mũi trâu này không để ý đại sự, lại chỉ thích tranh đoạt chút xíu khí thế!” Tông chủ không những không giận mà còn cười, căn bản không truy cứu chuyện Mã Chuyên khư khư cố chấp làm mất mặt mình, vẻn vẹn gọi mọi người phân theo chủ khách mà ngồi xuống.

Chỉ riêng biểu hiện lần này, Ngô Minh liền có năng lực nhìn ra rất nhiều thứ.

Mã Chuyên dám làm như thế, tuyệt đối nhờ có Bác Thông đạo trưởng ở đây dung túng. Có thể quốc sư hai nước gặp mặt, Bác Thông đạo trưởng dĩ nhiên vì một sự tình nhỏ như việc để đồ nhi giúp mình tranh đoạt mặt mũi, vừa mới bắt đầu liền gần như đắc tội người để đồ nhi phô bày ra năng lực. Người như thế đảm nhiệm tả quốc sư, không trách sẽ cùng thế lực hữu quốc sư như nước với lửa.

Quốc sư Nước Tấn lần này đến đây, phỏng chừng là liên quan đến chuyện đại sự liên minh hai nước nhằm vào việc Huyền Vũ Vương của Vũ quốc muốn tiến một bước xưng đế, làm sao có thể vì một chút chuyện nhỏ làm hỏng quan hệ hai nước?

Bởi vậy tông chủ bị khích tướng cũng không tức giận, trái lại lấy tiếu ngôn giễu cợt ra ứng đối, không có làm hỏng đi bầu không khí. Hắn luôn luôn tự cao tự đại yêu quý thể diện, nhưng ở trên việc quốc gia đại sự chưa bao giờ lỗ mãng, bởi vậy có thể thấy được tông chủ là một người có tâm cơ.

Kỳ thực Ngô Minh nghĩ như vậy chỉ đoán đúng phân nửa, đánh giá quá thấp Bác Thông đạo trưởng. Hắn xác thực là người nói chuyện thẳng thắn sảng khoái, nhưng làm một cao thủ sao có thể dễ dàng, làm một tên chính khách nhưng lại càng khó. Nếu như không có tâm cơ, làm sao có năng lực ngồi vào vị trí quốc sư?

Tông chủ ở ghế chủ tọa ngồi xuống, Bạch trưởng lão ngồi ở một vị trí bên cạnh. Ngô Minh như hầu hạ ở bên cạnh vậy, lẳng lặng đứng ở bên người tông chủ.

Bác Thông đạo trưởng ở vị trí đầu não ghế khách ngồi xuống.

Mã Chuyên nhưng không có yên lặng đứng hầu phía sau Bác Thông đạo trưởng, trái lại đưa mắt ở mấy chiếc ghế dựa chung quanh liếc một cái, thật giống như đang tìm chỗ ngồi cho mình vậy.

Tông chủ đương nhiên nhìn ở trong mắt, cười một tiếng nói: “Tuổi nhỏ tài cao, không cần chú ý bối phận, có thể tìm một chỗ ngồi hạ vị phía dưới ân sư ngươi.”

Dưới hạ vị, là nói ngồi dời xuống hai cái vị trí. Ý tứ tông chủ là, ngồi ở cùng dãy với Bác Thông đạo trưởng cách ra một cái ghế. Đây là một loại tôn trọng đối với ân sư.

“Mã Chuyên tạ ơn ban ngồi.” Tuổi trẻ đạo sĩ vừa chắp tay, ở vị trí ghế khách thứ ba ngồi xuống, nhưng cũng đem cái ghế hướng tới gần vị trí Bác Thông trưởng lão lôi kéo.

Bạch trưởng lão tâm trạng có chút không vui, liếc nhìn tông chủ một chút.

Tông chủ nhưng không có lấy ánh mắt hồi đáp, chỉ là chủ động mở miệng hỏi: “Mũi trâu, ta xem đồ nhi bảo bối này của ngươi gân cốt kỳ giai*, tựa hồ đã đạt đến cấp bậc thất tinh?” (*dẻo dai đáng kinh ngạc)

Bác Thông đạo trưởng còn chỉ lo hắn không đề cập tới, lúc này nói tới nhất thời nổi lên hứng thú đến rồi, mũi giương lên kiêu ngạo nói: “Không sai, Chuyên tiểu tử nhà ta, chỉ mười sáu tuổi. Từ lúc mười hai tuổi rưỡi đạt huyền khí sơ manh, chỉ hơn ba năm liền đạt đến cảnh giới thất tinh. Mấy ngày gần đây dĩ nhiên đã đặt nửa bước vào bát tinh, chỉ kém đột phá một chút.”

Dáng vẻ tông chủ có chút kinh ngạc thốt lên: “Lợi hại a! Chỉ hơn ba năm liền đạt đến thất tinh? Trượng Kiếm Tông ta tuyệt không có loại nam đệ tử tư chất nghịch thiên, tu luyện kinh người này.”

Bác Thông đạo trưởng càng là mặt mày sáng rỡ, còn muốn truy hỏi giống như là xác thực vậy: “Đừng lừa gạt lão đạo, cái Trượng Kiếm Tông này của ngươi huyễn tinh tiềm tinh đệ tử đông đảo, quả thật không có tư chất như thế?”

Tông chủ nghiêm túc nói: “Quả thật là vậy. Bảy tám tinh, thậm chí chín tinh đệ tử cũng có, nhưng năng lực ở ba năm rưỡi từ huyền khí sơ manh đạt đến thất tinh đỉnh cao. Thực sự tìm không ra vị nam đệ tử thứ hai có tư chất tuyệt vời như vậy.”

“Lão mộc đầu, chắc đồ nhi này của lão đạo ta, ngươi vô cùng ước ao chứ?” Bác Thông đạo trưởng cười ha ha, chòm râu dưới hàm cũng tốc tốc trực run.

Bạch trưởng lão lại nghe ra chút đầu mối, tông chủ là một câu rồi lại một câu nam đệ tử...

Ngô Minh đứng ở phía sau tông chủ, biểu hiện trên mặt cũng bất biến, liền tận trung với cương vị mà đả tương du. (*chính là cỡi ngựa xem hoa, đi ngang qua)

Lấy khống chế lực của tiến hóa khung máy móc, chỉ cần Ngô Minh có ý định ẩn giấu, biểu hiện trên mặt vẫn đúng là khó có thể lộ tẩy.

Tông chủ chỉ vẻn vẹn là gật đầu, cũng không nói nhiều, phất tay để thị kiếm đệ tử hầu hạ dâng trà lui ra, sau đó mới nói: “Mũi trâu, ngươi lần này đến sớm, chẳng lẽ là sự tình quận chúa học tập ngoại trú* có biến?” (*chỉ lên lớp không ở lại trường học, ở đây còn được hiểu như là được cử đi học xa nhà; cử đi nước ngoài học tập)

“Đừng nói cái gì quận chúa học tập ngoại trú, không phải là trao đổi chất* nữ à? Ta và người đều rõ ràng chuyện trong đó, hà tất phí nhiều miệng lưỡi như vậy.” Bác Thông đạo trưởng lẫm lẫm liệt liệt khoát tay chặn lại: “Hữu quốc sư cái tên hòa thượng chết tiệt kia hướng về Tấn Vương can gián, nói sợ bị Vũ quốc cản trở, cho nên sớm khởi hành thì tốt hơn. Ta liền sớm đưa Hòa Dung quận chúa lại đây.” (*chất ở đây là con tin)

Chất nữ? Hòa Dung quận chúa? Ngô Minh nghe xong trong lòng hơi động.

Một quốc gia hướng về một quốc gia khác xưng thần, đưa chất tử đi xa sứ làm một loại thuốc an thần. Mặc dù đối với người làm đại sự có tâm cơ ngoan độc thì cơ bản không có tác dụng gì, nhưng dù sao cũng là một loại lễ tiết giống như biểu thị thái độ: Ta dám đem nữ tử thân sinh giao cho ngươi, còn có cái gì mà không yên lòng?

“Người đã đến?” Tông chủ kinh ngạc nói một câu.

“Đương nhiên, ta tự mình hộ tống đội ngũ đến. Còn có thể giả được sao?”

Hòa Dung quận chúa... Tông chủ hơi nhíu mày: “Chưa từng nghe tới cái phong hào này.”

“Không dám giấu ngươi, cũng không cần giấu. Chính là con gái của em họ Tề phi các ngươi, nha đầu này không có theo họ Lục nhà Tấn Vương.”

Không có theo họ Tấn Vương? Ngô Minh nghe xong liền kinh ngạc. Là quận chúa lại không theo họ vương?

Tông chủ nhưng trong lòng rõ ràng: Tề phi xem như là cô cô của Hòa Dung quận chúa. Nhưng mẫu thân nàng tuy là em gái họ của Tề phi, nhưng thủy chung chưa cùng Tấn Vương phu thê ân ái qua, chuyện trong đó đủ rắc rối phức tạp.

Biết tông chủ có mấy lời không tiện mở miệng, Bạch trưởng lão hiếm thấy lên tiếng nói: “Hòa Dung quận chúa năm nay đã đậu khấu (*vừa đủ tuổi trưởng thành), đưa đi làm con tin, chẳng phải là uổng phí một hồi hôn sự sao?”

Bác Thông đạo trưởng tâm ngay thẳng, nơi này cũng không có người ngoài, nói thẳng: “Này, ngươi sao lại không thể đoán ra được? Hòa Dung quận chúa vẫn luôn không được lòng Tấn Vương, lại không chịu gả đi đi để tránh khỏi chướng mắt, tự nhiên vứt tới bên này là tốt nhất.”

Bạch trưởng lão không khỏi cười khổ nói: “Vậy việc trao đổi chất nữ này, Tấn Vương đến cùng là thái độ gì a?”

Cái lời này không thể để cho tông chủ nói, không thể làm gì khác hơn là để Bạch trưởng lão thay mặt nho nhỏ kháng nghị một thoáng. Nước Tấn các ngươi đây là đang tỏ cái thái độ gì, đem một cái quận chúa không được sủng ái đưa tới.

“...” Tông chủ nhưng trầm ngâm một lát, đột nhiên mở miệng đối với Bác Thông đạo trưởng nói: “Bác Thông, cảm tạ ngươi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3