Tại Hạ Không Phải Là Nữ - Chương 341

Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 341: Bưng nước rửa chân? Hay là cẩn thận chớ bị hạ độc đi...
https://gacsach.com

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Ta gọi là Long Ngạo Kiều.” Ngô Minh mau lẹ nói ra tên giả của mình mà không hề đỏ mặt chút nào: “Chúng ta là thi đấu góp vui, không lấy thành bại luận anh hùng. Vậy nên cũng không cần huyền khí, chỉ lấy chiêu thức đánh nhau, được chứ? Như vậy có thể sử dụng hết những chiêu thức tinh diệu trong Phân Vân Chưởng cùng Tung Hoành Quyền.”

Hoắc Cẩn gật đầu nói: “Rất tốt! Ngươi và ta cũng không cần dùng huyền khí đánh nhau. Nhưng quyền thuật của ta chú trọng cương mãnh dứt khoát, tất nhiên gân cốt nam tử cường tráng càng chiếm ưu thế, cô nương còn muốn xin mời bỏ qua cho.”

Ồ? Khiêm tốn tích góp nhân phẩm sao? Ngô Minh kinh ngạc so với mình dự đoán còn muốn thuận lợi hơn nhiều lắm.

Kỳ thực nàng vừa nãy ở trước mặt mọi người nói thẳng ra phe mình bại trận, còn muốn khen Tung Hoành Quyền, ở trong lòng anh em nhà họ Hoắc đạt được đánh giá cao, tự nhiên có ưu đãi.

Đi ra đời đều là cần phải trả giá, cũng là hiếm thấy khi Ngô Minh có được điểm báo đáp tốt.

“Đây là tự nhiên.” Ngô Minh trong lòng thầm nói cái tên này thật là thành thật, sẽ không là Hỗ Vân Thương loại ngốc tử kia chứ? Xem ra nước bên trong đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc, cũng không phải đều là loại gia hỏa tẻ nhạt chán ghét như tên Sở công tử kia.

Kỳ thực Tung Hoành Quyền bản chất của nó vốn cương trực công chính, chính là người có tâm tính cương trực dễ dàng sử dụng đạt đến cảnh giới hoàn mỹ nhất.

Hai bên từng người ôm quyền hành lễ, chậm rãi vào thế, giằng co hai ba tức* thời gian. (*nhịp thở, giây)

“Bọn họ không dùng tới huyền khí?” Bên trong đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc có người kinh ngạc.

“Ngược lại là thi đấu góp vui, cũng không có gì kỳ quái.”

“Kỳ thực Hoắc Cẩn là nam tử, không dùng tới huyền khí cũng là chiếm món hời lớn.”

“Cũng không phải sao, bắt nạt tiểu cô nương.”

Thiên Ba phủ bên này có vẻ ít lời bàn tán dị nghị hơn. Một là so sánh với đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc càng có tính kỷ luật, mười mấy vị thị vệ ở dưới trướng Lý đạo trưởng bớt lời thừa thãi. Hai là đại thể biết cô nương che mặt là Tiêu Nhược Dao, đối với nàng vẫn có kính trọng. Nếu nàng chủ động đưa ra không dùng tới huyền khí. Vậy thì không dùng tới đi.

“Ồ?” Bên sân thị vệ trẻ tuổi ở cùng nhóm thị vệ quan chiến, giờ khắc này thấy Ngô Minh dùng chiêu thức mở đầu rất quen thuộc. Nhất thời a một tiếng: “Tộc phụ thật sự là đã chỉ dạy cho nàng?”

Chỉ thấy nữ hài nhi giữa trường, bày ra một loại chiêu thức quái dị mở đầu. Hai chân không phân ra, tay trái hơi cao hơn, tay phải đè thấp, vạt áo phiêu phiêu, tiếu tư* đứng thẳng. (*nét tươi cười tự tin)

Ách... Chỉ là có chút mập. Không ít người đang quan chiến trong lòng hít một hơi đáng tiếc. Thân hình nữ hài nhi đều là làm cho người ta có một loại cảm giác rất tốt đẹp, thế nhưng eo cứ có điểm giống như là thùng nước vậy, cảm giác rất quái lạ...

Đương nhiên cũng có người thầm nói. Có cảm giác như là nàng mặc nhiều y phục chứ?

Nhưng khí trời đã gần đến hạ, hẳn là sẽ không có ai mặc y phục quá dầy chứ? Nếu chỉ đơn thuần là mặc quần áo liền dày đến vóc người như thùng nước thế, thì phỏng chừng chỉ riêng đứng thôi đã chảy mồ hôi đến không chịu nổi, càng khỏi nói động thủ luận võ.

Chỉ có điều mọi người ai cũng không nghĩ đến, tiến hóa khung máy móc tựa là thứ quái thai như vậy. Mặc dù là trời oi bức như thế, khung máy móc cũng có thể trong thời gian ngắn điều tiết tính năng tự giải nhiệt thích hợp, mà không phải chỉ đơn thuần dựa vào các loại phương thức chảy mồ hôi.

Sau đó đến mùa hè. Ngô Minh sẽ càng thêm cảm nhận được ưu thế của tiến hóa khung máy móc. Thật giống như nàng nhảy vào trong sông sau đó được cứu lên, cả người ướt đẫm cũng sẽ không cảm thấy lạnh mà đánh cái rùng mình vậy, khung máy móc đối mặt với thời tiết nóng bức hay giá lạnh đều có phương pháp giải quyết đặc thù của chính mình.

Hoắc Cẩn thấy Ngô Minh đứng ở nơi đó bày ra thức mở đầu hơi có chút quái dị, không nhìn ra nông cạn thế nào, dứt khoát nói: “Vì ngươi là cái nữ tử, nhường ngươi ba chiêu.”

“Ồ. Vậy ngươi cẩn thận rồi.” Thân hình Ngô Minh hướng về phía trước nhảy một cái, chưởng quyền mang theo một đường vòng cung loan loan đánh ra.

Ngô Minh vừa ra quyền, Hoắc Cẩn chính là thầm rùng mình.

Vừa ra tay đã biết có phải là hành gia hay không. Hoắc Cẩn vừa nãy mắt thấy ca ca Hoắc Kính cùng thị vệ trẻ tuổi động thủ, quan sát tương đối cẩn thận, đối với Phân Vân Chưởng đại thể đã hiểu rõ trong lòng. Ngô Minh lần này liền hiển lộ ra trình độ Phân Vân Chưởng không thấp.

Hoắc Cẩn muốn toàn lực ứng đối. Nhưng vừa động thủ mở ra ba chiêu đầu, liền chịu thiệt...

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới. Một cái tiểu cô nương bé bé dễ thương như thế, nhưng lực đạo trong lòng bàn tay càng không thua kém một nam tử cường tráng chút nào.

Hắn mang tính thăm dò mà đem cánh tay trái dùng bảy phần lực hướng ra phía ngoài tung một quyền đầu, vừa muốn thu về, lại cảm thấy đầu khớp xương bàn tay đau đớn một hồi, lại bị một chưởng này của nàng đánh cho tê gân đau rát.

Sau một khắc, cơn đau rát qua đi tựa là tê buốt khó nhịn.

Cái nữ tử gọi là Long Ngạo Kiều này ấy vậy mà lại có chưởng kình lợi hại như vậy? Hơn nữa cái này vẫn chưa có huyền khí phụ gia hiệu quả!

Hoắc Cẩn trong lòng kinh ngạc, bên trong đám đông đứng xem người có ánh mắt cao siêu cũng dồn dập ồ một tiếng.

“Cô gái này rất có sức lực.”

“Quái, thật giống như là sức mạnh của nàng lớn hơn so với dáng vẻ bên ngoài?”

Lữ Nham thực lực mạnh nhất bên trong đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc lắc đầu một cái: “Không, nàng chỉ là lấy lực xảo kình tấn công địch, mới sản sinh hiệu quả như thế. Theo ta cẩn thận quan sát, nàng đem nơi có sức mạnh to lớn nhất của chưởng pháp, đánh vào nơi gân mạch yếu ớt nhất của Hoắc Cẩn.”

“Thì ra là như vậy.” Sở công tử mọi người gật gật đầu.

Tông chủ bên này, do Bác Thông đạo trưởng không e ngại nói thẳng: “Ai? Tử mộc đầu, ngươi giả ngu a? Nha đầu này nhãn lực vô cùng tốt, có thể ở trong lúc công thủ đó bắn trúng gân mạch đối thủ, tương đối tuyệt diệu a.”

“Cũng được.” Tông chủ một mặt còn tỏ thái độ không để ý.

Bác Thông đạo trưởng nghe xong lời này phi thường không thoải mái, xì một tiếng nói: “Xem giọng điệu của ngươi kìa, hẳn là trọng nam khinh nữ, không muốn thu nữ đồ nhi?”

“Nữ đồ nhi đương nhiên không tốt.” Tông chủ một mặt biểu tình quật cường.

“Có gì không tốt? Nhìn nhiều đẹp mắt a?” Bác Thông đạo trưởng dường như ghét bỏ liếc mắt đồ nhi tuổi trẻ đạo sĩ của chính mình một cái.

Người so với người làm người ta tức chết, làm sao mình thu đồ đệ tựa là cái đại nam nhân? Tiểu cô nương không phải khiến người ta yêu thương nhiều hơn sao?

Không nghĩ tới tông chủ lại nói: “Mũi trâu, ngươi phải biết thu cái nữ đồ nhi, không thể bưng nước rửa chân, rót nước chà lưng, làm sư phụ chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi?”

“Ha ha! Nguyên lai lão mộc đầu ngươi đánh cái phần tâm tư này!” Bác Thông đạo trưởng một mặt cuối cùng cũng coi như nhìn thấu ngươi cái kiểu tính khí làm người ta căm giận.

“Thì sao? Quy tắc cũ, khi làm đồ nhi nên như vậy.” Tông chủ một mặt chính khí.

Bạch trưởng lão ở bên nhỏ giọng nói: “Ngươi dám để cho nàng làm thử một chút như vậy xem. Đừng thấy nàng bây giờ nghe lời thành thật, chỉ sợ đến thời điểm đó liền muốn hướng về trong nước lén lút bỏ thêm ngũ độc hủ thi phấn hay cái gì đó.”

Tông chủ nghe xong suy đoán của Bạch trưởng lão, không phải không thừa nhận cần phòng bị điểm ấy.

Bác Thông đạo trưởng biết tông chủ đang nói đùa, nói tránh đi: “Không biết nha đầu này là có cái xuất thân gì. Phỏng chừng là nữ tử thế gia, từ nhỏ trải qua chừng mười năm bồi dưỡng chứ?”

Tông chủ cũng không làm ra giải thích, chỉ là thần bí nở nụ cười.

“Chừng mười năm?” Bạch trưởng lão ở bên lắc đầu một cái.

Hắn không có cười không biết ngượng, nhưng trong lòng thầm nói: Cái gì chừng mười năm, là chừng mười ngày chứ? Cái Tiêu Nhược Dao này thực sự là thiên tài số một trong thiên hạ, không hổ là tiểu phượng hoàng chi nghi được nhắc đến trong dị thư.

Bạch trưởng lão cùng tông chủ đã sớm từ chỗ Tề vương bên kia biết được sự tình tiểu phượng hoàng chi nghi.

Tề vương biết thời gian của mình không còn được mấy năm, không chừng sang năm tết đến đều không cầm cự được. Tông chủ và mọi người chính là những người mình uỷ thác, tổ bốn người bọn họ tựa là trụ cột cho thế tử kế vị, vì lẽ đó không chút nào ẩn giấu sự tình tiểu phượng hoàng chi nghi.

Đương nhiên trong đó khẳng định bao hàm những âu lo về thế tử. Tề vương sợ thế tử dù sao tuổi vẫn còn trẻ, tuy rằng hiện tại đã phi thường giống tính cách chính mình năm đó, đặc biệt ở trên việc đối nhân xử thế rộng rãi cùng khoan dung.

Nhưng tựa là vì phần khoan dung này, hắn sợ thế tử sau này sẽ không có nắm bắt Tiêu Nhược Dao vào trong lòng bàn tay hoặc là không đề phòng nàng, hoặc khi tuổi già cùng giết đồng táng...

Làm hoàng đế Tề vương có thể nói đã mấy chục năm, trong lòng hắn vừa bảo lưu sự tàn nhẫn của bậc đế vương, nhưng cũng có lưu lại một phần tình cảm con người bình thường, nhưng hắn không hy vọng huyết mạch cùng cơ nghiệp đế vương của mình bị một người phụ nữ phá hủy.

Vì lẽ đó Tề vương mà đem lời giải thích tiểu phượng hoàng chi nghi hoàn chỉnh cùng tình huống bức dị thư nói cho mấy vị lão huynh đệ. Hi vọng bọn họ có thể ở mười năm kế tiếp trợ giúp thế tử ổn định tốt phương hướng cho nước Tề, một biến số tiểu phượng hoàng chi nghi như vậy nhất định phải chắc chắn nằm ở trong tay người mình.

Nhưng không hề giấu giếm báo cho biết như vậy, trái lại đem nghi vấn của đám người tông chủ đối với thiên phú của Ngô Minh được hóa giải.

Mấy cái lão giả bỗng nhiên tỉnh ngộ: Không trách sẽ có tư chất so với yêu nghiệt thái tử còn muốn nghịch thiên như thế, không trách khi còn bé cũng không làm sao xuất chúng, nhưng ở thời điểm mười bốn tuổi đột nhiên hiển lộ tài năng. Hóa ra là mang nghịch thiên mệnh tiểu phượng hoàng chi nghi!

Lúc này ở trên sân đấu Thiên Ba phủ, tông chủ và Bạch trưởng lão thản nhiên đối mặt với biểu hiện kinh người của Ngô Minh.

Mỗi một chiêu mỗi một thức của nàng, quả thực như lão võ sư,ngâm cứu Phân Vân Chưởng mấy chục năm không có nửa điểm cảm giác sơ suất cùng non nớt. Liền ngay cả vị thị vệ trẻ tuổi tu tập Phân Vân Chưởng từ thuở nhỏ kia cũng đều không có phát hiện là nàng học trộm, thậm chí còn cảm thấy nàng mặc dù là ngẫu nhiên đạt được truyền thụ, không nghĩ tới có thể học giỏi như vậy.

Trên sân, Tung Hoành Quyền Hoắc Cẩn bị chưởng pháp liên tiếp không ngừng của Ngô Minh làm cho lui lại mười mấy bước liền.

Từ mới bắt đầu chiêu thứ nhất, hắn liền chịu thiệt, vẫn luôn bị đè đánh.

Ngô Minh là được nước liền không buông tha người a! Một chiêu tiên cơ, hậu chiêu không ngừng.

Hơn nữa nàng tay trái tay phải thật giống như là hóa thành hai người ra chiêu, hai tay vung vẩy đùng đùng đùng đùng xuất chưởng không ngừng.

Nàng lại bắt đầu tiến vào trạng thái bạch tuộc. May là có kiềm chế chưa hoàn toàn triển khai hết toàn lực, chưa có đem hai chân cũng khai triển công kích tương tự.

Nhưng dù là như vậy, Hoắc Cẩn cũng bị đánh đến không có nửa điểm sức lực phản kháng. Chỉ bằng tâm tính trầm ổn cùng thuở nhỏ rèn luyện được bản lĩnh chống chịu dù cho ở trong điều kiện gian khổ nhất, mười chiêu bên trong không trả nổi một chiêu, cơ bản đều ở phòng thủ.

Bên sân vang lên âm thanh kinh ngạc. Đặc biệt đám đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc bên kia, tất cả mọi người cũng không nghĩ đến, nàng sẽ đem Hoắc Cẩn bức đến mức độ như vậy.

“Đệ đệ ta hắn Làm sao có thể bị đánh thành như vậy?” Hoắc Kính trợn tròn cặp mắt, quả thực như không thể tin được vào cảnh tượng do chính mắt mình nhìn thấy.

Nhưng hắn cũng là có ánh mắt phán đoán, đặc biệt đệ đệ triển khai Tung Hoành Quyền đúng quy đúng củ, nhưng không biết tại sao vẫn bị Phân Vân Chưởng áp chế gắt gao.

“Tay trái tay phải cô gái này phân chia ra sử dụng chưởng pháp, quả thực như một người hóa thành hai người. Phần thiên phú này người bình thường sợ là học đều học không được. Như vậy ở dưới tình huống không sử dụng huyền khí, chỉ muốn dùng chiêu thức phân thắng thua, cũng là chiếm đại ưu thế.” Công lực khá cao Lữ Nham kinh sau khi ngạc thì rất mau nhìn xuyên thấu mánh lới: “Chỉ là nếu có huyền khí, tả hữu phân khiển chưởng pháp, liền khó có hiệu quả như vậy, tất nhiên giảm đi rất nhiều thậm chí có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”

Hắn xem thường tiến hóa khung máy móc, cũng tuyệt không nghĩ tới thế gian sẽ có thứ tồn tại khó mà tin nổi như thế.

Thân thể Ngô Minh, đã tối ưu hóa bố trí kinh mạch tu luyện huyền khí Tự Tại Thần Công thích hợp nhất. Khung máy móc phân tâm nhị dụng không hề có áp lực, quả thực như dưới tình huống CPU vận hành nhiều nhân vậy, kết hợp với khống chế lực không gì sánh được của khung máy móc, tuyệt đối có thể thực hiện huyền khí phân đi tả hữu lưỡng dụng không thể tưởng tượng nổi kia.

Càng then chốt chính là, tiến hóa khung máy móc thuộc về loại năng lượng phát ra ổn định giống như động cơ, sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất nhỏ không thể chấp nhận được như con người.

Ngô Minh giờ khắc này là không có sử dụng huyền khí. Bằng không lấy thực lực ba sao của nàng, tả hữu phân khiển huyền khí tiến công, có thể ứng đối ngang hàng với võ giả đẳng cấp bốn sao. Chỉ là đối mặt lục tinh Hoắc Kính, sau một quãng thời gian cũng sẽ là không đáng chú ý. (chưa xong còn tiếp...)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3