Tại Hạ Không Phải Là Nữ - Chương 451
Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 451: Đốt cây mục đích ngụy tạo đường cụt bị thất bại
gacsach.com
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Hắn nói như thế, vẻn vẹn là an ủi mấy người huynh đệ.
Ông lão với mấy chục năm kinh nghiệm giang hồ, lần đầu bị lừa gạt hãy là Ngô Minh với bề ngoài khả ái thì có thể thông cảm được. Nhưng sau khi bị lừa gạt một lần, làm sao có khả năng lại dễ dàng bị nàng che mắt?
Cô bé này dĩ nhiên để cho chúng ta sống?
Lẽ nào là thấy ta có tâm tự sát, nhất thời nhẹ dạ?
Ông lão nhìn phương hướng Ngô Minh đi xa, nhưng vào lúc này thở dài một hơi: “Ai —— Tâm địa bồ tát, sao tồn tại ở thời loạn lạc? Hi vọng nàng người tốt có báo đáp tốt. Chính là có chết ở trên chiến trường, cũng có thể thanh thản mà đi, chớ lại bị cái chuyện không thể tả gì.”
Tuy rằng lời hắn nói là có ý tốt, nhưng nếu như Ngô Minh nghe được hắn nói lời [ chúc phúc ] như vậy, tuyệt đối sẽ làm tức rút kiếm đi ra chém hắn mấy chục lần.
Giờ khắc này, Ngô Minh đã cấp tốc chạy về hướng bắc.
Nàng không có hạ sát thủ đối với năm huynh đệ.
Bởi vì, thứ nhất nàng là gười “xuyên không”, Ngô Minh trước sau ở đáy lòng bảo lưu một tia nhân từ của người đã từng sống ở thế giới hòa bình kia đã lâu.
Nếu như nàng vừa nãy đến con mắt đều không chớp lấy một cái ra tay giết chết cái năm cái võ giả kia, như vậy nàng là nhân vật chính hắc tâm tay bẩn.
Nếu như nàng thở dài giết chết năm cái võ giả kia, thậm chí còn hỏi bọn họ có cái tâm nguyện gì chưa xong, như vậy nàng là nhân vật chính truyền thống.
Có thể Ngô Minh, không thuộc về hai loại ở trở. Nhưng nàng cũng không phải gia hỏa tuyệt đối từ bi không trải qua* đại não. (*ý nói từ bi một cách khờ khạo không biết suy nghĩ)
Đầu tiên nàng hãm hại tiếng tăm Ma Âm Cốc, lấy ra tử ngọc địch uy hiếp, khiến cho mấy người này hoài nghi Ma Âm Cốc có tham dự trong đó, đem dư nghiệt Ma Âm Cốc mà Mục Thanh Nhã mấy ngày gần đây cần đối mặt kéo xuống nước. Cho nên lúc này liền cần để lại người sống.
Thứ hai nàng đã chiếm được tin tức muốn hỏi: Thế tử bị quân đội nước Vũ phát hiện, rất khả năng đã triển khai tập kích.
Cuối cùng. Mới là một điểm nhân từ trong lòng.
Năm cái vị võ giả này cũng không phải người tội ác tày trời, thậm chí lão đại còn muốn khuyên nhủ mấy cái huynh đệ không nổi sắc tâm. Cũng đối với việc giết chóc có kiêng dè. Hơn nữa lão võ giả đã từng thả Ngô Minh một lần, mặc dù ý nghĩa thực tế không lớn, nhưng cũng làm trong lòng Ngô Minh nhận ân tình.
Trong miệng ngậm một viên đan dược có tác dụng tương tự với xăng, Ngô Minh không ngừng bước, sức quan sát ra-đa toàn bộ triển khai, tránh được hơn trăm cái trạm canh gác ngầm, phi hành nhanh như tên bắn gần trăm dặm.
Sau hai canh giờ, Ngô Minh phát hiện phía trước có dấu hiệu chiến trường.
Dọc theo đại đạo. Dần dần có dấu ấn vết bánh xe cùng độ lượng vết tích móng ngựa ngổn ngang.
Vết tích móng ngựa lại có dấu vết bị quét tước qua.
Chuyển qua một cái khe núi, rõ ràng hơn chính là có thi thể.
Không kịp thu thập thi thể.
Lượng lớn binh sĩ ngã lăn ở ven đường, có loại phục trang binh sĩ khác với Tề quốc, cũng có binh lính Tề quốc phục trang gọn nhẹ, phỏng chừng những binh sĩ kia tựa là tinh binh Vũ quốc.
Người chết khoảng chừng có ba, bốn ngàn, ngang dọc tứ tung đủ loại tư thế ngã xuống đất mà chết, cũng có tư thế đứng thẳng bất động hoặc nửa quỳ. Dòng máu dọc theo chỗ trũng chảy xuống. Nhuộm đỏ một mảnh lớn bùn đất.
Ngô Minh không dám trắng trợn đi ra ngoài điều tra thi thể. Quan sát từ đằng xa, dựa vào tiến hóa khung máy móc trong nháy mắt chuyển hóa thị lực thành kính viễn vọng, nhìn ra được vết thương trên thi thể ngưng huyết chưa lâu.
Phỏng chừng chiến đấu vừa phát sinh được hai ba canh giờ.
Ngô Minh quan sát tình thế địa lý phụ cận một lượt, lại lưu ý tình huống có khá nhiều thi thể ở khe núi, mà thi thể trên đường lại rất ít. Có thể phán đoán được, xem ra địa thế nơi khe núi này hiểm yếu. Từng được thế tử lợi dụng làm điểm nghênh địch tạm thời.
Chỉ là lực lượng đối phương quá lớn, Ngô Minh suy đoán quân đội nước Tề hẳn là sau khi nghỉ chân chỉnh đốn, bắt đầu vứt bỏ trọng giới, lấy số ít binh sĩ làm cảm tử quân ở lại cửa sơn ải tử thủ.
Đây là một phương thức quen dùng để kéo dài thời gian chạy trốn. Tuy nói đối với binh sĩ lưu lại tất nhiên là chỉ có một con đường chết, nhưng cái sách lược tàn nhẫn này. Nhưng là một loại thủ đoạn hữu hiệu mà người cầm binh không thể không chọn dùng.
Bởi chiến thuật thanh dã đoạn tín*, chung quanh đây lưu lại nhân sĩ thủ giang hồ không nhiều. Đại thể là binh lính nước Vũ. (*giết hết tất cả những người đang ở hoặc muốn đi vào lộ tuyến hành quân)
Phụ cận có lưu lại mấy chục kỵ binh bị thương nhẹ, cũng là dùng cho việc quét tước chiến trường, phần lớn binh lính còn lại đã bám theo sau đuổi giết rồi.
Dựa vào giác quan nhạy cảm biết xu lợi tránh hại, Ngô Minh rất dễ dàng thông qua khe núi.
Ở ngoài khe núi có rất đậm mùi vị khói, tựa hồ là thời điểm thế tử suất quân lui lại, dẫn đốt cây rừng phụ cận để gây trở ngại cho truy binh.
Nhưng ra ngoài dự liệu của Ngô Minh chính là, nàng phát hiện ở ngoài khe núi cách đó không xa lại có vết tích ác chiến, hơn nữa không phải dọc theo con đường, mà là trong rừng cây bên cạnh.
Hơn ba mươi bộ thi thể ngã lăn ở bên kia, rõ ràng là phát sinh tùng lâm chiến, không khỏi khiến người khác cảm thấy có chút quái dị.
Bởi vì những thi thể này đều là người nước Tề, lại chưa thấy thi thể binh sĩ nước Vũ.
Nghiêm trọng hơn chính là, bên trong số thi thể lại có hai nữ tử!
Ký ức trong đầu được cấp tốc tìm tòi phản hồi lại cho Ngô Minh, các nàng lại là hai thiếp thân thị nữ của quận chúa!
Trong lòng có cảm giác bất an rất lớn, Ngô Minh cẩn thận mà điều tra, sau rón ra rón rén lẻn đi qua.
“Ặc ——” tiếng khặc nhẹ vô cùng truyền đến.
Lại là có một cái người mặc trang phục tiểu giáo* nước Tề trọng thương. (*giáo úy một chức nhỏ trong quân, cầm khoảng một trăm binh sĩ trở lên đã được gọi là giáo úy rồi)
Cũng là người này mạng lớn, chuyện xảy ra ở bên ngoài khe núi này rõ ràng quá nhanh, binh lính quét tước chiến trường bên trong khe núi đều không có quét đến bên này. Nếu là bị binh lính nước Vũ phát hiện, tuyệt đối sẽ không chút khách khí cho hắn bồi thêm hai đao.
Ngô Minh cẩn thận cảm thụ huyền khí chung quanh một thoáng, lại nhìn phụ cận sau khi xác nhận có một chút kẽ hở thời gian, thân hình cấp tốc nhảy vọt ra ngoài, bộp một phát bắt được cổ áo tiểu giáo trọng thương, đem hắn xách trở về chỗ tương đối an toàn.
“Khặc khặc ——” Tiểu giáo bởi vì thân thể đột nhiên bị di chuyển, lại ho khan vài tiếng.
Ngô Minh nhìn thương thế của hắn một chút, trong lòng kêu một tiếng không cứu nổi.
Phổi bên dưới ngực phải bị đâm xuyên, vết đao còn kéo dài xuống phía dưới khiến bụng bị cắt ra. Ruột đã chảy ra ngoài, còn muốn nhiễm không ít bùn đất.
Tên tiểu giáo nước Tề này sở dĩ còn chưa có chết, vẻn vẹn là bởi vì trùng hợp không có thương tổn tới động mạch. Nhưng sau đó mấy ngày vết thương nhiễm trùng ở niên đại khuyết thiếu kháng sinh, chắc chắn không thể cứu trị. Mà chỗ bị thương của hắn không thích hợp cho các loại thủ đoạn như lấy giòi bọ trị liệu, đang lúc đối đầu kẻ địch mạnh Ngô Minh lại không thể lấy máu cứu trị hắn, huống hồ hiệu quả thế nào cũng không có nắm chắc.
“Ta là đệ tử thân truyền Trượng Kiếm Tông, nói cho ta biết đã phát sinh chuyện gì.” Ngô Minh đem thân phận bài ở trước mắt hắn quơ quơ.
Tiểu giáo ngưng thần nhìn thân phận bài của Ngô Minh một chút, lại liếc nhìn nhìn khuôn mặt nàng, hắn hô hấp dồn dập vui vẻ nói: “Tiêu cô nương ngươi đến rồi?”
“Mau nói cho ta biết tình huống của thế tử!”
“Thế, thế tử, tiểu nhân không biết...” Tiểu giáo ôm bụng, cố hết sức hồi đáp: “Tiểu nhân là bồi tiếp quận chúa. Kỵ binh nước Vũ tập kích, thế tử khó có thể đối đầu, lưu lại không ít huynh đệ canh chừng khe núi. Ngân hầu trưởng đề nghị để quận chúa cùng mấy chục người ẩn núp ở bên khe núi. Phóng hỏa giả làm đường cụt, kì thực dự định sau khi phần lớn quân truy quân của Vũ quốc thông qua, lại dọc theo đường cũ phá vòng vây.”
Đốt cây giả đường cụt, kế sách hay! Ngô Minh thầm kêu một tiếng. Nếu như lúc đó chính mình là thế tử, cũng tuyệt đối sẽ tiếp thu cái sách lược này.
Thế tử dọc theo đại đạo tiếp tục chạy, mà muội muội ẩn nấp ở một bên khe núi, tiếp theo nhờ khói lửa che chắn, chờ thời cơ chạy trốn.
“Kết quả ra sao?” Ngô Minh vội hỏi: “Các ngươi làm sao đều tử thương ở đây?”
Tiểu giáo trợn cặp mắt lên nhìn giận dữ, giọng căm hận nói: “Không ngờ Ngân hầu trưởng quay giáo phản quốc! Sát thương huynh đệ, đem quận chúa cướp đi rồi!”