Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 597

Chương 597: Không quá thích.

Tiểu Vũ Điểm ngồi một góc trong vườn nhà trẻ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Luật ôm Sở Tương lên xe. Bé mấp máy môi nhỏ, mặt xinh đẹp như một quá táo, lúc này không biểu cảm gì. Đến khi xe kia đi rồi, bé mới đi ra, sau đó ngồi xuống bậc cửa đợi mẹ.

“Tiểu Vũ Điểm cùng cô vào trong chơi búp bê được không? Cô giáo đi tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm rồi ngồi xổm xuốn, xoa xoa mũ nhỏ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, thời tiết lạnh như vậy, sao ngồi đây được.

Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Tiểu Vũ Điểm phải đợi mẹ.”

Cô giáo nói tới nửa ngày, nhưng Tiểu Vũ Điểm xác thật là một đứa bé cố chấp, cô giáo đành mang thêm quần áo ấm mặc vào cho bé, tránh cho bé bị lạnh.

“Tiểu Vũ Điểm chống hai tay lên mặt, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bên ngoài, luyến tiếc chớp một chút. Cách đó không xa, một bóng người vội vã chạy tới.

“Mẹ,” Tiểu Vũ Điểm đứng lên, hào hứng hướng ra ngoài chạy tới.

Hạ Nhược Tâm cởi áo khoác bên ngoài, ôm lấy con gái, sau đó dùng chính mặt mình áp vào gương mặt nhỏ của con gái: “Sao lại lạnh thế này?”

“Tiểu Vũ Điểm đang đợi mẹ.” Thân hình nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đang rúc vào bên trong quần áo của mẹ. Quần áo mẹ thơm, có cả hương thơm của mẹ, lại thật ấm áp.

“Đi thôi, bảo bối, chúng ta về nhà.” Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, không có tăng cân quá nhiều, bằng không về sau thật sự khó bế rồi.

Tiểu Vũ Điểm đem khuôn mặt nhỏ của mình đặt trên vai mẹ, vươn một tay trắng nõn, trên lòng bàn tay có vết cào, có điều là không đau. Bé bẹp cai smienegj, muốn cho mẹ thổi thổi, nhưng cuối cùng lại tự mình thổi phù phù.

Lúc sau về tới nhà, trong nhà băng nồi lãnh bếp nhưng vẫn thật ấm áp. Hạ Nhược Tâm cởi áo khoác trên người con gái, kéo khóa áo khoác bên trong của con gái, nếu không chú ý thì thật có thể nghĩ rằng ở đây chỉ có quần áo, không có trẻ con.

Cô rót một cốc nước ấm, ngồi xuống cho con gái uống.

“Mẹ uống đi,” Tiểu Vũ Điểm đẩy cốc nước về phía Hạ Nhược Tâm.

“Lát mẹ uống, con yêu uống trước đi.” Hạ Nhược Tâm cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. A, khuôn mặt thật ấm áp, cũng cực hồng hào.

Tiểu Vũ Điểm ôm cốc uống nước, đôi mắt thỉnh thoảng chú ý ra cửa, nghĩ khi nào ba trở về liền có thể cùng ba ăn cá.

Hạ Nhược Tâm ôm con gái tới ghế sô pha, lại đem bup bê cho bé, cũng mở TV cho con gái tự choi wtuwj xem TV. Cô còn phải vào phòng bếp nấu cơm, lúc giữa trưa cô đã về chuẩn bị, một lúc là có thể ăn.

Tiểu Vũ Điểm ở nhà là không cần cô nhọc lòng, bé sẽ tự mình chơi, rất ngoan.

Bên ngoài cửa mở, Hạ Nhược Tâm biết Cao Dật đã về, cô cố gắng nhanh hơn một chút, đã muộn thế này hai cha con hiển nhiên bụng đều là đói thảm.

“Ba,” Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống sô pha, chạy tới Cao Dật.

Cao Dật chỉ chỉ góc áo của mình, Tểu Vũ Điểm kéo lại góc cáo cho Cao Dật, sau đó Cao Dật mang bé vào toilet, đem tay mình rửa sạch sẽ, sau đó mới nắm bàn tay nhỏ của Tiểu Vũ Điều. Có điều, vừa nắm chặt tay con cảm giác có gì đó không đúng, gương mặt nhỏ trắng trẻo khẽ nhăn, chân mày hơi cau lại. Anh cúi xuống, đem tay Tiểu Vũ Điểm mở ra.

“Sao lại bị thương,” Anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, tay con lại lấy ra hòm thuốc từ ngăn tủ.

“Tiểu Vũ Điểm bị ngã,” Tiểu Vũ Điểm cười cười, đôi mắt hơi ươn ướt tựa như muốn khóc tới nơi.

Cao Dật gõ cái đầu ương bướng “Tiểu quỷ không muốn nói phải không? Đừng tưởng ba không biết, con cùng người khác đánh nhau. Con là con gái, là thục nữ, không thể cùng người khác đánh nhau, biết không hả?”

Nói rồi, anh bôi thuốc sát trùng lên tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điềm rụt rut tay nhỏ, đau, nhưng bé lại thật dũng cảm, một chút cũng không có khóc, một giọt nước mắt cũng không chảy ra.

“Thật ngoan,” Cao Dật khen ngợi Tiểu Vũ Điểm, ‘mưa nhỏ’ toét miệng cười, sau đó cầm ngón tay Cao Dật: “Ba, không nói cho mẹ được không?”

“A, vì sao?” Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm lên đùi mình, chỉnh mái tóc ngằn mềm mại trên đầu bé.

“Mẹ thấy sẽ đau,” Tiểu Vũ Điểm đem chính tay mình đặt bên miệng, nhẹ nhàng thổi “Tiểu Vũ Điểu thổi thổi liền không đau.”

“Ngoan,” Cao Dật hơi nhói trong lòng, anh liền đem tay của Tiểu Vũ Điểm nắm lại, lại đem sách của mình mua cho con ra, lật từng tờ giảng giải, lâu lâu bụng hai người đều kêu ọc ạch.

Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp bê đồ ăn ra, quả nhiên hôm nay vẫn là có cá.

“Xong rồi, con yêu ăn cơm thôi.” Cao Dật một tay bế Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm đem khuôn mặt nhỏ dựa trên vai Cao Dật, ba bé cũng rất lợi hại, có thể một tay bế bé lên, giống hệt chú kia.

Lúc này tại Sở gia, Tống Uyển đang đút cho cháu từng thiwfa cơm, hiện toàn bộ tâm tư bà quả nhiên đều quan tâm tới cháu chái.

“Luật, mai con đưa Hương Hương theo đi,” Tống Uyển có chủ ý muốn hai cha con bọn họ bồi dưỡng tình cảm, bằng không Sở Luật coi công việc như tính mạng, sao sẽ đưa đón con gái.

Sở Luật cầm chiếc đũa ở không trung nhẹ nhàng dừng một chút, trong lòng không khỏi than một tiếng, anh thật sự không muốn đưa đứa trẻ.

Hôm sau, Tống Uyển đem đứa trẻ nhét vào lòng anh, mà anh đem Sở Tương lên xe, đi thẳng tới công ty, hướng Đỗ Tĩnh Đường đẩy đứa bé.

“Cậu trông hộ anh, hôm nay anh bận.”

“Anh…” Đỗ Tĩnh Đường chỉ chỉ cái mũi của mình, “Anh bận, em cũng bận…”

Mà động tác Sở Luật thật nhanh, phịch một tiếng đã đóng cửa bên ngoài, mồ Đỗ Tĩnh Đường ôm một đứa trẻ trong lòng, như thế nào có cảm giác chính mình trở thành vú em.

Anh nhìn Sở Tương đang mở đôi mắt to trong lòng mình, biết đây là đứa trẻ từ Cô nhi viện đem về nhận nuôi, hơn nữa đã là xong thủ tục, từ nay về sau chính là cháu gái anh, chính là đại tiểu thư Sở gia.

Có điều, anh không phải phân biệt, cũng không phải không muốn, nhưng kỳ thật anh rất thích bé Tiểu Vũ Điểm, cho nên đôi với Sở Tương có chút không tính là quá thích.

Chỉ có thể nói là, đó là trực giác, mọi người đều nói chính con cháu của mình thì mới yêu, đây không phải con cháu mình, dù muốn như thế nào anh cũng không thể yêu như bình thường được.

Anh ôm Sở Tương tới văn phòng của mình, cho người đi mua một đống đồ ăn vặt. Bất quá cũng tốt, Sở Tương cũng không quá khó trông, cho bé ăn, cho bé chơi bé cũng không quấy rầy người khác.

Tới giữa trưa, Sở Luật tới đón con.