Thám tử bóng đêm tập đặc biệt - Chương 04 - Quá khứ - phần 1
Một tuần trước,...
Tại một căn phòng tối om, có một vài người đang tập trung lại với nhau. Ở chính diện căn phòng. Một người đàn ông đang chắp tay lại như đang cầu nguyện, đôi mắt ông ta nhắm hờ, không khí căng thẳng không một tiếng động.
- Cái gì vậy? Tự nhiên anh gọi mọi người đến đây rồi xuất hiện với bộ mặt đó là sao? – Một người phụ nữ tên lên tiếng.
- Emily, đừng nói vậy! Chắc anh ấy đang có suy nghĩ của riêng mình. – Grimmer ngăn lại.
- Chúng ta đang gặp một rắc rối. – Đến lúc này Harmond Redson mới mở mắt ra và nói. – Một rắc rồi nghiêm trọng.
Harmond chìa một tờ giấy ra giữa bàn. Mọi người chuyền tay nhau tờ giấy đó. Mỗi người khi đọc đều có một biểu cảm phức tạp. Những tiếng xì xầm trong bóng tối vang lên. Cuối cùng, Jennie nói:
- Harmond! Đây là...
- Chúng ta đã bị tống tiền... Một kẻ nào đó đã biết bí mật của chúng ta.- Harmond Redson trả lời bằng một giọng khàn khàn.
- Vậy... Vậy chúng ta phải làm sao? – Grimmer lo lắng.
- Báo cảnh sát... – Emily nói chen vào. – Phải cho hắn biết kết cục khi dám tống tiền chúng ta.
- Gì chứ. – Grimmer quay sang vợ mình. – Em bị điên à?
- Chứ có cách nào nữa đâu?
- Tất nhiên là phải đưa tiền cho hắn rồi! Báo cảnh sát nhỡ đâu họ lại điều tra ra được “những thứ không nên điều tra” thì sao?
- Ý anh là chúng ta phải cúi đầu chịu thua một tên ất ơ nào đó à?
- Hắn nắm đằng chuôi, chúng ta đành chịu thôi!
- Mà bức thư này cũng lạ nhỉ? – Lúc này Brian mới lên tiếng. – Sao hắn không nói rõ là “tội ác” nào mà chỉ ghi chung chung vậy thôi.
Jennie ngồi bên cạnh nói:
- Có khi nào kẻ này... hắn nói về một việc khác chứ không phải là “việc đó” đâu. Chỉ là chúng ta thần hồn nát thần tính nên mới nghĩ tới “chuyện đó” thôi.
- Vậy em nghĩ chúng ta nên làm thế nào? – Brian hỏi vợ.
- Em không biết! Em chỉ nói vậy thôi! – Jennie nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
- Đúng! – Emily đồng tình với Jennie. – Tôi nghĩ đây chỉ là một trò đùa thôi. Có thể hắn ta đang cần tiền và làm liều thế thôi chứ hắn cũng chẳng biết cái gì đâu. Nếu có hắn đã ghi hết trong thư rồi, sao phải úp úp mở mở làm gì. Chúng ta không nên tự mình dọa mình.
- Em nói thế mà nghe được à? – Grimmer cãi lại. Đây là lần đầu tiên người ta thấy hắn cãi lại vợ mình nhiều như vậy
Vợ chồng Emily tiếp tục cãi nhau cho đến khi Harmond Redson lớn tiếng đập bàn.
- Đủ rồi! – Tất cả mọi người đều im lặng. Harmond nói tiếp. – Chúng ta sẽ báo cảnh sát.
Trong khi chưa ai kịp phản ứng gì thì Harmond nói thêm.
- Tôi sẽ có cách khiến cảnh sát không điều tra được gì?
Nói đoạn ông ta quay sang Russel Redson và Sharon Redson, hai người từ nãy tới giò chưa bày tỏ ý kiến gì.
- Có được không?
Russell là con trai của Brian và Jennie, được hỏi đến bất giác anh ta nhìn sang bố mẹ mình.
- Ờ... Con không có ý kiến.
Sharon Redson cũng nói:
- Tôi không ý kiến.
- Tốt! – Harmond chốt lại. – Vậy chúng ta sẽ báo cảnh sát.
Và rồi, cuộc họp kết thúc. Cái không khí ồn ào của những tiếng cãi nhau khi nãy bỗng nhiên nhường chỗ cho một sự im lặng đáng sợ. Tất cả đều ra khỏi căn phòng tối om. Nhà Redson luôn có một căn phòng riêng cho những cuộc họp như thế này. Đây là căn phòng đặc biệt không ai được bước vào, chỉ những bậc cha chú trong gia đình mới được bước vào đây. Kể cả những người giúp việc muốn vào bên trong quét dọn cũng phải được sự cho phép của ông chủ (Harmond Redson). Bao nhiêu lần có việc gì quan trọng trong cái gia đình này là tất cả mọi người đều tập trung lại. Họ thảo luận, tranh cãi trong cái căn phòng tối om ấy. Và khi bước ra đám con cháu và người giúp việc trong nhà chỉ việc nghe và làm theo, bởi tất cả mọi việc đã được quyết định trong căn phòng ấy rồi. Và như một thói quen mỗi lần bước ra khỏi căn phòng đó những người tham dự đều mang trên mặt những biểu cảm khác nhau, và lần này cũng vậy.
Vừa bước ra khỏi phòng, Emily đã trách móc chồng về những gì đã nói trong cuộc họp, thấy vậy, Grimmer vội kéo Emily về phòng của mình trước khi bà ta nổi điên lên. Vợ chồng Brian im ắng hơn nhưng họ cũng kịp gọi Russell lại nói chuyện. Brian muốn Russell về phòng mình vì có những chuyện “không thể nói trước mặt người khác”. Russell vốn là một họa sĩ, anh ta đang phải lo cho xưởng vẽ của mình nên nói sẽ đến sau. Còn Sharon, bà ta cũng không nói gì và lẳng lặng đi về phòng của mình.
Về đến phòng, việc đầu tiên Emily làm là “chất vấn” chồng mình.
- Sao lúc nãy em nói cái gì anh cũng cãi lại thế vậy hả?
Grimmer biết vợ mình sắp lớn tiếng liền đóng chặt cửa lại quay lại với Emily.
- Em bé bé cái mồn thôi xem nào!
Grimmer bảo bà ta “bé mồm” thì bà ta lại càng nói to. Grimmer vội vã đến gần bịp cái miệng của Emily lại. Emily tức giận lại càng nói to hơn. Cũng may căn phòng trong nhà này cách âm tốt nên bên ngoài không thể nghe thấy bên trong nói gì.
Cả đời Grimmer đâu có bao giờ dám “bật” lại Emily. Kể cả những thái độ nhỏ nhất cũng không. Grimmer vốn là con rể, phải ở rể trong gia đình Redson. Khi kết hôn, hắn ta phải chuyển sang họ vợ, con gái sinh ra cũng phải mang họ mẹ. Thế mới thấy, tiếng nói của Grimmer trong gia đình Redson vốn chả có tí trọng lượng gì. Hắn biết, hắn hiểu nhưng hắn cũng biết an phận chưa bao giờ tỏ ra một thái độ gì chán ghét trên mặt. Dần dần, Harmond Redson nhận ra được “tiềm năng” của hắn nên cho hắn tham gia vào các cuộc họp. Và cũng dần dần Grimmer khẳng định được ít nhiều vai trò của mình, ấy thế nhưng hễ nói đến Emily là Grimmer phải im, phải sợ, không dám lại một câu nào. Emilys và Grimmer sinh với nhau được bốn đứa con gái nhưng không phải sinh bốn lần mà chỉ hai lần thôi. Lần đầu bà ta sinh ba đứa. Đó là lần khó sinh nhất. Trong những lúc đau đớn vật vã bà ta vẫn không quên nắm tóc chồng mà đánh mà đấm rồi liên tục chửi rủa. Grimmer vẫn không một lời oán thán. Vậy mới thấy Grimmer sợ và yêu vợ thật.
Tuy sợ vợ là vậy nhưng ngày hôm nay hắn vẫn phải nói, vẫn phải cãi lại bà ta. Trong bao nhiêu phương án không chọn lại chọn cái phương án báo cảnh sát như vậy. Bộ cái nhà này không sợ ngồi tù, không sợ chết hay sao? Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là Harmond Redson lại đồng ý với ý tưởng này. Sau khi Emily không còn quát tháo nữa căn phòng trở nên yên lặng. Lúc này, Grimmer mới thấy trong vụ này có quá nhiều vấn đề.
Và quả thật những người cảm thấy có vấn đề trong vụ này không chỉ có một mình Grimmer. Về phòng sau buổi họp, vợ chồng Brian lại quay ra bàn chuyện với nhau. Trước mặt chồng Jennie tỏ ra e ngại hỏi:
- Anh này... Có phải vừa nãy em đã nói sai điều gì không?
Brian uống một tách trà và từ tốn hỏi:
- Sao tự nhiên em lại nói vậy?
Jennie cũng cầm một tách trà trên tay. Họ đang ngồi trong một buổi trà chiều yên tĩnh.
- Vì em nói bức thư không phải nói về “chuyện đó”
nên Emily mới nói kẻ tống tiền không đáng ngại rồi Harmond mới quyết định báo cảnh sát.
- Mọi chuyện không liên quan đến em đâu! – Brian bỏ tách trà xuống ôn tồn nói. – Lúc đó, chính anh cũng nói là bức thư đó quá mơ hồ mà.
Nói xong ông ta lại ra chiều nghĩ ngợi:
- Nhưng anh nghĩ vụ này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
- Huh! Anh thấy có gì không ổn à? – Jennie vội hỏi.
Thấy vẻ mặt lo lắng của vợ mình Brian cười trừ:
- Không! Không! Không có gì là không ổn đâu! Nếu Harmond đã quyết định báo cảnh sát thì chắc anh ấy cũng đã có sự chuẩn bị của riêng mình.
Trong lúc đó, ở một nơi khác trong ngôi nhà Sharon Redson đang thông báo lại tình hình vụ việc cho chồng mình. Aric Redson không nói mà chỉ gật đầu rồi ậm ừ 1-2 câu cho qua chuyện. Cuối cùng, ông ta dặn dò Sharon không nên lo lắng làm gì rồi bảo bà ta trở về.
Sau khi Sharon đi khỏi, Aric thở dài. Aric vốn là em trai của Harmond đấy chứ. Hai anh em nổi tiếng là thân nhau đấy chứ. Thế mà đến cuối cùng lại thành ra kết cục như thế này đây. Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết rằng vào một ngày Harmond Redson tập trung mọi người lại và nói rằng Aric đã bị mộng du, không tiện ở trong nhà chính nên chuyển ông ta sang tòa tháp phía đông trong vườn để sống. Aric không nói gì. Harmond cũng không nói gì thêm. Và kể từ đó, ông ta sống một mình trong tòa tháp đó và rất ít khi ra ngoài. Tất nhiên, mọi người thừa hiểu rằng chuyện không chỉ đơn giản như thế. Ắt hẳn phải có uẩn khúc gì giữa hai anh em họ mà mà người khác không hiểu được. Nhưng có thể là chuyện gì đây, không ai hỏi và cũng không ai dám hỏi. Chỉ biết rằng có biết được nguyên nhân cũng chẳng thay đổi được gì. Trong cái nhà này, lời nói của Harmond Redson là lớn nhất. Ông ta đã nói rằng Aric sống ở tòa tháp đó thì là sống ở tòa tháp đó, liệu có thể thay đổi được sao. Cũng kể từ đó Aric không tham gia nhiều vào các hoạt động trong gia đình, dần dần ông ta cũng bị loại bỏ luôn khỏi cuộc họp gia đình. Hôm nay, nghe vợ mình nói về bức thư tống tiền ông ta có thể tưởng tượng nó như một hòn đá ném xuồng mặt nước phẳng lặng của cái gia đinh bị chi phối bởi Harmond Redson bấy lâu nay.
Và đúng thật như ông ta nghĩ.
Tối hôm đó, khi sự việc này được thông báo cho đám con cháu và người giúp việc trong nhà ai nấy đều sửng sốt.
Người có phản ứng đầu tiên chính là Daniel Redson. Khỏi cần nói cũng biết sự yêu mến của hắn đối với ông bác Harmond Redson như thế nào rồi. Chuyện là, gia đình Redosn có năm anh em. Cậu cả của gia đình là harmond Redson, và cũng là người thành công nhất trong mấy anh em. Cậu hai, Aric Redson. Cậu ba, Brian Redson. Cô bốn, Emily Redson. Và cậu út là Antonio Redson. Trong số các anh em thì ông cụ thân sinh ra mấy người này yêu quý cô con gái Emily Redson nhất. Ông ta từng nói với Harmond Redson rằng sau này có thế nào cũng phải chăm lo cho Emily, luôn phải giữ Emily bên cạnh để chăm sóc em nó. Đó chính là lý do khi Emily kết hôn thì Grimmer phải ở rể và phải sống ở nhà Redosn. Cũng trong số các anh em thì Harmond thân với Aric nhất. Hai người giống nhau ở cái tính đam mê khoa học nhưng Harmond có vẻ thực dụng hơn. Trong khi Harmond biến khoa học thành công cụ kinh doanh thì Aric vẫn cặm cụi trong phòng thí nghiệm. Thấy vậy, Harmond gọi ông ta đến làm luôn cho công ty của mình và cho Aric ở chung nhà với mình luôn. Còn hai vợ chồng Brian vốn là làm ăn ở nước ngoài chẳng liên quan gì đến khoa học hay thí nghiệm nhưng đợt trước làm ăn sa sút lại phải trở về nước, đang không biết ở đâu thì Harmond Redosn bảo rằng hãy về nhà ông ta. Vậy còn Antonio, Antonio ở đâu mà không thấy nhắc đến. Antonio khi lớn lên cưới một cô gái là Chris Redson, sinh ra một đứa con là Daniel Redson. Trong một vụ hỏa hoạn, cả hai vợ chồng chết hết chỉ còn lại đứa con trơ trọi một mình. Dù sao thì nó cũng là cháu mình Harmond Redson tất nhiên phải đem nó về nuôi. Vậy là năm anh em cùng chúng một nhà, lớn lên mỗi người một nơi rồi cuối cùng lại về chung một nhà dưới chướng Harmond Redson.
Nói về sự sùng kính của Daniel với Harmond thì có lẽ là không cần phải nói nhiều. Ngay từ khi Daniel còn nhỏ, Harmond đã coi hắn như con mình. Với một đứa trẻ không còn bố mẹ thì tất nhiên Harmond Redson phải là bố mình. Tuy nhiên, Harmond không phải là một người bố tốt, và Daniel cũng không phải cậu bé ngoan. Không có bố mẹ bên cạnh, Daniel gây sự khắp nơi. Những lần như vậy, Harmond không trách mắng hắn mà đều giải quyết bằng tiền. Khi đến tuổi trưởng thành, những sự vụ liên quan đến Daniel nhiều hơn và hắn ta yêu đương cũng nhiều hơn. Có lần hắn yêu và ngủ với một cô gái bạn học hắn. Sau này, hắn muốn chia tay nhưng cô gái kia không chịu, cô ta dọa nếu hắn chia tay cô ta sẽ kiện hắn vì tội quấy rối. Lần đó, hắn sợ quá nhưng nhờ Harmond là giải quyết được hết. Khi người ta có tiền thì người ta cũng có quyền. Cái gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng rất nhiều tiền. Dưới sự dạy dỗ của Harmond, Daniel dần trở thành đứa trẻ hư hỏng.
Ấy vậy nhưng dạo gần đây Daniel có vẻ tu tỉnh hẳn. Hắn không gây sự, không đi chơi đêm nữa, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở nhà. Có lẽ sau nhiều rắc rồi hắn cũng thấm rồi. Và hắn cũng sợ gây thêm rắc rồi cho Harmond. Tình yêu của hắn đối với bác hắn có lẽ là thật. Bởi vậy khi nghe tin có kẻ tống tiền bác hắn là hắn nổi giận đùng đùng.
Hắn nổi giận nhưng hắn không gặp Harmond mà hắn tìm gặp Russell. Tính theo vai vế thì Russell là anh họ của hắn. Tính tình hai người khác nhau hoàn toàn ấy thế nhưng hai người vẫn chơi thân với nhau từ bé đến giờ. Thế mới lạ! Hắn đi tìm hỏi Russell bởi hắn biết dạo gần đây Russell hay đi cùng Harmond và các cô bác trong gia đình để học chuyện làm ăn. Hắn nghĩ Russell có thể biết thêm gì đó về vụ này. Tuy nhiên, hắn đã nhầm, Russell chẳng biết thêm gì hết. Những gì Russell biết cũng chỉ như Daniel là có kẻ nào đó tống tiền gia đình và Harmond đã gọi cho cảnh sát, có thế thôi. Thật ra những điều mà Russell biết nhiều hơn Daniel rất nhiều. Từ khi theo Harmond học việc làm ăn anh ta dần hiểu ra những góc tối trong gia đình Redson này và về bố mẹ mình. Tuy nhiên, anh ta cũng hiểu rằng có những thứ không được nói ra khi chưa đến lúc. Với Daniel, anh ta hiểu rằng sớm hay muộn gì Daniel cũng được tiết lộ hết mọi chuyện nhưng bây giờ chưa phải lúc. Vậy là Daniel không biết thêm được gì.
Nhưng những người quan tâm đến vụ án này đâu chỉ có Daniel, Skye cũng quan tâm lắm nhưng chẳng biết gì hơn. Skye Redson là con gái của Grimmer và Emily. Theo vai vế thì cô là chị họ của Daniel nhưng thật ra cô kém Daniel một tuổi. Cũng giống như Russell tính cách Skye khác hắn với Daniel nhưng cũng giống như Russell cô vẫn chơi thân với Daniel từ nhỏ. Có lẽ vì đám chị gái cô nó xấu tính quá nên cô đành nhảy sang chơi thân với Daniel và Russell vậy.
Nhà Redson thì có cả thảy sáu đứa trẻ. Tất cả bao gồm Russrll là con của Brian và Jennie. Daniel là con của Antonio và Chirs. Còn lại bốn đứa con gái là con của Emily và Grimmer. Trong số đó thì ba đứa Hayley, Wendy và Nate là một lứa sinh ba còn Skye là em út sinh ra sau bà người kia. Trong sáu người thì Russellvaf Daniel đều là con trai nên hai đứa chơi thân với nhau từ bé. Vậy Skye và ba người chị của mình tất nhiên cũng phải chơi thân với nhau. Nhưng không! Cái tính của mấy chị em nhà này nó trái nhau hoàn toàn. Nếu Skye rụt rè nhút nhát bao nhiêu thì ba người chị của cô lại tinh ranh, quái ác bấy nhiêu. Từ khi còn bé, ba người này đã bày đủ trò để bắt nạt Skye. Có vẻ như tính tình ba người này được thừa hưởng từ Emily. Có lần cả ba người đã lấy nhưng con rắn đồ chơi ra để dọa khiến Skye khóc ầm lên. Những lúc như thế, Daniel thường nhảy ra phá đám và giải thoát cho Skye. Không phải hắn thương cảm cho Skye hay hắn có lòng nghĩa hiệp gì hết chẳng qua là từ lâu hắn cũng thấy ngứa mắt với ba bà chị này lâu lắm rồi. Thế là từ đó, Skye lẽo đẽo đi theo Daniel và Russell.
Nói về bốn chị em nhà này thì còn một điều đặc biết hơn cả. Đó là ba chị em Hayley, Wendy và Nate không những tính tình giống nhau mà cả chọn người yêu cũng giống nhau nữa. Cả ba đều yêu anh quản gia Michael Allen của gia đình này. Tại sao lại có chuyện như vậy? Chuyện là, nhà này thì có bốn người giúp việc. Bà Army Mulvey là người theo ông Harmond từ lúc trẻ và cũng là người làm lâu nhất. Hai cô giúp việc khác là Tina Watson và Sarah Jones mới vào làm mấy năm trước. Còn Michael Allen cũng được ông Harmond thuê về trong khoảng thời gian ấy. Không ai biết anh chàng này là ai cả. Không giống như Tina và Sarah được thuê từ trung tâm giới thiệu việc làm thì Michael chẳng ai biết là đến từ đâu hết, chỉ biết là ông Harmond quen anh ta trong một chuyến đi công tác nào đó rồi mời luôn anh ta về nhà làm việc. Lúc đầu công việc của Michael không phải là làm quản gia (gia đình Redson cũng chỉ có mấy người làm nên không có quản gia) anh ta chỉ là lái xe kiêm vệ sĩ đi theo Harmond thôi. Ấy thế mà anh chàng này “đa năng” quá cái gì cũng biết làm: nấu ăn, sửa chữa... cái gì cũng biết. Vậy nên Harmond cho anh ta cái chức quản gia coi sóc mọi chuyện trong nhà. Và từ khi Michael đến, gia đình Redson lại xảy ra vấn đề. Cả ba chị em Hayley, Wendy, Nate bắt đầu chạnh chọe nhau vì tranh giành anh chàng này. Mỗi khi Michael có mặt ở nhà (bình thường Michael làm lái xe cho Harmond) là y như rằng cả ba đều quấn quýt bên anh ta khiến Michael cũng cảm thấy phát mệt. Tuy nhiên, điều mà cả ba chị em này (và cả gia đình Redson) không biết được là người mà Michael để ý tới lại là Skye. Tính tình Michael lạnh lùng trầm lặng nên cái chuyện này anh ta không nói cho ai hết (cả Skye cũng không biết). Và cứ thế mối quan hệ của bốn chị em nhà này với anh chàng Michael cứ thế diễn ra mà không ai biết kết quả.