Thần Đạo Đan Tôn - Chương 1676: Đuổi theo

Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1676: Đuổi theo

Ánh mắt của Lăng Hàn nhất thời sáng lên, hắn thiếu chính là Thánh Dược.

Mạc Ly tiếp tục lái thuyền mà đi, mà mọi người thì tận lực khôi phục nguyên khí, lại qua mấy canh giờ sẽ có một làn sóng lớn lao lại đây, nếu không thể trước đó khôi phục lại trạng thái tốt nhất, vậy hiệu quả mặt trái sẽ không ngừng tích lũy, nhất định sẽ tạo thành trọng thương.

Đội ngũ khác cũng chưa chắc tốt hơn chỗ nào, đặc biệt là không có cường giả như Mạc Ly, Chư Bát, Vân Hà tọa trấn, vậy mỗi người càng là vết thương đầy rẫy.

Mấy canh giờ sau, làn sóng thứ hai đúng hạn tới.

Oành!

Va chạm kịch liệt, để cho không ít người ho ra máu, xương gãy, mà phi thuyền cũng chịu đựng thử thách to lớn, cứ theo đà này, đừng nói tới ngọn núi trong biển, đi được một phần ba hay không cũng là một vấn đề.

- Thuyền chung quy sẽ hủy diệt, nhưng trước đó, có thể áp sát bao nhiêu chính là bấy nhiêu.

Mạc Ly nói.

Nếu như nơi này chỉ có một mình nàng, vậy nàng tự nhiên không lấy phi thuyền gì, chỉ cần thân thể phi hành là tốt rồi. Nhưng nàng chủ yếu là vì trông nom những sư đệ sư muội này mới tiến vào, bởi vậy, phi thuyền chính là lựa chọn rất tốt, có thể để những sư đệ sư muội này được thời gian điều chỉnh.

Có điều, lần này tuy sóng lớn kinh người, nhưng bời vì Lăng Hàn cũng ở phía trên, sức chiến đấu của hắn toàn mở, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Mạc Ly, hai đại cự đầu này cùng nhau nâng đỡ, tự nhiên để đội ngũ của bọn họ dễ dàng hơn những người khác rất nhiều.

Có thể nhìn thấy, tổ mười người của Lăng Hàn đã xông lên trước, mười mấy đội ngũ khác thì lạc hậu không ít, hơn nữa cũng không còn kề vai sát cánh, có bá chủ tọa trấn ở trước, không có bá chủ thì ở phía sau, thực lực càng kém thì càng ở phía sau.

- Ồ, phía trước!

Ánh mắt của Lăng Hàn nhìn về phía mặt biển, tay tìm tòi, nguyên lực ngưng tụ thành bàn tay lớn, chộp tới mặt biển.

- Không thể!

Mạc Ly vội vã nhắc nhở.

Nhưng đã chậm, Lăng Hàn đã chộp vào nước biển, thu tay, lại mở ra, chỉ thấy trong tay có thêm một cây lục bình, kết ra một ngân lăng xinh xắn.

- Linh Bảo Ngân Lăng!

Ánh mắt của Mạc Ly sáng ngời, sau đó lộ ra một tia kinh sợ.

- Tay của ngươi không bị thương!

Linh Bảo Ngân Lăng, thần dược cấp mười sáu, có thể luyện chế nhiều loại thần đan cấp cao, ở dưới Thánh Dược có thể nói là số một số hai.

Lăng Hàn hết sức hài lòng, thu Ngân Lăng vào Hắc Tháp, sau đó nói:

- Tại sao tay của ta phải bị thương?

Không nên chú hắn như vậy.

Một tên đệ tử nói:

- Lăng huynh, ngươi không nên quên, trong nước biển có mảnh vỡ quy tắc của một vị đại năng, đưa tay vào nước, tương đương với va chạm mảnh vỡ quy tắc, dễ dàng liền có thể để bá chủ bị thương. Bằng không, sao chúng ta không đi vào đáy biển chứ?

Đi từ đáy biển, tốc độ sẽ chậm một chút, nhưng có thể tránh sóng lớn, càng an toàn a. Thế nhưng nghe hắn nói như thế, đáy biển xác thực không thể đi, tương đương với ở mọi thời khắc va sóng lớn, không va vỡ đầu chảy máu mới lạ.

Thì ra là như vậy, Lăng Hàn gật gù, xem ra thể phách của hắn thực sự là quá mạnh mẽ, mảnh vỡ quy tắc cũng không thể thương tổn được hắn... đây nhất định là dựa theo cảnh giới đến, tu vi càng cao, chịu xung kích càng lớn, nhưng thể phách của hắn vượt xa cảnh giới, vậy tự nhiên đánh rắm cũng không có.

Phi thuyền tiếp tục tiến lên, theo bọn họ không ngừng thâm nhập đại dương, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều thần dược, đại bộ phận đều tiến vào miệng túi của Lăng Hàn, nhưng có chút bởi vì khoảng cách gần, hắn sẽ không đi hái.

Bởi vì từ đầu đến cuối không có nhìn thấy đám người Đàm Nhất, nói rõ năm người này còn ở trước bọn hắn, nếu như ở trên đường làm lỡ thời gian quá lâu, vậy cây Thần Trúc liền rơi vào tay người khác.

Thánh Dược a, 10 ngàn cây thần dược cấp cao cũng không thể so sánh.

Trên thực tế Lăng Hàn thật không thiếu thần dược cấp cao, lúc trước ở Dược Vương Quật hắn hái rất nhiều, bằng không hiện tại hắn cũng không thể muốn luyện thần đan cấp bậc Hằng Hà Cảnh gì liền luyện.

Sóng lớn nơi này rất có quy luật, gần như chính là sáu canh giờ một lượt, mới qua nửa ngày, bọn họ tổng cộng trải qua hai mươi bảy đạo, đã hoàn toàn bỏ rơi mười sáu chi đội ngũ phía sau, mà phía trước, cuối cùng nhìn thấy đám người Đàm Nhất.

Năm người này ngồi ở trên một quyển sách, rất lớn, dài mười trượng, rộng ba trượng, toàn thân màu vàng, phía trên có văn tự lít nha lít nhít, bốc lên từng cái từng cái Ma văn, mỗi một cái Ma văn đều phảng phất như có thể trấn áp vạn cổ.

Mười người Lăng Hàn nhìn thấy năm người Đàm Nhất, đối phương hiển nhiên cũng phát hiện bọn họ, dồn dập lộ ra vẻ khinh thường, có hai người thậm chí dùng thủ thế làm ra hình thái nhục nhã.

- Mạc Ly, đuổi kịp, đánh chết những thằng khốn này!

Vu Giác tức giận đến kêu to oa oa.

Mạc Ly dung sắc nghiêm nghị, lãnh đạm nói:

- Chớ có hồ đồ!

Đàm Nhất quá mạnh mẽ, cái này thậm chí vượt qua cấp độ của bá chủ, có thể coi là chuẩn Ma Chủ... nàng thậm chí hoài nghi, đại năng vừa bước vào cấp bậc Ma Chủ, về mặt lực lượng cũng sẽ kém xa Đàm Nhất.

Vu Giác chu miệng, một bộ oan ức.

Đàm Nhất khoanh chân ngồi ở phía trước nhất, hắn cũng nhìn lại, trong ánh mắt hơi kinh ngạc, tựa hồ đang kỳ quái làm sao đoàn người Lăng Hàn có khả năng đuổi kịp bọn họ.

Phải biết, quyển sách bọn họ ngồi không phải phàm vật, mà là Thiên Ma tự tay ghi chép pháp chỉ, ngưng tụ quy tắc thiên địa mạnh nhất Minh Giới, nhưng ngay cả như vậy, thời điểm bọn họ bị sóng lớn đánh vẫn hết sức vất vả, trong mảnh vỡ quy tắc sóng lớn này gặp mạnh thì càng mạnh, Thiên Ma pháp chỉ cũng không cách nào hoàn toàn khắc chế.

Nhưng có Thiên Ma pháp chỉ, bọn họ nhất định chiếm ưu thế hơn bất luận người nào, sẽ bỏ mặc người phía sau càng ngày càng xa, làm sao có khả năng ngược lại bị đuổi theo?

Đàm Nhất tựa như cười mà không phải cười, ánh mắt toát ra sát khí.

Đây là một cảnh cáo rất rõ ràng, tuyệt đối không nên vọng tưởng đuổi theo, bằng không, hắn tuyệt sẽ không khách khí.

Đám người Mạc Ly tự nhiên thấy rõ cảnh cáo như vậy, không không giận dữ.

Cái bí cảnh này, là của mười bảy vị Ma Chủ nhà bọn họ, các ngươi chỉ là người ngoại lai, nhiễu khách đoạt chủ không tính, lại còn hùng hổ doạ người như vậy, còn thiên lý sao!

Đàm Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.

Hắn căn bản không nhìn đám người Lăng Hàn phản ứng, ở trong mắt hắn, những cái này toàn bộ đều là cặn bã, không phục thì đã làm sao, dám lại đây sao? Dám đến hắn liền dám giết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3