Thần Đạo Đan Tôn - Chương 1775: Hái Thánh Vương dược
Thần Đạo Đan Tôn
Chương 1775: Hái Thánh Vương dược
Tuy Tử Nhân Cô đã bị hái nhưng độc tính chỗ này chưa tan ngay, khói đen liền quấn quanh người Tiểu Cốt như các sợi xích chuyển động.
Long Hương Nguyệt, Thiên Phượng Thần Nữ kinh kêu:
- Tiểu Cốt!
Vì bề ngoài của Tiểu Cốt giống hệt Lăng Hàn nên hai nàng rất có hảo cảm với nó.
Tiểu Cốt ung dung đi bộ, như thể đây không phải khu vực có độc mà là vườn hoa nhà nó. Mặc kệ độc tính làm sao dâng lên Tiểu Cốt cũng không quan tâm.
Cái này!
Đừng nói nhóm Thiên Phượng Thần Nữ, Lăng Hàn cũng rất giật mình. Lăng Hàn biết rõ sự thần kỳ của Tiểu Cốt hơn người khác, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nó ghê gớm đến mức đó.
Lăng Hàn chợt cứng người nhìn sang bên trái:
- A?
Vèo!
Ba bóng người bay tới, là ba người trẻ tuổi, ai nấy cao to, mặc quần áo rất lạ, nói là che người chẳng bằng bảo là trang sức. Đầu đội mũ bện bằng lông chim, lông dựng cao cao dài cỡ ba tháng.
Lăng Hàn thấy ba người này thì lộ biểu tình ngạc nhiên, vì hơi thở cực kỳ mạnh nhưng yếu hơn hắn nhiều vậy mà hắn không thể đoán tu vi của họ.
Ba người mặc quần áo hở da hở thịt nên thấy rõ làn da có các hoa văn màu đen, hơi giống ma văn của Minh Giới nhưng nếu xem kỹ thì khác hẳn.
Lúc trước Lăng Hàn sẽ cảm thấy hơi thở của võ giả Minh Giới là tà ác, bị quy tắc thiên địa bài xích. Nhưng khi Lăng Hàn tu luyện quy tắc Minh Giới mới biết hai thứ không khác gì nhau về bản chất.
Âm cực dương sinh, dương cực âm sinh, đây là một vòng tuần hoàn sinh sôi không dứt.
Nhưng hoa văn đen trên thân thể ba người cho Lăng Hàn cảm giác khác hẳn.
Một thanh niên mở miệng nói:
- Giao báu vật ra!
Người trẻ tuổi nói với Tiểu Cốt đang đi bộ trong khu vực có độc. Bọn họ sớm biết chỗ này có Tử Nhân Cô, không thấy Thánh dược, chỉ có một người đi trong khu vực thì tất nhiên là nó hái nấm rồi.
Ngữ điệu của người trẻ tuổi rất kỳ lạ, vốn không thể nghe hiểu, nhưng gã thả thần thức ra vượt qua chướng ngại ngôn ngữ.
Tiểu Cốt học vẹt:
- Giao... báu... vật... ra!
Tiểu Cốt rất có hứng thú với danh từ mới, cũng hứng thú với người chưa từng gặp.
Ba người trẻ tuổi nổi giận.
- Ngươi dám nhái giọng ta!?
Thanh niên lúc trước nói chuyện lập tức chộp hướng Tiểu Cốt:
- Đám người từ ngoài đến các ngươi không nếm mùi sẽ không biết cái gì gọi là đau khổ!
Ong ong ong ong ong!
Hoa văn đen trên người thanh niên tỏa sáng, tay phun ra các sợi tơ màu đen bện thành tấm lưới.
Lăng Hàn lộ biểu tình kinh sợ.
Lăng Hàn không nhìn ra tu vi của ba người trẻ tuổi này, nhưng đối phương vừa ra tay hắn liền đoán được sức chiến đấu.
Không phải tu vi mà là sức chiến đấu.
Vì người này tu công pháp cực kỳ lạ, không giống như truyền thống, không thể dùng Tinh Thần cảnh, Sáng Thế cảnh phỏng đoán. Chỉ có thể nói sức chiến đấu của thanh niên cỡ Hằng Hà cảnh.
Giống như người trẻ tuổi khai sáng ra hệ thống tu luyện hoàn toàn khác.
Cái này hơi bị oách, sáng tạo công pháp tuy khó nhưng thiên tài đỉnh cao có thể làm được. Thế nhưng khai sáng ra một hệ thống tu luyện là bắt đầu từ số không, từ không tới có, sáng tạo hoàn toàn mới.
Đương nhiên Lăng Hàn không cho rằng người trẻ tuổi này có năng lực nghịch thiên như thế, đó là tiền bối của gã sáng tạo ra hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, gã chỉ tu luyện theo.
Trong mảnh đất cổ không biết phủ bụi bao nhiêu năm xuất hiện một đám võ giả hệ thống tu luyện khác nhau!
Nghe bốn chữ ‘người từ ngoài đến’ là biết ba người này là dân nội địa, sức chiến đấu của họ sánh bằng Hằng Hà cảnh đại cực vị đến đại viên mãn, tức là hệ thống tu luyện đã hoàn thiện, chắc chắn có trưởng bối đẳng cấp Thánh Nhân.
Tuy sáng tạo hệ thống tu luyện mới rất ghê gớm nhưng cuối cùng vẫn phải nói bằng thực lực.
Sức chiến đấu đẳng cấp Hằng Hà cảnh làm sao ngang bằng Thánh Nhân? Huống chi Lăng Hàn còn không mò rõ thực lực của Tiểu Cốt, chỉ biết nó cực kỳ mạnh, làm hắn e ngại không đánh lại.
Bùm!
Công kích của người trẻ tuổi đánh trúng cơ thể Tiểu Cốt, không phải vì thanh niên rất mạnh nên đánh trúng mục tiêu mà vì khúc xương không định né, không ngăn cản.
Cách suy nghĩ của Tiểu Cốt hoàn toàn khác với người bình thường.
Vẻ mặt Tiểu Cốt kỳ lạ:
- U ô ư?
Ý là tại sao đánh ta? Nhất là loại công kích gãi ngứa này?
Người trẻ tuổi sửng sốt, gã không ngờ Tiểu Cốt mạnh như vậy, một kích của gã hoàn toàn vô hiệu.
Người trẻ tuổi không kinh hoàng, ngạo nghễ nói:
- Đừng ép ta mời ra tộc lão, nếu không các ngươi chỉ có một con đường chết! Giao bảo dược ra!
Hai người trẻ tuổi khác dùng khuỷu tay chọt thanh niên, ra hiệu gã nhìn ba mỹ nhân tuyệt sắc Thiên Phượng Thần Nữ, Long Ngữ San, Long Hương Nguyệt.
Người trẻ tuổi kia dường như là thủ lĩnh, gã liếc mắt qua, tim đập nhanh. Ba nữ nhân đẹp tuyệt trần, đẹp không thể tả. Tuy thanh niên tu luyện hệ thống khác nhưng thẩm mỹ không có gì khác biệt.
Người trẻ tuổi bổ sung thêm:
- Còn ba nữ nhân này cũng phải về tộc của chúng ta!
Lăng Hàn cười nhạt, ba người này đầu bị lừa đá sao? Ba tiểu nhân vật sức chiến đấu Hằng Hà cảnh dám mơ ước Thánh Nhân?
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, nói:
- Vậy cùng đi tộc các ngươi xem sao.
Người trẻ tuổi thủ lĩnh ngạo nghễ liếc Lăng Hàn, khinh thường nói:
- Ngươi có tư cách gì?
Lăng Hàn vươn tay, khí thế dao động.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba người trẻ tuổi quỳ xuống, người ướt đẫm mồ hôi lạnh, cảm giác trái tim sắp nổ tung.
- Dẫn đường đi.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Còn la to là ta giết người, dẫn đường chỉ cần một người là đủ.
Ba người kia run rẩy, cảm nhận được sát ý đáng sợ từ giọng nói của Lăng Hàn, bọn họ gật đầu lia lịa. Ba người đi trước dẫn đường, trong bụng thì cười nhạt. Giờ cho các ngươi cuồng, chờ vào tộc rồi cao thủ nhảy ra sẽ là giờ chết của các ngươi!
Lăng Hàn thấy hết biểu tình của bọn họ, hắn hoàn toàn không thèm để ý. Với thực lực hiện tại của Lăng Hàn gặp đỉnh Thánh Vương còn không ngán, nguyên Cổ giới không tìm thấy cường giả nào có thể nghiền áp hắn được.
Dọc đường đi Lăng Hàn hỏi thăm tình huống nơi này, ba người bị uy áp của hắn không dám khai láo.
Bọn họ tự xưng là Viên tộc, cư ngụ tại vùng này, đời đời đều như vậy, đã qua hơn ngàn ức năm, lâu đến nỗi thần thiết ghi chép lịch sử mục nát, không thể ngược dòng. Có rất nhiều tộc quần giống Viên tộc, đều rải rác gần sông lớn, càng gần thượng nguồn thì bộ lạc càng mạnh, Viên tộc yếu nhất.
Tuy bọn họ yếu nhất nhưng không quá kém, tộc trưởng là đỉnh Thánh Vương, tộc lão là Thánh Vương bình thường. Mỗi tộc có ít nhất năm cường giả giống vậy, bộ tộc ở tít trên thượng nguồn có bao nhiêu Thánh Vương thì không biết nhưng Viên tộc được năm người. Trình tộc gần Viên tộc cũng có năm Thánh Vương.