Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3105: Phế đi?
Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3105: Phế đi?
Nhưng cừu nhân của hắn liền nhiều hơn, hơn nữa cũng không chỉ là cừu nhân, tỉ như đối thủ cạnh tranh, như Hà Vũ Phong, Lâu Thiên Thiên,… thì từng cái hưng phấn, trước đó bọn hắn còn cao hứng không một trận, nguyên lai Lăng Hàn không chết, lại trở về.
Nhưng lần này, tin tức vô cùng xác thực, bọn hắn ai cũng cười to, gia hỏa này rốt cục xong đời.
Lăng Hàn tiềm lực kinh người, bởi vậy, hắn có phải là thật phế bỏ hay không, quan hệ này cực lớn.
Không bao lâu, một đại nhân vật giá lâm.
Sở Hạo, Lục Bộ Thiên Tôn.
Đây là một siêu cấp đại nhân vật, bởi vì hắn là đệ tử của Thất Bộ Thiên Tôn Lâm Lạc, mà bản thân cũng có hi vọng đột phá Thất Bộ, là một trong mấy người được toàn bộ Nguyên Thế Giới mong đợi....
Mặt khác, Chu Hằng, Lâm Tiêu Dương… Lục Bộ Thiên Tôn, còn có Lâm U Liên, Tân Khí Hổ, Ngô Hạo Dương các loại nhân tài mới nổi cũng l như thế, tương lai đều có thể trở thành Thất Bộ.
Sở Hạo tự mình kiểm tra tình huống của Lăng Hàn.
- Sở đại nhân, thế nào?
Chư nữ đều tràn đầy lo lắng.
Sở Hạo chau mày, một hồi lâu mới nói:
- Ngươi muốn ngưng tụ lực lượng đặc thù của chư đại vị diện, hóa thành hạch tâm của mình, đây là một ý nghĩ sáng tạo, rất lớn mật, chỉ là ngươi hấp thụ lực lượng quá nhiều, hiện tại những lực lượng này ở trong cơ thể ngươi xung đột lẫn nhau, nếu ta cưỡng ép trấn áp, cũng chỉ có thể làm cho từng cái chôn vùi, cái này mang ý nghĩa, trước kia hết thảy cố gắng của ngươi đều phí công rồi.
Chúng nữ đều thất vọng, ngay cả Sở Hạo cũng không có cách nào sao? Như vậy Lâm Lạc thì sao?
Lăng Hàn trầm ngâm:
- Nói cách khác, ta muốn cải biến hiện trạng, cũng chỉ có từ bỏ hết thảy, làm lại từ đầu?
Cái từ đầu này, là muốn trở lại một kỷ nguyên trước, thối lui đến thời điểm hắn vẫn là Tiên Vương tầng chín.
- Không sai.
Sở Hạo gật đầu.
Lăng Hàn suy nghĩ thật lâu, mới nói:
- Cho ta suy nghĩ thật kỹ, ở trước khi không có nếm thử hết thảy phương pháp, ta cũng không muốn lãng phí cố gắng trước đó.
- Có thể.
Sở Hạo gật đầu, đối với quyết định của Lăng Hàn cực kỳ thưởng thức, bởi vì hắn cũng là tính cách này, vô luận đang ở tình huống nào, cũng sẽ không từ bỏ hi vọng, dù hi vọng như thế theo người khác căn bản không tồn tại, xác suất thành công hoàn toàn là số không.
- Có chuyện gì cứ việc gọi ta.
Hắn lưu lại một đạo tín phù, bên trong có một đạo thần thức của hắn, xé mở ra, thần thức Hóa Hình, cũng có chiến lực của Ngũ Bộ Thiên Tôn, mà hắn bản tôn cũng sẽ cảm ứng được.
Lăng Hàn gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Ân tình của Đại nhân, tại hạ ghi khắc.
Sở Hạo nhoẻn miệng cười, người này có chút giống mình lúc trước, để hắn tràn đầy hảo cảm.
- Người miễn là còn sống, liền vĩnh viễn không muốn từ bỏ hi vọng.
Hắn vỗ nhẹ ở trên vai Lăng Hàn, sau đó mới rời đi.
Nhưng hắn vừa đi, Lăng Hàn lại không có chuyển biến tốt đẹp, tự nhiên làm cho tất cả mọi người vững tin Lăng Hàn thực sự phế đi, ngay cả Lục Bộ Thiên Tôn cũng không có cách nào.
Có ít người cảm thấy đáng tiếc, đây là một thiên tài vô cùng yêu nghiệt, không có trở thành Thiên Tôn, chống lại Cuồng Loạn thật sự là đáng tiếc. Nhưng cũng có chút người khịt mũi coi thường, nói một người mạnh hơn thì có ích lợi gì, có thể chiến thắng được Cuồng Loạn sao?
Lăng Hàn ngược lại buông lòng ra, hắn thường xuyên đi lại ở trong võ viện, đổi tâm tình.
Tình huống của hắn bị mọi người thấy, nơi trái tim có một lỗ máu, không thể khôi phục, điều này cũng làm cho người cảm khái, Lăng Hàn thực sự xong đời.
Từ đó về sau, trong danh sách thiên tài bảng, lại không còn danh tiếng của Lăng Hàn!
Nhưng mà, Lăng Hàn lại hoàn toàn không từ bỏ.
Kỳ thật hắn có đường lui, cùng lắm thì gò bó theo khuôn phép, tu luyện giống như người khác, dùng hắn yêu nghiệt vẫn có thể trở thành Thiên Tôn mạnh nhất, nhưng chỉ có thể là một trong.
Không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn đi một bước này.
Một là không cam lòng, hai là hắn cho rằng trời không tuyệt đường người, nhất định có biện pháp.
Thời gian chậm rãi qua đi, tin tức Lăng Hàn trở thành phế nhân cũng lần nữa biến thành chuyện cũ, chỉ có ngẫu nhiên mới có thể được nhấc lên, có người thổn thức, có người thì châm chọc khiêu khích, giống Trác Khải chính là loại hình nhảy tương đối mạnh.
Ngự Vô Địch đã treo, Trác Khải có thể nói là người duy nhất trong võ viện có thù cũ với Lăng Hàn, trước đó hắn một mực chịu đựng không dám đắc tội Lăng Hàn, nhưng đến lúc này, hắn cuối cùng không cố kỵ nữa.
Hắn không ngừng nói xấu Lăng Hàn, vô luận là công khai hay bí mật, hắn đều cực kỳ nhục nhã, nói Lăng Hàn không đáng một đồng.
Hắn hoàn toàn không sợ Lăng Hàn đến tìm hắn gây phiền phức, một tên phế nhân, hắn sợ cái rắm!
Bất quá, sau khi Nữ Hoàng nghe nói, không nói hai lời trực tiếp đi qua làm thịt hắn.
Đừng nói hắn không phải đệ tử võ viện, coi như phải lại như thế nào, Nữ Hoàng kiêu ngạo như vậy, đắc tội Lăng Hàn, vậy khẳng định bị nàng phán quyết tử hình.
Bởi vì Trác Khải không phải là đệ tử võ viện, cho dù Nữ Hoàng giết người cũng không có trái với quy củ, nhưng tin tức truyền ra, Trác Binh sẽ từ bỏ ý đồ sao, hắn khẳng định sẽ tìm đến Nữ Hoàng báo thù.
Nữ Hoàng không sợ, đừng nói bọn hắn còn có át chủ bài, chính là bản thân nàng cũng có thể địch nổi Nhị Bộ, hoàn toàn không có coi ra gì.
Để nàng để ở trong lòng, liền chỉ có Lăng Hàn.
Lăng Hàn thử hết thảy biện pháp, lại chứng minh đều là đi không thông.
Chẳng lẽ, hắn thực sự chỉ có thể từ bỏ?
Lăng Hàn buông lỏng tâm tình, từ bỏ hết thảy lòng ham muốn công danh lợi lộc, trải qua cuộc sống cực kỳ bình thản.
Hắn ở dưới đám người Nữ Hoàng đồng hành, đi qua thiên sơn vạn thủy, tâm tính càng ngày càng bình tĩnh.
Một ngày nào đó, hắn ngồi ở bên hồ nước, nhìn trong nước phản chiếu lấy Tinh Thần đầy trời, thời điểm Lý Tư Thiền nghịch ngợm ném một tảng đá vào, lập tức giương lên từng mảnh gợn sóng.
Hắn đột nhiên khẽ giật mình, giống như bắt được cái gì, nhưng thời điểm vươn tay, lại cái gì cũng không có đụng phải.
Trong lúc nhất thời, hắn tâm ngứa khó nhịn, một cái đại môn mở ra cho hắn một khe hở, để hắn quên đi phong cảnh bên trong.
Hắn cúi đầu nhìn, Tinh Thần trong ao đã hóa thành vô số nát ảnh.
Lăng Hàn lòng có sở ngộ, lại chỉ cảm thấy kém một chút.
Dưới sự kiên trì của hắn, mọi người ở lại chỗ này.
Lăng Hàn mỗi ngày ngồi ở bên cạnh ao, hơn bảy mươi ngày trôi qua, hắn chợt hiểu ra, phát ra tiếng cười to.
Đã nội hạch nát, vậy liền để nó nát.