Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3387: Một trận chiến thành thần (1)

Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3387: Một trận chiến thành thần (1)

Cũng đừng nói hắn đã thụ trọng thương, dù chiến lực hoàn hảo, hắn lại có năng lực gì trốn tránh, hoặc chống đỡ được một vị Thất Bộ xuất thủ?

Hắn chỉ có thể gửi hi vọng ở trên thân đám người Phong Vô Định, thế nhưng mà, đám người Phong Vô Định ngăn cản được sao?

Không ngăn cản được!

Một kích này nhanh như lưu quang, mà Lăng Hàn càng chủ động xuất kích, kéo lấy ngũ đại cường giả, để bọn hắn không rảnh ra tay.

Bành, vị diện nghiền ép mà qua, Phong Tình bị nghiền vỡ nát, mà vị diện này đụng phải tường thành, phòng ngự nguyên bản đủ để ngăn lại công kích của Lục Bộ, trong nháy mắt băng diệt, hiện ra một lỗ hổng cự đại, mà vị diện này cũng bởi vậy vỡ nát thành mười mấy khối, tiếp tục bay về phía trước.

Bởi vì vỡ nát, lực lượng hạch tâm bạo tẩu, vị diện này bắt đầu phóng đại.

Vị diện cao cấp lớn bao nhiêu

Oanh, đoạn đường này ép tới, kia thật là Thiên Băng Địa Liệt.

Đúng dịp chính là, quân doanh của Cuồng Loạn ngay ở phương hướng kia.

Một vạn dặm khoảng cách đây tính toán là cái gì, thời gian một hơi thở cũng không cần, những mảnh vỡ vị diện này đã đập đến, đám quái vật kia căn bản không có bất kỳ chuẩn bị nào, tai ương ngập đầu đã đánh tới, chỉ một kích, cái quân doanh này đã không còn tồn tại, tử thương không biết bao nhiêu đại quân Cuồng Loạn.

Mà khối vụn vị diện còn lại thì tiếp tục bay về phía trước, còn đi đến khu vực thuộc về Cuồng Loạn khống chế, lại tạo thành phá hư gì, cái kia chính là sự tình Cuồng Loạn cần lo lắng.

Bên Huyền Mạc vị diện, tất cả mọi người cứng họng, bị Lăng Hàn dọa sợ.

Một là bởi vì Lăng Hàn cường đại, ngay cả ngũ đại chiến lực Thất Bộ cũng không cách nào ngăn cản hắn giết người, hai là Lăng Hàn cũng quá to gan lớn mật, chỉ cần không phải Thất Bộ, vậy thì không phải thiên hạ vô địch chân chính, hắn thế mà dám ở trong quân doanh giết người, còn giết không chỉ một người.

Lần này, họa xông ra lớn, ai có thể giữ được hắn

Phong Vô Định biểu lộ lành lạnh, hắn cũng không còn xuất thủ, bởi vì Phong Tình đã chết, mà nhìn ngũ đại cường giả liên thủ cũng không áp chế nổi Lăng Hàn, như vậy còn đánh cái gì, hắn chỉ vào Lăng Hàn nói:

- Ngươi đã xông ra hoạ lớn ngập trời, là tự mình quỳ xuống đất bị trói, hay chờ ta ra tay?

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

- Ta không có dự định bị trói, cũng không có khả năng bị áp chế, ta còn muốn giết một người!

Thời điểm nói câu này, hắn nhìn chằm chằm Phong Vô Định.

Nhẫn gia hỏa này đã đủ lâu, hôm nay nhất định phải làm thịt, làm thịt!

Phong Vô Định sững sờ, sau đó cười ha ha:

- Lăng Hàn, ngươi tự cho mình cũng quá cao đi, còn muốn giết ta?

- Nếu ta muốn, ngươi chính là một người chết!

Lăng Hàn từ tốn nói, lộ ra tự tin mãnh liệt.

- Lăng Hàn, ngươi chẳng những công nhiên ở quân doanh giết người, hơn nữa còn phá hủy thành phòng, đây là tội lớn bực nào?

Phong Vô Định tiếp tục chỉ trích, ngược lại đám người Lâm U Liên đều không lên tiếng nữa.

Phảng phất như dẫn chứng cho hắn, sát khí vô tận đánh tới, chỉ thấy lượng lớn Cuồng Loạn quân phô thiên cái địa vọt tới.

Đám người kinh hãi, đại quân Cuồng Loạn thế mà giết tới!

Chuyện này quá đột ngột, hơn nữa, tường thành của bọn hắn đã bị phá hư, lực phòng ngự đại giảm, mà trong quân Cuồng Loạn đổi mới một loại quái vật, lúc nào cũng có thể tự bạo, đánh ra lực phá hoại của Thất Bộ đỉnh phong, vô luận là đối với người hay hoàn cảnh, đều sẽ tạo thành phá hư đáng sợ.

Muốn đối phó loại quái vật này, nhất định phải ở chỗ xa liền phát hiện, sau đó lấy đả kích từ xa làm tự bạo, loại quái vật này lực phá hoại kinh người, nhưng lực phòng ngự bản thân lại cực yếu, ngay cả Nhị Bộ, Tam Bộ cũng có thể rất dễ dàng giết chết.

Bởi vậy, sớm phát hiện, đánh nổ, như vậy loại quái vật này liền sẽ nổ tung ở trong quân Cuồng Loạn, ngược lại đối với Cuồng Loạn quân tạo thành đại phá hư.

Vấn đề là, phát hiện quá khó khăn, hơn nữa loại quái vật này còn giấu ở trong Cuồng Loạn quân giống như biển cả, muốn sớm đánh nổ, cơ hồ là không thể nào làm được.

Hiện tại, binh lâm thành hạ.

- Nghênh địch!

Bọn người Lâm U Liên, Tân Khí Hổ nhao nhao phát lệnh.

Phong Vô Định thì nhìn Lăng Hàn, nghiêm nghị nói:

- Ngươi xem một chút ngươi làm chuyện tốt gì, hừ, cho dù ngươi có chiến lực Thất Bộ, cũng không thể muốn làm gì thì làm!

Hắn muốn liều mạng cho Lăng Hàn tội danh, nếu không, chiến lực Thất Bộ cơ hồ vô địch, tự nhiên phải trăm phương ngàn kế bảo tồn, chống cự Cuồng Loạn.

Cho nên, hiện tại nhất định phải cho Lăng Hàn một tội danh mà cho dù hắn lập xuống công lao ngất trời cũng không thể miễn.

Tỉ như hiện tại, nếu bởi vì Lăng Hàn mà chết vô số Thiên Tôn, thì ngay cả đám người Lâm Lạc, Chu Hằng muốn bảo đảm cũng không mở miệng được, bằng không thì ai dám ra trận.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:

- Ta đương nhiên làm một chuyện tốt, dẫn toàn bộ Cuồng Loạn quân qua, cùng một chỗ tiêu diệt.

- Ngươi quả nhiên là người của Cuồng Loạn!

Phong Vô Định cắn răng nói, cái tội danh này liền lớn, một khi xác định Lăng Hàn là thủ hạ của Cuồng Loạn, như vậy tất cả Thất Bộ đều sẽ dốc hết toàn lực xử lý hắn.

- Cặn bã, suốt ngày chó sủa!

Lăng Hàn xùy nói.

- Cũng được, ta trước giải quyết những gia hỏa khó coi bên ngoài kia, lại đến lấy đầu ngươi.

Hưu, hắn giết ra ngoài.

Hiện tại Lăng Hàn không cần cố kỵ cái gì, dù Thất Bộ liên thủ trấn áp hắn cũng không sợ, nhưng hắn cũng không phải không có điểm mấu chốt, không phải là người không biết phân biệt.

Phong Vô Định đương nhiên phải giết, nhưng tuyệt không có khả năng bởi vậy làm cho cả thành luỹ vì hắn chôn cùng.

Không vội, ngược lại Phong Vô Định chạy không được.

Hắn trực diện Cuồng Loạn quân, hiện tại chính như biển động giết tới.

Trước hắn lấy vị diện ném một cái, oanh giết gần chín thành Cuồng Loạn quân, nhưng dù chỉ còn lại có một thành, số lượng này cũng nhiều đến kinh người, phô thiên cái địa, đen nghịt một mảnh.

Lăng Hàn thong dong bình tĩnh, tay phải vươn ra, ông, một đạo lực lượng ngưng tụ, hóa thành một quang cầu, chớp động lên ánh sáng quỷ dị, như sóng nước dương động.

- Đi!

Hắn tiện tay vung quang cầu ra.

Quang cầu đánh ra, nhanh vô cùng, trong nháy mắt liền đánh tới chỗ Cuồng Loạn quân. Những quái vật kia muốn vung móng đánh ra, nhưng quang cầu phảng phất như mọc mắt, linh động toát ra, căn bản không có cách bị chặn đường.

Lúc đi vào chỗ sâu trong Cuồng Loạn quân, quang cầu mới yên tĩnh lại.

- Bạo.

Lăng Hàn nhẹ nhàng nói, oanh, lập tức, quang cầu nổ tung, năng lượng đáng sợ bạo động, cuốn đãng về phía bốn phương tám hướng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3