Thần Đạo Đan Tôn - Chương 3606: Con heo nhỏ màu hồng

Thần Đạo Đan Tôn
Chương 3606: Con heo nhỏ màu hồng

Nàng chịu sự ảnh hưởng của Lăng Hàn, cũng lúc càng có khuynh hướng sử dụng nắm đấm.

Năm tên nam nữ này đều là trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ nhìn thấy gì?

Một mỹ nữ trên lưng mang theo một bọc hành lý cực lớn xuất hiện, sau đó một quyền đánh về phía con yêu thú kia. Không chờ đầu óc bọn họ hoạt động trở lại, đã thấy ầm một tiếng, con yêu thú kia liền bị chấn động bay ra ngoài.

Kình lực phóng ra ngoài, cao thủ mười mạch.

- À à à!

Hoán Tuyết liên tục ra tay, hung hăng đánh về phía con yêu lang.

Yêu lang chỉ mới vừa bước vào mười mạch, so với chín mạch cũng chỉ khác ở một điểm có thể phóng kình lực ra ngoài, làm sao có thể là đối thủ của Hoán Tuyết đã bước vào mười mạch nhiều ngày?

Rất nhanh, nó đã bị một quyền đánh gãy xương cột sống, thành một con sói chết.

- Đa tạ cô nương tương trợ!

Năm người vội vàng nói cảm ơn.

Hoán Tuyết tuy rằng đã là mười mạch, lại không thay đổi được tâm tính tiểu thị nữ của nàng. Nàng vội vàng khom lưng hoàn lễ. Nhất thời, bọc hành lý cực lớn lại hoàn toàn che khuất nàng. Bộ dáng này có chút buồn cười.

Lăng Hàn đi ra, nói:

- Đi.

- Ngươi là người nào?

Lập tức có một thiếu niên nhảy ra ngoài, chỉ vào Lăng Hàn, nói:

- Ngươi dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng?

- Đó là thiếu gia của ta.

Hoán Tuyết yếu ớt nói.

- A!

Năm người đều nhìn về phía Lăng Hàn, sau đó lại nhìn Hoán Tuyết. Tất cả đều lắc đầu, dù thế nào cũng không tin.

Lăng Hàn mỉm cười:

- Ta cứu tính mạng của các ngươi, các ngươi chính là báo đáp ta như vậy sao?

- Phi, chúng ta là do vị cô nương này cứu.

Một thiếu niên lập tức nói.

- Ừ!

Bốn người khác đều gật đầu.

Tuổi tác của bọn họ cũng không lớn. Thiếu niên lớn tuổi nhất cũng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi. Bốn người khác lại càng nhỏ tuổi hơn, nhiều lắm là mười lăm mười sáu tuổi. Ở tuổi này, bọn họ sùng bái nhất là anh hùng. Hoán Tuyết cứu bọn họ từ trong miệng sói ra, ở trong cảm nhận của bọn họ thật giống như thiên thần.

Bọn họ làm sao có thể tiếp nhận, thiên thần như vậy còn có một vị chủ nhân?

Nhất là ba người thiếu niên lang, ánh mắt nhìn về phía Hoán Tuyết càng tràn ngập sự ái mộ. Vậy thì càng không có khả năng tiếp nhận thực tế.

- Nhưng ta thực sự là thị nữ của thiếu gia mà!

Hoán Tuyết dùng sức gật đầu. Những người này thật kỳ quái.

Nàng hết lần này đến lần khác nhấn mạnh. Những người này cuối cùng cũng tiếp nhận hiện thực. Nhưng bọn họ lại càng thêm tức giận.

- Ngươi thật đáng ghét. Lại có thể để cho Hoán Tuyết tiểu thư làm việc nặng như vậy!

Bọn họ chỉ trích nói. Xem Hoán Tuyết cõng bao nhiêu đồ?

- Ngươi đây là đang ngược đãi người!

- Ngươi nói cái giá đi. Phải bao nhiêu tiền mới bằng lòng để cho Hoán Tuyết cô nương chuộc thân?

Hoán Tuyết vội vàng lắc đầu giống như trống bỏi:

- Thiếu gia mới không có ngược đãi ta. Ta cũng không cần rời khỏi thiếu gia!

Nàng thực sự sợ những thiếu niên tự cho mình là chính nghĩa, vội vàng nhìn về phía Lăng Hàn nói:

- Thiếu gia, chúng ta chạy mau.

Lăng Hàn không khỏi bật cười, lại gật đầu, nói:

- Được.

Hai người nhanh chân bỏ chạy, tốc độ nhanh như bay. Năm tên thiếu niên này làm sao có thể đuổi kịp. Bọn họ chỉ chạy vài bước liền ngừng lại.

- Chúng ta nhất định không thể trơ mắt nhìn Hoán Tuyết tiểu thư bị vùi lấp ở trong miệng cọp!

- Bọn họ nhất định là người của Hổ Cứ Thành. Trở về thì điều tra. Nhất định phải điều tra cho ra nội tình của tên nam nhân kia.

- Cứu giúp Hoán Tuyết tiểu thư!

Năm người này bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực. Trong cuộc sống buồn chán của bọn họ lập tức có thêm một mục tiêu phấn đấu.

Sau khi Lăng Hàn chạy ra một đoạn, nói:

- Được, không cần chạy nữa. Những người này không có đuổi theo.

Hoán Tuyết thở phù phù:

- Thiếu gia, những người đó thực sự thật đáng sợ!

Lại muốn để cho nàng rời khỏi thiếu gia. Tất cả đều là người xấu!

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng:

- Nghỉ ngơi một chút, chúng ta tiếp tục ra đi.

Rất nhanh, bọn họ tiếp tục ra đi.

Đường trên núi đặc biệt không dễ đi. Khi bầu trời biến thành đen, bọn họ cách mục đích còn có gần một nửa lộ trình.

Bởi vì đại thụ che trời, đến buổi tối, nơi này chính là tối đen một mảnh. Nói đưa tay không thấy được năm ngón có chút khoa trương, nhưng quả thực cũng không có tốt hơn chút nào.

Hai người dừng lại, chuẩn bị ăn một chút gì đó, đợi sáng sớm ngày hôm sau lại chạy đi.

May mắn chính là, bọn họ lại có thể lại ở bên cạnh một ổ thỏ. Hoán Tuyết bắt được hai con thỏ vừa béo vừa lớn.

Tiểu thị nữ sung sướng nhóm lửa, lại dùng nước sạch rửa sạch thỏ, chuẩn bị làm bữa tối.

Rất nhanh, thỏ nướng lại phát ra mùi thơm. Thịt biến thành màu vàng óng ánh, mỡ béo nổ lốp đốp.

Lăng Hàn cũng cảm thấy ngón tay động mạnh. Tay nghề của Hoán Tuyết quả thật không tệ.

Rắc rắc rắc.

Đúng lúc này, bụi cỏ phía trước đột nhiên có chút động tĩnh.

Lăng Hàn đứng lên. Có dã thú gì đó sắp xuất hiện sao?

Nhưng đợi một hồi, lại không có chút phản ứng nào.

Hắn lại ngồi xuống.

Xào xạc xào xạc.

Bụi cỏ lại lay động.

Đùa giỡn người ta sao?

Lăng Hàn chợt bạo phát ra lực lượng, hướng về phía bụi cỏ này, một quyền vung lên.

Ầm.

Hắn đánh ra ngoài.

Hiện tại hắn lại nắm giữ lực lớn trăm vạn cân. Một quyền này đánh ra, giống như có cơn lốc thổi lên, khiến khu vực một trượng nơi bị quyền rơi xuống cũng thành vùng đất bằng phẳng.

A, cái gì cũng không có.

Lăng Hàn kinh ngạc. Hắn chỉ thấy cỏ xanh tung bay.

Cái khác... cái gì cũng không có.

Đây tình huống gì?

- Thiếu gia.

Hoán Tuyết vội vàng cũng nhảy qua.

Lăng Hàn lắc đầu, xoay người, muốn trở về đi. Nhưng ánh mắt hắn chợt ngây ra.

Con thỏ nướng đặt ở trên đống lửa đã không thấy.

Không thấy!

Thịt đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ tự mình chạy đi. Cho nên, nó hoặc là bị người cầm đi, hoặc là yêu thú.

Nhưng bất kể là người hay là thú, thực lực này thật sự không tầm thường.

- A, thật là con heo đáng yêu!

Tiểu thị nữ đột nhiên kêu lên.

Ừ?

Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt của tiểu thị nữ. Hắn chỉ thấy một con heo nhỏ màu hồng có kích thước giống như con mèo đang uốn éo cái mông đi tới. Con lợn nhỏ này thực sự mập, tròn vo tròn vo, toàn thân màu hồng, đuôi lại vừa nhỏ vừa ngắn.

Nếu như là heo lớn béo, có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Nhưng con heo nhỏ màu hồng này lại sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy khả ái.

Chí ít Hoán Tuyết đã rơi vào tay giặc. Nàng lập tức bế con heo nhỏ màu hồng lên, hai mắt cũng hóa thành sao.

Lăng Hàn nhìn tới, lại có nước bọt đang sinh sôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3