Thần Hi Chi Vụ - Chương 08 - Cố Nhân (1)

Thần Hi Chi Vụ
Chương 8 - Cố Nhân (1)
gacsach.com

Vấn đề chi phí của ông ngoại không hỏi ra được nguồn cơn. Viện trưởng từ chối để lộ bất kỳ tư liệu gì của người quyên góp.

Trần Tử Dữu đã chi trả số tiền không nhỏ.

Viện trưởng là chỗ quen biết cũ với nhà cô, lúc trước vì muốn giúp đỡ mà đã giảm cho cô không ít.

Viện trưởng nói: "Không cần phải so đo như vậy. Đây chỉ là khoản thêm vào phí chữa bệnh thôi, nghe nói người tài trợ cũng có người thân mắc bệnh nên họ chỉ muốn giúp đỡ những người cùng mắc chứng bệnh này. Nếu cô từ chối thì khoản này chỉ còn cách rút về chứ cũng không dùng cho bệnh nhân khác được. Vậy nên, Tiểu Dữu, thay vì không cần, chi bằng tiết kiệm chút tiền đi giúp những người khác thì hơn."

"Lúc này điều duy nhất tôi có thể làm vì ông ngoại cũng chỉ là chút tiền chữa trị. Nếu ngay cả cái này cũng không cần, sự tồn tại của tôi đối với ông mà nói cũng không còn ý nghĩa gì."

Trần Tử Dữu cũng chỉ có tiền lương của thành phần tri thức bình thường mà thôi, nuôi sống chính mình còn dư dả nhưng thêm phí chữa bệnh của ông ngoại thì không hề dễ dàng.

Cũng may trong lúc cô còn đi học, gia đình có để lại cho cô chút tiền tiết kiệm. Mấy năm nay cô đã dùng không ít, đến nay còn lại cũng không nhiều lắm.

Cô không giỏi việc quản lý tài sản, trong tay có ít cổ phiếu cũng không biết có thể lời lỗ bao nhiêu. Hơn nữa, giống như việc trả tiền thuốc men cho ông ngoại thì cô và ông còn có mối dây ràng buộc, cổ phiếu cũng vậy, gắn kết cô và ông khi gia nghiệp còn hiển hách. Vô luận giá trị tăng lên hay trở thành mớ giấy lộn, đối với cô mà nói cũng chỉ là một vật kỷ niệm mà thôi, cô không muốn đụng đến.

Về phần tiền của Giang Ly Thành, cô dù không thể quyết định được những chuyện khác nhưng ít nhất có thể quyết định một chuyện, dù có ra sao cũng không cần đến tiền của anh.

Từ lâu rồi, chính anh có lẽ cũng hiểu nên cũng không đụng chạm đến điều cấm kỵ của cô. Về phần những viên đá quý kia, cô thật ra không có can đảm chống đối anh ra mặt nên chỉ đơn giản cam chịu, đó là xiềng xích tinh xảo mà chủ nhân ban cho nô lệ.

Mỗi khi lý giải các nguyên tắc hay động cơ gì đó thì trước tiên cô đều cười cả buổi vì đã hiểu rất rõ loại người ấy. Muốn ánh mặt trời bao quanh mình, vì mình mà tự lập một bức tượng của người tử vì đạo, đây chẳng phải loại người điển hình cho việc làm điều gì cũng muốn được ghi công mà tục ngữ thường nói đến đó sao.

Cô không từ chối phí chữa bệnh từ trên trời rơi xuống này nữa. Nếu quả thật như viện trưởng đã nói, cô không nhận cũng chỉ làm cho kẻ có tiền đỡ một khoản nhỏ, chẳng tạo phúc được cho người khác. Thế nên cô và viện trưởng bàn bạc, nếu có bệnh nhân gia cảnh khó khăn, cô bằng lòng giúp đỡ, xin cứ báo cho cô biết.

——*——*——*——*——

Trần Tử Dữu hiện nay thường tự trọng như vậy: dùng một từ dễ nghe thì gọi là cứng cỏi, dùng một từ trung tính thì gọi là chết tâm còn dùng từ khó nghe thì là lợn chết không sợ nước sôi.

La Mã không xây xong trong một ngày, lợn chết cũng không phải một ngày mà dưỡng thành. Trần Tử Dữu dùng rất nhiều thời gian, đến tận hôm nay mới tu luyện được như vậy.

Từ ngoài nhìn vào, cô dường như cũng không thay đổi nhiều. Dù cho mùa hè nhiều năm trước kia, cô che kín đầu khóc suốt một đêm, tỉnh lại thì sắc mặt vẫn y nguyên, chỉ nói với người nhà là đêm qua xem phim buồn, vô cùng nhập tâm.

Sau đó cô đi học đại học, rời xa gia đình, học hành, sinh hoạt, mọi thứ đều dần ổn định.

Cô là học sinh ngoan, vẻ ngoài đẹp, khí chất tốt, thành tích cao, chỉ không tham gia hoạt động tập thể, cũng không tắm cùng bạn học nữ, rất ít nói chuyện cùng nam sinh, một mình ăn cơm, tự học, cũng không đi dạo phố, có nam sinh gửi thư cho cô, cô liền bỏ đi. Cô cự tuyệt giao thiệp với bất cứ ai. Bên ngoài, cô nhiệt tình giúp đỡ mọi người, vượt qua khoảng cách an toàn, cô chính là một khối hàn băng ngàn năm.

Năm đó những người đẹp lạnh lùng rất được yêu mến, cá tính lạnh thì trong mắt nam sinh càng thần bí khó lường, mọi người đối với cô càng thêm hiếu kỳ, người theo đuổi cô, sóng sau xô sóng trước đầy cả bãi biển.

Giằng co như vậy khoảng một học kỳ. Thanh niên tính nhẫn nại luôn kém, nhiều lần đụng phải tảng băng dĩ nhiên là nổi giận. Huống chi trong trường mỹ nữ nhiều như vậy, treo cổ tại một thân cây có chút uổng phí, cuộc sống của cô dần trở lại thanh bình.

Nhưng có một người gia thế không tồi, tài mạo đều tốt, quyết kiên trì đến cùng. Người này nổi tiếng toàn trường là tài tử phong lưu, một trong vài người đẹp trai nhất trường, dùng mười hai vạn phần kiên nhẫn và nhiệt tình từng bước một tiếp cận cô, chậm rãi mở lòng cô, mấy tháng sau, rốt cục có thể hẹn cô ra ngoài.

Khi đó, Trần Tử Dữu đã đấu tranh, do dự. Cô có chứng ngại tiếp xúc với người khác, bất kể ai chạm vào, cô cũng sinh ra phản ứng chán ghét. Cô đã hết sức khắc chế nhưng vẫn mãi lạnh lùng, không cho cô có bạn mới, cô càng thêm cô độc.

Vậy mà người này lại kiên nhẫn chờ đợi nên cô bằng lòng cho anh ta một cơ hội, cũng muốn cho mình một cơ hội mặc dù đối với anh ta cô cũng không có cảm giác gì.

Nếu là một câu chuyện bình thường, tình tiết vốn phải tiến triển theo hướng hợp lý. Anh ta sẽ dần sưởi ấm tâm hồn băng giá của cô, hai người sẽ ở bên nhau cho đến lúc tốt nghiệp, quyết định cùng đối mặt với tương lai hoặc là chia tay trong hòa bình.

Thế nhưng sự thật lại không như vậy. Tên kia cuối cùng đã thành công bước đầu, không khỏi đắc ý, hắn lợi dụng cơn say muốn giở trò với cô, tình thế cấp bách, Trần Tử Dữu giãy dụa vô vọng liền rút cây trâm trên tóc đâm hắn bị thương.

Khi đó cô thường búi tóc lên, trên tóc luôn cài một cây trâm, có khi là trâm màu bạc có đính ngọc trai, có khi là trâm bằng mai rùa kiểu xưa. Đó là một trong những nét đặc thù của cô. Người khác tưởng đó là vật trang sức cổ, chẳng ai ngờ rằng đầu trước của cây trâm đều đã được mài nhọn.

Nam sinh đó bị thương cũng không quá nặng, cô đâm hai nhát, một nhát ở cánh tay, một một nhát đâm vào xương sườn nhưng không thương tổn đến nội tạng.

Chuyện này đã trở nên rất ầm ĩ. Trần luật sư khẳng định cô chỉ xuất phát từ tự vệ, còn luật sư đối phương lại nói vì kỹ xảo đả thương người như thế, rõ ràng là cố ý. Hơn nữa, sau khi đả thương người, cô lại trấn tĩnh gọi điện thoại, gọi xe cứu thương và báo cảnh sát.

Việc này cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp nhưng Trần Tử Dữu không chịu trở về học nữa, cô không muốn đối mặt với những ánh mắt khác thường càng không muốn tiếp tục ở gần đám nam sinh đó. Cô không phủ nhận, cây trâm kia là công cụ phòng thân của cô mà cô cũng nghiêm túc nghiên cứu giải phẫu thân thể con người để tự vệ.

Gia đình cô đã không thể tin nổi, đứa con gái từ nhỏ luôn nhu thuận đằm tính, về mặt tinh thần lại khác người như vậy. Họ cho cô thử tâm lý trị liệu nhưng bác sĩ tâm lý nói: "Trần tiểu thư rất bình thường."

Sau đó, cô được đưa ra nước ngoài học tại một học viện nữ nổi tiếng, bao trùm không khí tôn giáo tĩnh mịch nên cũng từ từ phục hồi.

Mỗi ngày sống trong không khí bình an này cô lại càng trở nên yên lặng.

Hàng năm, cha mẹ hoặc ông ngoại sẽ qua thăm cô một lần.

Cô phát hiện, ông ngoại ngày càng già nua, cha cô mi tâm ngày càng sâu còn mẹ thì thần sắc hoảng hốt.

Sản nghiệp trong nhà không cần cô phải hỏi đến, gia nhân mà gia đình thuê cho cô cũng không bao giờ đáp lời.

Cô biết sứ mạng tương lai của mình: Gả cho một người mà gia đình chỉ định sẵn, cô cũng không có ý định phản kháng.

Cho nên dù biết trong nhà xảy ra chuyện, cô cũng không nhiều lời, chỉ nói với mọi người là cô chi tiêu rất ít, không cần đến nhiều tiền như vậy.

Khi nghe tin cha mẹ mất, cô không hề khóc. Cái loại cảm giác này tựa như xem một bộ phim kinh dị, đang lúc không biết sắp phát sinh chuyện gì, bởi vì có cả vạn khả năng nên trong lòng vô cùng hoảng loạn, chờ đợi lo lắng, không thể thở nổi. Khi kết quả kia thật sự xảy đến thì ngược lại, thở phào nhẹ nhõm: à, hóa ra là vậy.

Khi đó việc học của cô đã hoàn thành, trong trường học cô đảm nhiệm một chức vụ nhỏ.

Cha mẹ gặp chuyện không may, cô từ chức, thu thập đồ đạc rồi về nước.

Cha cô là vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, ông đi công tác cùng một cổ đông, ngày mưa đường trơn nên xảy ra tai nạn, người bị chết. Mẹ cô vì bị đả kích mà uống thuốc tự tử.

Nói đến thì thật mỉa mai. Cha mẹ của cô là giao dịch hôn nhân, bất trung với nhau, cô thậm chí cũng không phải cốt nhục của cha, trong cuộc đời mình, cô chưa bao giờ thấy cha mẹ thể hiện dấu hiệu gì là yêu nhau. Thế mà sinh mệnh lại cùng kết thúc, họ giống như một đôi uyên ương hoạn nạn sinh tử không rời bước. Nếu đây không phải cha mẹ của cô, có khi cô lại bật cười.

Gia nghiệp một thời huy hoàng hôm nay đã tiêu vong, bị chính phủ nhiều lần điều tra, rơi vào nguy cấp. Có người hạ thấp giá cổ phiếu, cố ý thu mua. Những cổ đông lớn tuổi cùng gây dựng cơ nghiệp nhiều năm thì đã bỏ công ty, tự cứu lấy mình. Ba mươi năm cơ nghiệp hôm nay lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Khi Trần Tử Dữu về đến nhà, ông ngoại vì lo buồn loạn trong giặc ngoài cùng bi thương quá độ đã phải vào bệnh viện. Cô bình tĩnh xử lý đơn giản tang sự cho cha mẹ, tìm những vị cổ đông đã từng chứng kiến cô lớn lên kia, cầu xin họ cho cô biết công ty đã xảy ra chuyện gì.

Cô không hiểu việc kinh doanh nhưng vẫn nhanh chóng hiểu ra, có người muốn hủy diệt công ty mà ông cô một tay sáng lập, hơn nữa thủ đoạn hoàn toàn hợp pháp, không có sơ hở.

Bàn tay bí ẩn kia như đang chơi trò mèo vờn chuột, cho Tôn thị một đòn nặng nề, vừa cho nó một thời gian êm dịu, tình hình chuyển biến tốt đẹp lại một lần nữa chịu đả kích, mỗi đòn đều trí mạng. Nhiều lần như thế khiến mọi người lao tâm lao lực quá độ.

Cô lập tức hiểu ra đây là cố ý hãm hại, mục đích có lẽ không phải vì lợi ích mà vì ông ngoại của cô.

Ông ngoại cả đời cao ngạo, càng bị áp chế, ý chí chiến đấu của ông càng mạnh, ông coi trọng nhất chính là bạn bè và cấp dưới trung thành. Vậy mà lúc này, khi đang ở giữa vũng lầy, ý chí chiến đấu của ông đã bị hao mòn thì những người bạn mà ông tín nhiệm vì bảo vệ chính mình mà lựa chọn phản bội lại ông.

Đây không phải loại hình phạt tốc chiến tốc thắng, chém đầu hoặc xử bắn mà là cực hình lăng trì, sử dụng con người như một loại trò chơi, thậm chí còn có tư tưởng nghệ thuật, thong thả thưởng thức tác phẩm của mình từ từ chết đi.

Trần Tử Dữu nhớ đã từng đọc trong văn chương, đao phủ nổi tiếng nhất thời Trung Cổ có thể hành hạ một tử tù ba ngày cho đến chết. Giết người với hắn mà nói là một hành vi nghệ thuật cao cả mà người chết chính là tác phẩm. Nếu như người nọ bị chết quá nhanh thì tác phẩm này cũng thất bại.

Cô thoáng tưởng tượng ánh mắt giấu trong bóng tối của bức họa kia mà rét run.

Song cô càng sợ hơn là thủ đoạn ưu nhã mà kiên nhẫn kia có thể còn cất giấu chiêu số gì mới, có thể làm cho ông và gia đình của cô chịu thêm ô nhục nào đó nữa. Cô không sợ nghèo khó cũng không sợ bị cười nhạo, cô chỉ sợ người thân duy nhất của mình chịu thương tổn nhiều hơn thôi.

Tựa như một người sắp chết, dù cho đao phủ có tài giỏi cũng sẽ có lúc tắt thở.

Mấy tháng qua, ông ngoại đang toàn lực ứng phó mà cô thì giống như đồng phạm tử hình đang chờ đợi. Những năm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô chỉ học được một điều, tất cả đều nghĩ theo hướng xấu nhất, sau đó sẽ không bị đả kích lớn cũng sẽ không thất vọng thêm.

Khi ông ngoại cô cuối cùng không thể xoay chuyển được trời đất nữa thì việc Trần Tử Dữu giấu ông điều tra cũng có kết quả.

Dưới bối cảnh thời đại, những người làm giàu nhanh chóng đều có một số thứ không thể để người khác biết và ông ngoại của cô cũng không ngoại lệ.

Những tập tài liệu đủ để quyết định sống chết của ông quả nhiên đã biến mất. Đây mới là điều cô sợ nhất.

Thêm vào đó, lúc này cô rốt cục đã biết được tên người thu mua cuối cùng, một cái tên quen thuộc: Giang Ly Thành.

Anh rõ ràng không lừa cô, ngay cả tên cũng không hề lừa. Không ngờ có thể dễ dàng gặp mặt Giang Ly Thành, thật là vượt quá dự liệu của cô.

Tìm được tên, Trần Tử Dữu giấu ông thông qua cách đặc biệt, dùng một ít thủ đoạn.

Hai mươi mấy năm, cô luôn làm cô gái ngoan ngoãn nhưng ngẫu nhiên làm một ít chuyện trái với lệ thường cũng rất kiên quyết.

Thế nên khi cô biết tên của người đứng sau chuyện này thì cô lập tức quyết định muốn nghĩ cách gặp anh.

Trần Tử Dữu đã chuẩn bị tốt cho cuộc chiến kéo dài này, thậm chí cũng chuẩn bị cho ngày phán quyết cuối cùng, khi đó mới có thể thấy mặt Giang Ly Thành, thậm chí có thể vĩnh viễn không gặp lại anh.

Cô dựa theo thông tin thám tử tư cung cấp mà gọi điện thoại, thư ký hai phút sau đã cho cô câu trả lời rất thuyết phục. Cô suy nghĩ vài ngày mới chuẩn bị mấy phương án hoàn toàn không có cơ hội dùng tới.

Có lẽ chuyện này nói lên một điều, người ta sớm đã nắm chắc thắng lợi trong tay, khiến ông ngoại cô tuyệt không có cơ hội vùng lên nên cũng hoàn toàn không ngại bại lộ thân phận.

Trần Tử Dữu soi gương, cẩn thận chỉnh đốn trang phục.

Thanh xuân của cô đã chết vào mùa hè năm 17 tuổi đó. Từ nay về sau, cô đối với việc trang điểm, ăn mặc, những thứ đại đa số nữ nhân quan tâm nhất vĩnh viễn không còn hứng thú nữa.

Những năm trở lại đây, cô lần đầu tiên lại chú ý đến khuôn mặt và tư thái của mình.

Đương nhiên không phải cô trang điểm hay phối hợp quần áo, trên thực tế qua nhiều năm như vậy, cô hầu như chỉ biết đánh phấn, tô son và vẽ lông mày, phức tạp hơn một chút thì đành bó tay. Trang phục cũng luôn là kiểu dáng cổ điển cùng với màu sắc không dễ bị lỗi thời.

Cô trực tiếp tìm đến một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, ngắn gọn nêu ra yêu cầu: cô muốn chính mình trông có vẻ tự nhiên hào phóng đồng thời cũng điềm đạm đáng yêu, muốn có vẻ tiều tụy mệt mỏi nhưng lại không muốn tổn hao vẻ mỹ lệ động lòng người, muốn có khí chất của tiểu thư khuê các, tóm lại, cô muốn khiến nam nhân động lòng, nảy ra ý muốn bảo hộ và cả cảm giác thỏa mãn.

Cô kỹ xảo không tốt, thế nên lúc ở nước ngoài cô chỉ là phông nền xinh đẹp mà thôi, bây giờ đành phải mời chuyên viên đến giúp cô bù lại.

Đối với những yêu cầu kia thì chính cô cũng cảm thấy hết sức khó khăn nhưng khi vài chuyên viên đã xong việc giày vò cô thì chính cô lại thấy rất vừa lòng.

Chuyên viên trang điểm cho diễn viên quả nhiên vừa ra tay thì so với thợ trang điểm bình thường rất khác xa. Cô thoạt nhìn tựa như mấy ngày mấy đêm ngủ không ngon, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, con mắt tối tăm hãm sâu và sắc môi đỏ thắm.

Quần áo màu sắc tự do, thuần trắng và xanh đen, hai màu cổ điển, bởi vì trong trí nhớ của cô, y phục của Giang Ly Thành cùng căn nhà kia chỉ có hai màu sắc này.

Cô soi gương cẩn thận, đoan chính trang trọng đến quỷ dị, có một loại cảm giác gần với thời trang Gothic - chỉ là tóc cô ngắn nên hơi phá hủy cảm giác này.

Nếu cô là một nam nhân, cô cũng sẽ vì bộ dáng bây giờ của mình cảm thấy rất đắc ý, rất thoải mái, thậm chí sẽ có chút xấu hổ.

Đáng tiếc cô không phải Giang Ly Thành, cô không đoán được tâm tư người kia, thậm chí không biết mình có chữa lợn lành thành lợn què hay không.

Phòng trang điểm có người nghĩ cô muốn tham gia thử vai, cũng có người tâm tư phức tạp thì đoán cô muốn cùng nữ nhân khác cướp đoạt nam nhân. Nhưng nói chung, lúc cô rời đi, tất cả mọi người rất chân thành chúc phúc cho cô đạt thành ý nguyện.

Vì để tránh bị theo dõi, Trần Tử Dữu thuê xe đến công ty Giang Ly Thành. Giờ khắc này, cô mặt ngoài bình tĩnh nhưng kỳ thực có chút run rẩy khi người anh đang chờ là ông ngoại cô.

Tình huống so với tưởng tượng của cô có vẻ tốt hơn, cô vốn tưởng rằng nghênh đón cô là sỉ nhục và khó dễ nhưng ít ra cho tới bây giờ, tất cả đều gió êm sóng lặng.

Cô thư ký tươi cười thân thiện, nói rằng đã báo có cô đến được mười phút rồi mà Giang tổng vốn luôn đúng giờ nhưng lúc này trong phòng lại đang có người, thế nên ân cần mời cô uống trà. Dù cô khẩn trương đến miệng đắng lưỡi khô cũng quyết không đụng đến chén kia trà, cô không biết ở bên trong có cất giấu âm mưu gì không.

Chỉ chừng 5 giây, mỗi một giây đều là dày vò nhưng cô hy vọng thời gian có thể dừng lại, như vậy cô sẽ không cần phải tiến vào cánh cửa kia nữa.

Cô nắm chặt chuỗi hạt đeo ở cổ tay như đang niệm kinh, dùng sức đến suýt bẻ gẫy móng tay mình nhưng trong đầu hiện lên không phải kinh văn mà là những ý niệm và cảnh tượng loạn thất bát tao.

Trước giờ cô chưa bao giờ tháo miếng ngọc bình an này xuống. Có dạo nó được xem là bùa hộ mệnh của cô nhưng bây giờ cô biết rằng, tấm bùa gia truyền này cho tới giờ không hề bảo trụ được chút bình an nào.

Trên tay cô là đoạn hạt châu thủy tinh màu sắc rực rỡ từng thuộc về mẹ cô. Cô đeo cả đời, chưa từng tháo ra. Một tháng trước, mẹ gặp cô thì đã đưa cho cô, vì vậy nó trở thành món quà cuối cùng mẹ tặng cô.

Cô đeo nó, phảng phất như mẹ cũng đang ở cạnh cô. Dù mẹ cả đời nhu nhược nhát gan nhưng hai người hợp lực, sức mạnh lớn hơn một người. Giờ phút này cô cần dũng khí.

Cô mơ màng quay về mùa hè năm đó, nếu khi đó, cô có dũng khí nói hết cho gia đình cô biết, nếu như ông ngoại hoặc cha giận dữ truy ra thân phận của người kia, có phải sẽ đề phòng mà không rơi vào cục diện như hôm nay?

Cô nhớ tới những khảo sát khi còn đi học, cho dù đất nước ngày càng phát triển, tư duy đã cởi mở hơn trước nhưng nữ nhân bị ép buộc đều vì không để cho cuộc sống mình thêm khó khăn mà đã chọn cách im lặng, thà để tội phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thế nhưng tình huống của cô cũng không phải như vậy, cô thật sự ngu ngốc chui đầu vào lưới, căn bản là tự mình chuốc lấy nên mặt mũi nào mà quay về kể khổ với gia đình đây?

Hơn nữa, người kia chắc chắn là lợi dụng sự vô tri của cô mà tính toán hết rồi, biết rõ mọi thứ đều không sai lệch gì. Cô hết lần này đến lần khác tự an ủi mình, cứ như làm vậy thì tội lỗi của cô có thể giảm bớt.

Trần Tử Dữu nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên tường nhưng chẳng thấy tiếng kêu, kim giây mỗi lần nhích thì lòng cô cũng run rẩy theo. Cánh cửa kia vẫn đóng chặt, Trần Tử Dữu không tưởng tượng nổi người thanh niên năm đó thoạt nhìn thật thanh khiết nhưng sau lưng lại cất giấu đôi cánh màu đen.

Cô đọc tư liệu thì biết, anh nắm giữ một món tiền lớn, bí ẩn, trong vài năm ngắn ngủn lập nên kỳ tích kinh doanh. Anh ít lộ diện trước công chúng, thân phận và hành tung thần bí. Bề ngoài anh là thương gia châu báu nhưng trên thực tế, sau lưng anh còn có thế lực và tài chính mạnh hơn. So với châu báu, anh càng thích chơi trò chiếm đoạt và tiêu huỷ, cưỡng chế chiếm đoạt một công ty cũng không kinh doanh mà chia nhỏ từng phần sau đó bán đi.

Vì vậy, nhà Trần Tử Dữu cũng không phải con mồi duy nhất của anh nhưng cả gia đình lại bị chơi đùa tàn nhẫn. Đối với những công ty khác, anh xoay vần hỗn loạn nhưng rất nghiêm túc. Nhưng đối với sản nghiệp nhà cô, mục đích của anh ngay từ đầu đã không vì kiếm tiền mà chính là tra tấn.

Trong đầu Trần Tử Dữu hiện ra tên sát nhân biến thái trong phim kinh dị, điên cuồng cầm cưa điện giết người, phân thành vô số mảnh nhỏ, cô đột nhiên buồn nôn, bật dậy, tính chạy tới toilet. Đúng lúc này, đồng hồ treo tường chỉ đúng 12 giờ trưa, cánh cửa trước mặt mở ra, một người bộ dáng trung niên trước ngực có gắn bảng giám đốc, ông ta không do dự mà bước tới nhìn Trần Tử Dữu, giữ cửa giúp cô và làm động tác mời, lịch sự ra hiệu: "Tiểu thư xin mời vào, Giang tổng đang đợi cô."

Khi đã sợ hãi tới cực điểm thì ngược lại, tất cả đều không có gì đáng kể nữa.

Trần Tử Dữu từng nghĩ nếu gặp Giang Ly Thành thì gương mặt sẽ vì sợ hãi mà xanh mét, hoặc vì phẫn uất mà xa sầm xuống nhưng khi cô thoáng nhìn qua cửa sổ trong suốt thì hài lòng với hình ảnh lúc đó, không quá kém, cô thậm chí còn thử nhếch môi để tránh lát nữa chỉ vì bộ mặt cứng ngắc mà khiến tình cảnh thảm hại.

Qua cửa kính cô trông thấy thư ký nét mặt có chút giật mình thì bản thân đột nhiên thả lỏng.

Sau nhiều năm gặp lại, biểu hiện của hai người cũng không quá nhạt nhẽo.

Trần Tử Dữu yên lặng đứng ở cửa. Trong phòng quá sáng nên cô vừa vào đã bị ánh sáng làm lóa cả mắt, phải mất một lúc mới có thể thấy rõ chủ nhân ngồi đâu.

Nam nhân đang ngồi trong chiếc ghế da thượng hạng sau bàn làm việc cũng không đứng lên đón khách, chỉ khách khí nói: "Mời ngồi, Trần tiểu thư."

Đã 5, 6 năm trôi qua, cô vẫn còn nhớ rõ giọng nói của anh. Thanh âm nam tính có thể làm người dẫn chương trình truyền hình, tuy rất hay nhưng vì ngữ điệu luôn lộ ra cảm xúc lãnh đạm nên vẫn còn dễ nhận ra.

Do vậy cô biết, cô đã từng hi vọng dù là nhỏ nhất rằng người trong phòng này thật ra không phải người kia nhưng rốt cục cũng đã tan vỡ.

Khi cô ngồi xuống trước mặt anh, cách chiếc bàn làm việc, hai người thản nhiên nhìn nhau.

Khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều nhưng khí chất lại khác biệt.

Cũng khó trách, năm đó anh chỉ là một sinh viên, mặc dù gánh trách nhiệm và cừu hận, tâm tư lại thâm trầm như biển nhưng vẫn còn phong độ của người trí thức.

Hôm nay anh đã đứng ở đỉnh cao, kiểu tóc tỉ mỉ, quần áo chỉnh tề, phẳng phiu, nhìn không thấy nếp gấp, ngón tay thon dài nhấc lên nhẹ nhàng, khóe môi cười nhạt như có như không đều chứng minh anh bây giờ rất thành công, rất tự tin.

Thay đổi nhiều nhất chính là ánh mắt anh. Cặp mắt kia tuy lạnh lùng nhưng cô sẽ không bao giờ nhận định sai lầm biển sâu không đáy, như bất cứ lúc nào cũng có thể dấy lên cuồng phong sóng lớn mà cho là hồ nước trong suốt.

Không biết có phải bởi đôi mắt này mà dù bả vai anh dường như rộng hơn nhưng khuôn mặt lại có vẻ gầy hơn trước, cũng đen hơn, ngũ quan như dao khắc, góc cạnh rõ ràng.

Trước kia người này đi trên đường có thể coi là đẹp trai. Hôm nay bộ dáng này của anh lại khác xa gu thẩm mỹ đang lưu hành rộng rãi. Trần Tử Dữu trong hoàn cảnh này âm thầm kết luận, cô thậm chí có chút bội phục tinh thần cách mạng, chủ nghĩa lạc quan của mình.

Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, người này trên người phát ra một loại ánh sáng đen tối. Cô nhìn anh rất lâu có chút mỏi mắt, vì vậy rũ mắt xuống, cúi đầu tỏ ra mềm mại.

Khi Trần Tử Dữu đang quan sát anh, Giang Ly Thành cũng đánh giá cô. Khi cô rủ mắt xuống thì thanh âm của anh lại lần nữa vang lên mang theo chút độ ấm: "Cô cắt tóc ngắn lại gầy hơn, tôi còn tưởng gặp sai người rồi chứ."

Trước khi bắt đầu đàm phán, chủ kiến ôn lại chuyện cũ có lẽ không tệ. Trần Tử Dữu ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười: "Ai rồi cũng sẽ già, nhất là phụ nữ." Cô hi vọng khiếu hài hước của mình có thể tác động đối phương.

Giang Ly Thành nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay trái rồi đặt nó lên bàn, xoay 180° đẩy về phía Trần Tử Dữu. Anh thay đổi tư thế ngồi, thanh thản dựa lưng vào ghế: "Tôi đều cho mỗi vị khách một khoảng thời gian, bây giờ còn mười bốn phút hai mươi giây, Trần tiểu thư có việc gì cứ nói."

8- cố nhân (3)

Vạn sự khởi đầu nan. Đã có người bắt đầu, như vậy chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn.

Trần Tử Dữu không quanh co, dùng tư thái khiêm nhường trực tiếp nói: "Tôi nghĩ năm năm trước, Tôn Thiên Đức tiên sinh đã ký vào hiệp nghị chuyển nhượng phần đất kia."

Cô cố gắng gọi thẳng tên của ông ngoại mà không xưng "ông" là hy vọng người đối diện có thể xem cô và ông ngoại xa cách một chút để cô có cơ hội nói rõ với anh.

Giang Ly Thành khóe môi như ẩn như hiện nụ cười nhạt, càng nhìn càng rõ hơn: "Ngoài dự liệu của tôi đó. Cô trang điểm thành hình dạng người hy sinh vì nước tới đây, tôi vốn tưởng cô sẽ xin tôi bỏ qua cho hơn vạn công nhân viên đang dựa vào nhà các người mà sống chứ."

"Tôi không vĩ đại như vậy, cũng không lo được nhiều đến thế. Nếu có thể để anh hả giận, tập đoàn Thiên Đức mặc anh hủy diệt. Chỉ là, Tôn tiên sinh năm nay tuổi đã cao, sức khỏe rất kém, anh hủy đi tâm huyết cả đời của ông đã là đả kích trí mạng nhất với ông rồi, cần gì phải thêm nhát đao này nữa? Đưa một ông lão tuổi gần 70, một chân đã bước vào mộ vào tù sẽ không làm anh càng có cảm giác vui vẻ hơn đâu." Cô thấp giọng nói, ngữ khí van nài.

"Trước pháp luật mọi người đều bình đẳng. Tiểu thư, lời này là cô đã từng nói."

Cô không nhớ rõ. Nhiều năm trước kia, bọn họ chỉ gặp nhau 3 lần, chính thức nói chuyện nhiều chỉ có buổi chiều hôm đó. Cô vì không muốn kéo dài sự tẻ ngắt đã từng nói rất nhiều, trong hai mươi mấy năm qua có lẽ còn có năm tháng sau này, đó là ngày cô nói nhiều nhất, văn học nghệ thuật thiên văn địa lý cái gì cũng nói. Về sau rốt cục cũng hết chuyện, cô tìm không thấy chủ đề mới mà anh cũng không thèm giải cứu nên hai người cứ thế rơi vào im lặng. Sau đó nữa, anh dụ dỗ cô.

Những năm qua, cô chỉ mong có thể quên toàn bộ chi tiết của ngày đó, làm sao lại cố gắng nhớ những sự đã qua.

"Giang tiên sinh, anh biết rõ hơn tôi, đạt đến trình độ này không có người nào là hoàn toàn trong sạch, chỉ là vận số tốt xấu mà thôi. Cho nên," cô nhìn thẳng ánh mắt anh, cố ra vẻ nhu nhược bất lực nhưng sắc mặt lại không e dè mà là thẳng thắn cầu khẩn, không để anh cảm thấy mất hứng cũng không đến mức đánh mất tự tôn. Trong lòng cô không yên cũng không biết tiếp theo nên nói thế nào để có thể đánh động đến anh mà không làm anh tức giận.

"Cho nên, Tôn tiên sinh vận số thật sự không tốt." Giang Ly Thành từ tốn bổ sung đầy đủ lời của cô.

Trần Tử Dữu tuyệt vọng cúi đầu một lát sau ngẩng lên, trong mắt đã nhuốm vẻ buồn bã: "Năm đó cha anh vì rơi vào cảnh khốn khó mà mất, hôm nay cha tôi cũng cùng tình cảnh mà bỏ mình. Mẹ tôi... bà cũng tự sát mà chết. Còn cậu tôi, từ lúc tôi và anh chào đời đã trở thành vật hi sinh đầu tiên của mớ ân oán này. Bây giờ ông ngoại...Tôn tiên sinh, trước kia vợ mất, tuổi già lại mất con gái, con rể - trợ thủ đắc lực nhất của ông cũng đã không còn, ông cố gắng mấy chục năm vì gia nghiệp đã vô cùng mệt mỏi. Trên đời này chỉ còn lại một người mà cái gì cũng không làm được, là tôi đây. Đã như thế, chẳng lẽ còn không đủ để dẹp bỏ hận thù của anh sao? Xin anh giơ cao đánh khẽ cho ông một con đường sống. Dù sao năm đó ông cũng không đuổi cùng giết tận, bằng không, hôm nay anh cũng không còn cơ hội ngồi ở chỗ này... " Thanh âm của cô ngày càng thấp, đến câu cuối cùng thì tựa hồ không còn sức lực nói tiếp.

Giang Ly Thành cố nén cười cuối cùng cũng bật ra. Nụ cười tuy làm gương mặt anh nhu hòa vài phần nhưng lời nói ra lại làm người khác lạnh thêm vài phần.

"Cô đang khuyên bảo tôi đó sao? Có thể nói ngắn gọn là: oan oan tương báo đến khi nào? Thật đáng tiếc, năm đó tại sao không giảng giải những điều này với Tôn tiên sinh tôn kính? Như vậy tôi cũng có thể bớt được không ít chuyện."

Ánh mắt của anh lạnh lùng lướt qua mặt của cô: "Đuổi cùng giết tận? đề nghị hay. Vì để sau này không có bất trắc gì, tôi xác thực không nên lưu lại bất luận tai hoạ ngầm nào, kể cả cô, Trần Tử Dữu."

**************

Nét mặt Trần Tử Dữu đã rất xanh, lúc này lại càng thêm tái nhợt. Cô không giỏi biện luận, bình thường đã trầm mặc ít lời mà khuyết điểm này bây giờ lại phơi bày rõ rệt. Cô cắn chặt môi dưới để tránh run rẩy sẽ tiết lộ sự căng thẳng của mình. Ngón tay cô nắm chặt chuỗi hạt châu trong ống tay áo. Vật kia thì cứng mà cô dùng lực quá lớn, những hạt châu ấn sâu vào da thịt, ép xương cổ tay đau nhức. Cô hi vọng sự cứng rắn và đau đớn này cùng với hồn phách của mẹ có thể cho cô dũng khí và sức lực.

Trong miệng có chút ngọt, có lẽ môi đã bị cắn rách. Cô bình tĩnh mút sạch máu trên môi, biết động tác này không thích hợp nhưng hương vị của máu sẽ làm cho cảm xúc bối rối vừa rồi nhanh chóng lắng xuống.

Có lẽ do cô hồi hộp lấy lòng người đối diện nên ánh mắt của anh dường như dịu đi một chút, khẩu khí cũng hòa hoãn hơn: "Hóa ra cô là có chuẩn bị mà đến, ngay cả gia thế của tôi cũng đã điều tra được, học hành không tệ, xem ra mấy năm qua cô đã có tiến bộ." Anh nói.

"Cảm ơn đã khen ngợi." Trần Tử Dữu nghiêm mặt, cứng nhắc nói, màu son đỏ tươi vì bị cắn loạn nên đã phai đi, lộ ra màu sắc nhợt nhạt.

Chắc những lời này của cô lại một lần nữa làm vừa lòng người nắm quyền sinh tử của cả gia đình cô, anh bỗng đem hộp khăn giấy đưa cho cô. Trần Tử Dữu sững sờ, rút giấy lau son môi, trên môi có cảm giác đau, cúi đầu nhìn thì thấy khăn tay toàn máu, so với son môi còn nhiều hơn, hóa ra môi của cô thấm đầy máu.

Cô lại xé giấy thấm môi, cúi đầu, mượn động tác này để giảm bớt sự bối rối. Cô vốn nên biểu hiện một vẻ mặt “được chiếu cố mà kinh sợ”, vô cùng cảm kích để làm anh cao hứng hơn, đáng tiếc cô làm không được.

"Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha ông tôi?" Trần Tử Dữu hỏi, giọng hơi khàn. Cô cố gắng đè nén để tránh nghẹn ngào.

Cô thư ký yên lặng bước vào, đặt một tách trà trước mặt cô.

"Tôi nghĩ tôi đã nói, là pháp luật không bỏ qua cho ông ngoại cô chứ không phải tôi. Người phạm pháp thì phải chịu xử phạt, đây là đạo lý hiển nhiên, không phải sao?" Giang Ly Thành chân thành mà kiên nhẫn nói, thái độ như đang dạy bảo học sinh.

"Ông đã gần 70 tuổi rồi, sức khỏe rất yếu, có lẽ sắp gần đất xa trời." Trần Tử Dữu vẫn tiếp tục cố gắng.

"Thật tiếc là khi Tôn tiên sinh trẻ trung khoẻ mạnh năng lực của tôi lại chưa đủ, không được cùng ông tranh tài." Giang Ly Thành lại lộ ý vui vẻ như có như không, nghiêng người về phía trước, "Về phần cô, Trần tiểu thư, tuy tôi không phải người tốt nhưng làm việc rất công bằng. Nhiều năm trước tôi cũng có qua lại với cô, theo quy tắc, cô, và bất kỳ vật gì đứng tên cô tôi sẽ không động đến. Những cổ phiếu dưới tên cô tôi cũng sẽ theo giá thị trường trả cho cô, cô có thể tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại."

"Tôi không cần những thứ đó, cũng không quan tâm nếu chỉ còn hai bàn tay trắng. Tôi cũng không dám cầu anh buông tha cho gia đình chúng tôi, chỉ xin cho quãng đời còn lại của ông ngoại tôi được tự do, xin đừng để ông phải trải qua lao tù." Nét mặt cô nhuốm vẻ đau thương.

"Vậy biết làm sao, tôi luôn kính nể hiếu nữ." Giang Ly Thành giọng nói có phần trêu tức, "Nhưng tôi không làm việc thiện, tôi chỉ tiến hành những giao dịch có lợi nhuận mà thôi. Cô dùng cái gì để đổi lấy vài năm tự do còn lại cho ông ngoại cô?"

"Tập đoàn Thiên đức sắp là của anh, từng cọng cây ngọn cỏ cục gạch đều là của anh, anh còn cần gì nữa?"

Giang Ly Thành lại dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng: "Từ khi cô đi vào cánh cửa này, tôi chỉ mong chờ tiết mục bán mình cứu người thân." Anh hạ mắt nhìn đồng hồ đeo tay "Tiểu thư, biểu hiện của cô không như tôi mong chờ, thật thất vọng. Hóa ra phim ảnh truyền hình đều là vớ vẩn cả, chắc phương pháp của cô khác với lệ thường nhỉ?"

Trần Tử Dữu mãi không thốt lên lời, trống ngực đập dồn dập vừa nhanh vừa mạnh, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói: "Anh đã từng dạy tôi, không nên tin những thứ vớ vẩn trong tiểu thuyết kia, tất cả đều là gạt người. Những lời này tôi luôn luôn nhớ rõ."

Giang Ly Thành cười mỉa mai: "Cô không thử sao biết không được?"

"Tôi cho rằng anh tuyệt sẽ không có hứng thú với thân thể của kẻ thù, làm vậy đối với anh là một sự bôi nhọ."

Cô không thể không nghĩ tới khả năng này nhưng cô cho rằng, theo cô hiểu, anh sẽ không muốn cùng với con gái của kẻ thù có liên hệ gì, huống chi, anh đã đạt được điều mình muốn. Căn cứ vào tư liệu cô có được, người này tuy không thủ thân như ngọc nhưng cũng không phải dạng phong lưu.

"Có lẽ do tôi nhàm chán quá muốn tìm cái gì đó thú vị hơn chăng." Giang Ly Thành không bối rối nói, nét mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm.

Trong tâm phảng phất có thứ gì đó vỡ nát, cô trừng mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan sâu sắc, vốn rất khí khái nhưng lại lộ ra vẻ tà ác kia mà trong đầu trống rỗng.

Cô nhìn anh mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói lại phải mất mấy giây mới truyền đến tai cô, thật lâu sau, cô mới dần tiêu hóa hết những lời nó đó.

Giang Ly Thành đột nhiên thay đổi thái độ làm cô không thể tin được. Anh nói có thể chấm dứt tất cả hành động đối với công ty của ông cô, dừng lại tại đây, thậm chí có thể triệt tiêu hết các chướng ngại do anh sắp đặt mà điều kiện trao đổi là tự do vô kỳ hạn của Trần Tử Dữu.

"Tôi không cần nhiều như vậy, tôi chỉ muốn ông tôi được bình an." Trần Tử Dữu dùng thanh âm yếu ớt lặp lại lần nữa, "Anh đối với tôi cũng sẽ không hứng thú được bao lâu nên anh có thể định ra một kỳ hạn, chờ kỳ hạn qua đi, tôi sẽ cùng ông rời khỏi đây."

"Tiểu thư, tôi là người cầm cờ, quy tắc do tôi định. Hoặc là tiếp nhận điều kiện của tôi, hoặc mời cô về."

"Tôi không đáng nhiều tiền như vậy. Tôi cũng không cần công ty." Cô cố gắng đấu tranh.

"Ý của cô là, muốn Tôn Thiên Đức tiên sinh nhìn thấy công ty của ông ta bị phân thành từng phần nhỏ như xử lý phế phẩm rồi bị bán đi, khiến cho ông ta nhìn thấy công sức mấy chục năm của mình tan thành mây khói? Chẳng lẽ cô không biết chuyện này so với việc ngồi tù càng thống khổ hơn sao?"

Trần Tử Dữu lại cắn đôi môi vốn đã bị thương, cô biết điều anh nói đều là sự thật. Những chuyện này chắc chắn sẽ khiến ông ngoại khó chấp nhận hơn so với cái chết. Trước đây cô không đề cập tới loại yêu cầu này là vì cô vốn không nghĩ tới.

"Hơn nữa," Giang Ly Thành bổ sung, "Tôn tiên sinh mấy năm nay tung hoành, đắc tội không phải chỉ với mình tôi, bỏ đá xuống giếng là bản tính của con người. Còn có những công nhân bị buộc đến không có đường lui, tôi nghĩ so với tôi, họ nhất định sẽ có những biện pháp xấu xa hơn để đối phó với hai người. Tiểu thư, cô còn có thể khờ dại cho rằng chỉ cần tôi bỏ qua thì các người có thể sống yên bình sao? Huống chi cô sẽ hại mấy ngàn gia đình lâm vào cảnh khốn cùng."

Trần Tử Dữu rất bội phục chính mình lúc đó còn có thể bật cười: "Hại mấy ngàn gia đình lâm vào cảnh khốn cùng chẳng lẽ là tôi mà không phải anh?"

Nhưng Giang Ly Thành nói không sai, Thiên Đức có gần một nửa số công nhân viên đi theo ông ngoại cô hơn hai mươi năm, những người này đều đem tuổi thanh xuân cống hiến cho Thiên Đức, công ty đối với họ cũng rất hậu đãi, lương cao phúc lợi cao. Trên thực tế đây đã là một gánh nặng khổng lồ. Nếu công ty tan rã, những người này đa số sẽ bị vứt bỏ, tuổi đã cao, trách nhiệm nặng nề lại không có bằng cấp hay những kỹ năng mới, hoàn cảnh nhất định sẽ rất tồi tệ.

"Tôi sẽ cho họ thôi việc, hợp lý mà hợp pháp. Mà cô, cũng sẽ tránh cho họ khỏi rơi vào vòng tù tội. Kể cả quãng đời tự do còn lại của ông ngoại cô." Giang Ly Thành lại đem tội danh mà cô không thể gánh nổi đổ lên đầu cô.

"Anh bày ra kế hoạch nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tha dễ dàng thế?" Trần Tử Dữu nghi ngờ thái độ kỳ lạ của anh, phía sau chắc có âm mưu mới.

"Tôi không nghĩ Thiên Đức có thể chịu nổi một đòn này, phá hủy nó hoàn toàn cũng không còn cảm giác thành công, trò chơi này tôi chơi chán rồi, thay đổi khẩu vị cũng không sao." Giang Ly Thành dùng bộ dáng như đang xem trò vui nhìn cô, "Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, suy tính cẩn thận vào."

Cô tê dại mà cầm chén trà thư ký của anh đưa cho, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, hấp thu độ ấm từ chén trà.

Gốm sứ thượng hạng, hoa văn tinh xảo, giờ phút này những hình vẽ uốn cong đẹp đẽ kia phảng phất đều hóa thành dây thừng ghìm chặt cổ cô.

Từng giây trôi qua. Giang Ly Thành khóe miệng ẩn chứa nét cười, nhìn vẻ ngoài ung dung của anh, Trần Tử Dữu thẫn thờ, không biết phải làm sao.

"Còn nửa phút." Khi thanh âm lạnh như băng của Giang Ly Thành đột nhiên vang lên thì Trần Tử Dữu trong lòng cả kinh, vô thức bóp chặt khiến chén trà trong tay vỡ tan.

Nước và lá trà bắn tung tóe lên người và lên đùi cô, nhanh chóng thấm vào lớp vải, cũng may không bị phỏng, chỉ có áo sơ mi trắng nhuốm màu lá trà. Tay cô dính đầy nước trà, từ ngón trỏ và lòng bàn tay chảy ra máu đỏ tươi, từng giọt rơi xuống cùng với nước giao hòa thành màu hồng phấn, lan ra. Cô cúi đầu xem tay của mình, không có cảm giác đau đớn gì.

Có một tiếng động nhỏ, phút chốc một tờ giấy và chiếc chìa khóa từ trên bàn lướt qua dừng ở trước mặt cô: "Thời gian một tuần cũng đủ cho cô lành vết thương và suy nghĩ đề nghị của tôi. Tối thứ sáu tuần sau, tôi hy vọng có thể thấy cô trong căn hộ này." Ngón tay của anh dừng lại trên điện thoại, "Thời gian một tuần, tôi sẽ không có bất cứ hành động gì, mong là cô cũng không có, miễn cho chúng ta đều không thoải mái. Nếu như cô cứ làm chuyện gì mờ ám, tôi đây xin chúc cô làm được cái gì đó vừa khôn ngoan vừa tốt đẹp."

Anh ấn phím điện thoại: "Tay Trần tiểu thư bị thương, vào băng bó cho cô ấy." Sau đó anh lại xoay xoay chiếc đồng hồ đeo tay rồi nhấc điện thoại di động đang rung lên.

Thư ký của anh nhanh chóng mang vào một hộp cứu thương vào, thấy anh lại thử nhắc nhở: "Giang tổng, ba phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu."

"Tôi biết rồi, sắp đi đây." Giang Ly Thành đứng dậy sửa sang lại bộ vest, trước khi đi còn dặn thư ký, "Tìm người đưa Trần tiểu thư về nhà an toàn."

Lúc đi anh không nhìn Trần Tử Dữu, cô cũng không nhìn anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3