Thần Hoàng - Chương 1041

Thần Hoàng
Khai Hoang
https://gacsach.com

Chương 1041: Đại chiến hàng lâm (2)

Vươn tay, muốn vuốt đầu Thạch Nhị, đã thấy thiếu niên này theo bản năng tránh đi. Thạch Việt khẽ giật mình, rồi sau đó bật cười:

- Đừng oán phụ thân ngươi. Chuyện của mẹ con các ngươi, là xảy ra có nguyên nhân! Hôm nay cũng là mẹ ngươi chủ động liên hệ, tam thúc ngươi mới hiểu được tình hình của các ngươi lúc này.

Thạch Nhị vẫn im lặng như trước, cũng không nói gì.

Chân mày Thạch Việt hơi nhíu, rồi sau đó là nhàn nhạt giải thích:

- Đại huynh năm đó đối với mẹ của ngươi kỳ thật là tình sâu vô cùng. Chỉ tiếc mẹ của ngươi xuất thân từ Tinh Âm môn, là một trong tam tông lục môn của Thương Sinh Đạo. Nhất thời vô ý bị người khác biết được thân phận. Mẹ của ngươi lại không muốn liên lụy đến huynh trưởng, lúc này mới trốn đi. Được rồi, những lời này ta nói cho ngươi nghe, chỉ sợ cũng không hiểu được!

Lắc lắc đầu, Thạch Việt lại lần nữa vuốt đầu Thạch Nhị, lần này thiếu niên cũng không tránh né.

- Tóm lại Thạch Nhị ngươi chỉ cần biết là phụ thân ngươi năm đó cũng không cô phụ, thực là có nguyên do bất đắc dĩ! Ngươi hiện nay không có chỗ nương tựa, cũng không thể lẻ loi một mình. Mẹ của ngươi đã phó thác cho ta, như vậy vô luận là ngươi có nguyện ý hay không, Thạch Việt ta cũng sẽ không ngồi nhìn huyết mạch của Thạch gia lưu lạc ở bên ngoài! Từ nay về sau, ngươi chính là người của Thạch gia ta, là chất nhi của Thạch Việt ta.

Giọng nói chém đinh chặt sắt, không cho cự tuyệt chút nào.

Thạch Nhị suy ngẫm trong chốc lát, nhưng không đáp lại, nhìn về thi thể của mẫu thân ở trên giường.

- Thạch Nhị trước phải chôn cất mẫu thân rồi nói sau!

Trong lòng là một hồi bi thương, nếu không có người ở sau lưng. Hắn liền là ngay cả tiền để hạ táng cho mẫu thân, đều là lấy không ra.

Thạch Việt nhìn thấy, ngược lại là vui mừng tươi cười. Chất nhi này tâm niệm thuần hiếu, khiến cho người ta cực kỳ ưa thích.

Lại không biết tư chất tập võ như thế nào? Thạch gia chính là Tướng môn, nhiều thế hệ lĩnh quân, không thể không tu võ đạo đấy.

Thạch hai đã vào nhà này, tự nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Một tia khí cơ từ thiên linh cái xâm nhập vào, chảy qua tứ chi bách hải, chỉ một lát sau, mặt của Thạch Việt liền tràn ngập dị sắc.

Đây là, Chiến Võ chi thể? Huyền Linh bảo thân?

Lặng yên ước chừng một lát, tâm thần Thạch Việt mới tỉnh lại, đưa tay thu hồi.

- Thạch Nhị, ngươi ở bên trong đời thứ ba của Thạch gia ta, xếp hàng thứ hai. Lại không thể lấy tên này, hôm nay thúc phụ liền bao biện làm thay. Từ nay về sau, tên của ngươi sẽ được đổi là Thạch Vô Kỵ.

Thân hình của Thạch Nhị dừng lại một chút, tiếp đó liền không thèm quan tâm nhẹ gật đầu.

Kỳ thật Thạch Việt không nói thì hắn cũng không có ý định lại dùng tên Thạch Nhị này. Cái tên Vô Kỵ này, hắn rất thích!

Gần kề bảy ngày sau, ở bên ngoài Hoàng Kinh thành bảy trăm dặm.

Ở một chỗ khe núi có cây xanh biếc, một cái mộ vừa mới được đá cẩm thạch dựng lên.

Chiêu hồn phiên bay phất phới, khói mù lượn lờ, thần sắc của Thạch Vô Kỵ nghiêm túc và trang trọng, ở trước mộ phần lẳng lặng quỳ xuống. Mà Thạch Việt thì là chắp tay, đứng ở một bên.

- Hôm nay đã qua bảy ngày! Vốn quy củ của danh môn đại tộc là cần giữ hiếu đạo ít nhật một năm. Bất quá hôm nay thúc phụ có đại sự trong người, không có thời gian chờ ngươi. Ngay cả mẹ của ngươi chỉ sợ cũng không muốn ngươi ở trước mộ nàng mà tiêu tốn thời gian vô ích. Không biết Vô Kỵ ngươi có ý định làm gì? Có nguyện ý đi cùng thúc phụ?

Thạch Vô Kỵ nhíu nhíu mày, ánh mắt cổ quái, nhìn người bên cạnh một cái, cũng không đáp lời.

Nghĩ rằng chính mình, chẳng lẽ còn có lựa chọn sao?

Thạch Việt cũng là bật cười:

- Nói cũng đúng, vô luận là Vô Kỵ ngươi có đồng ý hay không, thúc phụ đều phải mang ngươi rời đi.

Những lời này vừa dứt, cũng đã độn không mà đi. Một cỗ chân lực đem Thạch Vô Kỵ cường hành kéo vào hư không, hướn về phía đông bước đi.

Độn tốc cực nhanh, chỉ trong giây lát, đã là trăm dặm. Thạch Vô Kỵ là không hiểu ra sao, nhịn không được lại hỏi:

- Không phải là trở về Thạch gia sao?

Hoàng Kinh thành Thạch gia, hẳn là ở phía tây mới đúng!

- Ngươi hiện nay không thể quay về! Ngày sau hãy nói!

Thạch Việt lắc đầu, rồi sau đó là ánh mắt khoan thai, nhìn chăm chú nơi cực đông kia:

- Vô Kỵ, ngươi đã nghe nói qua Tông Thủ chưa?

Thạch Vô Kỵ không chút nghĩ ngợi liền nhẹ gật đầu:

- Biết rõ! Nghe nói là kiếm đạo đệ nhất thiên hạ, Đông Lâm chi chủ, Huyết Kiếm yêu quân!

Danh tiếng Huyết Kiếm yêu quân, hiện nay là ở trong Hoàng Kinh thành, phàm là người đối với Võ đạo Linh pháp có chút ít hứng thú, ai mà chưa từng nghe qua?

Người này là nhất quốc chi chủ, nghe nói là kiếm đạo cường tuyệt hậu thế, không người có thể địch lại.

Ngay tại một tháng trước, phía đông có vài chục cái tông phái danh chấn nhất phương, cũng không biết như thế nào lại đem vị quốc chủ này chọc tức. Chỉ là một người một kiếm, liền đem toàn bộ diệt sạch.

Nghe nói mấy ngày kia là máu chảy thành sông, giết chóc trăm vạn, là nhân vật so với ma đầu còn phải hung tàn hơn.

Lão tiên sinh của Học Sĩ phủ, nói người nọ là phát cuồng, làm trái với lẽ thường.

Bất quá cũng có người tán thưởng, nói vị kia là nhân quân hiếm thấy trên thế gian, hùng tài đại lược.

Lại nói tiếp, nếu không phải là Thạch Việt đến thăm, cường hành đem hắn mang đi. Như vậy thì Thạch Nhị hắn, hơn phân nửa cũng là sẽ đi Càn Thiên Sơn, nhìn xem là có thể hay không thể lấy được công quyết tu luyện. Hiệu lực ở dưới trướng vị yêu vương kia.

Nếu có thể tập võ, có thể trở nên nổi bật, hắn mới sẽ không đi quản Tông Thủ kia rốt cuộc là nhân quân hay là ma chủ.

Chỉ là ở trong lòng, lại là hơi hơi trầm xuống. Không thể quay về Thạch gia, đây là ý gì?

- Người này không phải là đệ nhất thiên hạ, mà là vô địch đời này!

Thạch Việt tựa hồ không phát giác gì, lắc đầu một cái. Trong đôi mắt, lộ ra vẻ nóng bỏng.

- Như vậy Vô Kỵ ngươi có biết Hạng Sở bá vương cùng Nhiễm Vũ thiên vương ở vạn năm trước? Vị Huyết Kiếm yên quân này là người duy nhất ở Vân Giới từ mấy ngàn năm nay, có thể sánh vai được với những người này!

Thạch Vô Kỵ đã từng nghe qua mấy lão phu tử nói qua lịch sử, đương nhiên sẽ không thể không biết hai người Hạng Vương và Nhiễm vương. Đều là anh hùng cả đời, đã từng tung hoành vô địch.

Nhưng lại y nguyên khó hiểu, hai chữ vô địch này, cùng đệ nhất thiên hạ khác nhau ở chỗ nào?

Tâm niệm chuyển động, hắn đem chút ít nghi niệm ở trong lồng ngực đều tạm thời đè xuống.

- Vì sao lại nói đến người này? Có phải là ngươi cùng vị Huyết Kiếm yêu quân này có giao tình? Phải đi bái phỏng?

Trong miệng cũng không chịu xưng là thúc phụ, là cảm giác thẹn thùng, cũng không tình nguyện.

- Không có giao tình! Thạch Việt ta ngược lại là thiếu nhân tình của hắn! Vị yêu vương này là người hành sự khiến cho người ta say mê! Chỉ tiếc là ngày sau Càn Thiên Sơn này chỉ sợ nhất định là địch của Thạch gia ta!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3