Thần Hoàng - Chương 1420

Thần Hoàng
Khai Hoang
https://gacsach.com

Chương 1420: Trong nháy mắt tám năm (2)

Mà khi Ngao Khôn Ngao Di, bảo vệ kéo Tông Thủ về hiện thực.

Mấy người đều không hẹn mà cùng tiến vào trạng thái nhập định, không lãng phí dù là một chút thời gian, cũng không nói gì với nhau.

Rất sợ cảm ngộ lúc trước sẽ trôi mất.

Tông Thủ như thế, Thánh Cảnh như Ngao Khôn Ngao Di cũng không ngoại lệ.

Mà ngoại giới một tháng, thời gian trong tĩnh thất lại gấp trăm lần. Bất tri bất giác, cũng đã tám năm trôi qua.

Biết rõ một ngày này, tiên thạch phân bố chung quanh phòng đều nhao nhao nổ bung nát bấy.

Linh năng tích súc trong Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng triệt để tiêu hao không còn. Không cách nào tiếp tục chèo chống, rơi xuống từ giữa không trung.

Thân ảnh Tông Thủ mới bỗng run lên bần bật, bị đánh thức từ trong nhập định.

Nhìn Trụ Thư rơi xuống phía trước, đôi mắt Tông Thủ có chút thẫn thờ.

Nghĩ đến việc nó đã có có tuổi thọ ba nghìn năm, có đến hàng nghìn tiên thạch, liền cứ thế mà bị hủy đi?

Tông Thủ không ngớt thổn thức cảm than, rồi kiểm tra lại thể trạng. Tám năm tu dưỡng, nội lực trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều.

Trung kỳ của Tiên Cảnh.

Con đường này, một năm trước Tông Thủ đã bước qua.

Cấm thuật trong Cửu Tuyệt tử ngục đã cắt đứt toàn bộ xương cốt máu thịt và nguyên thần của hắn. Sau khi huyết mạch thăng hoa thì kích thích cũng tăng, lại thêm việc coi trọng ảnh hưởng của Thái Sơ nên mấy năm nay đều tĩnh tâm tu luyện.

(Thái Sơ (tháng giêng 397 đến tháng 12 năm 399) là niên hiệu của Nam Vương Liệt Tổ Võ Vương Thốc Phát Ô Cô thời Thập lục quốc, tồn tại hơn hai năm)

Khiến cho cả võ công và linh lực của hắn đều đồng thời vượt qua trung kì của Tiên cảnh.

Nhưng lúc này mới là tạm ổn định thôi.

Hắn vốn tưởng từ trung kỳ của Tiên cảnh, muốn đột kích lên đỉnh cao không khó, nhưng sự thật là hắn đã nhầm to.

Tông Thủ không khỏi khẽ thở dài, quả nhiên là sau khi đạt đến Tiên cảnh thì dù có muốn tiến thêm nửa bước cũng gian nan vô kể.

Hắn có huyết mạch Phần Không, đồng thời có được Kỳ Lân và được kế thừa Lục thị mà việc thăng cấp, mỗi bước tiến đều vô cùng gian nan, người ngoài nhìn vào cũng đủ biết.

Việc tu hành sau này, mỗi bước tiến phải mất đến hàng trăm, hàng ngàn năm.

Lần này là mượn khung cảnh của Thái Sơ để tấn công vào nguyên hồn của mình, mới có thể một trưởng đánh tan chướng ngại.

Sau này muốn tiến bộ thần tốc như hiện nay vốn là không thể.

Tông Thủ cũng không muốn mạo hiểm thêm nữa. Đây không phải chuyện đùa. Nếu một ngày nào đó chỉ gặp một một chút sơ sót nhỏ cũng phải mất thời gian gấp mười lần bù đắp.

Ma đạo lúc đầu tu hành cực nhanh, nhưng càng về sau thì càng chậm lại.

Lần này này nếu không phải là bị bức bách, hắn chắc chắn phải mất ít nhất thời gian hai mươi năm mới có thể vượt qua rào cản này.

Sau khi kiểm tra xong, Tông Thủ lại lấy Vô Danh Kiếm ra. Những thanh âm choang choang cộng hưởng lại truyền từ bên trong ra.

Thân kiếm đỏ như máu, lại có Thanh Cương dài ba thước ngưng tụ ở mũi kiếm.

Lại có một cỗ kiếm ý mênh mông đồng thời mở ra.

Tông Thủ mặc dù cố hết sức ngăn chặn nhưng ở mũi kiếm vẫn có một phần tản ra.

Khiến cho con tàu này dù đã cứng rắn ngang với những Tiên khí làm bằng gỗ cũng không thể chống đỡ được. Một chuỗi những tiếng rắc rắc liên tục không ngớt.

Cảnh giới tu vi của bản thân bây giờ với hắn mà nói chẳng qua là hư không, mặc dù cũng rất quan trọng nhưng không phải một chốc một lát mà đạt được.

Muốn mượn được Vương đạo võ học, sức chiến đấu của bản thân phải đạt đến Thánh cảnh, mà đầu tiên phải biết vận dụng nhuần nhuyễn các “thế” của võ học.

Rất nhiều vị vua của những nước lớn, tu vi lại không sánh được với những bậc Vương giả của các tiểu quốc. Thi triển võ công của bậc đế vuong không chỉ đơn giản là vận dụng, thậm chí phương pháp Ngưng Thế Vi Nhất cũng không nắm bắt được.

Đối với những tu sĩ cấp thấp nhất có thể chèn ép được, mà nếu đối đầu với những người đồng cấp thì luôn bị bức bách đến chật vật.

Tất cả những gì Tông Thủ học được là “Đế Phong Quyết” khi tu luyện thì bình thản ung dung, nhưng khi luyện thành thì khí lực vô cùng hùng hậu.

Mà lúc bình thường khi tu hành, môn võ công Vương đạo đỉnh cao bí truyền này chính là tự nhiên mà có, chính là nắm bắt cách vận dụng “thế”, cũng không khác gì những tu sĩ khác.

Thậm chí còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tuy không thể trường sinh bất tử như các tu sĩ, nhưng khi đạt đến tầng thứ mười ba cũng có thể kéo dài thêm hai nghìn năm tuổi thọ.

Đương nhiên những thứ này đối với Tông Thủ chỉ là hư không.

Ý chí của võ đạo, khi đã lĩnh ngộ đến Hồn cảnh, việc nắm bắt các “thế” võ công đã dễ như trở bàn tay.

Tông Thủ lại chưa đạt đến cảnh giới này, nếu thật sự muốn chống lại các bậc Thánh cảnh, hắn còn kém xa, chênh lệch không chỉ là về tuổi tác.

Đã quen với việc đem một phần thực lực phát huy gấp ba, gấp năm, thậm chí là gấp hai mươi lần.

Nếu muốn đạt đến điều gì trong khi Ngụy Húc độ kiếp, thậm chí ngăn cơn sóng dữ, nhất định phải có đột phá trong kiếm đạo, nắm giữ kiếm ý mạnh mẽ hơn nữa.

Trong lúc tiếng “ông” vang lên, Kiếm Cương trên Vô Danh kiếm lần thứ hai bị kiềm chế.

Nhưng khí thế lại không hề giảm, ngược lại còn mở rộng hơn.

Lần này hắn dùng ba ngàn năm tuổi để một lần nữa nhìn thấy Thái Sơ, dù chưa có thể nâng cao kiếm ý.

Nhưng kiếm ý lại có biến hóa rõ rệt, được tôi luyện trong khung cảnh Thái Sơ đã giảm đi không ít sức nặng mà lại càng thêm tinh luyện, cũng đạt được nhiều thứ khác.

Mỗi một biến hóa dù là nhỏ nhất của thế kiếm trong tay cũng ảnh hưởng đến kết cấu trời đất.

Lại càng thêm linh động, hồn phách trong kiếm ý phảng phất giống như sinh linh.

Tu vi hiện tại chưa đạt đến đỉnh cao, kiếm thuật mạnh mẽ mới là căn bản để hắn lập thân.

Lúc này dù chưa có đột phá nhưng cũng có đến mấy phần cơ hội biến hóa.

Ba ngàn năm tuổi thọ không chỉ đưa hắn về quá khứ, mà còn bao gồm cả những hao tổn từ thuở ban đầu.

Chỉ cần thêm mấy năm để hoàn toàn lĩnh ngộ, đột phá là chuyện đương nhiên như nước chảy về sông.

- Khi đạt đến Tiên cảnh, kiếm ý có thể đạt đến cảnh giới như hư như thực. lời này nói ra sợ không có ai tin. Từ cổ chí kim, mặc dù không thể biết chắc không có ai tin, nhưng trước đi thì tuyệt đối không có ai...

Ngao Di ở bên cạnh cũng đã tỉnh lại, đầu tiên là kinh ngạc nhìn kiếm trong tay Tông Thủ, sau có cười đầy cảm kích:

- Lần này phải đa tạ Tông huynh, nợ huynh một mối ân tình. Ta tuy tu luyện Hàn Băng đại đạo, nhưng lại vẫn mong muốn nhìn thấy cảnh quan Thái Sơ. Chỉ là trong thời gian ngắn vậy có thể khiến Ngao Di ta yên tĩnh tham quan tám trăm, đối với kiếp nạn Chí cảnh cũng thêm vài phần tin tưởng.

Một lần nữa đôi mắt mê màng giống như đang trong giấc mộng:

- Đó là Quan Giới Nghi? là bảo vật mà năm ấy Hi Tử và Mặc gia hợp tác chế tạo? Quả nhiên bất phàm, dù đã thử một lần nhưng Ngao Di vẫn thấy không đủ, còn muốn thử thêm lần nữa, huynh có thể gặp được cơ hội ngàn năm có một này quả là vạn phần may mắn...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3