Thần Hoàng - Chương 992

Thần Hoàng
Khai Hoang
https://gacsach.com

Chương 992: Huyết kiếm tàn hồn (1)

Bất quá ở dưới cự kiếm đại phủ kia còn có cự đằng phía dưới giống như cuồng xà loạn vũ bức bách, đã càng trở nên khó có thể chống đỡ.

- Đúng vậy! Quốc quân kiến thức rộng rãi, còn đây là Bát Quái Kim Tỏa Đại Trận của ta, nếu luận khả năng phong cấm hư không, còn ở trên Vẫn Không Trầm Tinh Bàn! Là chuyên vì diệt sát những ma đầu kia mà chế tạo...

Thu Hoa hơi tán thán chút, lại nói tiếp:

- Trận này còn có dị năng khác, quốc quân sau này có thể lĩnh giáo!

Thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần ý trêu chọc ý tứ hàm xúc. Tư thái nhàn nhã, không vội không nóng, lúc này Tông Thủ từ lâu đã không để ý tới hắn, chỉ là chống đỡ, cũng gian nan không gì sánh được, càng đừng nói đến đả thương người khác. Xung quanh hơn mười Linh Cảnh hợp lực vây công, hai bên so sánh, đã không cần lại phải cẩn trọng như trước nữa.

Kỳ thực không cần sau đó, lúc này Tông Thủ cũng đã bắt đầu tự thân thể nghiệm dị năng của Bát Quái Kim Tỏa Đại Trận này.

Chỉ cảm thấy quanh thân này dần dần có một tia dị lực, từ trong hư không lan tràn đến, nỗ lực đem thân thể hắn trói buộc.

Dù chưa thành công, lại khiến cho hắn mỗi lần xuất hiện đều có thể cảm giác được một cổ ngưng trệ chi lực, thân ảnh biến ảo cũng không linh hoạt như trước đây vậy.

Thân thể không thể chuyển hoán giống như giới nội ngoại, không chỉ là Linh Cảnh tu sĩ cần hắn ứng phó. Xa xa đám Cửu giai tu sĩ kia, cũng đã có thể đả thương đến hắn.

Ngắn ngủi mấy giây, trên hồn thân này đã thêm hơn mười đạo vết thương.

Luyện thể chi thuật, trải qua mấy năm thiết sa rèn luyện, có thể làm được bát giai Linh Cảnh không thể đả thương. Cửu giai Linh Cảnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng đâm phá nhục khu của hắn.

Bất quá lúc này, ở dưới không ngừng trùng kích liên tiếp lại cũng có chút không chịu nổi.

Chỉ là trong mắt Tông Thủ lại không có nửa phần kinh hãi, lãnh lệ như cũ, hơn nữa sát cơ càng đậm.

Lúc này Linh Cảnh tu sĩ tham dự vây công, lại thêm ba bộ Chân Vũ kiếm trận, đã đạt đến hơn năm mươi người. Thái Dịch Huyền Khôn Trận kia mặc dù vẫn là đang vận chuyển, truyền tống qua đây, lại chỉ là một ít Cửu giai tu sĩ, không có Linh Cảnh nữa.

Nói như thế, bên này hắn cũng nên bắt đầu.

Ánh mắt lưu chuyển, Tông Thủ lại chú mục ở trên tòa Bát Quái Kim Tỏa Đại Trận.

Cái gọi là trận đồ, kỳ thực cùng những hộ sơn đại trận xấp xỉ tương tự. Bất quá lại là bố trận trên "đồ" này, còn di dộng, hơn nữa lại bố trận trong nháy mắt.

Pháp tắc đại đạo, không thể lấy phàm vật chịu tải. Mà linh trận này, còn lại là chư pháp chi tụ, sẽ càng là như vậy.

Vì vậy một tấm trận đồ, thường thường cần tiêu hao vô số tài liệu. Thậm chí rất nhiều khi luyện thành, chỉ vẻn vẹn có thể sử dụng được mấy lần, là vô cùng trân quý.

Đạo Linh Khung Cảnh này vì hắn, rõ ràng đã không tiếc tiền vốn.

Bất quá lúc này đây, cũng tiện nghi cho đồ vật kia...

Chỗ hắn chú mục, là một vị ngũ giai Tu Giả linh võ song tu đứng ở sát biên giới của Bát Quái Kim Tỏa Trận kia.

Tâm niệm lần thứ hai triển khai, đã cùng với Hàm Hi nối tiếp một chỗ.

Ngày ấy hắn đem bảy cái trùng kén kia, phân bố ở trong đoàn người Dạ Lan Quan, còn lại đều là giấu ở trong cơ thể kỵ thú, lại duy chỉ Hàm Hi là bị đưa vào trong thân thể ngũ giai Tu Giả này.

Bản ý là muốn mượn huyết nhục của nó, nuôi dưỡng trùng kén. Lấy khả năng của Hàm Hi cũng không sợ sẽ bị Linh Sư khác phát hiện, cũng không nghĩ cuối cùng còn có chỗ tốt như vậy.

Mà ngay ở trong nháy mắt, tên ngũ giai Linh Sư này sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, huyết sắc hiện hết.

Hàm Hi ở trong cơ thể hắn đang phá kén chui ra.

Người xung quanh đều không phát giác chút nào. Chỉ có trên đỉnh Vũ Lam Sơn, Bình An Đạo chưởng giáo Linh Hải kia thoáng có chút kỳ quái, nhìn trên bầu trời một cái.

Trong mắt hơi lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn mới vừa rồi thực chiến Tế Hồn Chi Thuật, thiêu đốt Nguyên Hồn.

Hồn niệm bị thương không nhẹ, phối hợp với Thu Hoa, đem "ma đầu" kia bức lui ra khỏi Vũ Lam Sơn, đã là cảm giác chống đỡ hết nổi. Đợi đến Đạo Linh Khung Cảnh Linh Cảnh Tu Giả tới giúp, liền vừa vặn lui ra. Dưỡng thương đã lâu, đang bảo hộ ở trên dưới núi này. Hai vạn người của sáu tông môn, lúc này lại bỗng nhiên tâm sinh cảm ứng, chỉ cảm thấy phía trên tòa Bát Quái Kim Tỏa Trận kia hình như có chút không đúng.

Linh năng trong trận lưu chuyển, ngay mới vừa rồi, từng mờ mịt trong nháy mắt. Tuy là chớp mắt liền biến mất, lại khôi phục như thường, nhưng trốn không khỏi linh thức cảm ứng của hắn.

Lẽ ra khi có người sai lầm, điều này cũng không coi là hiếm thấy. Người nọ chính là đệ tử đích truyền của Dạ Lan Quan, bởi vì nguyên nhân linh võ song tu. Trên tạo nghệ linh pháp lại thua kém người khác, trước đây cũng không tiếp xúc với Bát Quái Kim Tỏa Trận. Thỉnh thoảng thất thủ, miễn cưỡng cũng nói qua được.

Nhưng vì sao mới vừa rồi lại mơ hồ cảm giác được một cổ khí cơ khác, ẩn trong trận này?

Không khỏi nghi hoặc nhìn sang vị đạo nhân ở bên cạnh, đang bảo vệ tòa Bát Quái Kim Tỏa Đại Trận này một cái.

Vị này cũng là Linh Cảnh sơ kỳ, tên gọi là Vô Diệu Tử, tại Đạo Linh Khung Cảnh và Vô Khư kia chính là nhân vật cùng thế hệ.

Lúc này lại cũng chưa từng chú ý dị trạng trong trận kia, mà là nhếch môi cười nhạt, nhìn Tông Thủ trên bầu trời. Ánh mắt băng lãnh giống như đang nhìn người chết.

- Người thiện chiến chết vì binh, người giỏi bơi chìm vì nước. Cổ nói như vậy, thật sự là lừa người ta mà! Tông Thủ này hùng đồ đại lược, trong mấy năm nhất thống Đông Lâm, lại hết lần này tới lần khác tự phụ vũ lực, tự cho là kiếm đạo cao cường. Thực sự là vô địch hậu thế, cư nhiên là tự phó tuyệt địa. Hắc! Lẽ nào thực cho rằng đạo môn ta không làm gì được hắn?

Linh Hải cũng theo đường nhìn của hắn xem qua, chỉ thấy giữa không trung phía chân trời vẫn như cũ là cương phong tứ phía, kiếm khí oanh kích.

Thân ảnh Tông Thủ vẫn là đứng ngạo nghễ giữa hư không. Thân hình chớp động, trấn định như thường di chuyển tránh né. Mỗi một kiếm đánh ra, đều là tuyệt diệu đến cực điểm, khiến kẻ khác vỗ án tán dương.

Nhưng Linh Hải lại có thể nhìn ra người này đã bị dần dần bức đến tuyệt cảnh.

Bị hơn mười Linh Cảnh vây kín, thậm chí không cần Bát Quái Kim Tỏa Trận cũng đã khó thoát thân.

Chắc chắn là sắp sửa ngã xuống, chỉ là trong sớm muộn mà thôi.

- Bất quá người này cũng có chỗ rất khá. Chỉ bằng vào tất cả sự tích trong mấy năm nay, đã có thể danh tiêu sử sách. Có thể đem đạo môn ta bức đến bực hoàn cảnh này, Tông Thủ này từ sau mấy vị Bá Vương kia, vẫn là người đầu tiên. Đúng rồi! Trước khi tới đây, Vô Khư chưởng giáo từng nói Tông Thủ này nhất định sẽ không tự cam lòng chịu chết, lựa chọn cường công Vũ Lam Sơn, hơn phân nửa là có chỗ dựa vào. Chúng ta nếu không thể lấy Lôi Đình chi thế, đem người này tru sát, coi như cẩn thận làm đầu. Còn thỉnh Linh Hải chân nhân, tỉ mỉ lưu ý...

Vô Diệu Tử còn đang nói chuyện, Linh Hải nghe được, cũng dần dần phân tâm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3