Thần Ma Thiên Tôn - Chương 506
Chương 506: Thánh Ngư Vương
Một vài lão ngoan đồng lúc trước che giấu tung tích cũng đều ào ào xuất thủ, hô giá cao đến kinh người.
- 540 vạn Huyền thạch.
Một lão giả cổ tộc hô lên.
- 700 vạn Huyền thạch.
Một nam tử đầu đội vương miện hô lên.
- 710 vạn Huyền thạch.
Một vị lão giả mặc đạo bào hét lớn.
- 800 vạn Huyền thạch.
Nam tử đội vương miện màu vàng lại lần nữa hô giá, mỗi lần tăng giá đều là 100 vạn Huyền thạch, thể hiện lực lượng tài phú vô cùng sung mãn.
Rất nhiều người đều đưa mắt nhìn nam tử đội vương miện kia, trong đó có một vài lão gia hỏa nhận ra thân phận của hắn, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Thông qua mọi người trong phòng đấu giá nghị luận, Ninh Tiểu Xuyên cũng đại khái nghe ra được một vài manh mối. Có lẽ vị nam tử đội vương miện kia chính là một vị chúa tể nào đó trong Đại Hoang.
Ninh Tiểu Xuyên cẩn thận liếc nhìn nam tử kia, phát hiện trên má của hắn quả thật có vài miếng vảy cá màu vàng, dường như không phải là nhân loại.
- Là Thánh Ngư Vương ư?
- Trời ơi... Đây chính là một vị chúa tể Đại Hoang, chưởng quản ức vạn Huyền thạch, không ngờ nó cũng đến Cửu Việt Cương rồi.
Những đại tộc kia đều không muốn đắc tội với vị chúa tể trong Đại Hoang này, rất nhiều người đều không hô giá nữa, bảo trì sự trầm mặc.
- 1000 vạn Huyền thạch.
Thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi vang lên.
Tu sĩ trong phòng đấu giá lại lần nữa giật mình, đồng loạt nhìn về phía phát ra thanh âm, chăm chú nhìn vào nữ tử áo tím mang khăn che mặt, chính là “Tử Hàm Yên” – Thiên chi kiêu nữ của Tử tộc.
Thế nhưng, khiến mọi người chính thức kinh hãi chính là lão giả tóc trắng ngồi bên cạnh Tử Hàm Yên.
- Thì ra là lão tổ tông Tử tộc, không ngờ ông ta cũng tự mình đến Thiên Thạch Thành, khó trách tiểu nữ tử kia dám đấu giá với Thánh Ngư Vương.
Một lão giả mặc đạo bào khẽ nói.
Tử Hàm Yên cười nói:
- Tử tộc chúng ta vô tình đối địch với Thánh Ngư Vương, thế nhưng cũng muốn giúp Thánh Ngư Vương đấu giá được tàn đồ. Sau khi đấu giá được tàn đồ, Tử tộc nguyện ý sẽ cho Thánh Ngư Vương mượn xem trước.
Nam tử đội vương miện màu vàng nghe thấy có người đấu giá, vốn dĩ còn lộ ra thần sắc tương đối bất mãn, thế nhưng, sau khi nghe Tử Hàm Yên nói xong, trên mặt lập tức lộ vẻ vui vẻ thong dong.
Rất nhiều người đều thầm mắng Tử tộc làm việc thật quá chu toàn, không chỉ đấu giá được tàn đồ, mà còn có thể mượn việc này lôi kéo quan hệ với Thánh Ngư Vương, quả thực có thể xem là “một mũi tên trúng hai con chim”.
Nếu như kẻ nào không có mắt mà hô giá nữa, thì chẳng khác gì đắc tội với Tử tộc và Thánh Ngư Vương, vì vậy tất nhiên sẽ không còn người nào tiếp tục kêu giá nữa.
Tàn đồ Táng Thần Sơn cuối cùng bị Tử tộc dùng 1000 vạn Huyền thạch đấu giá được.
Sau khi đấu giá hội chấm dứt, Ninh Tiểu Xuyên lập tức tìm đến chỗ Tử Hàm Yên và lão tổ tông Tử tộc, bỏ ra 100 vạn Huyền thạch để đổi lấy một viên Huyền thạch địa phẩm.
Sau khi cầm Huyền thạch địa phẩm trên tay,Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên kích động không gì sánh nổi, trong lòng cuối cùng cũng tràn ngập tự tin.
Bây giờ, cho dù có cường giả Thiên Nhân cảnh muốn đuổi giết hắn thì hắn vẫn nắm chắc có thể toàn thân trở ra.
Tử Hàm Yên nở nụ cười ưu nhã, ánh mắt thanh tịnh như nước, nói:
- Ninh công tử tài trí tuyệt đỉnh, khiến cho tiểu muội bội phục vạn phần. Chẳng qua, ngươi đã khiến cho Lôi tộc bị tổn thất nặng trong phòng đấu giá, cường giả của Lôi tộc chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận a, nếu như muốn thì bất kỳ lúc nào cũng có thể cầu trợ Tử tộc chúng ta.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đa tạ Tử cô nương quan tâm, lần này quả thật phải nhờ Tử tộc trợ giúp, bằng không thì ta thật sự không thể dễ dàng đạt được Huyền thạch địa phẩm như vậy, xin Tử cô nương thay ta nói một tiếng cảm tạ với lão tổ tông, bây giờ ta phải đi nhận vật phẩm đấu giá rồi.
Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh nhanh chóng tiến đến hậu trường của phòng đấu giá, dự định sau khi lấy mười bộ Hắc Kim khải sẽ lập tức rời khỏi phòng đấu giá, tránh cho những kẻ ngấp nghé Huyền Khí cửu phẩm bao vây phục kích.
- Ta cảm thấy Tử cô nương của Tử tộc dường như có chút ý tứ với ngươi thì phải? Xem ra mị lực của Ninh huynh đã chinh phục được vị thiên chi kiêu nữ này rồi.
Tư Đồ Cảnh vui vẻ nói.
Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ nghiêm túc, nói:
- Ta và nàng gặp nhau được bao nhiêu lần chứ? Nhiều lắm chỉ có thể xem là thưởng thức lẫn nhau mà thôi, ngươi đừng xem thường nàng ta, trí tuệ của nàng ta tuyệt đối không thua ngươi và ta, lúc trước đấu giá tàn đồ Táng Thần Sơn, nàng ta thậm chí còn lợi hại hơn rất nhiều lão giả sống quá trăm tuổi a.
Tư Đồ Cảnh cười hắc hắc, nói:
- Ngươi có thiên phú đỉnh cấp, còn có một kiện Huyền Khí cửu phẩm, ta tin rằng Tử tộc nhất định sẽ rất muốn chọn ngươi làm rể a.
- Có tin ta sẽ nói cho Yến Minh Châu biết, tu vi Võ Đạo của ngươi đã...
Ninh Tiểu Xuyên vừa nói ra lời này, liền lập tức im lặng, nhìn chằm chằm phía trước.
Một nữ tử xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn từ trong hành lang gấp khúc đi ra, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan thanh lệ, đẹp tựa như thần nữ Tiên Cung.
Đôi mắt sáng lấp lánh như sao của nàng lóe lên, đi thẳng tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vừa mới nhắc nàng ta thì nàng ta đã xuất hiện. Ngươi hãy trò chuyện với nàng ta đi, ta phải đi lấy vật phẩm đấu giá đã, chúng ta sẽ gặp nhau tại đại môn phòng đấu giá.
Ninh Tiểu Xuyên đi trước vài bước, tiến vào hậu trường phòng đấu giá.
Về phần nguyên nhân Yến Minh Châu tìm Tư Đồ Cảnh thì hắn lại không có hứng thú muốn biết, bởi vì hắn tin rằng Tư Đồ Cảnh không phải là loại người sẽ quay đầu ăn cỏ (*).
(*) ngựa không bao giờ quay đầu lại để ăn cỏ, ý nói sẽ không bao giờ hối hận, quay đầu.
Toàn bộ phòng đấu giá Yến tộc lúc này đều tràn ngập một bầu không khí khẩn trương, không hề tường hòa giống như biểu hiện bên ngoài.
Lôi Ngao đi vào một tòa thạch thất được xây dựng rất lộng lẫy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhìn chằm chằm nữ tử tóc trắng ngồi xếp bằng chính giữa thạch thất, nói:
- Yến Thủy Nhất, Lôi tộc chúng ta và Yến tộc có quan hệ hợp tác, tại sao trong phòng đấu giá lại giúp đỡ cho một ngoại nhân?
Nữ tử tóc trắng ngồi xếp bằng trên bệ đá hình tròn cực lớn, chợt đứng dậy, quanh người lưu động một tầng sương mù màu trắng, lạnh lùng nói:
- Lúc ấy trong phòng đấu giá tụ tập bao nhiêu người? Nếu để ngươi giết chết Võ giả trẻ tuổi đó, Yến tộc chúng ta sau này còn danh dự gì nữa? Lôi Ngao, ta đã sớm nghe nói ngươi tính tình hấp tấp hung bạo, không ngờ ngươi lại căn bản không phải tính khí hung bạo, mà là không có đầu óc. Một Võ giả trẻ tuổi mà thôi, với tu vi của ngươi, đợi sau khi ra khỏi phòng đấu giá, muốn giết hắn còn không phải là chuyện dễ dàng sao?
- Ngươi...
Trên tay Lôi Ngao tràn ngập Lôi Điện, tạm thời nhịn xuống cơn tức giận, nói:
- Được rồi, chuyện này xem như ta không đúng, thế nhưng chuyện 9000 vạn Huyền thạch thì thế nào? Yến tộc các ngươi sẽ không thật sự muốn Lôi tộc chúng ta dùng 9000 vạn Huyền thạch để mua một viên Huyền thạch địa phẩm đấy chứ?
Nữ tử tóc trắng đạm mạc nói:
- Tất cả mọi người đều biết Lôi tộc các ngươi bỏ ra 9000 vạn Huyền thạch để mua một viên Huyền thạch địa phẩm, chẳng lẽ ngươi cho rằng cứ như vậy mà bỏ qua được ư? Ngươi xem đây là trò chơi của trẻ con chắc?
- Đây là 9000 vạn Huyền thạch, cho dù là đối với Lôi tộc chúng ta thì đây cũng là một lượng tài nguyên cực lớn. Hơn nữa, Lôi Nhất và Minh Châu sắp kết hôn, đến lúc đó Lôi tộc chúng ta và Yến tộc cũng sẽ trở thành người một nhà, cần gì phải vì 9000 vạn Huyền thạch mà khiến cho quan hệ trở nên mâu thuẫn như vậy?
Nữ tử tóc trắng khẽ cười, nói:
- Ngươi cũng biết 9000 vạn Huyền thạch không phải con số nhỏ ư? Tài nguyên lớn như vậy, đủ để Yến tộc bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả Võ Đạo, khiến thực lực tăng thêm một bậc. Ngươi cảm thấy các Trưởng lão của Yến tộc sẽ vì hai tiểu bối kết hôn mà bỏ qua cho khoản tài nguyên tu luyện khổng lồ như vậy? Hơn nữa, nội bộ Yến tộc cũng chia ra rất nhiều phe phái, trong đó có một số phe phái phản đối kết thông gia với Lôi tộc, nếu như xảy ra chuyện này, bọn hắn nhất định sẽ lấy chuyện 9000 vạn Huyền thạch ra nói.
- Lôi Ngao ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên thông tri cho Lôi tộc, chuẩn bị đủ 9000 vạn Huyền thạch đi, tránh đến lúc đó quan hệ giữa hai tộc lại trở thành mâu thuẫn thủy hỏa bất dung, khiến những đại tộc khác có cơ hội chế giễu. Chỉ trách các ngươi không có đầu óc, bị hai tên Võ giả trẻ tuổi đùa giỡn xoay vòng.
- Thật ra, ngươi cũng không cần phải không cam lòng như vậy, ngươi vẫn có cơ hội lật ngược tình thế, trong tay Võ giả trẻ tuổi kia không phải có một kiện Huyền Khí cửu phẩm hay sao? Nếu ngươi đem kiện Huyền Khí cửu phẩm đó về cho Lôi tộc, như vậy chẳng phải vẫn lập công lớn hay sao?
Hai con ngươi trong mắt Lôi Ngao biến thành lôi cầu, bắn ra Lôi Điện màu tím, trên đỉnh đầu bốc lên hỏa diễm hừng hực, khiến cho mái tóc dựng đứng.
Nữ tử tóc trắng không hề sợ hãi chút nào, vẫn lộ ra dáng vẻ thập phần thong dong bình tĩnh.
- Chúng ta cứ chờ xem!
Lôi Ngao cắn chặt răng, thu hồi lửa giận trong mắt, sải bước đi ra khỏi thạch thất.
- Ngao bá, người của Yến tộc nói thế nào?
Lôi Nhất đứng trước đại môn phòng đấu giá, nhìn thấy Lôi Ngao đi tới, liền vội vàng nghênh đón.
Ánh mắt của Lôi Ngao cực kỳ âm trầm, chửi ầm lên:
- 9000 vạn Huyền thạch, ngươi cho rằng Yến tộc sẽ buông tha sao? Đáng hận, không ngờ lại chịu thiệt vì một tên tiểu tử, nếu như để ta bắt được hắn, ta nhất định phải rút gân lột da, nghiền xương hắn thành tro.
- Ngao bá, vừa rồi ta thấy hai người bọn chúng từ trong phòng đấu giá đi ra ngoài, hình như đang rời đi về phía thành Nam.
Lôi Nhất nói.
- Tại sao không đuổi theo?
Lôi Ngao trầm giọng hỏi.
Lôi Nhất cười nói:
- Lúc trước giao thủ với tiểu tử kia, ta đã ghi lại ấn ký Võ Đạo của hắn, cho dù hắn có chạy trốn tới chân trời thì ta vẫn có thể tìm được hắn.
Trên mặt Lôi Ngao rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, nói:
- Tốt lắm, hãy đi triệu tập toàn bộ cao thủ Lôi tộc trong Thiên Thạch Thành tới đây, ta muốn khiến bọn hắn có chắp cánh cũng không thể bay thoát.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh đi ra khỏi phòng đấu giá, liền lập tức ăn vào một viên Thác Cốt Đan, đi lại trên đường cái, vẫn không ngừng thay đổi dung mạo.
Vòng vèo trong Thiên Thạch Thành hơn mười vòng, cuối cùng mới dừng lại tại một thành vực tương đối hoang vu.
- Làm sao có thể dễ dàng vứt bỏ đám người đang theo dõi như vậy được?
Ninh Tiểu Xuyên mở ra tâm thần, cũng không phát hiện khí tức của người nào theo dõi, trong lòng ngược lại cảm thấy kỳ quái.
- Binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn. Chẳng qua, chúng ta đã tiến vào Đại Hoang rồi.
Trên mặt Tư Đồ Cảnh lộ vẻ mừng rỡ.
Ninh Tiểu Xuyên có chút tò mò nói:
- Ngươi và Yến Minh Châu nói chuyện gì vậy?
Tư Đồ Cảnh nói:
- Nàng nói với ta, hôn sự của nàng và Lôi Nhất là do các trưởng bối an bài, không phải thật sự muốn làm ta tổn thương.
- Vậy còn ngươi?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Tư Đồ Cảnh cười nói:
- Ta chỉ nói với nàng hai chữ: tạm biệt.
- Tốt, tiêu sái mà không mất phong độ, đây mới là bản sắc của nam nhân, chẳng qua, mặc dù ta chỉ gặp mặt nàng ta hai lần, thế nhưng ta cũng nhìn ra được Yến Minh Châu là một nữ tử tâm cao khí ngạo, nàng bị ngươi đả kích ngay trước mặt, e rằng sẽ không từ bỏ ý đồ. Loại chuyện như vậy, ta hiểu rất rõ, nam nhân hận một nữ nhân, nhưng sẽ luôn vì giữ phong độ mà tâm cũng mềm đi. Còn nữ nhân hận một nam nhân, tâm sẽ trở nên hung ác, không từ thủ đoạn.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ cười, tiếp tục đi về phía trước.