Thần Y Thánh Thủ - Chương 830

Thần Y Thánh Thủ
Tiểu Tiểu Vũ
https://gacsach.com

Chương 830: Nhất tuyến kim đồng

Thấy Nghiêm Lương Phi bước vào, Quách Dũng cười híp cả hai mắt, lập tức nói với Nghiêm Lương Phi: - Nào nào nào, Tiểu Nghiêm, để ta giới thiệu cho cháu một người.

Nói xong, Quách Dũng lách qua người Nghiêm Lương Phi đi đến trước mặt Trương Dương, Trương Dương thấy vậy cũng đứng dậy, mỉm cười nhìn Nghiêm Lương Phi.

- À, hoá ra là thực tập sinh hôm nay mới đến, Trương Dương. Nghiêm Lương Phii cố ý nhắn mạnh vào hai chữ thực tập, rõ ràng là bất mãn với việc Quách Dũng khách khí quá thể với Trương Dương,

- Thưa ông, chúng cháu đã từng gặp nhau ở đại sảnh của bệnh viện.

Trong mắt Nghiêm Lương Phi, Trương Dương chẳng qua chỉ hơn cậu ta một chút nội công, về mặt y thuật, Nghiêm Lương Phi vẫn chưa tận mắt chứng kiến Trương Dương cứu người như thế nào, đương nhiên không chấp nhận phục tùng theo người thanh niên hơn mình có vài tuổi.

- Hai người đã gặp nhau rồi?

Quách Dũng nghi hoặc nhìn vào mắt Nghiêm Lương Phi, lão vẫn không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì ở đại sảnh bệnh viện.

Sau đó, Nghiêm Lương Phi giải thích qua về sự việc chút nữa thì đâm phải Trương Dương ở đại sảnh bệnh viện, đương nhiên, cái vụ bắt tay truyền nội công sau đó, Nghiêm Lương Phi không hề nói với Quách Dũng.

Nghiêm Lương Phi khẽ ngẩng đầu, sự bất mãn đối với Trương Dương hiện rõ trên gương mặt, Qúach Dũng là một người nhạy bén thấy bộ dạng của Nghiêm Lương Phi như vậy đã liền đoán ra chân tướng sự việc, điều này đã khiến ông hiểu ra tại sao trước kia Trương Dương đã nhận xét Nghiêm Lương Phi là một người lỗ mãng với tính khí trẻ con.

Trong mắt Quách Dũng, Nghiêm Lương Phi bất mãn như vậy đối với Trương Dương đơn giản là bởi Trương Dương còn quá trẻ, nếu như đổi sang là một vị bác sỹ đã có tuổi, Nghiêm Lương Phi chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy, nếu không, Nghiêm Lương Phi đã không tạo được mối quan hệ tốt như vậy với các y bác sỹ trong cả bệnh viện.

Bởi vì Trương Dương còn quá trẻ, thêm vào đó Nghiêm Lương Phi cũng là một thiên tài bẩm sinh xưa nay hiếm, đương nhiên sẽ không phục Trương Dương, nhưng Quách Dũng tin rằng, với thực lực của Trương Dương nhất định trấn áp được đứa cháu họ này.

- Tiểu Nghiêm, bác sỹ Trương cũng là một bác sỹ có tiếng, y thuật vô song, đã nổi tiếng khắp giới y học, cháu cần phải khiêm tốn học hỏi nhiều ở bác sỹ Trương.

Quách Dũng trợn mắt nhìn Nghiêm Lương Phi rồi từ từ nói:

- Ta đã sắp xếp xong hết rồi, sau này cháu cứ đi theo bác sỹ Trương, chuyển qua tất cả các khoa trong bệnh viện, cố gắng học tập tốt nhé.

Quách Dũng nói như vậy cũng là tạo một áp lực vô hình cho Trương Dương, đồng thời ông cũng mong Nghiêm Lương Phi có thể hiểu rõ ý tứ sâu xa của mình, không được xem thường Trương Dương.

Nhưng tiếc thay động thái này lại càng khiến Nghiêm Lương Phi có thái độ bất mãn với Trương Dương, trong mắt Nghiêm Lương Phi, tên Trương Dương này chắc chắn chỉ có chút ít bản lĩnh, còn lại là mua danh chuộc tiếng nên ông chú Quách Dũng mới lầm tưởng hắn là người có tài thật sự mà quá coi trọng.

Nghiêm Lương Phi ậm ừ hai tiếng lộ vẻ không cam lòng, lần này không thể không nể mặt ông chú mình, cậu ta khẽ gật đầu với Trương Dương và nói: - Rất mong nhận được chỉ giáo từ bác sỹ Trương.

Lần này Nghiêm Lương Phi đã thông mình hơn, không đưa tay ra bắt tay Trương Dương bởi khi nãy việc bắt tay truyền nội công với Trương Dương ở đại sảnh của bệnh viện đã khiến cậu ta bị một vố thua lớn, đến tận bây giờ tay vẫn còn đau nhức, cậu ta cũng không muốn một lẫn nữa bị thất bại trước mặt Quách Dũng.

Nghiêm Lương Phi trộm nhìn mắt Trương Dương, trong lòng tự nhủ: hừm, đi nào.

Còn dài, hôm nay coi như là nể mặt ông chú.

Nhưng đối với Trương Dương, hắn luôn để mắt quan sát Nghiêm Lương Phi, hắn phát hiện ra rằng, Nghiêm Lương Phi quả nhiên có tố chất để trở thành một trong Ngũ đại đặc thù.

Tố chất của Nghiêm Lương Phi chính là tố chất của Ngũ đại tu luyện, nhất tuyến kim đồng thể xếp hạng thứ ba, loại đặc điểm đặc biệt nhất của thể chất tu luyện, chính là có tố chất này trong đôi mắt, giữa đồng tử trong mắt có một đường mờ mờ ảo ảo màu vàng dựng đứng, giống như trong mắt lại có một con mắt khác thế nên mới được gọi là nhất tuyến kim đồng, ngoài ra, không có một đặc điểm nào khác, bởi vậy lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Lương Phi ở đại sảnh của bệnh viện, Trương Dương đã không nhận ra tố chất đặc biệt đó, lần này, mặt đối mặt mới có thể nhận thấy rõ ràng.

Nghiêm Lương Phi quả nhiên là có tố chất của một trong Ngũ đại tu luyện, tố chất này so với Diêm Diệp Phi và Lý Quyên thì quả là vượt trội hơn hẳn, nếu như không phải tố chất này có vài điểm thiếu hụt thì rất cũng không tới nỗi xếp hạng ba trong Ngũ đại tố chất.

Tuy nhiên nhược điểm của nhất tuyến kim đồng này là thường chỉ sống không quá 35 tuổi, cũng nhờ vào tố chất này mà khi tuổi còn rất trẻ đã có thể đạt được những thành tựu rất lớn, nhưng bọn họ thông thường vẫn chưa thể thành danh mà đã chết bất đắc kỳ tử vì sự thiếu hụt đó.

Cũng bởi sự thiếu hụt bẩm sinh trong tố chất như vậy mà loại tố chất này từ trước đến nay hiếm gặp nhất trong Ngũ đại tố chất.

Người khác có thể không biết đến chuyện nhất tuyến kim đồng, nhưng đối với thánh y Trương gia thì không còn xa lạ gì.

Trương Dương biết rằng, chính tổ tiên của hắn có một vị tiền bối từng xem bệnh cho một bệnh nhân có nhất tuyến kim đồng, người bệnh đó cũng rất muốn tiền bối nhà Trương gia nghĩ biện pháp xem có thể giải lời nguyền đại nạn năm 35 tuổi hay không.

Lúc ấy vị tiền bối nhà Trương gia đã nghiên cứu rất kỹ nhất tuyến kim đồng, còn để lại rất nhiều nghiên cứu tâm đắc, có tâm đắc liền nổi tiếng, nếu trước năm 35 tuổi có thể đạt tới nội công tam tầng thì có thể kéo dài tuổi thọ còn nếu như có thể đạt tới nội công tứ tầng, lĩnh ngộ Đại viên mãn thì tuổi thọ sẽ không hạn chế.

Đương nhiên, nếu không có duyên kỳ ngộ hoặc không có ai giúp đỡ, Nghiêm Lương Phi có lẽ đến năm 35 tuổi vẫn chỉ có nội công nhị tầng.

Người bình thường nếu muốn đạt nội công tam tầng đâu có dễ dàng gì? Nếu không, trước khi Trương Dương trùng sinh đã không thể chỉ có thực lực của nội công nhị tầng.

Nhưng đứng trước Nghiêm Lương Phi, một người chưa đầy 20 tuổi đã đạt thực lực của nội công nhị tầng, rất có khả năng trước năm 35 tuổi có thể đạt tới nội công tam tầng, ít ra là có thể kéo dài tuổi thọ mười năm.

Màn hình hệ thống tự động xuất hiện trước mặt Trương Dương, Trương Dương mở nhiệm vụ cứu vớt Nghiêm gia, trên đó đúng là xuất hiện tên của Nghiêm Lương Phi, tên của cậu ta vẫn đang có màu trắng nhạt, Trương Dương kiểm tra tên của cậu ta, phía trên có chú thích vài hạng mục số liệu của Nghiêm Lương Phi hiện tại, thực lực nội công nhị tầng cùng với việc mức độ trung thành đối với Trương Dương chỉ là 0, điều đó không khiến hắn bất ngờ, nhìn thái độ của Nghiêm Lương Phi đối với Trương Dương, đương nhiên không hề có chút độ trung thành nào.

Tuy nhiên, điều khiến Trương Dương giật mình chính là giá trị tiềm lực của Nghiêm Lương Phi đã đạt tới 93, bỏ xa vợ chồng Diêm Diệp Phi và Lý Quyên.

Về việc đằng sau nhiệm vụ còn có một danh sách những cái tên màu ghi, xem ra đều là đệ tử Nghiêm gia, chỉ có điều những cái tên này đều có phần chú thích chung là đã chết.

Chỉ có hai cái tên nữ giới được ghi bằng màu trắng nhạt giống tên của Nghiêm Lương Phi, đây có lẽ chính là hai người mà Quách Dũng đã từng nhắc tới rằng cùng Nghiêm Lương Phi sống nương tựa vào nhau: mẹ và bà.

Trương Dương xem đến đấy không khỏi cười buồn một tiếng, hắn có cảm giác như mình đang cầm một củ khoai lang rất nóng khiến bản thân bị bỏng tay.

Như vậy là thực chất ra Nghiêm gia chỉ còn duy nhất một mình Nghiêm Lương Phi, cứu vớt Nghiêm gia cũng có nghĩa là cứu vớt Nghiêm Lương Phi.

Mà hiện tại trong tay Trương Dương đã có đầy đủ linh dược, hoàn toàn có thể giúp Nghiêm Lương Phi đạt được nội công tam tầng, kéo dài mười năm tuổi thọ cho Nghiêm Lương Phi, tuy nhiên nhiệm vụ của hệ thống lần này là cứu vớt Nghiêm gia chứ không chỉ nói rằng kéo dài tuổi thọ, bởi vậy, chỉ đơn thuần giúp Nghiêm Lương Phi đạt được nội công tam tầng thì hoàn toàn không đạt nhiệm vụ.

Về việc lĩnh ngộ tứ tầng để trở thành Đại viên mãn thì không thể chỉ đơn giản dựa vào linh dược mà luyện thành, đặc biệt là ngộ đạo cuối cùng, hoàn toàn cần dựa vào khả năng của Nghiêm Lương Phi, tuy nhiên Nghiêm Lương Phi đã có sẵn tố chất đặc biệt là nhất tuyến kim đồng, tương lai chưa chắc đã không thể ngộ đạo đến nội công tứ tầng để trở thành Đại viên mãn, chỉ có điều như vậy thì thời gian của nhiệm vụ đã bị kéo dài hơn nhiều.

Trương Dương cười buồn, thoát ra khỏi màn hình của hệ thống, dù sao thì cũng đã chấp nhận nhiệm vụ, sau này sự việc có xảy ra như thế nào cũng chỉ biết đi một bước xem một bước.

Trong lúc Trương Dương đang tự cười với bản thân thì điện thoại trên bàn Quách Dũng đột nhiên kêu lên, Quách Dũng nghe điện thoại, cau mày a lô hai tiếng rồi dập máy nói với Trương Dương:

- Trương Dương, còn nhớ đứa trẻ ngày hôm qua không?

Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên là nhớ đứa bé đó, bố mẹ của nó thực sự là quá đẳng cấp rồi, thật khó quên được.

- Bà của nó đã bị hôn mê giờ đang nằm giường bệnh rồi, vừa hay, chúng ta cùng nhau đi xem thế nào.

Quách Dũng nói rồi nhìn sang Nghiêm Lương Phi nói thêm:

- Tiểu Nghiêm, cháu cũng đi theo đi.

Nghiêm Lương Phi không hề hé răng, yên lặng theo sau Trương Dương và Quách Dũng đến phòng bệnh của đứa bé kia.

Trong phòng bệnh, khi y tá thấy người già bị hôn mê đã ngay lập tức làm biện pháp cấp cứu khẩn cấp, sau đó mới gọi điện cho viện trưởng Quách Dũng báo cáo sự việc.

Vốn dĩ những việc như vậy không cần thiết phải quấy rầy đến Quách viện trưởng, nhưng tất cả các bác sỹ xử lí cấp cứu đều biết chuyện xảy ra ngày hôm qua nên mới cố tình gọi điện xin chỉ thị của viện trưởng Quách.

Chẳng ngờ viện trưởng Quách không những đến còn mang theo người thanh niên danh tiếng lẫy lừng của ngày hôm qua, Trương Dương, thậm chí là một người đã vô cùng nổi tiếng trong bệnh viện là Nghiêm Lương Phi cũng phải âu sầu thểu não đi theo sau, thật giống như một chú hầu nhỏ.

Quách Dũng hỏi thăm tình hình của bà lão, y tá phụ trách chăm sóc bà lão liền giải thích:

- Nguyên nhân chính dẫn tới việc bị hôn mê của bà hẳn là do chế độ dinh đưỡng không đủ, từ hôm qua đến hôm nay tôi không hề thấy bà lão rời khỏi phòng bệnh, dường như đến cơm cũng không ăn một hạt.

Nói xong, trên mặt của y tá vẫn còn giữ nguyên một thái độ vô cùng phẫn nộ, thầm nói:

- Cái nhà này cũng thật lạ, cái gì cũng không thèm quan tâm đến.

Về gia đình của cậu bé này, trong lòng Trương Dương hiểu rất rõ đã có chuyện gì xảy ra, bây giờ chỉ sợ bố mẹ nó muốn quan tâm cũng khó có thời gian rảnh.

Cả phía phó giám đốc sở họ Trịnh và công ty xuất nhập khẩu Cố Thành đều không thể buông tha cho cặp vợ chồng có hạng này.

Bà lão yên lặng nằm trên giường, vẫn mặc cái áo mỏng đã có vết vá từ ngày hôm qua, nhưng lần này, đứa bé kia cũng đã tỉnh lại, nghiêng đầu, mở to đôi mắt trong suốt như hạt trân châu nhìn bà lão đang toát mồ hôi trên giường bệnh, khoé mắt long lanh giọt lệ.

- Thế này đi, đứa bé này sẽ được miễn tiền viện phí, lấy toàn bộ khoản tiền mà bố mẹ nó đã nộp tiền viện phí đưa cho bà lão và cháu của bà ta làm tiền ăn uống.

Quách Dũng nhướn mày đưa ra quyết định.

Lời của Quách Dũng vừa nói ra, lập tức gặp phải sự phản đối của các bác sỹ y tá trong phòng bệnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3