Thanh Sắc Cấm Dụ - Chương 45

Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 45
gacsach.com

Edit: Ishtar ​

"Cái gì?" Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, nháy mắt nhớ tới đến biểu ngữ Tô Tấn hay thích dùng để thổ lộ: "anh làm sao biết được?"

Lang Hi không có trả lời, lạnh lùng quay sang, trầm giọng ép hỏi: "Em rốt cuộc xem anh... Là cái gì?"

Hàn Tả Tả vẻ mặt lo lắng giải thích: "không phải, chú tư..."

"Đừng gọi anh là chú tư!" Lang Hi nổi giận đấm mạnh vào tay lái, sợ tới mức Hàn Tả Tả nhất thời không dám lên tiếng, không tự giác co rúm lại một chỗ.

Lang Hi nhắm mắt, lúc mở ra đã khôi phục lại biểu tình lạnh lùng, thần sắc xa cách, không mang theo nửa phần cảm xúc, thản nhiên nói: "Đến rồi, xuống xe đi!"

Hàn Tả Tả còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến kia khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng xa cách kia, ánh mắt như kết một tần băng thật dày, quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt làm cho người ta không khỏi lùi bước, cảm thấy lúc này thời gian và địa điểm thật sự không thích hợp để nói chuyện, nghĩ nghĩ cô liền nghiêm túc nói: "Buổi tối chờ em, chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện!"

Thời gian gấp gáp, Hàn Tả Tả thật sự không rãnh bận tâm tâm tình Lang Hi, chỉ phải vội vàng nhắn nhủ vài câu đã xuống xe, chạy về phía hiện trường.

Nhân viên công tác đều đã vào vị trí được phân công của mình, Tang Đồng bởi vì phải trả lời cuộc họp báo nên vẫn chưa tới.

Hàn Tả Tả miễn cưỡng thu lại tâm tình, hít sâu một hơi lấy ra tư liệu, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lịch trình buổi biểu diễn.

Từ hiệu ứng ánh sáng, đến hiệu ứng âm thanh và giàn giáo dựng cảnh, Hàn Tả Tả kiểm tra từng cái một, tự mình quan sát nhân viên công tác điều chỉnh thử thiết bị, liệt kê thử các khả năng ngoài ý muốn sẽ xuất hiện, cố gắng để đêm diễn kết thúc thật tốt đẹp.

Đến chiều, đã bắt đầu có một số fan hâm mộ tập trung ngoài cửa, giơ băng rôn tự chế, cầm dây đèn huỳnh quang, mặt trời ngày hè chói chang đã khuất bóng hồi lâu, chờ đợi là người đầu tiên bắt đầu một ngày mới vào hôm sau.

Mãi cho đến chạng vạng mới bắt đầu chính thức được vào cửa, trừ bỏ những vị trí được giữ lại, dưới sân khấu người ngồi chật nít, Tang Đồng lặng lẽ vén lên tầm màn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhất thời bị đám đông nghìn nghịt người dọa cho kinh ngạc nhảy dựng.

"Nhiều người như vậy? Làm sao bây giờ, Tả Tả, tớ đột nhiên bắt đầu khẩn trương a!" Tang Đồng ôm ngực mặt co mày cáu.

Hàn Tả Tả cuộn lại tờ giấy nắm trong tay, nhắm ngay đầu của cô bổ xuống, lau mồ hôi cả giận nói: "Cậu có tiền đồ một chút cho tớ! Nếu lát nữa có sơ suất gì, cậu liền trực tiếp tự sát ở trên đài đạ tội cho tớ!"

Tang Đồng xoa xoa đầu, ủy khuất than thở: "Nào có ai làm người đại diện như cậu vậy, cũng không nói vài câu an ủi tớ..."

Hàn Tả Tả xuy cười một tiếng: "Dựa vào cá tính của cậu thì chỉ có mà ăn cả sọt thức ăn gia súc, muốn tớ cho cậu vài phần hòa nhã, cậu còn không giắt mông lên trời mà ngồi!"

Tang Đồng bĩu môi, lén lút nhìn bên ngoài, đột nhiên cao hứng nói: "A, Nguyên Nguyên nhà tớ đã tới rồi! Di, Tiểu Nghệ cũng đến đây, tớ còn sợ cô ấy đang ở nước ngoài không kịp trở về ấy chứ!"

Hàn Tả Tả trong lòng cười lạnh, làm sao có thể không về kịp được, cô đã cố tình sắp xếp, cần phải làm cho Lương Tiểu Nghệ thuận thuận lợi lợi về nước!

Hàn Tả Tả nhìn nhìn thời gian, ra hiệu với nhân viên công tác: "Chuẩn bị!"

Tang Đồng lập tức đứng lên, sửa sang lại mái tóc khẩn trương hỏi: "Tả Tả, trông tớ như vậy được rồi chứ?"

Hàn Tả Tả mỉm cười: "Tốt lắm, cậu cứ yên tâm đi!"

Tang Đồng thở sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực bước lên sân khấu.

âm nhạc vang lên, tiếng ca mát lạnh, hết thảy đều dựa theo lần luyện tập trước đó thuận lợi tiến hành, Hàn Tả Tả rốt cục nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở một góc sáng sủa trong hậu trường, thần kinh căng thẳng hồi lâu mới chợt thả lỏng, cảm thấy cả người tràn đầy mỏi mệt.

Đây là đêm diễn do một tay cô chuẩn bị.

Thời tiết nóng bức hoàn toàn không có ngăn cản những fan hâm mộ nhiệt tình, thanh âm la hét náo động bên ngoài tỏ rõ buổi biểu diễn rất thành công.

Hàn Tả Tả tưởng tượng hình ảnh Tang Đồng tỏa ra hào quang chói lòa trên sân khấu, cùng toàn bộ người xem si mê kích động dưới đài, liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong lòng vui sướng lâng lâng, nhịn không được nghĩ đến chú tư muốn cùng anh chia xẻ thành tựu của mình, nhưng khi lấy điện thoại ra cầm trên tay mới bỗng dưng nhớ lại, bọn họ hình như vừa mới cãi nhau.

Hàn Tả Tả thở dài, chỉ đành từ bỏ, suy sụp khép điện thoại lại bở trở vào túi, lên tinh thần nhìn chằm chằm các khâu chuẩn bị hậu trường, nhưng trong ánh mắt lại biểu lộ mỏi mệt cùng cô đơn, vẫn là che giấu không được.

không khỏi liền thất thần, hồi tưởng bắt đầu từ lúc Lang Hi nổi giận chất vấn vang lên ở bên tai, còn có đôi mắt thâm trầm tối tăm kia, tràn ngập bất an, từ từ len lõi vào tận cốt tủy...

cô cho tới bây giờ còn chưa thấy qua chú tư tức giận đến như vậy, hiện tại nghĩ đến, vẫn còn sợ hãi như cũ.

Bất quá, chú tư vì sao lại bất an?

anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì...

Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên không biết từ nơi nào nhay ra, nhìn chằm chằm cô, ái muội cười rộ lên.

Hàn Tả Tả áp chế đầy bụng tâm sự, nhíu nhíu mày, mất hứng hỏi: "anh lại muốn làm gì? Vẻ mặt cười đến dâm đãng như vậy, khẳng định không có chuyện gì tốt!"

Lạc Hưởng Ngôn nhíu mày, ý vị thâm trường nói: "Hôm nay là mười lăm nha, đêm trăng tròn, vị kia nhà cô có đặc biệt táo bạo hay không a? Chậc chậc, xem đôi mắt cô toát lên vẻ bất mãn kia kìa... Thế nào, đá tên sói điên kia, đến trong lòng nhị gia tôi nào?"

Hàn Tả Tả thần sắc lạnh lùng: "Xem ra, Lạc nhị gia đã không còn hứng thú với Tang Đồng nữa, tôi sẽnói cho cậu ấy nghe tin tốt này, chắc chắc cậu ấy nhất định vô cùng cao hứng!"

Lạc Hưởng Ngôn nhún vai, không cho là đúng nói: "Tôi bất quá là quan tâm em vợ, nào như cô nói vậy chứ! hiện tại, tôi còn chưa tung tuyệt chiêu thổ lộ vạn đóa hoa hồng đâu!"

Đây cũng là Hàn Tả Tả cùng Lạc Hưởng Ngôn đạt thành hiệp nghị, trong lúc biểu diễn, để cho Lạc nhị gia dùng vạn đóa hoa hồng băng khuấy động bầu không khí, loại tiểu nhạc đệm ái muội lại không mất lãng mạn này là chuyện mọi người thích nghe ngóng nhất, cũng vừa vặn đánh lạc hướng đám phóng viên, dời đi lực chú ý của bọn họ đối với tin tức "quy tắc ngầm" trước đó.

Quả nhiên, không khí biểu diễn dâng cao, bên ngoài vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa, khán giả điên cuồng mà thét chói tai, liều mạng vẫy đèn huỳnh quang trong tay.

Vì đạt tới hiệu quả bất ngờ, Hàn Tả Tả trước đó gạt đã Tang Đồng, cũng may cô ấy phản ứng nhanh, mới không bị việc ngoài ý muốn này dọa sợ.

Lạc Hưởng Ngôn thích nhất là lúc được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lần thứ hai tiến tới trêu chọc cô: "Tôi nói a... cô có dẫn hắn ta ra ngoài dọa hai vòng mỗi ngày hay không?"

Lạc Hưởng Ngôn sờ sờ cằm, không có hảo ý cười: "Thời gian này không mấy yên ổn... một con sói điên hung hãn, lại cố tình đem chính mình biến thành ‘chó nhà có tang’, đừng trách tôi không nhắc nhở cô a cô em vợ, áp lực càng lâu, bùng nổ càng lợi hại, thỉnh thoảng nên kéo hắn đi ra ngoài phóng thích, mới sẽ không đến mức ‘tẩu hỏa nhập ma’ nha!"

Hàn Tả Tả vốn không để trong lòng chuyện này, chỉ nghĩ đến Lạc Hưởng Ngôn lại bắt đầu ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe’ nói hươu nói vượn, một cước đá văng hắn cảnh cáo: "Cẩn thận tôi trở mặt! Tôi không động vào Lạc nhị gia anh, đối với anh có khi là biện pháp cho anh phiền toái không dứt!"

Lạc Hưởng Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "không biết lòng tốt của người ta nha!"

Cuối cùng một khúc kết thúc, Tang Đồng giữa sự lưu luyến không rời của fan hâm mộ rời khỏi hiện trường.

Vừa đến hậu trường, Tang Đồng liền thẳng đến Hàn Tả Tả, đoạt lấy ly nước âm bắt đầu từ tốn uống, thẳng đến khi bình phục lại, mới nổi giận đùng đùng chất vấn: "Hàn Tả Tả, đầu cậu bị lừa đá hả? Cư nhiên thả tên yêu nghiệt kia tiến vào, ta thiếu chút nữa bị các cậu chơi chết rồi biết không?"

Hàn Tả Tả cười như không cười chỉ chỉ phía sau cô: "Nha, yêu nghiệt ở ngay đằng kia, nhanh qua thu thập hắn ta đi!"

Tang Đồng kinh sợ xoay người: "Lạc Hưởng Ngôn, sao anh lại ở chỗ này?"

Lạc Hưởng Ngôn cười tủm tỉm giang hai tay, vẻ mặt bức thiết nói: "Đến đến, thu anh đi!"

Tang Đồng ở trên sân khấu diễn lâu như vậy không mệt chết, lại suýt nữa bị hai người này tức chết!

Hàn Tả Tả vội vàng lôi kéo cô lại: "Tốt lắm tốt lắm, Tang Đồng, cậu chẳng lẽ không muốn biết là ai vẫn luôn hãm hại cậu sao?"

Tang Đồng ngây người, trầm mặc.

Vừa vặn, Lương Nguyên đang cầm một bó hoa lớn, cùng Lương Tiểu Nghệ tiến vào, không coi ai ra gì cười nói: "Đồng Đồng, cùng đi ăn mừng đêm diễn thành công của em hôm nay nào!"

Tang Đồng kinh hỉ tiếp nhận bó hoa, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Lương Nguyên: "Cám ơn hai người!"

Hàn Tả Tả ôm ngực cười lạnh: "Tới thật đúng lúc, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cùng nhau đến tính toán sổ sách một chút đi!"

Hàn Tả Tả vừa hoàn tất chương trình học, cùng Lạc Hưởng Ngôn hợp tác, hơn nữa có Lang Hi giúp đỡ, rất nhanh liền tìm được chứng cứ xác thực, tra ra chân tướng của người chủ mưu đứng phía sau.

Lương Tiểu Nghệ sắc mặt trắng bệch, bị liên tiếp chất vấn khiến cô ta lung lay sắp đổ, bộ dáng nhu nhược kia ai thấy cũng đều thương tiếc, lại làm cho Hàn Tả Tả chán ghét nói không nên lời.

cô cũng không phải là lương thiện thánh mẫu, muốn thứ gì đó cũng sẽ không từ thủ đoạn tranh thủ, từ nhỏ đến lớn, không biết tính kế qua bao nhiêu người, nhưng cô cho tới bây giờ dám làm dám chịu, tuyệt đối không bày ra bộ mắt giả nhân giả nhân để tranh thủ đồng tình của mọi người.

Hàn Tả Tả khinh thường cười lạnh, những suy tính trong lòng của cô so với Lương Tiểu Nghệ không hề thiếu, nhưng cô còn chưa tới mức vô dụng dùng tới những thủ đoạn đê tiện bỉ ổi, để thỏa mãn tư dục của chính mình!

Chứng cứ rõ ràng bày ra trước mắt, Lương Tiểu Nghệ còn có thể vô tội đến cực điểm ủy khuất rơi lệ, Hàn Tả Tả quả thực không dám tin, thiên hạ cư nhiên còn có người da mặt dày như thế, thật sự là được mở rộng tầm mắt!

Sau khi biết được chân tướng sự thật, bạn gái mình bị người lần lượt hãm hại thiếu chút nữa bị hại chết, Lương Nguyên cư nhiên còn kiên định đứng ra bảo vệ Lương Tiểu Nghệ, thậm chí nói đây là Tang Đồng âm mưu vu hãm, Hàn Tả Tả nhất thời cảm thấy không thể tưởng tượng được.

sự tình cho tới bây giờ, Hàn Tả Tả tức giận đến một câu đều không nói nên lời, nhìn thấy bạn tốt lã chã chực khóc biểu tình tức giận mà không tranh giành, liền xông lên cốc đầu cô một cái.

"Đàn ông trên đời này hiếm lắm sao, Tang Đồng cậu như vậy không thấy rất mất mặt rất xấu hổ ư!"

Hàn Tả Tả thật sự không thể lý giải việc tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục của cô ấy, cũng chưa bao giờ cho rằng ủy khuất chính mình có thể cầu được lưỡng toàn! Nếu đổi lại là cô, đã sớm vác đao đem hai anh em Lương Nguyên chém cho hả giận, đâu để sự tình ép buộc đến nông nỗi như hiện tại!

"Vì một gã chưa bao giờ đem cậu đặt trong lòng, cậu liền để cho tất cả nước mắt chảy về biển đông sao? Tang Đồng cậu tỉnh lại đi, cậu không vì chính mình suy nghĩ, chẳng lẽ cũng muốn không để ý tất cả cố gắng của tớ trong những ngày qua sao? Còn có công sức thầy Dương Húc Văn vất vả bỏ ra cậu để ở chỗ nào hả! Thầy ấy vì cậu, thậm chí chủ động rời bỏ Mia!"

Tang Đồng bị đánh cho tỉnh mộng, mờ mịt nhìn cô, sau một lúc lâu mới áy náy nói: "Thực xin lỗi, Tả Tả... Dù vậy, tớ vẫn muốn đi tìm anh ấy! Cậu yên tâm, tớ nghe lời cậu, hiện tại thành thành thật thật ngốc ở trong này, sẽ không lại rước thêm phiền toái cho cậu..."

Đây là bị coi thường trong truyền thuyết sao...

Hàn Tả Tả thở dài, vừa tức lại thay cô cảm thấy không đáng giá, thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng lúc này của cô ấy, liếc mắt ra hiệu cho Lạc Hưởng Ngôn, liền lặng yên không một tiếng động rời đi.

Hàng ghế trống rỗng, tất cả đều được gập lại yên tĩnh đến rợn người.

Hàn Tả Tả không khỏi nghĩ đến Lang Hi, ngón tay đặt trên phím di động hồi lâu, vẫn không có can đảm ấn xuống.

không biết Lạc Hưởng Ngôn an ủi Tang Đồng như thế nào, không bao lâu hai người liền đi ra, Tang Đồng cũng đã khôi phục bình tĩnh.

Vì tránh bị nghi ngờ, Hàn Tả Tả kiên quyết cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn cô về của Lạc Hưởng Ngôn, lôi kéo Tang Đồng tránh né đám phóng viên, từ cửa sau lặng lẽ trốn đi.

Trời về đêm mát mẻ chút, gió nhẹ từng trận thổi qua, tuy rằng mặt đất vẫn còn lưu lại hơi ấm của ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hàn Tả Tả cùng Tang Đồng chậm rãi đi tới, nhịn không được hỏi cô ấy: "Cậu không trách Lương Nguyên?"

Tang Đồng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói: "Làm sao có thể không trách, nhưng có thể thế nào đây? Tiểu Nghệ là em gái cùng anh ấy sống nương tựa lẫn nhau, tớ chẳng lẽ muốn cùng em gái anh ấy trở mặt sao!"

Hàn Tả Tả vốn tưởng rằng lần này Tang Đồng nên hoàn toàn hết hy vọng mới đúng, không nghĩ tới cô ấy còn có thể tha thứ, thập phần khó hiểu hỏi: "hắn ta lần lượt bỏ mặc cậu, hoài nghi cậu... Cậu cư nhiên còn có thể tha thứ cho hắn ta?"

Tang Đồng cười khổ: "Tả Tả, chờ đến khi cậu thích một ai đó cậu sẽ rõ..."

Hàn Tả Tả trong lòng không cho là đúng, cô cũng không phải không có người trong lòng, chú tư mới sẽkhông cặn bã giống như Lương Nguyên!

Tang Đồng phiền muộn thở dài: "Tả Tả, cậu không hiểu... Tớ thích anh ấy, chỉ cần tớ còn có một chút để ý, liền không thể nào đi oán hận, nếu nghĩ muốn tiếp tục cùng anh ấy ở cùng một chỗ, như vậy trừ bỏ tha thứ, không còn biện pháp nào khác!"

Hàn Tả Tả đáy lòng hơi hơi chấn động, dường như có chút suy nghĩ trầm mặc.

Tang Đồng đắm chìm ở trong cảm xúc của mình, không có chú ý tới phản ứng cô, tiếp tục nói: "Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, hai người cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ có những lúc bất đồng, nhưng trên đời này vẫn có những cặp vợ chồng sống đến đầu bạc răng long đấy sao? Cậu thích anh ấy, như vậy thì có vấn đề đều là vấn đề, có vấn đề cũng có thể không thành vấn đề, tất cả tùy thuộc vào việc cậu lựa chọn như thế nào!"

Hàn Tả Tả dừng lại cước bộ: "Như vậy, lựa chọn của cậu chính là vô điều kiện nhường nhịn sao?"

Tang Đồng cười cười: "Làm sao có thể? Mỗi người đều có điểm mấu chốt không thể đụng vào, ai cũng làm không được vô điều kiện thoái nhượng, mặc dù đối phương là người mình yêu đi chăng nữa!"

Hàn Tả Tả nháy mắt hiểu ra được cái gì, lại còn là có chút không thể lý giải, trầm ngâm hỏi: "Vậy để thành toàn cho tình yêu, liền buông tha cho giấc mộng mình theo đuổi sao?"

Tang Đồng than thở: "Phật dạy, người muốn tinh thần khỏe mạnh, luôn cố gắng phấn đấu vì người mình yêu! Lúc đó hai người cũng không phải không thể điều hòa a, tớ tin tưởng Lương Nguyên để ý tớ, như vậy bọn tớ sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề!"

Hàn Tả Tả thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mà cười rộ lên: "Tớ hiểu rồi, Tang Đồng, đi làm việc cậu muốn làm đi... Mặc kệ vấp phải cái gì, đều có tớ ở đây!"

Tang Đồng đáy lòng sinh ra cảm động, không được tự nhiên xuy cười một tiếng: "Cậu hiểu được cái rắm a Hàn Đại Tả! Chờ ngươi tìm được bạn trai rồi nói sau!"

Hàn Tả Tả cười mắng: "Cút đi!"

Tiễn bước Tang Đồng, Hàn Tả Tả lập tức bắt xe về nhà, ngồi ở trên xe taxi một đường thúc giục, hận không thể nháy mắt chạy đến trước mặt Lang Hi, nói cho anh ấy, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3