Thanh Vân Đài - Chương 145

Thanh Vân Đài
Chương 145

“Trung Châu?”

Hôm sau, Tạ Dung Dữ và Thanh Duy ngồi trong phòng ăn sáng, nghe nàng bảo ít hôm nữa phải đến Trung Châu thì lấy làm bất ngờ.

Thanh Duy gật đầu: “Sư phụ nói hai hôm nữa sẽ xuất phát, đi sớm về sớm.”

Tối qua nàng về trễ, rón rén vào phòng, ai ngờ lại thấy Tạ Dung Dữ vẫn đang chờ nàng. Bởi vì sáng nay còn có việc ở nha môn nên cả hai chỉ chợp mắt được một lúc, Đức Vinh bưng canh giúp tỉnh táo lên, Tạ Dung Dữ múc cho Thanh Duy một chén, nghĩ ngợi rồi nói: “Khúc Bất Duy có một căn dinh thự ở Trung Châu.”

Khúc Bất Duy bán danh sách lên Tiển Khâm Đài với cái giá một trăm nghìn lượng một người. Tuy chỉ bán một vài suất, nhưng ông ta giấu cả khoản tiền lớn như thế ở đâu? Năm xưa Tiển Khâm Đài gặp chuyện, Lăng Xuyên cũng như khu vực kinh thành rơi vào rối loạn, chắc chắn ông ta không dám chuyển số bạc đó lên kinh, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Trung Châu là ổn thỏa nhất. Thứ nhất, Trung Châu gần lăng Xuyên; thứ hai, có nhiều thương nhân qua lại giữa Lăng Xuyên Trung Châu, những năm gần đây nhờ có Trung Châu mà Lăng Xuyên mới ngày càng giàu có, nếu lấy danh nghĩa buôn bán, lần lượt chuyển bạc đến cất ở Trung Châu ắt sẽ không bị phát hiện.

Thanh Duy hỏi: “Sư phụ muốn ta đi trộm bạc tang vật của Khúc Bất Duy?” Rồi nói chắc nịch: “Chuyện này ta làm được.”

Nàng không giỏi kiểm tra hồ sơ truy tìm manh mối, chứ âm thầm theo dõi, bắt giặc lấy tang vật là chuyện nàng rành nhất.

Tạ Dung Dữ thấy nàng đã uống canh xong, sai Đức Vinh đổi cho nàng bộ chén đĩa mới, tự tay múc cháo thập cẩm cho nàng, “Vẫn chưa rõ, đợi hôm nay hỏi Nhạc tiền bối đã.”

Âm thanh nhẹ nhàng của y lọt vào tai, Thanh Duy không khỏi quay sang nhìn y.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa, thấy rõ những hạt bụi lơ lửng giữa không trung, sườn mặt y càng trở nên tuấn tú trong ánh ban mai rực rỡ, làn mi dài cụp xuống, ánh mắt đanh sắt khiến cơ thể toát lên vẻ xa cách lạnh lùng. Hình như y cũng để ý đến ánh mắt nàng, liền nhìn sang, “Sao thế?”

Vẻ xa cách trên mặt biến mất, ánh mắt lẫn giọng nói trở nên dịu dàng thân thương.

Con tim Thanh Duy bỗng đập hụt một nhịp, nàng lắc đầu, cụp mắt không đáp.

Bên tai vang vọng câu nói của sư phụ, “A đầu, con thích hắn rồi”.

Hèn gì bấy lâu nay, hễ y đến gần là nàng lại căng thẳng, hóa ra nàng đã thích y rồi.

Ăn sáng xong, cả hội lập tức đến châu nha. Ngoài Tề châu doãn và Tống trưởng lại ra, cả Doãn Trì, Doãn Uyển, thậm chí là Doãn lão gia cũng đang chờ ở nha môn.

Tề Văn Bách dẫn mọi người đến sương phòng tiếp khách trong nha môn, đang định mời Tạ Dung Dữ ngồi thì thấy Nhạc Ngư Thất khoan thai đi đến, Tạ Dung Dữ chắp tay vái chào Nhạc Ngư Thất, “Mời Nhạc tiền bối ngồi.”

Nhạc Ngư Thất *ừ* một tiếng, không khách khí ngồi xuống ghế chủ.

Trong chiến dịch sông Trường Độ năm xưa, triều đình đã phong hàm tướng quân cho Nhạc Ngư Thất, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là vị trí lục phẩm, hơn nữa Nhạc Ngư Thất làm quan được ít hôm, than rằng quá gò bó, nhanh chóng từ quan quay về Thần Dương. Bây giờ Chiêu vương điện hạ còn đang ở trong phòng, sao Nhạc Ngư Thất có thể tự ý ngồi ghế chủ? Tề Văn Bách khó xử, rất muốn nhắc nhở Nhạc Ngư Thất một câu, song thấy Tạ Dung Dữ vẫn bình thường thì đành khép miệng.

Tạ Dung Dữ nói thẳng: “Nhạc tiền bối, nghe bảo sắp tới ngài muốn dẫn Tiểu Dã đến Trung Châu, không biết là vì lý do nào?”

Nhạc Ngư Thất nói: “Các ngươi đang điều tra Sầm Tuyết Minh còn gì, Tề Văn Bách đã tìm được manh mối của họ Sầm ở Trung Châu, dù sao ta cũng đang rảnh, đi một chuyến giải quyết cho xong.”

Câu nói ngắt đầu bỏ đuôi, lời lẽ khó hiểu.

Theo những gì Huyền Ưng Ti biết, Khúc Bất Duy có một tòa dinh thự ở Trung Châu, lẽ nào dinh thự này có liên quan đến Sầm Tuyết Minh? Trước khi Sầm Tuyết Minh mất tích, gã ta từng mượn tranh tìm đến Sấu Thạch, trước mắt đã biết Doãn Uyển chính là Sấu Thạch, một cô gái học vẽ đã quá đủ ly kỳ, rốt cuộc nàng ta là nhân vật thế nào trong chuyện này?

Tề Văn Bách thấy Huyền Ưng Ti nghi ngờ, bèn cất tiếng: “Hãy để tại hạ giải thích.”

“Chắc chắn điện hạ và Vệ đại nhân đang cảm thấy kỳ lạ, vì sao Nhạc tiểu tướng quân lại xuất hiện ở Lăng Xuyên.” Ông ta chắp tay với Tạ Dung Dữ và mấy người Vệ Quyết, “Chuyện này phải kể từ đầu. Thực ra vào năm Chiêu Hóa thứ mười ba, sau khi Tiển Khâm Đài sập, Nhạc tiểu tướng quân nghe được hung tin, chạy thẳng đến Đông An, nói muốn tìm cháu gái mình, tức Ôn cô nương ở bên cạnh điện hạ bây giờ…”

Vào năm Chiêu Hóa thứ mười hai, sau khi Tạ Dung Dữ mời Ôn Thiên xuống núi, Thanh Duy đã bỏ nhà ra đi.

Nhưng nàng cũng không đi xa, ở chỗ của Nhạc Ngư Thất đến mùa xuân năm sau.

Lúc ấy nàng rất giận, giận phụ thân không về thủ tang mẫu thân, không kịp nhìn mẫu thân lần cuối. Nhưng cha con máu mủ ruột rà, giận nhau được bao lâu?

Huống hồ sư phụ cũng nói rồi, nàng buồn vì mẫu thân, lẽ nào phụ thân thấy vui? Cho dù người ngoài nghĩ thế nào đi nữa, chí ít trong lòng Ôn Thiên, Tiển Khâm Đài được xây vì thê tử quá cố của ông.

Đợi tới ngày xây xong, ông hi vọng Tiểu Dã có thể đến xem.

Năm Chiêu Hóa thứ mười ba, vào buổi sáng ngày hè đầu tiên ở Thần Dương, Nhạc Ngư Thất tỉnh giấc, không thấy Tiểu Dã đâu, chỉ có một tờ giấy đặt trên bàn, “Con đi đây, đến xem Tiển Khâm Đài thế nào.”

Năm ấy Ôn Tiểu Dã đã mười bốn tuổi, từ nhỏ theo Nhạc Ngư Thất học võ, công phu hơn hẳn người thường, học trò đã lớn cần trải nghiệm, huống hồ, Nhạc Ngư Thất nghĩ, ông đã đưa nhuyễn ngọc kiếm cho con bé rồi, nó sẽ không gặp nguy hiểm đâu, hơn nữa Ôn Thiên cũng đang ở Lăng Xuyên còn gì.

Thế nên khi Ôn Tiểu Dã rời đi lần này, Nhạc Ngư Thất không đi theo.

Nhạc Ngư Thất vốn là người tùy ý, hơn nửa năm Ôn Tiểu Dã ở chỗ ông là hơn nửa năm ông bị gò bó, nay Ôn Tiểu Dã đã đi, ông cũng được tự do hơn, ông không thích tới Lăng Xuyên góp vui, thế là quay đầu lên Bắc, đi qua Trung Châu vào Mẫn Giang, ngồi thuyền xuôi Tây, đến Khánh Minh tìm một người bạn cũ uống rượu.

Do đó, khi tin dữ Tiển Khâm Đài sập truyền đến tai Nhạc Ngư Thất, lúc bấy giờ đã là hạ tuần tháng Bảy năm Chiêu Hóa thứ mười ba.

Nhạc Ngư Thất nghe tin, lập tức cuống cuồng chạy tới Lăng Xuyên, đêm ngày không nghỉ, nhưng lúc đến nơi, toàn Lăng Xuyên đã bị phong tỏa – nhất là khu vực huyện Sùng Dương, ra vào phải cần có thẻ thông hành do triều đình cấp phát. May thay ngày trước Nhạc Ngư Thất từng làm tướng quân, cũng quen biết vài người trong triều, ông tìm được Thôi quan đang phục vụ ở phủ Lăng xuyên, nhờ người ấy giúp mình làm một thẻ thông hành. Mà Thôi quan đó họ Tề, về sau làm Châu doãn Lăng Xuyên, chính là Tề Văn Bách.

***

Tề Văn Bách nói: “Tại hạ kết nghĩa với Nhạc Ngư Thất hồi còn ở kinh thành. Sau chiến dịch sông Trường Độ, Nhạc tiểu tướng quân về kinh nhận phong hàm tướng quân, đúng lúc gặp tại hạ lên kinh báo cáo, hai người chúng tôi mới gặp mà như đã quen từ lâu, trở thành tri kỷ. Năm Chiêu Hóa thứ mười ba, Nhạc tiểu tướng quân vất vả tìm được tại hạ, nói rất có thể cháu gái Ôn thị của mình đang bị chôn vùi ở huyện Sùng Dương, nhờ tại hạ làm một tấm thẻ thông thành, ông ấy muốn cứu cháu mình. Nhạc tiểu tướng quân đã có lời nhờ, dĩ nhiên tại hạ sẽ không từ chối, đích thân dẫn Nhạc tiểu tướng quân đến Sùng Dương, không ngờ…”

“Không ngờ lúc ta đến Sùng Dương, chẳng những không tìm được Tiểu Dã, mà đập vào mắt lại là cảnh địa ngục trần gian.” Nhạc Ngư Thất tiếp lời Tề Văn Bách.

***

Tuy nói là địa ngục trần gian, nhưng lúc bấy giờ đã cuối tháng Bảy, vẫn khá hơn rất nhiều so với hồi Tiển Khâm Đài vừa sập.

Nghe nói ngày Tiển Khâm Đài sập, mưa to trút liên miên, đá gạch liên tục rơi từ trên núi xuống, thậm chí mọi người còn không thể lại gần, nói gì đến cứu nạn? Đợi tới khi mưa to tạnh hẳn, mỗi khi tìm được một tảng đá lớn hay một cột gỗ thì bên dưới ắt sẽ có thi thể, ngay cả khi Tiểu Chiêu vương được cứu ra cũng dính đầy máu đầm đìa, không rõ còn sống hay đã chết.

Là người đều có lòng cảm thông. Nhạc Ngư Thất không tìm được Thanh Duy, đành nhờ Tề Văn Bách hỏi thăm khắp nơi, trong mấy ngày chờ đợi tin tức, ông nhớ ra mình từng học băng bó hồi còn ở quân đội, bèn đến lều quân y hỗ trợ.

Cũng tại nơi này, ông gặp được một Cử nhân họ Thẩm.

***

Ba chữ “Thẩm Cử nhân” vừa thốt ra, Doãn Uyển buồn bã hẳn đi, Doãn Trì không khỏi nói: “Thẩm Cử nhân? Có phải ông ấy… là thầy của tôi không?”

Tề Văn Bách nói: “Doãn Nhị thiếu gia chớ sốt ruột, đợi Nhạc tiểu tướng quân kể tiếp. Chờ ông ấy kể xong, cậu tất sẽ biết.”

***

Thẩm Cử nhân này họ Thẩm tên Lan, cũng là một sĩ tử lên Tiển Khâm Đài.

Trong số các sĩ tử được chọn lên đài, đa số những nơi khác đều chọn Tiến sĩ, chỉ có Lăng Xuyên quá nửa là Cử nhân.

Thẩm Lan coi như gặp may, lúc Tiển Khâm Đài sập, ông túm được một gốc cây lớn trong núi, tuy cây gãy nhưng đã cho ông không gian náu mình dưới đống phế tích, dù chân bị thương song không nguy hiểm đến tính mạng.

Vì Nhạc Ngư Thất có liên quan đến Ôn thị nên chỉ đến lều quân y vào lúc vắng người, bấy giờ cũng đã khuya, thế mà Thẩm Lan vẫn còn thức, y nhìn Nhạc Ngư Thất, nói: “Nghĩa sĩ, trông bộ dạng ngài có vẻ không phải là người của quan phủ.”

Nhạc Ngư Thất điềm nhiêm đáp: “Ta chỉ đến hỗ trợ.”

Thẩm Lan nghe được hai chữ “hỗ trợ”, đưa mắt nhìn Nhạc Ngư Thất một hồi, “Nghĩa sĩ đến vào đêm khuya, lại còn che mặt như thế, nếu không phải có nỗi khổ riêng, không tiện gặp người, thì ắt hẳn là đến để hại người.”

Nhạc Ngư Thất không hiểu vì sao người có học như y lại nảy sinh suy đoán ác độc như thế, ông không buồn để ý đến y, vén ống quần của Thẩm Lan lên nhìn vết thương trên đùi, lập tức giật mình kinh hãi. Vết thương của Thẩm Lan đã chảy mủ lở loét, nhưng không hiểu sao lại không có ai bôi thuốc cho y.

Nhạc Ngư Thất nhanh chóng lấy kim sang dược ra, vừa định quay đầu đi rót nước thì Thẩm Lan đã lập tức chụp lấy cổ tay ông, “Rốt cuộc nghĩa sĩ là ai? Có thật đến để giúp tôi không?”

Nhạc Ngư Thất nói: “Ta là ai anh không cần biết, anh chỉ cần biết nếu không cứu chữa, chân của anh sẽ bị tàn phế.”

Nghe lời đó, hai mắt Thẩm Lan trở nên xám xịt, nhưng ngay sau đó lại bừng lên đốm sáng như trông thấy hi vọng, y nén đau gượng dậy, “Nghĩa sĩ đến vào lúc nửa đêm, chỉ vì để cứu người, chắc chắn là người có tình có nghĩa, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong nghĩa sĩ nhận lời giúp.” Y vẫn nắm chặt cổ tay Nhạc Ngư Thất, “Tại hạ họ Thẩm, tên Lan, tự Thư Từ, người Đông An, có kẻ…” Y nhìn xung quanh, gấp gáp nói, “Có kẻ muốn giết tại hạ, chỉ sợ tại hạ không sống nổi qua đêm nay, nếu có thể, xin ngài hãy bảo vệ con gái của tại hạ.”

Nhạc Ngư Thất có cảm giác chuyện này không đơn giản, lập tức hỏi: “Ai muốn giết anh?”

Thẩm Lan lắc đầu: “Tại hạ cũng không biết, chỉ biết người kia là nhân vật lớn trong triều, thực không dám giấu, tuy tại hạ có thể lên được Tiển Khâm Đài, nhưng…”

Còn chưa nói hết câu, ngoài lều bỗng vọng tới tiếng bước chân của lính tuần – là vệ quân đi tuần đã quay lại, Thẩm Lan lập tức đẩy tay Nhạc Ngư Thất ra, “Nghĩa sĩ đi nhanh đi, xin đừng để bị tại hạ làm liên lụy, hãy nhớ tại hạ họ Thẩm, kính mong nghĩa sĩ bảo vệ tính mạng con gái tại hạ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3