Thanh Vân Đài - Chương 155

Thanh Vân Đài
Chương 155

“Theo như bức tranh phủ của bộ Tứ cảnh đồ, tất cả chỗ này là manh mối liên quan đến ‘vịt’ mà chúng thuộc hạ tìm được.”

Trong thư phòng, Vệ Quyết lần lượt trải những cuộn thẻ tre ra bàn, “Có tất cả 7 ngôi làng nổi tiếng về vịt; có 4 ấp liên quan đến truyền thuyết về vịt; hàng quán chuyên bán vịt lại nhiều hơn nữa, chúng thuộc hạ chỉ liệt kê được 23 nhà; khoảng 6 nơi có địa hình giống vịt, có lẽ sẽ có thiếu sót vì bản đồ bị giới hạn, vài gò núi hồ nước không được vẽ vào; số còn lại không biết phải phân thế nào, tính theo lớn nhỏ thì có hơn trăm cột.”

Kỳ Minh tiếp lời: “Sầm Tuyết Minh là thông phán nên rất nhiều vụ án ở địa phương do chính gã báo lên triều đình, chỉ tính trong vòng hai năm trước khi gã mất tích, tổng cộng có bảy tám mươi vụ án qua tay gã, nhưng dường như không có vụ nào liên quan đến vịt. Dĩ nhiên nếu điều tra kỹ, rất có khả năng sẽ phát hiện ra manh mối mới, ngặt nỗi… chi tiết quá rườm rà rắc rối, cứ thế điều tra thì biết tới khi nào? Nhiệm vụ của Vệ Chưởng sứ còn vất vả hơn, nhưng hiện giờ số Huyền Ưng vệ ở Lăng Xuyên còn không vượt quá ba trăm, tuy có châu phủ hỗ trợ song chúng thuộc hạ vẫn không đủ nhân lực.”

Nghe hai người nói xong, Chương Lộc Chi lấy làm chán chường, “Còn tưởng thiếu phu nhân thuận lợi đem Tứ cảnh đồ về thì chúng ta có thể bước gần hơn đến chân tướng, ai dè một bước này lại khó quá trời. Mọi người nói xem, vì sao Sầm Tuyết Minh đã để lại manh mối mà không viết rõ ra đi? Việc gì khiến chúng ta phải khổ sở như vậy.”

Thực chất Huyền Ưng Ti đã trải qua rất nhiều gian nan vất vả tương tự, chẳng qua trước đó bọn họ phá án quá suôn sẻ nên mới cảm thấy thế, Chương Lộc Chi cũng chỉ cảm thán chứ không phàn nàn oán trách chi.

Tạ Dung Dữ trầm ngâm, đoạn bảo: “Ta cho rằng Sầm Tuyết Minh sẽ không để lại manh mối mông lung như vậy.” Y nhìn mọi người, “Các ngươi có nghĩ vì sao Sầm Tuyết Minh lại giấu manh mối trong bức Tứ cảnh đồ không?”

“Vì sao?” Chương Lộc Chi hỏi.

“Vì Tứ cảnh đồ nằm trong tay Khúc Bất Duy.” Thanh Duy tiếp lời, “Sầm Tuyết Minh mất tích là vì không muốn làm con dê thế tội cho Khúc Bất Duy. Nhưng rất khó để che giấu thân phận giữa biển người, chắc chắn gã cũng không được sống tự do thoải mái, rất có thể gã cũng hi vọng sớm ngày thấy ánh mặt trời. Gã đã nghĩ ra một cách để đảm bảo bản thân sẽ khó bị Khúc Bất Duy bắt, đó chính là để lại manh mối trong Tứ cảnh đồ. Vì một khi Tứ cảnh đồ bị tìm thấy, chứng tỏ triều đình đã bắt đầu nghi ngờ Khúc Bất Duy, gã ta xuất hiện sau, thứ nhất sẽ không phải làm kẻ thế tội cho Khúc Bất Duy, gã hai, hắn có thể chỉ ra tội chứng của Khúc Bất Duy hay thậm chí là Chương Hạc Thư, lấy công chuộc tội tránh tội chết.”

Kỳ Minh bừng tỉnh, “Thiếu phu nhân nói quả không sai, vậy xem ra Sầm Tuyết Minh sẽ không để lại manh mối mông lung như vậy, chẳng qua lúc đó gã chỉ có thể lợi dụng Tứ cảnh đồ, còn họa kỹ của Thẩm Lan lại có hạn.”

Thanh Duy gật đầu đáp: “Đúng thế.” Nàng nhìn xấp thẻ tre mà Vệ Quyết đặt trên bàn, rút ra hai thẻ, “Nên ta cho rằng, manh mối ‘vịt’ này phải rất trực quan, tuyệt đối không thể là truyền thuyết hay hàng quán, chi bằng Huyền Ưng Ti kiểm tra thêm những thôn làng nổi tiếng về vịt, hoặc địa hình giống vịt đi.”

“Và cả vụ án nữa.” Vệ Quyết nói, “Nếu Sầm Tuyết Minh cũng hi vọng chúng ta có thể tìm ra gã, rất có khả năng gã đang ở nơi nào đó trong số các vụ án gã tiếp quản.”

Chương Lộc Chi thở dài, “Nhưng không phải Tiểu Kỳ Minh mới nói có rất nhiều vụ án à…”

Vệ Quyết nhìn Tạ Dung Dữ, “Ngu hầu, sáng nay thư khẩn của Quan gia đã đến nơi, trong thư nói Xu Mật Viện cử tướng quân Phong Nguyên tới Lăng Xuyên vì một vụ án mỏ khoáng?”

“Ngu hầu đã lệnh cho thuộc hạ điều tra vụ này rồi.” Kỳ Minh tiếp lời, “Mỏ khoáng Chi Khê nằm phía tây bắc Lăng Xuyên, số lượng khoáng sản báo cáo mấy năm trước không khớp với con số bộ Hộ kiểm tra, Sầm Tuyết Minh cũng từng tiếp quản vụ này, có điều trước khi đến tay gã thì đã qua tay hai lần, gã chỉ điểm chỉ ký tên, không quá liên quan, thuộc hạ…” Kỳ Minh nhìn Tạ Dung Dữ, chần chừ nói, “Thuộc hạ cho rằng, có lẽ vụ án này chỉ là danh nghĩa ngụy trang, Phong Nguyên tướng quân lấy đó làm cớ đến Lăng Xuyên tìm Sầm Tuyết Minh, không biết Ngu hầu và Vệ Chưởng sứ thấy thế nào?”

Vệ Quyết trầm ngâm chốc lát, “Ta cũng đoán chỉ là cái cớ.” Hắn cau mày, “Thiếu phu nhân nói không sai, hẳn manh mối Sầm Tuyết Minh để lại phải rất trực quan, đáng tiếc chúng ta vẫn còn thiếu một điểm đột phá, nếu có thể tìm được tin tức từ phía Khúc Bất Duy ắt có lẽ sẽ suôn sẻ hơn…”

Đúng lúc này, chợt một Huyền Ưng vệ ở bên ngoài cấp báo, “Bẩm Ngu hầu, Khúc Hiệu úy đến ạ.”

Chương Lộc Chi cuống cuồng, “Chắc chắn Khúc Bất Duy đã phát hiện ra Tứ cảnh đồ bị mất nên mới để Khúc Hiệu úy đến truy hỏi, Ngu hầu tuyệt đối không thể gặp ngài ấy.”

Nhưng lời vừa dứt, mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía hắn, không ai lên tiếng.

Chương Lộc Chi nhìn quanh, gãi đầu bảo, “Sao vậy? Thuộc hạ nói gì sai sao?”

Kỳ Minh còn trẻ, không kìm được bật cười, “Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, dĩ nhiên Đô hầu phải gặp chứ.”

Vệ Quyết nói: “Khúc Hiệu úy đến vào lúc này ắt không đơn giản, mong thiếu phu nhân và Ngu hầu hãy gặp ngài ấy một lần, hi vọng có thể tìm được điểm đột phá.” Nói đoạn, hắn chắp tay cúi đầu, dẫn các Huyền Ưng vệ rời khỏi thư phòng.

Cửa thư phòng mở rộng, Vệ Quyết vừa lui ra thì Khúc Mậu đã hùng hổ bước vào.

Hắn mặc áo lam tơ tằm, bấy giờ mặt trời đã lên cao đỉnh đầu, mồ hôi đổ ướt trán, vừa vào thư phòng, hắn lập tức quét mắt nhìn Tạ Dung Dữ và Thanh Duy đang đội nón che mặt, sau đó ngồi phịch xuống ghế, cười lạnh nhìn Tạ Dung Dữ.

Tạ Dung Dữ không đổi sắc, ra lệnh cho Đức Vinh, “Mau pha cho Đình Lam cốc trà Ngân châm giải nhiệt.”

Khúc Mậu vung tay, dấm dẳn nói, “Khỏi, ta uống không nổi trà của Tiểu Chiêu vương điện hạ.”

Tạ Dung Dữ ôn tồn hỏi, “Sao thế, là ai chọc tức huynh à?”

Khúc Mậu nghĩ bụng, là cậu chứ còn ai.

Nhưng hắn không huỵt toẹt ra mà trái lại còn úp úp mở mở, nhướn mày nhìn lướt qua Thanh Duy, ra vẻ “ta đây biết hết nhưng ta cóc nói”, thong thả bảo: “Cái người lạ mặt này, hình như lúc trước gặp đâu đó rồi ấy nhỉ.”

Tạ Dung Dữ im lặng nhìn hắn.

Khúc Mậu lập tức nhìn quanh, “Thư phòng này sao đơn điệu thế nhờ, chẳng tôn được thân phận vương gia của cậu chút nào, theo ta thấy… cần treo thêm vài bức danh họa mới phải.”

Nói đoạn, hắn khoát tay cho Vưu Thiệu tiến vào, sau đó lệnh cho hắn ta đặt toàn bộ các cuộn tranh lên bàn, khoan thai nói: “Chi bằng ta tặng cậu mấy bức này, thấy cậu có vẻ rất thích chúng.”

Tạ Dung Dữ còn lạ gì với những cuộn tranh trên bàn, chính là bộ Sơn vũTứ cảnh đồ của Doãn Uyển, hôm trước y đã lấy được tranh nền từ chỗ Nhạc Ngư Thất, đem trả lại cho Khúc Mậu cùng với bức tranh phủ.

Sự gượng gạo bao trùm căn phòng, Vưu Thiệu im lặng lui ra.

Khúc Mậu cho rằng mình đã biểu hiện rất trầm ổn, nhưng thấy Tạ Dung Dữ vẫn im lặng thì lại mất kiên nhẫn, thúc giục: “Nói, cậu có nhận hay không?”

Tạ Dung Dữ nhìn y, không trả lời mà chỉ nói: “Tiểu Dã, còn không mua bái kiến Đình Lam.”

Thanh Duy đứng bên đáp lại, vén màn lụa lên, “Khúc công tử, đã lâu không gặp.”

Khúc Mậu giật mình, không ngờ Tạ Dung Dữ lại ngửa bài với mình nhanh đến vậy, toan lên tiếng thì Tạ Dung Dữ đã xua tay cản, nhẹ nhàng nói: “Đúng là ta đã gặp lại nàng ấy ở Thượng Khê, không nói với huynh bởi vì Tiểu Dã đang là khâm phạm, Tả Kiêu vệ vẫn đang đuổi bắt nàng ấy. Ta biết tính tính huynh, nếu huynh biết nàng ấy ở đây thì kiểu gì cũng sẽ bảo vệ nàng ấy giúp ta, nhưng làm như thế sẽ xảy ra xung đột với Tả Kiêu vệ, ngộ nhỡ Tuần Kiểm Ti và Tả Kiêu vệ có hiềm khích, mà sau đó còn thêm vụ bạo loạn ở nha huyện nữa, chẳng phải huynh sẽ gánh thêm cái tội không làm tròn trách nhiệm sao? Nên ta mới nghĩ, tốt nhất không nên gây thêm rắc rối cho Tuần Kiểm Ti.”

Hôm nay Khúc Mậu đùng đùng tới đây đâu phải vì tranh bị trộm, chẳng qua cảm thấy Thanh Chấp không xem hắn là tri kỷ, chuyện lớn đến thế mà không đánh tiếng cho hắn biết trước. Giờ nghe y giải thích xong, cơn giận lập tức tan biến.

Đúng lúc Đức Vinh đi vào, châm trà cho Khúc Mậu, “Mời Ngũ gia uống trà giải nhiệt ạ, công tử nhà nô tài cũng chỉ nghĩ cho ngài mà thôi.”

Triêu Thiên cũng theo Đức Vinh vào phòng, đặt hộp tranh lên bàn. Hộp tranh mở ra, bên trong chính là bốn bức tranh phủ của bộ Tứ cảnh đồ.

Tạ Dung Dữ giải thích tiếp: “Còn về chuyện lấy tranh, thực tình ta cũng chẳng muốn giấu giếm huynh, ngặt nỗi Khúc hầu cất bộ Tứ cảnh đồ quá kĩ, nếu ta hỏi mượn chưa chắc ông ấy đã đồng ý, nhưng ta lại có việc cần gấp, đành mạo muội đưa ra hạ sách này, định dùng xong sẽ trả lại ngay, ai ngờ huynh lại nghe được tin trước. Hay là vầy, giờ ta trả lại huynh bốn bức tranh phủ, còn bức tranh nền, bao giờ ta dùng xong sẽ lập tức trả lại.”

Khúc Mậu nhìn Tạ Dung Dữ, thấy y nói lời thản nhiên, không che giấu việc mình trộm tranh, và tuy tranh trộm từ chỗ Trung Châu nhưng lại đem trả cho hắn, chứng tỏ y rất tin mình.

Như thế mà gọi là trộm tranh à? Chỉ là mượn dùng chút thôi.

Ngay tức khắc, cơn giận của Khúc Mậu tan biến không còn sót móng nào, hắn khoanh tay đi hai bước, “Cậu phải nói sớm chứ! Nếu cậu thích bức tranh này, có gì mà ta không thể đem cho cậu hả? Chẳng qua thang không đủ dài, bằng không Khúc gia gia ta còn có thể hái sao trên trời xuống cho cậu!” Chợt hắn dừng mắt ở hộp tranh Tứ cảnh đồ, đẩy về lại, “Cậu cứ giữ nó đi, cần gì mà mượn với trả? Cậu định làm nhục ta hả! Tranh này coi như huynh trưởng ta tặng cho đệ muội, đệ muội giữ đi, phía cha ta mà trách ta cũng sẽ gánh hết!”

Thanh Duy: “… Đa tạ.”

Khúc Mậu lại trách Tạ Dung Dữ, “Cậu cũng thật là, biết đệ muội có bản lĩnh rồi, nhưng để Huyền Ưng vệ đi trộm tranh là được mà? Không được nữa thì đến tìm ta, ta sẽ phái mấy tên có công phu tốt cho cậu, ta lạ gì tư dinh nhà ta nữa, ta cũng có thể đi lấy tranh cho cậu! Cậu để đệ muội đi làm gì? Lúc nãy cậu còn nói đệ muội đang là khâm phạm, ta thực sự không thích nghe chút nào! Khâm phạm cái gì, ta không chấp nhận, cậu nói xem, lúc cái đài kia sập đệ muội mới mấy tuổi, sao có thể phạt nàng ấy được? Theo ta thấy, triều đình xây cái đài đó đúng thừa thãi, sáu năm trước không nên xây, bây giờ cũng không nên xây lại, Hàng ngàn quan binh thay phiên nhau giám sát dưới cái nắng oi bức, đó mà là cuộc sống của con người à? May mà bây giờ Khúc gia gia còn có thể ở dinh quan ăn uống vui vẻ, chứ không có khi đã cháy nắng mà chết trên công trường rồi, cậu nói có đúng không?”

Tạ Dung Dữ: “… Đúng.”

Khúc Mậu nói một tràng dài, cảm giác mình thật là oai, hắn vui vẻ ngồi phịch xuống ghế, cầm cốc trà lên nhấp vài hớp, “À phải rồi, cậu nói có chuyện gấp nên mới để đệ muội trộm tranh, rốt cuộc là chuyện gì thế.”

Tạ Dung Dữ nhìn Khúc Mậu.

Đình Lam tâm tư đơn giản, nhưng kẻ hôm nay đã ép hắn đến đây có thể không hề đơn giản.

Ắt hẳn phía Khúc Bất Duy đã phát hiện ra chuyện trộm tranh, do đó mới cử người xúi Khúc Mậu thăm dò.

Nhưng chuyện này cũng nằm trong dự tính của y, nếu bọn họ cử người đến can thiệp thì y cũng có thể can thiệp ngược lại, Khúc Bất Duy là kẻ trong cuộc, chắc chắn trên tay có manh mối mà y không biết, nếu làm rối tung mọi chuyện, phía đối phương tất sẽ loạn, đến lúc ấy đáp án tự sẽ xuất hiện.

Tạ Dung Dữ thong thả nói: “Năm xưa có một sĩ tử lên Tiển Khâm Đài tên Thẩm Lan, là một Cử nhân. Nhà ông ấy có truyền thống kinh doanh tranh chữ, có quan hệ sâu xa với Tạ thị Trung Châu, mà bức Tứ cảnh đồ trong tay Khúc hầu vốn dĩ thuộc về Thẩm gia. Thẩm Lan đó có một cô con gái, về sau phải gửi con vào nhà khác. Năm năm trước Tiển Khâm Đài sập, Thẩm Lan chết dưới Tiển Khâm Đài, không hiểu sao Tứ cảnh đồ lại vào tay Khúc hầu. Danh họa đổi chủ cũng bình thường, có điều gần đây con gái của Thẩm Lan đến tìm Tạ thị, nói là hi vọng có thể được ngắm bức Tứ cảnh đồ, dù gì đó cũng là món đồ duy nhất phụ thân nàng ta để lại, ta hết cách rồi nên mới đưa ra hạ sách này.”

“Hóa ra còn có nội tình như thế.” Khúc Mậu nói, “Là chuyện tốt mà, sao cậu không nói sớm cho ta biết.”

Tạ Dung Dữ không trả lời, chỉ hỏi: “Có phải sáng nay Phong Nguyên tướng quân đã đến Đông An?”

Khúc Mậu đáp: “Đúng thế, Chương Lan Nhược còn đi đón ông ấy.” Hắn khịt mũi, “Ta chẳng muốn nhắc tới hắn ta chút nào, suốt ngày chê bai ta ở lì trong dinh quan, chứ còn hắn? Cậu nói xem chuyện của Xu Mật Viện thì liên quan gì tới hắn, hắn thó chân vào làm gì? Còn không phải vì phủ doãn Đông An nịnh nọt Trương Vong Trần, được cung cấp băng mỗi ngày, nên hắn mới bắt chước ta đòi hưởng sái à…”

Tạ Dung Dữ nói: “Ta chưa nói cho huynh biết chuyện này là vì vụ án mà Phong Nguyên tướng quân và Chương Thị lang cùng giải quyết, rất có thể liên quan đến Thẩm Lan. Thứ Thẩm Lan để lại đã bị cất giấu nhiều năm, bất đắc dĩ, ta đành phải để nương tử đến Trung Châu trộm tranh.”

Khúc Mậu líu lưỡi, “Sĩ tử trong sạch như Thẩm Lan mà vướng vào án gì được?”

Tạ Dung Dữ nhìn y, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói, “Đúng thế, ta cũng thấy lạ, một sĩ tử trong sạch sao có thể vướng vào án được? Nghe nói hình như có liên quan đến một vị đại nhân họ Sầm ở Lăng Xuyên, nhưng ta nghĩ mãi mà vẫn không ra.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3