Thanh Xuân Cho Anh - Chương 26
Thanh Xuân Cho Anh
Chương 26: Anh không thể bỏ em được
" Ý con rất đơn giản...người gửi đến những tấm hình này...muốn con và Tiểu Bình hiểu lầm lẫn nhau...gây ra mâu thuẫn..Còn nữa cô ấy không phải loại người như mẹ nghĩ...
Con tin vào mắt mình...Tin vào tình cảm cô ấy dành cho con là thật..."
Bàn tay nhỏ bé của Giản Bình đặt trước đùi bóp chặt lại nhau..thì ra cô hiểu lầm anh...
vậy mà anh còn suy nghĩ cho cô...cô đúng ngu ngốc thật mà...
-" Con không nghĩ...cô ta cùng người đàn ông trong hình đang lập mưu bày kế với con à? "
Huệ Minh biết suy nghĩ của bà là vô căn cứ...nhưng bà vẫn không bỏ xuống được suy nghĩ không tốt về Giản Bình...
Trương Hải cũng không tức giận vì suy nghĩ của mẹ mình...anh lấy một tấm hình...đưa đến cho Diệu Minh...
-" Mẹ còn nhớ tấm hình này không...là ngày sinh nhật của mẹ cách đây nửa năm...lúc đó con sang Mỹ giúp Triệu Vân xử lý về tài vụ thưa kiện với công ty đối tác tại Mỹ..."
Huệ Minh nhìn tấm hình...cả gia đình bà cùng Triệu Vân ăn cơm vui vẻ bên nhau...bà nhìn Trương Hải gật đầu...
-" Tấm hình này chụp bằng điện thoại của Tiểu Vy...Tiểu Bình sẽ không có khả năng có được..mẹ nghĩ cô ấy muốn tính kế với con như thế nào...Tấm hình này được gửi trực tiếp cho Tiểu Bình cùng những tấm hình kia..."
-" Mẹ không hề gửi cho cô ta..."
Huệ Minh ngời ngợi hiểu ra ý con trai mình...
-" Anh họ...em...em không có gửi..."
Lãnh Thiên Vy nghe Trương Hải nhắc đến tên mình...co lo sợ lên tiếng...mắt còn liếc sang Triệu Vân...
Trương Hải cũng không trả lời...lấy phong bìa còn lại...anh mở ra lấy một xấp hình đưa cho Huệ Minh...vài tấm đưa cho Giản Bình...
Mặt Triệu Vân xanh mét...khi thấy toàn hình cô ta và Trần kiệt xuất hiện cùng nhau...mọi hoàn cảnh...quán caphe...quán bar...cả phòng làm việc của cô ta...
Giản Bình lấy tay che miệng cô không tin vào mắt mình nữa rồi...người cô một mực xem là người thân... lại có thể bán đứng cô...
Huệ Minh coi đến coi lui từng tấm một...
-" Dì...dì... không phải như dì nghĩ đâu...Trần Kiệt có đến tìm con nhưng..."
-" Cô vẫn không thay đổi..vẫn cố chấp và ích kỷ như vậy...Không ngại nói cho cô biết những tấm hình này là do người của tôi chụp..đây là đĩa ghi hình cô có muốn xem không?"
Trương Hải chặn đứng lời nói của Triệu Vân...anh ném chiếc đĩa CD lên bàn...anh cười nhạt..nói tiếp...
-" Cô nghĩ mình qua mặt tôi được sao? Cô quên tôi làm ngành gì...dưới mí mắt tôi...mà cô dám ra tay với người phụ nữ của tôi...cô quá xem thường tôi rồi đấy..."
Triệu Vân...mím môi...đến bước này rồi..cô muốn chối cãi cũng không được...Cô hít sâu...nhìn anh...
-" Đúng là em làm..tất cả mọi chuyện này là do em sắp xếp...Em tìm gặp Trần Kiệt hứa cho hắn cái ghế Trưởng Phòng và yêu cầu hắn làm theo những gì em muốn...Nhưng tất cả những gì em làm là vì em yêu anh...
Bảy năm qua tình cảm em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi...tại sao một chút anh cũng không hiểu được...Còn cô ta..."
Càng nói cơn uất hận càng dâng trào...Triệu Vân đứng bật dậy chỉ tay vào Giản Bình...hét lớn...
-" Cô ta có gì hơn em...quê mùa dốt nát...là một đứa trẻ không ai cần...Cả ba cô ta còn chán ghét chẳng muốn nhận nuôi cô ta..
Nửa năm qua có thể sánh bằng bảy năm em dành cho anh hay sao...Hải...tại sao anh không hiểu..."
Thân thể Giản Bình run rẩy trong vòng ôm của Trương Hải...làm sao anh không cảm nhận được...
Trương Hải không ngắt lời Triệu Vân... đợi cô ta nói hết..anh mới lạnh nhạt lên tiếng...
-" Cô vĩnh viễn không hiểu tình yêu là gì...Tình cảm không phải lấy thời gian ra đong đếm...một tháng cũng được...nửa năm cũng tốt...Tôi không quan trọng cô ấy yêu tôi bao nhiêu...quan trọng vừa gặp tôi đã yêu cô ấy...Ai không cần cô ấy là thiệt thòi của họ...Còn tôi cảm thấy may mắn vì có được cô ấy..."
Triệu Vân nghẹn lời...nước mắt đau đớn lăn dài trên má... cả thân người chao đảo ngồi xuống so pha...nhìn anh chằm chằm...
Không kìm được nước mắt hạnh phúc và cảm động...Giản Bình nức nở vùi vào lòng anh...
Cô phải may mắn như thế nào mới gặp đươc anh...
-" Nghĩ đến giao tình hai nhà...lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô...nhưng nếu có lần sau... tôi sẽ khiến cả nhà họ Triệu phải gánh vác vì hành động ngu xuẩn của cô..."
Cả người Triệu Vân run lên...cô ta hoàn toàn tin anh có khả năng đó...
-" Mẹ! con đem mọi thứ ra ánh sáng...
để mẹ thấy được... không phải cứ nhìn bằng mắt...nghe bằng tai là đúng...Nói thật hôm nay con rất thất vọng về mẹ..không phải vì cách mẹ đối xử với Tiểu Bình...mà là mẹ không hề hiểu con..."
-" Hải...mẹ..."
Huệ Minh nghẹn ngào nói chẳng nên lời...Đứa con bà đứt ruột sinh ra...nhưng bà không hiểu được con bà...có phải bà là người mẹ quá thất bại hay không?
-" Còn nữa..con không lừa gạt mẹ...con đã đăng kí kết hôn với Tiểu Bình...Kiếp này vĩnh viễn cô ấy là vợ con..Nếu mẹ chấp nhận cô ấy..cô ấy sẽ là con dâu của mẹ...còn không cô ấy vẫn sẽ là vợ của con..."
Trương Hải nói xong anh bế bổng Giản Bình lên... anh không quan tâm khuôn mặt đau lòng và cứng ngắt của Huệ Minh...từng bước vững vàng lên lầu...Giản bình nằm trong lòng anh.. cảm thấy bình yên chỉ cần có anh bên cạnh...ở trong vòng tay anh...dù là sóng gió cũng không là gì nữa...
Trương Hải đặt Giản Bình xuống giường...
anh muốn đứng dậy...đi lấy khăn lau mặt và lấy thuốc bôi cho cô...
Nhưng ngặt nổi cô gái nhỏ vẫn không buông tay...hai cánh tay bé nhỏ vẫn quấn chặt lấy cổ anh...Trương Hải một chân quỳ trên giường..
-" Ngoan...anh đi lấy khăn lau mặt và thuốc bôi cho em...sẽ quay lại ngay..."
Giản Bình không ngừng lắc đầu..đôi mắt vẫn còn ửng đỏ...nước mắt không kìm được lại bắt đầu rơi trên đôi má trắng mịn...
-" Mọi chuyện đã qua..."
-" Em..xin lỗi...hic...em xin lỗi vì không tin tưởng anh...vì đã làm anh tổn thương...
hức..."
Trương Hải cứ ngỡ cô còn sợ hãi chuyện vừa rồi...không ngờ cô khóc thương tâm đến vậy vì hối hận...
Thật ra mấy ngày nay..anh đâu còn trách hờn gì cô...Anh chỉ muốn cho cô thời gian suy nghĩ lại mọi thứ cũng như khoảng trống để hai người bình tâm...Tuổi cô còn quá nhỏ để hiểu được sự hiểm ác của cuộc đời này...Người từng trãi còn mắc phải sai lầm thì huống chi một cô gái non nớt như cô...
Thời gian qua anh suy nghĩ rất nhiều thứ...cô quá nhỏ để sắp xếp tương lai cho chính mình...
Yêu một người nhỏ tuổi...anh không ngại suy nghĩ thay cô...lo tương lai...cho cô...Đồng nghĩa với việc...anh sẽ tìm bến đỗ cho cô mà người đó không ai khác chính là anh...Anh quyết định đăng ký kết hôn với cô...Cả sự trong sáng của người con gái cô cũng sẵn sàng cho anh...Vậy tại sao anh không thể cho cô một danh phận...Cho thế giới này biết cô là vợ anh là người phụ nữ của Trương Hải...
Suy nghĩ một chút..đó là sự ích kỷ...toan tính của anh cũng được...nhưng biết sao bây giờ...anh đã yêu nhóc con này quá sâu nặng...
-" Ai mấy ngày trước còn nói không cần anh...ghét anh...?"
Tuy là lời trách móc...nhưng bàn tay rất dịu dàng lau nước mắt cho cô gái nhỏ vẫn còn nức nở...khi yêu đàn ông sẽ trở nên trẻ con và nhỏ nhen hơn rất nhiều...
-" Em sai rồi...Hải...em cần anh...rất cần anh..bây giờ anh có đuổi em cũng không đi "
Trương Hải bật cười...nhéo mũi cô...
-" Học đâu ra cái tính ăn vạ người khác vậy hả?"
Giản Bình lấy tay lau nước mắt...ngồi dậy...quỳ hai chân lên giường...bàn tay quấn chặt cổ anh...hít hít cái mũi đỏ...
-" Em sẽ không đi đâu hết...em sẽ bám theo anh suốt đời...với lại bây giờ em là vợ anh...anh không thể bỏ em được..."
Trương Hải thở dài...thế đấy..cô luôn biết nói những lời làm tim anh run động...hỏi sao anh không yêu...không cưng chìu cô được đây...Trương Hải mỉm cười...hôn nhẹ lên môi cô..
-"Có phải anh quá nóng vội không...tự cột mình vào cô gái vô tâm vô phế như em..."
-" Không cho phép anh hối hận... Em nào có như vậy...em biết sai rồi...em sửa sai...sẽ không làm anh giận nữa được không?"
Giọng nói nũng nịu...trẻ con...làm tim Trương Hải mềm nhũn...
-"Em muốn sửa sai bằng cách nào hửm..Tiểu Bình...?"
Đôi môi anh không ngừng tà tứ cạ vào môi cô..nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh...Giản Bình đỏ mặt..nói lí nhí...
-" Anh thích như thế nào sẽ như thế đó..."
Trương Hải bật cười thành tiếng anh đè cô xuống nệm...hôn ngấu nghiến...còn cắn mạnh vào môi cô...Giản Bình uất ức nhìn anh tố cáo...
-" Đợi em hết bệnh...anh sẽ xử lý em...giờ ngoan ngoãn nằm đây..Anh đi lấy thuốc bôi cho em "
Giản Bình nhìn bóng dáng anh khuất sau tấm cửa...môi hồng không kìm lòng nở nụ cười hạnh phúc...Qua cơn mưa trời lại sáng...Càng khiến cô hiểu rõ...cô yêu người đàn ông này biết bao nhiêu...