Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm - Chương 219-3
Minh Lan cười cong người, Râu để nàng dựa vào lòng mình, một tay nắm chặt tay nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc, sân nhỏ vắng lặng chợt trở nên tươi đẹp lên.
Yên tĩnh một lát, chái phòng vang tiếng trẻ con khóc, vợ chồng định thần lại, Minh Lan vuốt đầu hổ vàng trên vai Râu, cười bảo: “Nhóc Đoàn biết cha về đấy, chàng đi thay quần áo rồi đến xem con đi.”
“Quần áo khỏi cần thay, võ tướng lĩnh quân không có lệnh không được vào kinh, tôi vụng trộm vào thành trước, ôm con trai một cái rồi chạy về vậy…”
Câu nói kế tiếp Minh Lan không nghe rõ, cảm thấy tai ù ù, hồi lâu nàng chợt hét lên: “Chàng một mình vào thành hả! Chàng, chàng, chàng… Chàng bị điên hả! Nhớ vợ con thì sai người nhắn tin, cần gì phải đến! Chàng có biết không có lệnh mà vào kinh là tội gì không hả! Chàng tưởng đám ngôn quan là để trưng bày phỏng! Cha vợ của chàng không còn lăn lộn ở Ngự Sử đài nữa đâu, không ai che chở chàng đâu! Chàng ngu quá đi mất! Chàng còn giương mắt lên hả, nhìn cái gì mà nhìn…”
Râu cười ha hả, bấy giờ Thôi ma ma ôm nhóc Đoàn ra, Râu ôm lấy nhóc mập, hôn mạnh vài cái, sau đó trả cho Thôi ma ma, xoay người sải bước rời đi, trước khi đi còn sờ soạng khuôn mặt vợ.
Minh Lan giận dữ, ném mạnh cái quạt qua, giậm chân mắng: “Đồ điên! Về nhà viết sớ tạ lỗi cho em, mong hoàng thượng thông cảm! Bà đây không thích đi đưa cơm tù đâu!”
Đáp lại nàng là chuỗi tiếng cười vang dội, vẳng tới từ ngoài viện, âm thanh thanh thoát sinh động, dường như buổi đêm yên tĩnh u tối này chớp mắt đã thấy xuân về hoa nở.
Minh Lan tức mãi, chợt thấy bản thân tay thì chống nạnh, bụng thì to vượt mặt vẫn còn chửi mắng, chẳng phải giống hệt cái “ấm trà” còn gì, nhóc mập đang ngái ngủ ngơ ngác ngó mẹ, dường như đang ngạc nhiên, Minh Lan không nén nổi liền che miệng cười khẽ.
…
Râu đêm qua từng ghé qua nhà, chưa đến bình minh đã truyền khắp phủ Hầu, đứa ở bà hầu, tạp dịch, kể cả quản sự dường như đột nhiên có người tin cậy, ai nấy tinh thần phấn chấn, sớm sủa thức dậy quét dọn sân, tỉa tót hoa cỏ, cả phủ là khung cảnh chăm chỉ hừng hực.
Minh Lan trái lại lười nhác, cơ thể nặng nề, mệt mỏi.
Đến buổi trưa, Võ Anh các Đại học sĩ ra ngoài thành ban chiếu chỉ, năm trăm khinh kỵ binh mới được vào thành.
Bởi vì Râu không cạo râu, cho dù cưỡi ngựa đi tuốt đằng trước, các cô gái đều không để ý tới hắn, chỉ liên tục vứt hà bao, hoa tươi lên người mấy chàng tiểu tướng quân tuấn tú.
Ngay cả lão Cảnh cũng được mấy cái, đang vui mừng, chợt thoáng thấy quản sự nhà mình xen lẫn trong đám người mắt sáng lấp lánh, liền sợ mồ hôi tuôn đầy đầu, vừa xuống ngựa trước cửa cung liền vội vã vứt hết hà bao, trái cây cho phó tướng bên cạnh.
Trên kim điện, theo lệ thường khen thưởng khích lệ, quy củ rườm rà, tiếp đến là thảo luận chính sự… Đến khi Râu về nhà, trời đã tối hẳn.
Vừa kéo cương xuống ngựa, chợt thấy quản sự Lưu nghển cổ chờ trước cửa, vui vẻ chạy tới: “Hầu gia, ngài mau vào đi! Phu nhân sắp sinh rồi!”
Râu căng thẳng, kéo dây cương lại lên ngựa, ghìm ngựa tung móng trước, đá văng cổng chính, giữa lúc mọi người trợn tròn mắt, phi nhanh vào nhà, dừng trước Gia Hi cư, ném dây cương, vọt vào trong.
Quanh chủ viện toàn người là người, ai cũng nghển cổ chờ tin, bên trong thì bị Thuý Vi đuổi hết kẻ không liên quan, chỉ có mấy đứa ở bà hầu tới lui bưng nước nóng, vải trắng, gọn gàng ngăn nắp.
Râu dợm nhấc chân vào nhà, lại bị một đám người ngăn lại trước sân, kêu la cái này quy củ cái kia kiêng kị, hắn là người giữ vững quy củ thủ lễ, bèn không xông vào nữa. Song trong lòng nôn nóng khó chịu, bận bịu xoay quanh, lại không biết làm gì, đang bụng đầy lửa giận, thoáng thấy một thiếu niên lén lút bên rừng cây, hắn liền siết nắm tay, quát: “Nhóc con, ở đây làm gì! Hử… cầm cái gì trong tay thế kia?”
Cậu Thạch ôm một chiếc ghế dài trong ngực, che che giấu giấu, sửng sốt: “Ha ha… ha ha, cái này… a, tôi sợ Hầu gia mệt, bưng ghế lại đây ạ!” Thực ra là không phải, nhưng hắn hết sức hài lòng vì sự nhanh trí của mình.
Nào ngờ nô bộc đứng hầu bên cạnh cười rộ lên: “Cậu Thạch, đừng doạ người khác chứ, cậu bê ghế cho chị Tiểu Đào chứ gì!”
Thạch Thương xấu hổ, may mà bẩm sinh da đen, không nổi bật lên, vốn căng thẳng chờ bị trách mắng, nào ngờ Râu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, chợt vỗ vai hắn, mỉm cười: “Biết thương vợ là tốt, ừm, tương lai có triển vọng!”
Chưa chờ hắn sung sướng, Râu bỗng bổ sung: “Bắt đầu từ giờ, trong vòng một canh giờ mà phu nhân sinh, năm nay cho cậu kết hôn, hai canh giờ thì sang năm nhé, ba canh giờ vậy năm sau. Nhóc con, cứ thế mà tính!”
Cậu Thạch há hốc mồm, nhớ năm đó chị dâu sinh cháu gái, lăn lộn tận một ngày một đêm, bây giờ mới được hai canh giờ, thế này, thế này… hu hu, có mà bảy, tám năm sau hắn mới cưới được vợ à!
Thấy thiếu niên hốt hoảng lo lắng, da mặt bợt bạt, Râu hài lòng vén tay lên, ờ, trong lòng thoải mái hơn rồi.
Trong phòng thỉnh thoảng vẳng tiếng rên rỉ đau đớn, Râu chắp tay sau lưng, đi từng vòng từng vòng trong sân, làm cậu Thạch hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, được khoảng hai, ba trăm vòng, bên trong cuối cùng vang tiếng hoan hô, tiếp theo là tiếng trẻ con khóc nỉ non. Thôi ma ma xoa tay đi ra, cười hớn hở: “Sinh rồi! Phu nhân sinh rồi! Lại là cậu chủ!”
Cậu Thạch ôm chặt ghế dài, suýt thì mừng quá bật khóc. Thôi ma ma quái lạ nhìn hắn, thầm nhủ thằng nhóc nào sao lại còn kích động hơn cả người trong nhà thế này.
Trẻ con hồng nhạt mềm mại, bị ông bố y hệt trộm cướp ôm vào trong lòng mà chẳng sợ, bình thản liếc Râu vài lần, nghiêng đầu thiếp đi. Do hiện tại đúng lúc người một nhà đoàn tụ, bèn đặt tên mụ là “A Viên”, hai anh em vừa khéo làm thành một đôi.
Râu sung sướng vô ngần, chốc khen ngón tay con trai nhỏ dài, hẳn sẽ theo nghiệp khoa cử, chốc lại bảo con trai giống mẹ, tương lai hiển nhiên phong tư trác tuyệt, có khi lại trở thành mỹ nam tử nổi danh nhất kinh thành! Ha ha, ha ha…
Minh Lan mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, đang nằm nghỉ ngơi, nghe vậy bèn tức giận lườm cho một cái, ra sức ném gối sang, mặt dày, hiện giờ danh hiệu mỹ nam tử đệ nhất kinh thành vẫn do người đàn ông họ Tề đã kết hôn nắm giữ.
Râu dễ dàng tóm được gối, cười hô hố ngồi lên đầu giường, hôn vợ, lại hôn con trai, trong lòng tràn trề thoả mãn, chợt than: “Bây giờ hoàng thượng mà cho tôi nghỉ hưu, tôi liền đồng ý.”
Mấy hôm sau, Râu bận tới nỗi không thấy được vợ con lúc còn thức.
Đại quân viễn chinh vẫn đang ở bên ngoài, còn chưa kể tới dọn dẹp biến loạn, trong bóng tối còn biết bao kẻ phản tặc, bao khâm phạm đang lẩn trốn, xử lý Thánh Đức thái hậu và mẹ con Duệ Vương thế nào… Thảo luận đuổi bắt dư đảng phản tắc, truy bắt, tịch biên gia sản, tam ti hội thẩm, định tội, bố trí phòng thủ kinh thành…, một đống việc lộn xộn, Râu ngày ngày gà gáy đã ra cửa, mèo kêu mới về nhà, ngay cả thời gian cạo râu cũng chẳng có.
Cứ thế ba, bốn ngày, đến hôm thứ năm, cuối cùng lương tâm hoàng đế trỗi dậy, thả Trịnh Đại tướng quân về nhà chịu tang, các vị trọng thần khác cũng được nghỉ nửa ngày, còn là thay phiên nhau nghỉ.
Nhà họ Trịnh bố trí xong linh đường, đáng thương hai người con trai đều không thể thủ linh cho cha mẹ, may mà cháu chắt không ít, tốt xấu chống đỡ được. Thực ra, cho dù không có con cái thủ linh, chỉ nhìn ngày ngày người tới viếng tấp nập không ngừng, ồn ào còn hơn cả chợ, lại thêm thánh chỉ hậu táng, liền biết nhà họ Trịnh đã đắc thế.
Huyên Đại phu nhân trở về từ đó, kể lại tình hình sinh động cho Minh Lan nghe, trò chuyện làm sản phụ đỡ buồn, sau cùng, mới chần chừ đề cập một chuyện – hôm đó sau cuộc chiến ở chân núi, kiểm kê đầu người luận công ban thưởng, từ trong đống người chết lôi ra thi thể của Cố Đình Vĩ, nghe nói bị bắn chết từ vòng tên loạn lạc thứ nhất, đưa thi thể về nhà, Thái phu nhân ngất xỉu tại chỗ, sau khi tỉnh lại, hơn nửa người không thể động đậy.
Minh Lan chẳng muốn nói nhiều, chỉ lạnh nhạt: “Trịnh tiểu tướng quân tài cao, hắn chỉ đạo bắn tên tất nhiên là không ai địch nổi.” Đối với kẻ đốt lửa cầm gậy muốn giết mẹ con nàng, mặc kệ hắn sống chết đi.
Huyên Đại phu nhân cười trừ, không nói gì nữa. Chị ta thấy, nữ quyến quyền quý tới thăm mẹ con Minh Lan chưa chắc đã kém so với tới nhà họ Trịnh viếng, có thể thấy Cố Đình Diệp hiện giờ đang được hoàng thượng tin cậy, còn Cố Đình Vĩ dám mời sơn tặc tới phủ Hầu giết người phóng hoả, đâu chỉ gan to hơn trời, quả thực điên rồi, hoạ có điên mới nói đỡ giùm nhà hắn!
Hôm sau, cuối cùng đến phiên Râu được nghỉ, buổi trưa bèn dùng cơm với Minh Lan trên giường, trên kháng đặt một đĩa rau cải xào, một đĩa thịt ngỗng ướp mật ong, một bát cá hấp, một bát canh gà hạt sen với nấm Khẩu Bắc.
Râu ăn như rồng cuốn, tám phần no mới buông đũa, thở dài nhè nhẹ: “Kể ra thì sau khi trở về, đây là bữa cơm đầu tiên ăn với em.” Giọng điệu rất đa cảm, đầy cảm khái.
Minh Lan nhìn mặt hắn: “Bao giờ chàng mới cạo râu hả.”
“Mấy hôm nay em đều ăn cơm một mình à?” Tiếp tục thương cảm.
“Râu chàng có dính canh không, cần khăn không hả.”
Râu không vui, trợn mắt: “Em không thể nói chuyện tử tế hả.”
“Được, được, được, em nói em nói… em nói gì bây giờ nhỉ.” Minh Lan cắn đũa nghĩ ngợi hồi lâu: “Bụng em thì to, vừa không thể du ngoạn đạp thanh, vừa không được uống rượu xem diễn, ngay cả bái Phật cũng sợ trong miếu nhiều người đụng phải… Mỗi ngày đều ăn cơm, ngủ, xem sổ sách, nhìn con, ngày qua ngày, có gì mà kể… Chàng xa nhà tận nửa năm, kiến thức hành quân đánh trận chắc phải đặc sắc hơn chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà chứ? Hay là chàng nói em nghe còn hơn.”
Không hiểu sao, lời này như thanh đao cắt đứt hứng khởi trò chuyện của Râu, Râu yên lặng rất lâu, mới bình thản lên tiếng: “Có chuyện đã định kể với em từ sớm, nhưng không có thời gian… Mẹ con Man Nương…”
Hắn ngừng giây lát, Minh Lan cảnh giác: “Tìm đến chỗ đóng quân của tôi.”
Minh Lan gian nan nuốt hạt cơm: “Thế, sau đó thế nào?” Tên này thiệt đáng ghét, nói năng nửa vời, vô cùng thiếu tố chất kể chuyện cơ bản.
Râu đang định mở miệng, bên ngoài Cố Toàn chợt cất giọng cung kính: “Bẩm Hầu gia, Cảnh đại nhân tới rồi, đang đợi ở chỗ gác cổng. Ngài ra luôn, hay là để Cảnh đại nhân đợi một chút?”
Hoàng đế không phải tự dưng cho nghỉ, trong đó một hành trình quan trọng là tới nhà họ Trịnh viếng, cho nên hai người Cố, Cảnh được nghỉ cùng ngày mới hẹn nhau cùng đi. Râu thoáng trầm ngâm, nhìn về phía Minh Lan: “Không nên để lão Cảnh đợi, nhà hắn cũng có nhiều việc, chúng ta đi sớm về sớm. Buổi tối gọi cái Dung tới, ba người cùng nhau ăn cơm.”
“A, được thôi…” Minh Lan cúi đầu, bất mãn bĩu môi, đang tò mò mà không được giải đáp miễn bàn khó chịu thế nào.
Râu xoay người xuống giường, thu xếp quần áo, quay lại thấy điệu bộ chán nản của Minh Lan bèn buồn cười sờ tai nàng: “Cũng không phải việc lớn gì, không liên quan quá nhiều tới cuộc sống của chúng ta, nếu em không chịu nổi tò mò, để tôi gọi thằng nhóc Tạ Ngang tới kể cho.”
Minh Lan hơi do dự, tức khắc gật đầu thật mạnh. Trời biết bao giờ hắn mới về, chẳng lẽ nàng phải chịu đựng tò mò cả ngày? Hắn đã dám để người ngoài kể lại, nàng cũng dám nghe!
Râu ra khỏi cửa, Hạ Trúc và Tiểu Đào cùng nhau dọn bàn ăn xuống, thay đổi bàn nhỏ, Hạ Hà cầm đệm dựa phơi nắng ấm nhét vào sau lưng Minh Lan, tức khắc thắt lưng thoải mái dào dạt, lại sai hai bà hầu chuyển bình phong bát tiên quá hải bằng sa mỏng đặt giữa phòng.
Đám hầu gái thu thập xong xuôi, Lục Chi dẫn thị vệ sát người Cố Đình Diệp, tiểu đội trưởng Tạ Ngang vào nhà.
Tạ Ngang đi theo Cố Đình Diệp nhiều năm, thấy nhiều trận chiến sống còn, bây giờ lại đỏ mặt, vặn tay, giống nàng dâu mới vào cửa, cách bình phong hành lễ với Minh Lan, Lục Chi chuyển ghế đến cho hắn ngồi, chàng trai vóc người cao to lại chỉ dám ngồi ghé một bên, tư thế đó khỏi phải nói nho nhã thế nào.
“Cảm ơn cậu Tạ, đừng gò bó, cậu và Hầu gia ở bên nhau bao năm, có khác gì họ hàng thân thích đâu chứ.” Minh Lan cố gắng mềm giọng, nhằm giúp hắn thoải mái.
“Không, không dám… Tôi… Họ hàng ư, làm sao dám?” Tạ Ngang chẳng dám ngẩng đầu, rõ ràng cách bình phong chẳng thấy được gì, nhưng hắn vẫn một mực nhìn xuống chân, không dám cử động.
Minh Lan tiếp tục: “Hầu gia đã nói với tôi rồi, hai năm nữa giúp cậu tìm một vị trí tốt, tương lai cũng tiện thành gia lập nghiệp.”
“Không, không, không cần… Mẹ tôi nói, bảo tôi ở cạnh Hầu gia thêm mấy năm… Bây giờ tốt lắm, tốt lắm.” Tạ Ngang hơi nghiêng mặt nói lời từ chối, trong lòng thì ai oán Hầu gia bắt hắn làm việc này, bà chủ và vợ bé trước kia ở bên ngoài, đề tài khó xử biết bao.
Minh Lan lại dịu dàng đôi câu, thấy Tạ Ngang trước sau vẫn xấu hổ ngại ngùng, đành nản lòng hỏi: “Hầu gia bận rộn quá, bảo cậu kể chuyện cho tôi, cậu cứ nói đi.”
Tạ Ngang giương ánh mắt ngỡ ngàng: “Nói? A! Ơ… Chuyện đó…” Hắn rối loạn: “Việc này… bắt đầu từ đâu…”
Đằng sau bình phong vang giọng nói bình tĩnh: “Từ lúc cậu nhìn thấy mẹ con Man Nương đi. Hầu gia bảo, cậu là người phát hiện mẹ con họ mà.”
Tạ Ngang ngẩng đầu, thở dài: “Cũng không phải phát hiện, thực ra thì…” Hắn dừng lại, tựa hồ đang nghĩ nên dùng từ thế nào.
“Đó là lúc vừa thu hồi được thành Tây Liêu không lâu. Trước đó chúng tôi rúc trong đầm lầy, mai phục hơn nửa tháng, cuối cùng trước khi hết sạch lương thảo dụ được đại quân Thiền Vu ra ngoài, huyết chiến một trận, chúng tôi giành thắng lợi, nhưng cũng chết khá nhiều người, bèn đến thành Tây Liêu nghỉ ngơi. Hôm đó, Bạc tiểu tướng quân bên Thần tiễn doanh tới tìm tôi, nói ông ấy tới phía bắc thành phát lương thảo cho dân tị nạn, liền gặp phải một người phụ nữ dắt theo trẻ con bị bệnh nặng, tự xưng là gia quyến của Hầu gia chúng tôi, nói có sách mách có chứng…”
Tạ Ngang nuốt nước bọt, muốn trộm coi sắc mặt bà chủ, kết quả chỉ nhìn thấy Lữ Động Tân đang tự cho là phong lưu vuốt râu, Hà Tiên Cô nhìn người bằng ánh mắt lả lơi, đành tiếp cục: “Tôi giật nảy người, vội tới xem, nào ngờ lại là chị Man Nương… ơ, trước kia ở Giang Hoài tôi từng quen biết chị ta…”
Khi đó, Man Nương tự coi bản thân là Cố phu nhân, cố tình kết giao với nhóm vợ chồng Xa Tam Nương, còn cực kỳ chủ động hỏi han ân cần với các anh em, quan tâm săn sóc, hắn cũng ồn ào gọi chị ta là “chị dâu” cùng với những người khác. Nghĩ lại chuyện cũ, Tạ Ngang càng bất an hơn, lại lần nữa nhìn trộm sắc mặt bà chủ.
Có điều, Lữ Động Tân vẫn đang vuốt râu, Hà Tiên Cô vẫn đang lả lơi.
“Tôi không dám tự quyết định, bèn vội về báo lại cho Hầu gia. Hầu gia tới xem, chẳng nói gì, chỉ đưa mẹ con họ mang về, đáng thương cậu Xương đã bệnh nặng hôn mê bất tỉnh.” Hắn thở dài, hồi xưa hắn còn từng bế cậu bé đó lên trên vai: “Quân doanh là nơi quan trọng, người ngoài không thể tuỳ tiện vào, Hầu gia liền đưa người tới một gian nhà nhỏ, tìm thầy thuốc khám cho cậu Xương.”
Thực ra không đơn giản như vậy, hắn đã lược bỏ vài việc không thoải mái rồi đấy.
Đến gian nhà nhỏ, Cố Đình Diệp đen mặt, há hồm liền hỏi: “Cô tới làm gì?!”
Man Nương lệ nóng doanh tròng: “Nhị Lang, em đến sống chết cùng chàng! Cho dù chết, chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ!”, đại loại là mấy lời buồn nôn tương tự. Chị ta không hề biết việc đại thắng hôm trước, chỉ nghe tin đồn, còn tưởng rằng đại quân Trương Cố đang co đầu rụt cổ trong thành Liêu Tây.
May mà Bạc tiểu tướng quân đã cho người lui hết, trong viện chỉ có Tạ Ngang và mấy gã thân tín, về doanh, các anh em tán gẫu thế này.
Một kẻ nói: “Sống chết có nhau? Diễn kịch hả? Buồn nôn quá!” Chàng trai, cậu đoán quá chuẩn.
Kẻ khác tiếp: “Chết cái gì mà chết! Anh em ta trải qua nguy hiểm, mắt thấy trở về là vinh hoa phú quý, vậy mà cái đồ sao quả tạ này còn nói điên khùng! Nếu không phải… xem ông có bóp chết cô ta không! Đàn bà ấy mà, đàn ông ra ngoài đánh trận, phải yên ổn ở nhà hầu hạ người già trẻ nhỏ, chạy đến làm loạn cái gì?!”
Có người biết chuyện bảo: “Tôi nghe nói phó soái của chúng ta trước kia từng lăn lộn giang hồ, thiếu niên mà, phong lưu đấy, có lẽ dính vào hạng đạn bà bỏ không xong!”
Lại một kẻ xen miệng: “Nhìn người phụ nữ đó, mặt thì xấu, dáng cũng không, còn già như mẹ tôi vậy, phó soái của chúng ta tướng mạo đường hoàng, điểm nào lọt mắt xanh thế nhỉ!”
“Chẳng lẽ là bản lĩnh trên giường?! Người cũ mới dập được lửa nha!”
Tiết mục thô bỉ ngắn lên sân khấu, ai nấy cười vang.