Thay Gả, Trốn Phi - Quyển 1 - Chương 36

Quyển 1 - Chương 36: Trà lâu tụ lại

"Thỉnh mời các vị công tử, tiểu thư lên gian lầu trên." Tiểu nhị của quán rượu mắt sắc nhìn thấy bọn họ, liền biết bọn họ thân phận không tầm thường, nhất định toàn là quý nhân phú tức, nên gương mặt hắn tràn đầy vui vẻ, đem người một đường dẫn lên trên lầu.

Sau khi an tọa, Sở Lăng Yên liếc nhìn Bộ Phi Ngữ đang ngồi đối diện với hắn, trong giọng nói trào phúng nhưng cũng lộ ra mùi dấm chua nồng nặc không hiểu vì sao, "Vương phi hình như cùng vị công tử này rất thân quen, tại sao không cùng bản vương giới thiệu một tý?"

"Ách... việc này..." Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì sau khi nàng lấy được hưu thư liền rời khỏi rồi, nàng cũng không muốn Hàn Nhược Thủy và Sở Lăng Yên có mối quan hệ, tránh phức tạp về sau nha.

"Vương gia nói đùa." Hàn Nhược Thủy khẽ nhấp một ly trà trong tay, thuận miệng đáp, "Tại hạ là Thủy Nhược Hàn, cùng vương phi chẳng qua cũng chỉ có duyên gặp mặt nhau một lần thôi."

"À?" Sở Lăng Yên như bừng tỉnh, giọng nói có chút âm ưu lành lãnh, "Thì ra là đệ nhất phú thương công tử của Hoàn Tây Thành."

"Ồ,không ngờ, vương gia cũng biết về ta rõ như thế." Hàn Nhược Thủy cũng có chút kinh ngạc.

"Một tháng trước, Thủy công tử ở Nhiễu Hương các, vung tiền như rác, mua được đệ nhất hoa khôi, chuyện này đã sôi sục cả thành Già đều, bản vương làm sao mà không biết đây?" Sở Lăng Yên cũng đàm đạm trả lời, dư quang nơi khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Bộ Phi Ngữ, cũng chỉ thấy nàng lẳng lặng ngồi đó, mặc dù nàng cực lực ngụy trang bộ dáng không liên quan đến mình, nhưng đôi mi thanh tú hơi nhíu lại của nàng, thì lại tiết lộ rõ ràng giờ phút này nội tâm nàng đang hết sức khẩn trương.

"Chuyện hôm đó, cũng phải cảm tạ vương phi đã chịu bỏ lại những thứ yêu thích." Hàn Nhược Thủy cười cười, một đôi mắt mát lạnh lộ ra tia sáng nhu hòa, ánh mắt ôn nhu nhìn Bộ Phi Ngữ, ấm giọng hỏi, "Vương phi là một trang tuyệt sắc, lại tài mạo song toàn, Hàn Nhược vẫn đối với vương phi một lòng ái mộ, không biết vương phi có thể vì tại hạ ngày nào đó đến phủ ta ghé thăm một chuyến?"

"A, chuyện này... này..." Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu, khẽ cắn môi mỏng, nửa ngày một câu cũng đều nghẹn lời, mi tâm nhíu chặt, mỹ mâu trong suốt trừng mắt với Hàn Nhược Thủy, càng không ngừng dùng ánh mắt nhìn hắn, nháy mắt với hắn, ý bảo hắn mau rời đi.

Hàn Nhược Thủy cố ý làm bộ như không thấy, tay nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt xếp, đuôi lông mày nhảy lên, ý vui vẻ trên mặt ngày càng sâu, "Chẳng lẽ vương phi còn e ngại Tuyên vương sẽ để ý đến việc này sao?"

Sở Lăng Yên nãy giờ vẫn bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào Bộ Phi Ngữ, phát hiện nàng đang dùng ánh mắt nói chuyện với Hàn Nhược Thủy, vậy hành động này của nàng, tuyệt đối cho hắn biết bọn họ chẳng những không chỉ gặp mặt một lần, mà chỉ sợ là quen biết đã lâu rồi, hắn sau khi nhận thức ra vấn đề này, sắc mặt càng lúc càng đen, càng tối tăm âm u mờ mịt, nàng quả nhiên, ở dưới mắt hắn lại cùng nam tử khác mắt đi mày lại như thế a!

"Ta..." Bộ Phi Ngữ càng lúc càng không rõ tình huống bây giờ nha, sư huynh định làm gì vậy, sao nhất định phải một mực gây khó dễ cho nàng chứ?

Không đợi Bộ Phi Ngữ mở miệng, Sở Lăng Yên đã nghiến răng nghiến lợi bật thốt ra một câu, "Đối với chuyện này, xác thực là Bản vương rất để ý!"

Thần Tuyết Nhu vừa nghe hắn nói xong, tâm tình bỗng dưng chìm xuống, nàng tinh tế đánh giá vị nam tử đang ngồi bên cạnh nàng, nàng có cảm giác, hình như hắn đối với cô gái áo tím này rất quan tâm, chẳng lẽ hắn thích nàng ấy sao? Nghĩ đến đây Thần Tuyết Nhu sắc mặt không khỏi tăng thêm tái nhợt.

"Vậy thì thật đáng tiếc!" Hàn Nhược Thủy thả ly trà trong tay ra, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nói, "Kể từ khi ở Nhiễu Hương Các, chỉ là lần đầu mới gặp vương phi, nhưng có cảm giác như đã quen từ lâu, Hàn Nhược đối với vương phi là nhớ mãi không quên, vẫn muốn cùng vương phi kết giao tình bằng hữu đi!"

Bộ Phi Ngữ nhíu mày trừng mắt với Hàn Nhược Thủy, giờ phút này nàng thật sự muốn túm lấy tay của hắn quăng ra khỏi khách sạn Duyệt Lai, rồi hỏi hắn, rốt cuộc đang muốn làm gì, chẳng phải đã có một tên Sở Lăng Yên khiến nàng đau đầu, giờ lại thêm một người nữa, chẳng ai khác lại là sư huynh, bọn họ cố tình kẹp nàng ở giữa, từ đầu đến đuôi cũng chưa cho nàng nói được một câu đầy đủ nha!

"Lăng Yên, ta có chút không thoải mái." Thần Tuyết Nhu đột nhiên mở miệng nói ra.

Sở Lăng Yên cuống quit quay đầu lại, nhìn xem sắc mặt trắng bệch của nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng, hắn ôn nhu nói, "Được! Vậy chúng ta quay trở về vương phủ thôi."

Bộ Phi Ngữ bất động thanh sắc nhìn xem hai người, trong lòng hình như có một loại mất mát khó nói, thì ra ở trong lòng hắn, thủy chung trọng yếu cũng chính là cô gái kia.

Hàn Nhược Thủy quay đầu nhìn Bộ Phi Ngữ, kinh ngạc phát hiện ra trong mắt nàng lại chứa định một tia khổ sở, chỉ sau một tháng không gặp, nàng lại thay đổi nhiều đến như vậy sao? Nàng cùng tên nam nhân kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sở Lăng Yên dè dặt đỡ lấy Thần Tuyết Nhu, đi ra ngoài, quay đầu lại mới phát hiện ra Bộ Phi Ngữ vẫn như cũ ngồi ở đó, không có chút ý tứ nào là muốn đi, hắn nhịn không được, liền lạnh giọng nói ra, "Vương phi còn không đi sao?"

Bộ Phi Ngữ khổ sở cười một tiếng, hắn nói với nàng lời này, tổng thể là mang theo vẻ tức giận, còn đối với Thần Tuyết Nhu, bất cứ lúc nào cũng là ôn nhu, haizz, cần gì phải so đo những thứ này chứ? Mọi thứ rất nhanh rồi cũng không cùng nàng có quan hệ nữa, chẳng phải sao?

"Thủy công tử, ta đi trước." Nàng đứng dậy, mang theo Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung rời khỏi.

Bộ Phi Ngữ một đường im lặng theo sát phía sau Sở Lăng Yên, đi trở về Tuyên vương phủ, nàng đứng trước cửa phủ, thản nhiên nhìn về bóng dáng đằng xa xa, sau đó xoay người hướng về Lung Nguyệt Các.

"Trì thu, ngươi đưa trắc phi về Tuyết Các trước đi." Sở Lăng Yên vội vàng phân phó, tiếp theo hắn liền xoay người nhìn lại, đã thấy nàng rời khỏi, trong nội tâm không khỏi tức giận, điểm chân phi thân nhảy đến trước mặt nàng, hắn một phen bắt được cánh tay nàng, nghiếng răng nghiến lợi nói, "Mộc Yên Nhiên, nàng đứng lại cho ta!"

Bộ Phi Ngữ dừng bước, quay đầu lại, cũng không hiểu vì sao nàng lại không muốn nhìn thấy hắn, giọng nói nhàn nhạt mang theo tia xa xách rất rõ ràng, "Vương gia, còn có việc gì sao?"

Không khí rõ ràng có chút căng thẳng, Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung không khỏi có chút bận tâm, đụng nhẹ vào người nàng, nhẹ giọng kêu, "Tiểu thư..."

Sở Lăng Yên lạnh lùng nhìn các nàng một cái nói, "Hai ngươi lui xuống trước đi, Bản vương có lời muốn nói với vương phi!"

"Vâng" Diệp Linh Lung dè dặt đáp, vội vàng kéo Hoa Mộng Dao đi về hướng Lung Nguyệt Các.

"Mộc Yên Nhiên, về sau nếu không có sự cho phép của bản vương, nàng nửa bước cũng không thể bước ra khỏi Tuyên vương phủ!" Sở Lăng Yên bá đạo nói, giọng nói mang theo tính quyết liệt, hình như hắn không hề nói đùa.

Bộ Phi Ngữ sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó liền nhẹ nhàng phác thảo môi cười, trào phúng nói ra, "Vương gia, chúng ta thật sự không có hai từ về sau, đừng quên, ngày mai ngài sẽ đưa ta hưu thư, thả cho ta một cuộc sống tự do!"

"Nàng!" Sở Lăng Yên nhất thời cứng họng, liền buông lỏng tay của Bộ Phi Ngữ, đáy mắt lóe qua vài phần sai lầm không kịp che giấu, hắn đột nhiên cúi người xuống, khóe miệng quét ra nụ cười xấu xa, một chữ một câu, cơ hồ từng chữ phun ra dán chặt vào tai Bộ Phi Ngữ: "Bản—vương—đã—hối hận--."

"Ngài!" Bộ Phi Ngữ mỹ mâu trừng lớn, cơ hồ thẹn quá hóa giận rồi, nàng liền đẩy hắn ra, bật thốt nói, "Sở Lăng Yên, ngài là tên khốn kiếp!"

Sở Lăng Yên ổn định thân hình, không chút gì tức giận, ngược lại nói ra một câu khiến Bộ Phi Ngữ giận đến độ muốn đau cả bao tử rồi, "hửm, ta rất thích nghe nàng gọi tên của ta."

"Vô lại!" Bộ Phi Ngữ lạnh lùng quăng ra hai chữ, liền quay đầu đi.

Sở Lăng Yên nhìn Bộ Phi Ngữ rời khỏi, khóe miệng không tự chủ mà giương nhẹ, hôm đó ở trưóc suối đình, nàng bộ dáng mây trôi nước chảy, thanh thản ung dung yêu cầu hắn cho nàng hưu thư, hắn thật sự bị nàng làm cho tức giận một phen, khiến hắn mất tự chủ mà thuận miệng đáp ứng, nhưng ngay sau đó, hắn liền quên bẳng chuyện này.

Hôm nay ở trên đường phố, hắn bắt gặp nàng cùng nam tử khác cười nói tự nhiên, trên mặt lại vui vẻ tươi cười, bộ dáng đó hắn cũng chưa từng thấy qua, đột nhiên hắn mới phát hiện, thì ra nhất cử nhất động của nàng, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một việc nàng làm đều khiến hắn thập phần để ý, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, không hiểu vì sao tim hắn lại đập thình thịch, một cỗ ấm áp ngọt ngào vui vẻ tràn ngập lòng hắn, hắn quả thật giống như đang mê muội một thứ gì đó, hắn không biết từ lúc nào đối với nàng đã không thể tự kiềm chế như vậy rồi?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3