Thế Bất Khả Đáng - Chương 92
Thế Bất Khả Đáng
Chương 92: Miễn tìm!
gacsach.com
Trans+Edit: Pinonever
Sáng sớm lúc bảy giờ, xe đã lái đến nơi, tài xế câu hỏi một câu đánh thức hai người đang ngủ mê man.
"Có cụ thể biển số nhà chứ?"
Hạ Diệu mê mê hoặc hoặc trừng vào hàng chữ trên tờ giấy, nhìn kỹ liếc mắt, nói: "Trên này không có viết."
"Xuống xe hỏi thăm một chút đi!"
Tuyên Đại Vũ nói xong, duỗi người, mở cửa xe nhảy xuống.
Trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ mấy cụ già sáng sớm ở đây tản bộ, ngày nghỉ hầu như những thanh niên trẻ tuổi đều như con mèo ủ trong chăn. Tuyên Đại Vũ ánh mắt chung quanh quan sát một chút, đến sau cùng hướng về một lão bà đi tới.
"Bà bà, phiền bà cho con hỏi một chút..."
Tuyên Đại Vũ còn chưa nói, lão bà bà đã chỉ chỉ cái lỗ tai, ám chỉ bản thân lỗ tai nghe không tốt lắm. Tuyên Đại Vũ không thể làm gì khác hơn là cười gật đầu, không làm cái cây cản đường nhường đường cho lão bà.
Hạ Diệu cản đường một lão trung niên chừng năm mươi tuổi, lễ phép hỏi: "Thúc, cháu muốn hỏi thăm một chút, nhà của Vương Trì Thủy ở đâu ạ?"
"Vương Trì Thủy? Thôn chúng ta có người này sao?" Người đàn ông trung niên đó vẻ mặt mơ hồ.
Hạ Diệu vừa nhìn một chút chỉ, nói: "À, ba hắn là Vương Khai Tài, mẹ hắn là Lý Xuân Thanh."
Vừa nghe đến hai cái tên này, người đàn ông trung niên sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, đó là một loại ánh mắt cực kì không được tự nhiên, từ trên xuống dưới đánh giá Hạ Diệu.
"Ngươi là ai? Ngươi tìm bọn họ để làm chi?"
Hạ Diệu giải thích, "Cái này thì... Vương Trì Thủy và cháu là anh em bạn bè."
Người đàn ông trực tiếp vung tay lên, "Tôi không biết nhà bọn họ!" Nói xong quả quyết lách người.
Tuyên Đại Vũ không dễ dàng tìm được một người tuổi trẻ, vốn cho là nhờ hắn nhận biết dùm Vương Trì Thủy, kết quả vừa nhắc tới tên Vương Trì Thủy, người này và người đàn ông trung niên lúc nãy lộ ra cùng một biểu cảm.
"Có người này sao? Chưa nghe nói qua!"
Tuyên Đại Vũ bóng gió một câu, "Mẹ hắn tên Lý Xuân Thanh"
Nam thanh niên ha hả cười, cái kiểu cười này không muốn nói nhiều nên cười nhạt, nhanh nhẹn mà xoay người vào sân nhà. Sau đó Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ lại hỏi thêm vài người, kết quả không phải là họ không biết mà là đối với những tên này kiêng kị thâm sâu, hình như nhà của Vương Trì Thủy đối với bọn họ mà nói thì là một loại sỉ nhục. "Mẹ nó, con người này vì sao mà lại bị bưng bít đến vậy!" Tuyên Đại Vũ phỉ nước bọt, "Thực ra là nhà hắn đã nuôi ra hắn thành cái dạng lai căng tạp chủng gì ấy nhỉ"Hạ Diệu nói: "Nếu không chúng ta đến nhà cậu của hắn hỏi thử? Nhà cậu của hắn tương đối dễ tìm, cách nơi nơi này một thôn ở phía Bắc."
"Duyệt, đi thôi!"
Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu đi thật lâu, trên đường đi ngang qua một mảnh vườn trái cây, chính là do cậu của Vương Trì Thủynhận thầu, hai vợ chồng ở trong một căn nhà trong mảnh vườn.
"Có người không?" Tuyên Đại Vũ gõ cửa.
Một người phụ nữ đang đánh răng đi tới, hỏi: "Anh tìm ai?"
Hạ Diệu dùng giọng điệu tương tác vô song của mình hướng về người đàn bà trung niên hỏi: "Cô là mợ của Vương Trì Thủy ạ?"
Ban đầu, ánh mắt người phụ này vốn ôn hòa, Hạ Diệu vừa nhắc tới, "Vương Trì Thủy" chỉ ba chữ ấy, người phụ nữ này ánh mắt trong nháy mắt lãnh đạm rất nhiều.
"Các người muốn làm gì?"
"Ách..." Hạ Diệu giải thích, "Chúng cháu đến tìm Vương Trì Thủy, không biết nhà bọn họ, nên muốn hỏi cô một chút."
Người phụ nữ nói: "Nhà của chúng tôi ngươi biết, lại không biết nhà bọn họ?"
"Chúng cháu thật sự không rõ, chúng cháu..."
"Không biết!"
Nhận một tiếng đơn giản nhưng thô bạo, cánh cửa trước mặt Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ đóng "phạch" một cái.
Hạ Diệu sững sờ ở cửa, nửa ngày không hề phục hồi tinh thần lại.
Ngay cả Hạ Diệu soái ca tuấn tú cười lên đều khiến già trẻ lớn bé thông thoái, lại có thể bị người nhà của hắn giáng chức thành ra như vậy, đủ có thể thấy được mối thù với đối với gia đình Vương Trì Thủy này lớn cỡ nào.
Giờ này khắc này, Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ ý thức được, nhà của Vương Trì Thủy khẳng định có vấn đề, muốn mượn lực lượng thôn dân tìm hắn thật không có quá nhiều khả năng. Cách đơn giản nhất, trực tiếp đến ủy ban thôn.
Đến thôn đại đội, sau đó lấy ra một loạt giấy chứng nhận, cán bộ thôn mới tốt bụng chỉ cho bọn họ một con đường.
Tới gần buổi trưa, hai người mới tìm được nhà Vương Trì Thủ. Kỳ thực bọn họ đã từ nơi này đi lướt qua vô số lần, chẳng qua là không biết mà thôi. Hạ Diệu đơn giản nhìn lướt, chỉ nhìn một cách đơn giản điều kiện trong nhà, nhà này trong thôn coi như là nhà bình thường, cũng không được như vậy là nghèo.
Tuyên Đại Vũ gõ cửa, rất lâu không có người đáp lại.
"Chắc là không có ở nhà." Hạ Diệu nói.
Hai người ở ngoài cửa đợi hơn một giờ, ai đi ngang qua đều dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn bọn họ, ngay cả một đám con nít đang đùa giỡn chỉ chỉ trỏ trỏ nói xấu sau lưng bọn họ, liên tục cười nham hiểm.Hạ Diệu nhịn không được cùng Vương Trì Thủy bức bách nội tâm vô cùng khó chịu, nếu mà cậu sống trong hoàn cảnh như vầy, đã sớm phát điên!
Một đại thẩm bên hàng xóm thấy không ổn, đi tới hảo tâm nhắc nhở.
"Nhà bọn họ đã chừng mấy ngày không có ai ở, các cậu chờ cũng là chờ vô ích"Hạ Diệu hỏi, "Người đâu cả rồi?"
"Tôi nghe mấy lão bà bên kia tám chuyện, nói là người phụ nữ nhà này đã nằm viện."
Đại thẩm đó nói "người phụ nữ" hẳn là ám chỉ mẹ của Vương Trì Thủy, Hạ Diệu lập tức hướng vào Tuyên Đại Vũ đem đến một ánh mắt hội ý, tôi đã nói rồi, chắc chắn là có chút nỗi khổ tâm, không phải ai trong những người ở đây đều như vây.
"Nằm bệnh viện cũng đáng!" vị đại thẩm bồi thêm một câu, "Sớm chết để còn sớm tích đức!
Ặc... Hạ Diệu khóe miệng co quắp hai cái, người trong cái nhà này rốt cuộc đã làm chuyện thiên lý bất dung gì?
Sau đó Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ mua cho đại thẩm háng tá đồ tết đưa về nhà, mới từ trong miệng thím ta moi được thêm vài thông tin.
Nguyên nhân sâu xa là Lý Xuân Thanh và Vương Khai Tài lúc tuổi còn trẻ chung ban kèn đồng, cũng là gánh hát mướn của địa phương, quê nhà tám hay mười dặm có mai táng đều gọi bọn đến hát. Vương Khai Tài chuyên môn hát thế vai, Lý Xuân Thanh là khiêu vũ thoát y, hơn nữa còn là cởi trần như nhộng, cái kiểu này qua vùng nông thôn là chuyện "phi lý" là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
"Cô ta thật không biết xấu thổ, thường ở ngoài dụ dỗ, quyến rũ đàn ông, sinh một đứa con trai cũng không biết là của tên tạp chủng nào, hai ba tuổi đã bị cô ta lôi lên đài biểu diễn xiếc ảo thuật. Mẹ chồng cô ta khi còn sống, suốt ngày bị cô ta ngược đãi, cậu cũng không biết có bao nhiêu thảm thương đâu".
"Cậu biết tại sao bà lão ấy chết không? Là thắt cổ tự tử ở cửa phòng cháu trai. Đứa bé đó chính là do lão bà ấy chăm sóc dọn phân dọn nước tiểu cho nó tới lớn tầm này, bà ta cũng là người hiểu rõ người cháu này nhất, có bao nhiêu thù oán mà lại có thể đối xử với đứa bé ấy như vậy?"
Hạ Diệu hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, có một ngày sáng sớm hắn tỉnh lại, chứng kiến cảnh tượng người thân nhất treo cổ treo trước của phòng, khác nào bóp chết niềm hy vọng trong cuộc sống của hắn.
Đại thẩm còn nói: "Sau này Vương Khai Tài bỏ chạy, Lý Xuân Thanh đổ bệnh, phòng của cô ta còn bốc mùi! Ai u, có đôi khi chúng tôi đi nhẹ qua sân, mùi có thể đem người ta xông tới chết. Đứa bé kia cũng quanh năm không có nhà, mẹ nó bị bệnh hắn cũng không trở lại thăm một chút. Nên tôi mới nói Lý Thanh Xuân chính là không còn đáng để sống nữa, báo ứng!"
Đại thẩm nói liên miên, cằn nhằn,nói rất nhiều, hình như tụ rất nhiều năm uất hận, van vừa mở ra liền không khóa lại được. Mãi cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, Tuyên Đại Vũ và Hạ Diệu mới mệt mỏi một lòng quay trở về.
Một đoạn đường thật dài luôn trầm mặc, Hạ Diệu rốt cục mở miệng.
"Tôi nghĩ hắn khả năng phải là kẻ cắp chuyên nghiệp, cậu nghĩ đi, hắn từ nhỏ đã học xiếc ảo thuật, tay chân khẳng định lưu loát."
Tuyên Đại Vũ sắc mặt thay đổi, giọng nói đã không còn có lực như trước đó.
"Cậu không có nghe đại thẩm đó nói sao? Hắn và mẹ hăn thù lớn như vậy, trộm tiền không chắc là cho mẹ hắn chữa bệnh, nói không chừng là tự cầm tiền đi chơi gái."
"Chuyện này thì không liên quan đến tôi." Hạ Diệu chỉ hỏi một câu, "Cậu vẫn còn muốn truy tìm hắn sao?"
Tuyên Đại Vũ mặt nghiêm nghị nói: "Nhìn 'hàng' mụ nội của hắn hay chi, miễn tìm!"
Hạ Diệu cuối cùng cũng thở một hơi lớn, sự tình xem như cơ bản hiểu rõ, ngực thổn thức không ngớt nhưng đồng thời buông lỏng xuống. Dù sao thế giới này có nhiều người như vậy, mỗi người cũng sẽ có mỗi loại đau khổ khác nhau, cũng sẽ tự có phương thức bảo vệ chính mình. Tình cảm thì không thể bố thí, việc duy nhất có thể làm là thể hiện một phần tôn trọng đối phương.
Tuyên Đại Vũ dùng một tay ôm cổ Hạ Diệu qua một bên, trong miệng thở ra một làn hơi phà vào cậu ta (miệng có thúi không? =]]).
"'Không' - 'truy' - 'tìm' - 'hắn', chuyển qua truy lùng cậu thấy thế nào?"
Hạ Diệu cho hắn ăn một quyền, sau đó dùng cùi chỏ gồng hết sức đem Tuyên Đại Vũ đục một phát.
"Cút đi đồ con bê!"
Tuyên Đại Vũ cười đến ngã vào trong ghế ngồi, nói: "Tôi phát hiện cậu bây giờ thường hay nói những câu ở vùng Đông Bắc." (quê của Viên Tung =]])
Hạ Diệu trực tiếp hai mắt nhắm lại, không hề phản ứng với Tuyên Đại Vũ.
Ngày hôm sau, Hạ Diệu ở đơn vị bổ sung lại một ngày giác, buổi tối nhanh nhẩu về đến nhà. Hí hoáy điện thoại di động một hồi, thấy có có cuộc gọi nhỡ, trong miệng như nôn ra vài vị ngọt ngào, mỹ vị gọi một cú điện thoại.
Viên Tung đang ngồi hút thuốc kế bên lò sưởi đặt gần đầu giường ở quê nhà, thấy dãy số gọi đến, giữa hai lông mày hiện sắc mặt vui mừng không dễ nhận ra.
"Thế nào mà đột nhiên nhớ tới mà gọi điện thoại cho tôi?"
Hạ Diệu lại cười nói: "Xem anh còn sống không."
Viên Tung phủi một cái tàn thuốc, không nói chuyện.
"Ở nơi đó như thế nào a?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung chỉ một chữ, "Lạnh".
Hạ Diệu hừ một tiếng, "Anh nha... cũng biết lạnh!"
"Tôi không lạnh, tôi là sợ cậu không biết tôi lạnh."
Hạ Diệu trong miệng cười không ngưng nghỉ, nhốn nháo nhảy cẫng lên.
Viên Tung cảm giác được Hạ Diệu đích thực là tâm tình chuyển biến, nhịn không được hỏi: "Hôm nay sao tâm tình cậu lại tốt thế?"
"Tốt ư?" Hạ Diệu thề thốt phủ nhận, "Tôi vẫn luôn như vậy a!"
"Vừa làm chuyện xấu gì đấy?"