Thê Chủ Dịu Dàng - Chương 34
Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 34: Thuyền hoa thưởng sen (trung)
gacsach.com
Lúc Tô Tử Bội và Long Hạo Vân nắm tay rời đi, mọi người ngồi ở đó đều "châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao".
"Nghe đồn Tô tam thiếu gia từng là sủng thị của Vương gia, xem ra là có thật."
"Ha ha... , Vương gia phóng khoáng tuấn lãng, còn trẻ phong lưu vốn là chuyện bình thường thôi mà. Nhớ ta lúc đó... Ha ha, còn không phải là... "
"Đây không phải là Tô phu nhân đã sớm đeo nón xanh đầy đầu, lại còn là nón đặc biệt lớn hay sao?"
...
Nơi có người, tất nhiên là có thị phi. Quân Nhược Thủy làm như không nghe thấy, mặc dù những người đó cố ý lớn tiếng giống như sợ nàng không nghe được.
Tiếng đàn như sóng gợn trên mặt nước từ từ dừng lại, nam tử mặc áo trắng gảy xong một khúc lặng lẽ thu dây đàn, đôi mắt sáng rủ xuống, nhẹ nhàng gật đầu, ôm đàn đứng dậy đi vào nội thất.
Chúng nữ tử quần áo lụa là hiển nhiên là đã quên mất đề tài nghị luận mới vừa rồi, con mắt chăm chú đuổi theo bóng dáng của nam tử mặc áo trắng, cho đến lúc không thấy bóng hình xinh đẹp kia nữa thì lúc này mới thở dài một tiếng, thu hồi ba hồn bảy vía vừa bay ra vào trong cơ thể. So với một đóa hoa tươi thì nụ hoa chớm nở mới là xinh đẹp nhất, mà mỹ nhân lại còn ôm tỳ bà che nửa mặt, nửa là thẹn thùng nửa là phong tình, chọc người mơ màng như bị hút vào đôi mắt đó. Mặc dù nam tử mặc áo trắng có mang khăn che mặt, thế nhưng ngũ quan xinh đẹp, thân hình thướt tha lại như ẩn như hiện, giấu đầu hở đuôi. Chỉ tiếc vị mỹ nhân áo trắng này lại là ca linh* của Vương gia, là người thấy được nhưng không sờ được khiến lòng mọi người lại càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, giống như có tận mấy cặp móng vuốt không ngừng gãi nhẹ ở trong đáy lòng.
*ca linh: ca là ca hát, linh có nghĩa là đào kép.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là Quân Nhược Thủy đang ngồi một mình một góc như có điều gì suy nghĩ.
Ban đầu, Long Hạo Vân và Tô Tử Bội từng có một đoạn tình duyên. Chỉ là Tử Bội yêu hắn còn Long Hạo Vân lại đa tình. Cuối cùng vì hắn quá si tình cho nên Tô Mộ Bình mới làm chủ xúc tiến hôn sự của hai người. Còn lòng của Tô Tử Bội thì một mực đặt trên người của Long Hạo Vân nhưng đến tột cùng thì Long Hạo Vân đang có ý đồ gì đây? Nếu ban đầu đã vứt bỏ thì tại sao bây giờ lại hữu tình hữu ý, liên tiếp tới trêu chọc Tô Tử Bội, đây là thể loại gì? Là muốn nối lại tình xưa hay là có tính toán khác?
Không khí bên trong khoang thuyền ngột ngạt, bức người. Một đám vũ linh* nhẹ nhàng di chuyển liên tục, chậm rãi bước lên đài, vừa múa vừa hát. Quân Nhược Thủy không khỏi đi lên mũi thuyền, dựa vào lan can đón gió. Thời tiết hình như càng thêm âm u, làn gió mang theo mùi tanh của nước hồ thổi qua cùng với một chút lạnh lẽo thổi tan tối tăm trong lòng nàng. Mặc dù thuyền hoa trên mặt hồ không ít, nhưng so với người bình thường thì thuyền hoa của Long Hạo Vân hoa lệ hơn rất nhiều, nạm vàng khảm ngọc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Trên thuyền hoa, Long Hạo Vân và Tô Tử Bội ngồi đối diện nhau, còn hai người thị vệ cùng với Thanh Phong thì đang ngồi trên một cái thuyền hoa khác, đi theo không gần không xa.
*Trong truyện cổ đại bình thường thì hay gọi là ca kĩ với vũ kĩ hoặc vũ cơ. Còn trong truyện này tác giả dùng là ca linh với vũ linh. Là do tác giả dùng nên mấy bạn đừng có thắc mắc nhá.
Quân Nhược Thủy đi lên boong thuyền, muốn ngồi ở mũi thuyền hóng gió một chút. Bất chợt một bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng đi tới, lúc đi qua Quân Nhược Thủy thì đột nhiên trẹo chân ngã xuống. Lòng Quân Nhược Thủy không yên theo bản năng đỡ hắn. Hắn kinh hoảng, đôi tay cũng nắm thật chặt lấy cổ tay của Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy đỡ hắn đứng ngay ngắn, lúc này nàng mới nhìn rõ nam tử mặc áo trắng này chính là nam tử lịch sự tao nhã che mặt khảy đàn mới vừa rồi. Giờ phút này hắn đã tháo khăn che mặt, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ như trăng sáng lộ ra khỏi sương mù, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào lòng người. Nếu nói về đẹp thì so với Tô Tử Bội hắn lại càng đẹp hơn một bậc. Bởi vì trên người hắn có một loại phong cách ưu nhã quyến rũ, mị hoặc mà không thấp kém, thanh nhã mà ôn nhu hào phóng, làm cho lòng người kính trọng, ái mộ mà không dám khinh nhờn, mê hoặc lòng người.
"Công tử xin cẩn thận." Quân Nhược Thủy chỉ nhìn hắn một cái, liền lui về phía sau một bước. Mà nam tử vẫn cầm lấy tay nàng không chịu buông lỏng như cũ.
"Công tử tự trọng." Quân Nhược Thủy cau mày nói.
Nam tử tựa như ngượng ngùng, buông tay ra, ngay sau đó ngã xuống trên mặt đất, ngập ngừng nói: "Ta... Chân của ta bị trẹo rồi."
Quân Nhược Thủy nhàn nhạt nhìn hắn: "Công tử là người của Vương gia, xin chờ trong chốc lát, ta đi mời thị vệ vương phủ tới đưa công tử trở về phòng."
"Tô phu nhân hiểu lầm, ta không phải là thị lang của Vương gia, chẳng qua chỉ là một ca linh thôi." Hắn đau thương nói, ánh mắt giống như vô tình quét tới, quyến rũ không nói nên lời.
"Ta nghĩ công tử hiểu lầm rồi, ta chỉ biết ngươi là do Vương gia mời tới khảy đàn, tất nhiên là ngươi phải do Vương gia phụ trách rồi." Quân Nhược Thủy lui ra mấy bước, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi. Hơi gật đầu, xoay người đi tìm thị vệ vương phủ.
Nam tử mặc áo trắng nhìn theo bóng lưng của nàng, không khỏi có chút thất bại. Ngay cả Tam vương gia lần đầu tiên thấy hắn, cũng từng giật nảy mình, mà Quân Nhược Thủy lại nữ nhân đầu tiên nhìn thấy hắn mà không rung động. Hắn nhíu mày, chậm rãi kéo khăn lên che mặt.
"Cầm Âm." Một bóng dáng màu xanh dương nhạt từ khúc quanh đi ra, nhẹ nhàng gọi.
"Thư Ngâm, tại sao ngươi lại ra đây?" Cầm Âm kinh ngạc nhìn hắn, tự mình đứng lên.
Thư Ngâm không trả lời hắn, chỉ hỏi: "Người mới vừa rồi chính là Quân Nhược Thủy sao?"
Cầm Âm gật đầu một cái.
"Thì ra là nàng." Thư Ngâm tự lẩm bẩm: " Ngai như sơn thượng tuyết. Kiểu nhược vân gian nguyệt. Văn quân hữu lưỡng ý. Cố lai tương quyết tuyệt... Nguyện đắc nhất tâm nhân. Bạch đầu bất tương ly*... "
*Bạch thơ Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.
Dịch nghĩa: Trắng như tuyết trên núi,
Sáng như trăng ở trong mây.
Nghe lòng chàng có hai ý,
Nên thiếp quyết cắt đứt
...
Mong có được người một lòng không thay đổi,
Đến khi đầu bạc chẳng xa rời.
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Cầm Âm không hiểu nhìn hắn, ân cần hỏi.
"Không có gì." Thư Ngâm khẽ mỉm cười, thần thái trong mắt rất khác thường.
Trên thuyền hoa, Tô Tử Bội và Long Hạo Vân ngồi đối diện nhau, tự dưng hắn lại cảm thấy không yên lòng, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa, nhìn thấy Quân Nhược Thủy đi ra khỏi khoang thuyền, đi lên boong thuyền, sau đó... Ôm một nam tử mặc áo trắng. Trong mắt của hắn thoáng qua tức giận, mới chỉ một lát mà nàng đã ôm mỹ nhân rồi sao?
"Tử Bội, dạo này tốt không?" Long Hạo Vân rót cho hắn một ly trà thơm, ánh mắt nhu hòa nhìn hắn.
"Ừ, rất tốt." Tô Tử Bội thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt trả lời.
Ánh mắt quan tâm của Long Hạo Vân giống như tình thánh, dịu dàng như nước: "Quân Nhược Thủy... Đối xử với ngươi có tốt không?"
"Rất tốt." Tô Tử Bội đáp rất tự nhiên. Không trái lương tâm, không cậy mạnh, nàng thật sự đối xử với hắn rất tốt, có lẽ đúng như mẫu thân từng nói, trên thế gian này chỉ có nàng mới có thể bao dung hắn, hiểu hắn.
Trong mắt của Long Hạo Vân hiện ra vẻ lo lắng trong chốc lát, nhưng nàng ta vẫn tươi cười như cũ, xấu bụng hỏi: " Lần đầu tiên của ngươi là cho nàng ấy sao?"
Tô Tử Bội mở to hai mắt nhìn nàng ta, tức giận từ từ dâng lên ở trong lồng ngực.
Ngày đó, nàng ta cũng đã từng hoài nghi trong sạch của hắn. Từ khi ra đời trên ngực của nam tử ở vương triều Kim Bích đã có một nốt Chu Sa, tên là thủ cung sa, màu sắc đỏ thẫm, cho dù khi tắm có chà xát thế nào cũng không phai, nhưng chỉ cần sinh hoạt phu thê với nữ tử thì sẽ tự nhiên biến mất. Mặc dù hắn xuất đầu lộ diện từ nhỏ, không phải là thiếu gia hiền thục được nuôi dưỡng trong khuê phòng nhưng hắn vẫn hiểu được thế nào là tự ái tự trọng, luôn giữ mình trong sạch. Nhưng mà hắn cũng không hiểu, hắn chỉ nắm tay với Long Hạo Vân, tại sao thủ cung sa lại biến mất. Hắn kinh hoảng, lo sợ nghi hoặc, nhưng không cách nào nói ra khủng hoảng trong lòng, nếu như ngay đêm thành thân bị nàng phát hiện thì hắn phải giải thích như thế nào đây?
Sau đó, có một ngày Long Hạo Vân say rượu, mượn cảm giác say cường ngạnh muốn hắn. Lúc đó hắn nghĩ cả đời này đi theo nàng cũng tốt cho nên không có kháng cự. Huống chi hắn cũng có lòng riêng, hi vọng lúc nàng đang say sẽ không chú ý đến thủ cung sa đã biến mất. Nhưng khi nàng cởi y phục của hắn, nhìn thấy lồng ngực trần truồng của hắn, cảm giác say liền biến mắt, vô cùng thanh tỉnh chỉ vào hắn tức giận đùng đùng hỏi: "Thủ cung sa của ngươi đâu rồi?" Hắn bối rối, lắp bắp không thể giải thích mà hắn cũng không có cách nào giải thích được.
"Ta... Ta cũng không biết." Hắn uất ức nói xong, nước mắt chảy xuống. Cho rằng nàng sẽ dỗ hắn, an ủi hắn, kết quả là nàng chỉ xanh mặt hỏi: "Người nọ là ai?"
"Không có ai, ta không có... " Hắn biện giải, lại bị nàng đánh cho một bạt tai, mắt nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu.
"Ta sẽ tra ra cho bằng được." Long Hạo Vân cắn răng nghiến lợi, lãnh khốc nói: "Tiện nhân, cút!"
Hắn đã từng ăn nói khép nép cầu xin nàng tin tưởng, nhưng đổi lấy lại là tàn nhẫn chế nhạo cùng lăng mạ. Hắn biết nàng tức giận là bởi vì thương hắn. Yêu quá sâu thì hận cũng càng nhiều. Không phải hắn cũng yêu cầu đối phương trung trinh và chung tình sao?
Nhưng hắn sai lầm rồi. Nàng cởi bỏ lớp vỏ ngụy trang, ngồi lên xe ngựa vương phủ rêu rao khắp nơi, thân phận Tam vương gia đương triều được đưa ra ánh sáng, cao không thể chạm tới hơn nữa phu thị thành đoàn. Bên cạnh không có hắn thì cũng không có vấn đề gì mà có hắn cũng chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi. Tình yêu trong nháy mắt bị hủy diệt khiến cho lúc đó hắn đau đến không muốn sống.
Thay đổi của hắn tất nhiên là không thoát khỏi ánh mắt của Tô Mộ Bình. Tô gia cũng là hào môn phú hộ, cũng cần mặt mũi. Cho nên đầu tiên Tô Mộ Bình tra xét thủ cung sa của hắn, quả nhiên đã biến mất. Sắc mặt của Tô Mộ Bình xanh đen, giận đến không ngừng run rẩy.
Khi đó hắn bốc đồng không giải thích. Sẽ không ai tin tưởng việc thủ cung sa tự nhiên biến mất, nếu hắn giải thích thì cũng quá yếu đuối rồi cho nên hắn bất cần nói: "Nếu như mà con ở dưới tình huống mất đi năng lực tự chủ mất đi trong sạch, con không cho rằng mình nên lấy cái chết để tạ tội; hơn nữa nếu như là con tự nguyện thì con càng không nên tự trách mình."
Tô Mộ Bình bị hắn chọc tức tới mức bệnh liệt giường. Cho dù mang bệnh trong người nhưng bà cũng đã nhanh chóng chọn Quân Nhược Thủy ở rể Tô gia. Khi đó hắn đã sớm mất đi lòng tin đối với tình yêu và nữ nhân, cho nên là Quân Nhược Thủy hay là những người khác thì cũng không sao cả.
Kí ức đó như một thanh kiếm bén nhọn, đào khét một cái hố sâu ở đáy lòng hắn, máu chảy không ngừng.
"Không có." Hắn nắm chặt quả đấm, cố nén phẫn nộ trong lòng.
"Không phải sao?" Long Hạo Vân lẩm bẩm tự nói: "Như vậy là còn chưa có viên phòng."
"Ngươi... " Tô Tử Bội cả giận nói.
Long Hạo Vân ép hỏi: "Lần đầu tiên của ngươi đến tột cùng là cùng với ai?" Nàng ta vẫn không tra được, mặc dù có rất nhiều nữ nhân vì công việc nên hay lui tới với hắn, thậm chí còn từng theo vào kỹ viện, nhưng không có chứng cớ chứng minh hắn viên phòng cùng với ai cả.
"Vương Gia, hình như chuyện này không liên quan đến người?" Tô Tử Bội lạnh lùng nói, hoàn toàn thất vọng đối với nữ nhân mình đã từng yêu này.
"Tại sao lại không có?" Long Hạo Vân cười tà, bắt tay của hắn lại: "Chẳng lẽ nhanh như vậy mà ngươi đã quên những tháng ngày vui vẻ của chúng ta sao?"
Tô Tử Bội dùng sức rút tay ra, tức giận nhìn nàng ta chằm chằm. Lúc này hắn rất ghét nàng đụng chạm hắn như vậy.
"Thiếu gia!" Thanh Phong ngồi trên thuyền hoa cách đó không xa, lo lắng kêu to. Vương gia kiểu gì vậy nha, lại động tay động chân với nam tử đã thành thân, một chút phong độ cũng không có. Nhưng lập tức hắn đã bị hai người thị vệ bụm miệng, không lên tiếng được nữa.
"Ngươi thích Quân Nhược Thủy sao? Ngươi có biết, nàng ở sau lưng ngươi mở một y quán ở thành Nam đặt tên là Tế Thiện Đường hay không? Nàng ở rể Tô gia đơn giản là vì tiền tài mà thôi." Long Hạo Vân hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Mục đích nàng ở rể Tô gia tất nhiên là vì tiền bạc. Chỉ có ta là không phải, Vương phủ có rất nhiều trân bảo, đã như thế sao ta lại còn quan tâm đến tài sản Tô gia? Tử Bội, chỉ có ta mới là người thật lòng với ngươi mà thôi."
Tô Tử Bội kinh ngạc nhìn nàng ta: "Tế Thiện Đường là của Quân Nhược Thủy?"
"Ngươi đi hỏi nàng một chút, tự nhiên sẽ hiểu." Long Hạo Vân cười âm trầm, lại nắm tay của hắn.
Mưa chợt nặng hạt, gió lớn thổi ào ào, cắt đứt dây dưa của hai người. Thuyền hoa nho nhỏ không chịu nổi trận cuồng phong vũ bão này, cộng thêm hai người ngươi kéo ta đẩy nên thuyền nhỏ không ngừng lay động. Chẳng biết từ lúc nào mà thuyền hoa đã chìm gần hết trong nước, mực nước không ngừng lên cao, mà thuyền hoa thì tại từ từ chìm xuống.
Long Hạo Vân kinh hoảng gọi thị vệ cách đó không xa, hai người thị vệ bỏ lại Thanh Phong, đề khí bay về phía Long Hạo Vân. Nhưng bởi vì còn cách một khoảng khá xa cho nên giữa đường hai người liền ngã vào trong nước, chỉ có thể ra sức bơi về phía Long Hạo Vân.