Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 154
Chương 154 - Dược Điền
"Nhẹ tay, không cần nắm chặt đâu, không nên bạo lực như vậy mà! Điều cần nói ta nói với ngươi hết rồi, ta chỉ là một khối đá bình thường, được hưởng sái chút phấn hoa của Thông Linh Thần Hoa nên mới có thể mở miệng nói chuyện. Trước kia ta là một khối đá vô tri, làm sao biết được lai lịch thần viên."
Tảng đá lớn gần bằng đầu người này nhe răng nhếch miệng, kêu gào um sùm, luôn cảm thấy ở trong tay đứa trẻ như Tiểu Bất Điểm không an toàn, lúc nào cũng có thể bị bóp nát.
"Một bông hoa mà lại có thần hiệu lớn đến vậy sao?" Tiểu Bất Điểm lộ vẻ không tin.
"Đương nhiên, nó là thánh dược thế gian hiếm thấy mà! Ở vùng đất này thì mỗi một bụi cây đều có dược hiệu kinh thế, mà nó được gọi là Thông Linh Thần Hoa thì tất nhiên có khả năng khai mở linh trí cho những thứ vô tri, khiến chúng có được sinh mệnh. Nếu đã được gọi là thông linh thì đối với cường giả các ngươi cũng có lợi như vậy, giúp ngươi dễ dàng tìm hiểu đại đạo, ngộ được chân lý Bảo Thuật."
Tảng đá này thật sự có miệng, lại còn có mắt, cực kỳ sinh động. Khi nói, nó tạo ra âm thanh răng rắc, mặt mày ủ rũ mong Tiểu Bất Điểm buông tha nó.
"Như vậy hả? Không ngờ thánh dược lợi hại như vậy! Thế rốt cuộc cả vườn thuốc này có mấy gốc như thế?"
"Còn vài gốc? Thái Cổ thần sơn nếu có được một cây đã không tệ rồi! Nơi mà thánh dược sinh trưởng thì chắc phải có đám mãnh thú Thái Cổ như Đào Ngột, Thao Thiết... chiếm cứ, người bình thường không cách nào tiếp cận. Ở đây thì không có Thần Ma thủ hộ, có được một gốc thánh dược đã là nghịch thiên lắm rồi. Tuy nhiên cũng có thể hiểu biết của ta hạn hẹp, dù sao thì vườn cũng rất lớn, nghe đồn trước đây có hai ba gốc thánh dược nhưng chưa từng xuất hiện, có khả năng chúng đã rời khỏi tiểu thế giới này rồi."
Hỏi một câu tảng đá liền đáp, còn nói rõ chi tiết sự tình, phối hợp tốt vô cùng.
"Từ ý ngươi thì gốc Thông Linh Thần Hoa này mới tiến nhập dược điền?" Tiểu Bất Điểm hiếu kỳ, đồng thời còn cảm thấy tảng đá này biết rất nhiều chuyện.
Tảng đá nói: "Phải nói là sau này được sinh ra! Ta nghe gốc cổ thụ nói, thánh dược vốn chỉ là một gốc bảo dược hiếm thế nhưng lại rơi vào trong Bất Lão Tuyền, lấy được lượng lớn tinh hoa nên đột phá, biến thành Thông Linh Thần Hoa, trở thành thánh dược trân quý nhất."
Lúc này Tiểu Bất Điểm liền trợn tròn mắt, cố sức mà lắc tảng đá, nói: "Mau nói cho ta biết Bất Lão Tuyền ở đâu!"
"Đừng lắc, ta sắp nát ra rồi! Bất Lão Tuyền ở trung tâm dược điền, nằm ở nơi sâu nhất trong rừng. Ngươi muốn tìm thì đi một mình đi, lúc quay lại thì đừng có ráng tìm ta."
"Cục đá ngươi nếu dám gạt ra thì ta quay lại thu thập ngươi!" Tiểu Bất Điểm xem xét tảng đá này, không ngừng lắc lắc. Thế nhưng nó phát hiện mặc dù tảng đá kêu gào không ngừng nhưng lại rất cứng rắn.
"Có người rình trộm?" Tiểu Bất Điểm nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó cầm cục đá ném đi.
"A..."
"A..."
Kết quả, từ xa truyền lại đến hai tiếng rên đau đớn. Một tất nhiên là tảng đá mắc dịch kia; tiếng còn lại thì của một vị thiên tài cường đại bị cục đá va phải, máu chảy ròng ròng.
"Má nó, ta chọc gì ngươi mà lại lấy đá ném ta?" Đây là một sinh linh kỳ dị, đầu chim thân người, lưng mọc một đôi cánh chim tử sắc phát sáng óng ánh. Lúc này, hắn nổi giận cực dộ, trên trán nổi một cục u cực lớn.
"Chắc thật!" Tiểu Bất Điểm nói thầm. Tất nhiên nó đang nhận xét tảng đá kia, nện một cái thật mạnh lên đầu một con Thái Cổ Di Chủng cực mạnh thế mà lại chẳng nứt vỡ.
Nhưng mà sinh linh kia thì lại khác. Nghe thế hắn lại tưởng đang nhạo báng hắn nên lập tức nổi giận, rống lớn rồi vọt đến.
"Ta không có nói ngươi, nói tảng đá kia kìa" Tiểu Bất Điểm giải thích.
"Câm mồm!" Cường giả Vũ Tộc phát uy, đầu chim há mỏ muốn phóng điện. Thế nhưng hình như hắn quên một điều, nơi này là thần viên nên khạc cả buổi cũng chả ra nổi tí sét.
Khục khắc một lúc hắn chợt hiểu ra, ứng biến nhanh chóng, bổ nhào tới. Quang cảnh lúc này như một cây đao màu tím, từng trận gió rít khiếp người, xé rách cả mặt đất.
"Đương"
Tiểu Bất Điểm phòng ngự bị động, hai tay bắt chéo chắn trước người, nói to: "Ta không cố ý mà."
Cường giả Vũ Tộc sao có thể tin tưởng, liên tục cười lạnh, nói: "Ta đang đói bụng, nếu ngươi có thành ý thì để thân xác lại bồi tội."
"Đây là ngươi ép ta, hận nhất là lại có hình người!" Tiểu Bất Điểm thở dài.
Chiến đấu bạo phát, nên nó không bảo lưu thực lực, chưởng chỉ liên miên không dứt, oanh kích về phía trước. Sau hơn mười hiệp thì lông tím bay lượn đầy trời.
Cường giả Vũ Tộc kêu gào, cả đôi cánh to cơ hồ trụi lủi, lông đều bị nhổ sạch, lộ ra thân thể, vô cùng chật vật.
Hắn quay đầu bỏ chạy, nếu cứ đánh tiếp chắc không còn cái lông nào trên người! Đây quả thực là một quyết định sáng suốt, và hắn cũng không muốn bị một thiếu niên Nhân Tộc giết chết.
"Tha cho ngươi một lần." Tiểu Bất Điểm thở phì phì, tiếc nuối vì không cách nào hạ khẩu*.
(không ăn được)
Tảng đá mới nãy bị văng ra ngoài kia nhanh chóng lăn đi, muốn chạy trốn nhưng lại bị Tiểu Bất Điểm túm được, sau đó cầm lên, nói: "Ta thấy người rất rắn chắc nha! Nơi đây không dùng được Bảo Cụ thì lấy ngươi dùng tạm vậy!"
"Đừng mà!" Tảng đá khóc lóc thảm thiết.
Phiến thần viên này rất lớn, ánh sáng lung linh tràn ngập. Mới ở bên ngoài thì chỉ thấy bảo dược phân tán, thế nhưng khi càng tiến vào trong thì không như vậy.
"Thơm quá!"
Hương thơm nồng đậm xông thẳng lên mũi, phía trước như là một biển lớn linh khí, thần hà bay lượn, tinh khí cuồn cuộn, sáng loá chói mắt.
Đây mới chính là dược điền thượng cổ chân chính, vẫn còn linh vật sinh trưởng cho đến nay. Không biết bao nhiêu năm trước kia, rất nhiều gốc bảo dược cổ lão chết đi, hóa thành bùn đất rồi từ đó nảy mầm, sinh trưởng một lần nữa.
Linh khí dâng trào, hóa thành biển lớn khiến nó chấn động, cho dù có là dược phố của Nhân Hoàng thì cũng không thể nào có nhiều bảo dược như vậy, quang huy hừng hực, lóe lên liên tục, thụy khí bao phủ.
"Ta cảm thấy thật hạnh phúc, như đã đi đến thế giới thần thoại vậy!"
Tiểu Bất Điểm thực sự bị choáng đến ngây người. Nhiều linh dược như vậy, một gốc rồi lại một bụi, đây với đó cách nhau có mấy bước chân, ở giữa xen lẫn dị cỏ, hương thơm ngây ngất.
Phải biết rằng ở bên ngoài thì một tòa linh sơn cũng chỉ có thể dượng dục được một gốc linh dược, mà nơi đây thì như rau cải, tầng tầng lớp lớp, trong suốt như ngọc , mùi thuốc nồng đậm, khiến người đứng gần sảng khoái không thôi.
Tiểu Bất Điểm cất bước, nhanh chóng tiến về phía trước.
Nhưng mà tiếp cận nơi đây, nó cảm thấy thần năng của tràng vực tăng vọt không chỉ mười lần, khiến cả người nó cứng lại, đầu khớp xương phát tiếng "rôm rốp".
Nếu người khác đi đến đây thì chắc chắn nổ tung. Hư không nơi đây phảng phất như vặn vẹo, có một loại lực lượng thần bí lưu chuyển.
"Thật mạnh! Đây là để ngăn cản người ta hái thuốc à?" Tiểu Bất Điểm tò mò. Tuy nó chịu áp lực lớn hơn trước nhưng nhiêu đây còn chưa làm khó được nó.
Rốt cuộc khi bước vào dược viên, cả người nó đều cảm thấy ngây ngất, từng luồng linh khí hóa thành mây tím lưu chuyển mãnh liệt, tiến nhập vào biển lớn!
Linh khí quá nồng đậm, hầu như biến thành dịch thể, chảy xuôi ở nơi đây. Tiểu Bất Điểm nhanh chóng hít hà, phun ra hít vào linh khí, lỗ chân lông không ngừng đóng mở, cả thân thể sáng chói rực rỡ, như từ kim loại đúc thành.
"Của ta, tất cả là của ta hết!" Tiểu Bất Điểm bước nhanh, cao hứng quá nên té ngã, lộn vài vòng dưới đất. Nhiều linh dược nhiều như vậy ngay cả ăn một gốc, nhổ lên mà vứt hai gốc cũng không hết.
Ngay sau đó, nó liền phát sầu, tui rằng mỗi gốc linh dược cách nhau mấy bước nhưng tổng thể số lượng cực kỳ kinh người, nhiều như thế sao mà mang đi?
"Nếu như có thể sử dụng Túi Càn Khôn thì tốt rồi!" Tiểu Bất Điểm ủ rũ, nhiều linh dược như vậy mà không mang đi thì chắc chắn nó sẽ bị Thiên Lôi đánh.
"Ta ăn, ăn hết toàn bộ!" Đứa trẻ hung tàn chưa bao giờ để lãng phí, trực tiếp lao về một gốc lan đỏ.
"Ầm" một tiếng, thân thể nó bị đánh bay, cốt cách rung động rôm rốp. Nếu thân thể nó không đủ cường đại phỏng chừng vừa rồi đã đứt gân gãy xương!
"Chuyện gì vậy?" Nó kinh ngạc, xoa xoa hai tay, cảm thấy đau nhức cực kỳ.
"Đừng có mang ta đến gần!" Tảng đá kêu la thảm thiết.
Tiểu Bất Điểm nghe vậy trực tiếp ném nó sang đó. Kết quả, lại một trận chấn động, chấn bay tảng đá.
"Đau quá... bể nát rồi, nát vụn rồi. Cứu mạng người ơi!" Nó hét thảm nhưng thực tế lại chả có lấy một đường nứt nào.
"Thật là lạ nha! Tràng vực nơi đây lại cường đại cực kỳ, hình như có cấm trận thần bí để thủ hộ dược điền, sợ ngoại nhân ngắt lấy." Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm.
Nó đi về phía trước, phòng bị cẩn thận, đưa hai tay từ từ với đến gốc lan đỏ.
Lực lượng quỷ dị lại xuất hiện, là một màn sáng, gần như bạo động, chấn tay nó văng đi. Đây tuyệt đối là một kích cường hãn, ngang bằng với khi chinh chiến Bạch Hổ và Đại Bằng.
Tiểu Bất Điểm không phục, dùng hết khả năng rướn về trước, cố gắng túm cho được gốc bảo dược kia.
Ầm!
Nó thành công, thế nhưng linh dược lại nát vụn. Bản thân nó cũng bị thần năng to lớn đánh bay ra ngoài, khí huyết nhộn nhạo, khóe miệng trào ít máu.
"Tràng vực thật mạnh, khi dễ ta sao!" Tiểu Bất Điểm căm giận.
May mắn một chút là gốc bảo dược tuy rằng bể nát thế nhưng vẫn còn ăn được. Nó gom lại rồi nhét mấy mảnh vụn vào mồm nhai nhồm nhoàm.
"Ăn một gốc linh dược mà phải trả máu, thật khiến lòng người buồn bực." Tiểu Bất Điểm lầm rầm.
Kế tiếp, nó ăn liền một hơi bốn gốc linh dược. Kết quả, hai bên khóe miệng ứa máu. Cũng may thân thể nó mạnh mẽ, luyện hóa linh dược liền nhanh chóng hồi phục nhưng lại buồn bực không nguôi.
Cả một vườn thuốc lớn như vậy chẳng lẽ cứ hái cây nào thì phải thổ huyết mới được hái sao?
"Cho dù có là như vậy thì ta cũng muốn ăn!" Thế giới của đứa trẻ hung tàn này không có hai từ lãng phí cho nên sau khi nhổ bốn bụm máu, nó thu lại được chín gốc linh dược.
Nó đi lên trước, chuẩn bị tìm kiếm bảo dược trân quý nhất.
Nhìn cả vườn linh dược lấp lánh rực rỡ, đủ các loại màu sắc Tiểu Bất Điểm bứt rứt không chịu được. Sao không thể mang hết đi cơ chứ?
Đột nhiên có mùi máu tươi xông lên mũi, nó lập tức cảnh giác, quan sát một hồi mới phát hiện một cỗ thi thể cách đó không xa.
"Là hắn!" Chính là cường giả Vũ Tộc mới đánh một trận với Tiểu Bất Điểm lúc trước, mà nay chỉ còn lại có một nửa, bị những sinh linh khác ăn hết!
"Mới đó mà bị ăn hết phân nửa?" Lòng Tiểu Bất Điểm trầm xuống, cường giả Vũ Tộc này tuyệt đối không kém, thế nhưng lại trở thành thức ăn của kẻ khác!
Tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Bất Điểm liên tiếp phát hiện bốn bộ hài cốt, máu tươi đã khô cạn, có lẽ cũng đã chết được hai ba ngày. Tiếp đó bộ hài cốt thứ năm khiến nó giật mình, chính là cường giả Linh Tộc ngày trước chiến đấu kịch liệt với nó rồi bị nó vặn đứt một cánh tay.
"Hắn cũng chết à, rõ ràng cũng mạnh mẽ mà!" Tiểu Bất Điểm nhíu mày.
Nhưng nó không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tiến sâu nhưng cảnh giác hơn. Nếu nó đoán không lầm thì phía trước hẳn có yêu nghiệt cực kỳ kinh khủng.
"Đừng đi tới, coi chừng gặp sinh linh thuần huyết đó!" Tảng đá biểu hiện đau khổ, khóc lóc cầu xin.
Sau khi đi tới thêm một đoạn, hai mắt Tiểu Bất Điểm phát sáng bởi vì phía trước nó thấy chừng bảy tám sinh linh đang hái thuốc, miệng không ngừng ho ra máu.
Mà trên mặt đất còn có hơn mười cỗ thi thể, hiển nhiên chết vì không chịu nổi tràng vực cỡ này!
"Ngươi qua đây, mau hái thuốc!" Một tiếng quát to truyền đến, ra lệnh cho Tiểu Bất Điểm.
Đây là một sinh vật hình người, cả cơ thể phủ đầy lông vàng dài đến một thước, rực rỡ loá mắt. Mà trên đầu lại có một cặp sừng giao, cũng có màu vàng, lóe sáng liên tục.
"Hoàng Kim Thú?" Tiểu Bất Điểm giật mình, tục truyền loại sinh vật này chỉ có chỉ có ở trên Thái Cổ thần sơn, là người hầu của mãnh thú thuần huyết.
Tuy là nô bộc thế nhưng sao với mãnh thú khác cường đại hơn nhiều, gần như là thần thú bán huyết. Bọn chúng được Thái Cổ Thần Cầm hoặc mãnh thú thuần huyết ban cho huyết mạch đáng sợ, có vô lượng thần thông.
Với con Hoàng Kim Thú này thì lời đồn có vẻ đúng, cường đại cực độ, phát sáng như một vầng Thái Dương, khí tức hung sát ngập trời. Nó đứng ở nơi đó mà khiến kẻ khác sợ run.
Tiểu Bất Điểm lộ kỳ quang, nói: "Bọn ngươi liên thủ hái thuốc hả?"
"Đều hái cho chủ nhân của ta, ngươi đi hái nhanh!" Hai con mắt Hoàng Kim Thú như kim đăng, thanh âm nặng nề, quát nó.
"Gì? Hái cho một người hả? Đây đây, giao hết cho ta." Tiểu Bất Điểm chìa tay, ngoắc ngoắc Hoàng Kim Thú.
"Ngươi nói cái gì?" Nó nhất thời rống to, như sấm sét rền vang, khiến thiên địa cũng phải rung chuyển.
Cùng lúc đó, một thanh âm lạnh lùng khác truyền đến: "Ngươi muốn đoạt linh dược của ta?"
Giọng nói không to, không cao mà lại nhỏ nhẹ nhưng chấn cho hai lô tai người khác lùng bùng, có lực xuyên thấu đáng sợ. Hiển nhiên đây là một con sinh linh chí cường, kinh khủng.
"Ờ!" Tiểu Bất Điểm đáp.
Nó nhìn về phía sâu dược điền, nơi có thánh quang màu vàng kim tràn ngập, giống như sóng biển màu vàng cuốn lên trời cao, thụy khí lưu chuyển từng luồng, bao phủ cả vùng.
"Bất Lão Tuyền!" Tiểu Bất Điểm giật mình.
Nơi đó có một dòng suối nhỏ, đọng lại được một trượng vuông nhưng tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, rực rỡ chói mắt, phảng phất che mất thiên địa. Xung quanh có mấy sinh linh vây tụ, muốn đến gần thu hoạch thần tuyền.