Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 199
Chương 199 - Vui Sướng
"Đại thẩm, trước khi hầm thì phải nhét vào trong bụng nó thêm vài cây nhân sâm nữa, như thế mùi vị mới ngon được." Nhóc Tỳ đưa ra ý kiến rất không tử tế.
Hổ thẩm nghe được thì nói: "Bé chảy nước mũi, nhanh đi đào mấy cây lão dược đi, chút nữa nhồi vào trong bụng nó rồi đem đi hầm,"
Nhị Ngốc Tử kêu to khiến cả đám đại thẩm kinh ngạc, lấy làm hiếu kỳ, xách cổ, kéo đùi, dở cánh xem xét rất kỹ lưỡng.
Nhị Ngốc Tử kêu la thảm thiết, nó nhìn thấy được một cái nồi sắt màu đen, nước bên trong sôi sùng sục, sợ hãi đến mềm tay nhũn chân.
"Thịt rất săn, vừa nhìn liền biết là bảo dược rồi." Báo thẩm lời nói oang oang, mài dao xèn xẹt khiến cho Nhị Ngốc Tử lạnh cả xương sống, giãy giụa điên cuồng.
"Nơi này còn có một con chim lớn màu đỏ, cũng là do hai đứa nhỏ mang về." Một đại thẩm nhìn chằm chằm về phía Đại Hồng Điểu với bộ lông tươi đẹp.
Đại Hồng Điểu rụt cổ cại, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, đám nữ nhân này quá hung tàn, cái gì cũng đòi ăn cho bằng được.
Đầu thôn có một cổ thụ thần thánh đứng ngay ngắn khiến nó không dám ngang ngược chút nào.
Thanh Phong vẫn là người tốt bụng, nghe Nhị Ngốc Tử kêu thảm thiết như thế thì chạy tới, nói: "Đại thẩm, con này không ăn được đâu."
"Đây là đám người nào thế này?" Đại Hồng Điểu, Nhị Ngốc Tử ở trong thôn mà hồn phách bay lượn nơi đâu, vô cùng sợ hãi.
Rời đi được hai năm, thôn xóm quen thuộc của Nhóc Tỳ và Thanh Phong vẫn như vậy, cảm giác vẫn thân thiết như ngày nào, được một đoàn tộc nhân vây quanh, nói không hết lời.
"Lâm Hổ thúc, Phi Giao thúc, hai thúc đã đột phá?" Nhóc Tỳ kinh ngạc, lúc rời đi hai người này vừa mới tiến vào Bàn Huyết cảnh, hiện tại Động Thiên cũng được mở ra rồi.
"Ha ha..." Hai người cười khoái trá.
Đầu tiên là ăn huyết nhục Toan Nghê, sau đó lại ăn một con Xuyên Sơn Giáp màu vàng là một con Tế Linh kỳ quái, về vấn đề tu hành hơi muộn của bọn họ cũng đã được giải quyết, có thể tăng tiến cảnh giới.
"Đại Tráng ca, Nhị Mãnh, Bi Hầu, các ngươi cũng đã tiến vào Bàn Huyết cảnh rồi!" Thanh Phong kinh ngạc.
Trong Thiên Tài doanh thì đây chẳng là gì thế nhưng ở một thôn xóm thế này mà nói thì đã là ghê gớm lắm rồi, những đám trẻ này có thể bước lên con đường tu hành cũng không dễ.
Phải biết rằng, một bộ lạc lớn mạnh cũng chỉ có được vài người bước chân lên con đường tu hành chớ nói chi là một thôn.
Cả đám thiếu niên cười hả hê, bọn họ xây dựng căn cơ rất tốt, tộc trưởng dạy cho bọn họ cốt văn, hơn nữa khi còn rất nhỏ đã rèn luyện trong đỉnh, còn ăn huyết nhục Toan Nghê, bảo huyết của Tế Linh nên đã xây dựng được những căn cơ rất vững chắc.
Ngoài ra, trong cái hồ lớn ở đầu thôn có Long Tu Ngư, trên bờ hồ còn Tiểu Loan Điểu, đều là những sinh linh cường gân tráng cốt, tăng cường sức mạnh, đây quả thật là một món quá to lớn dành cho Thạch thôn.
Nên biết, trong bộ tộc lớn có đông đảo nhân khẩu thì những người bình thường đều không thể ăn được những linh vật kia.
Trong Thạch thôn, bất kể là trung niên hay là trẻ nhỏ, thể chất qua hai năm vừa rồi đều tăng lên rất nhiều, cho nên việc tu hành cũng tự nhiên thuận lợi.
Trong thôn vô cùng nào nhiệt, một đám người tụ tập cùng một chỗ, nói không hết chuyện, thỉnh thoảng truyền tới những tiếng cười lớn.
Đang lúc này, một đứa nhỏ tập tễnh bước tới, lắc qua lắc lại, đứa nhỏ tầm một tuổi, vừa mới biết đi không lâu.
"Thúc thúc, thúc thúc, tiểu thúc thúc." Đứa nhỏ kêu gọi luôn miệng, vẻ mặt kháu khỉnh, nhìn về phía Thanh Phong và Nhóc Tỳ.
"Hả, đây là?" Thanh Phong kinh ngạc.
Nhóc Tỳ cũng võ đầu, mình vẫn là một đứa nhỏ, mấy năm trước cũng non nớt như thế, sao chỉ có nháy mắt mà đã làm thúc thúc rồi, đứa nhỏ nhà ai đây?
"Báo tỷ, đây là con tỷ?" Thanh Phong giật mình.
"Chính xác." Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt lộ nụ cười tươi rói, không chút xấu hổ, vui vẻ đùa thằng nhỏ bảo nó kêu thúc thúc.
"Nhìn sao khá giống với..." Nhóc Tỳ ngờ vực rồi nhìn về đám bạn thân chơi cùng ngày xưa.
"Khà khà..." Cả đám người lập tức nở nụ cười.
Một người trong đó có vẻ không được tự nhiên, vô cùng xấu hổ.
"Đại Tráng ca!" Nhóc Tỳ khá là kinh ngạc, mới hai năm thôi mà, đám bạn thân khi xưa không ngờ đã lập gia đình mà còn có em bé nữa, tốc độ làm việc quá nhanh.
"Ba..." Tên nhóc một tuổi lắc lắc cái mông đi về phía Đại Tráng, duỗi thẳng đôi tay muốn hắn ôm.
"Đại Tráng ca, hiệu suất làm việc không thấp nhen." Nhóc Tỳ cảm thán, sau đó đưa tay bế đứa nhỏ từ tay Đại Tráng, nói: "Để thúc thúc ôm cái nào."
Nó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, bây giờ lại phát hiện Thạch thôn càng ngày càng nhiều đứa nhỏ nhỏ tuổi hơn mình, khiến nó cảm thấy mới lạ, không ngừng lắc lư cùng đứa nhỏ này.
Thạch Đại Tráng rất lúng túng, hoàn toàn khác với vẻ phóng khoáng thường ngày của mình, hắn trừng mắt nhìn đám người Nhị Mãnh, Bì Hầu, nói: "Cười cái gì, không phải các ngươi cũng đã cưới vợ rồi hay sao?"
"Hả?" Thanh Phong nghe thế thì thốt lên, rời đi hai năm mà biến hóa lại lớn như vậy, bạn bè thuở nhỏ giờ đã thành hôn cả.
Nhị Mãnh, Bi Hầu xấu hổ, chỉ có Báo tỷ các nàng là rất thản nhiên, đứng nơi đó trách mắng đám người này, như là đại cô nương vậy.
Nhóc Tỳ suy nghĩ một hồi thì thoải mái, Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bi Hầu lớn hơn nó năm sáu tuổi, giờ chắc khoảng mười sáu tuổi rồi, trong thôn vốn thành hôn rất sớm, có con cái cũng là chuyện bình thường.
"Thúc thúc, bên ngoài có cái gì thế?" Đứa nhỏ khoảng một tuổi hỏi, lắc lắc thân hình.
"Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, có các loại mãnh thú, có những thành lũy to lớn hùng vĩ, còn có những cổ quốc, chờ sau này nhóc lớn thêm chút nữa, thúc thúc dẫn nhóc đi chơi." Nhóc Tỳ cười nói.
Sau đó, nó lấy từ trong túi Càn khôn ra một cây linh dược thơm lừng, đây là một cây nhân sâm Tuyết Ngọc, trắng bóng nõn nà, tỏa ra hòa quang vô cùng thần dị.
"Đây là lễ ra mắt của ta và Thanh Phong, không thể không công kêu thúc thúc a." Nhóc Tỳ cười rồi nhét cây linh dược vào trong tay đứa nhỏ.
"Hả..." Một đám người kinh ngạc, bọn họ cũng là người hiểu biết, đây chính là một cây linh dược hiếm thấy, đối với việc tu hành thì có ý nghĩa rất lớn, có thể giúp người ta phá bỏ rào cản tiến thêm một bước.
Đặc biệt là mọi người trong Thạch thôn, đám thiếu niên thì ở Bàn Huyết cảnh, thanh niên trung niên thì ở Động Thiên cảnh, chỉ cần ăn được một cây linh dược như vậy chắc chắn sẽ rất nhanh đột phá.
"Quá quý giá, không thể nhận được." Báo tỷ và Đại Tráng vội vàng từ chối, không dám cho đứa nhỏ nhận tấm lòng thành của Nhóc Tỳ.
"Đại Tráng ca, các ngươi cứ nhận đi, tiểu ca ca vẫn còn rất nhiều." Thanh Phong khuyên nhủ.
"Đây cũng có phải cho các ngươi đâu, ta cho cháu nhỏ của ta mà, cứ giữ lại khi nào nó Trúc Cơ thì hẵng dùng, ngày sau ta sẽ giúp hòa vào trong cơ thể nó." Nhóc Tỳ nhét vào trong tay đứa nhỏ bụ bẫm này.
Sau đó lại nhìn về phía Nhị Mãnh, Bí Hầu, nói: "Các ngươi cũng có con chứ hả, dẫn tới đây ắt sẽ có quà."
Những người này vò đầu rồi đồng loạt lắc đầu, như ám chỉ mình chưa có con.
"Nhóc Tỳ, ngươi cho đứa nhỏ này món quà quý giá như thế, sao lại quên chúng ta hết vậy hả?" Bé chảy nước mũi lên tiếng, nó và Nhóc Tỳ tuổi tác ngang ngang nhau, vẻ mặt cũng dầy như nhau.
"Tất cả đều có quả cả, lần này trở về ta mang rất nhiều đồ tốt, bảo đảm mọi người đều thỏa mãn cả." Nhóc Tỳ cười nói.
Một đám thiếu niên nghe thấy thế thì hoan hô, tất cả đều dõi mắt ngóng chờ, khi bọn họ nhìn thấy cây linh dược kia thì đều ao ước, nếu như cho họ thì chắc chắn sẽ phá vỡ cửa ải, thực lực tăng vọt.
Đến cả đám thanh niên tráng niên Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao cũng trợn tròn hai mắt.
"Cháu à, tuy bên ngoài đạt được một vài cơ duyên thế nhưng không thể tiêu xài phung phí như thế được, ngươi cũng phải tu hành mà." Một ông lão lên tiếng.
"Đúng vậy, đều là người nhà cả, không cần thiết như thế đâu." Người trong thôn vô cùng giản dị, ai nấy đều gật đầu, đặc biệt là các trưởng bối đều lên tiếng nhắc nhở nó không được lãng phí.
"A công, a thúc, mọi người cứ yên tâm đi, cháu đoạt được rất nhiều vật tốt, cho mọi người thì sao gọi là lãng phí được, ai cũng là người thân của cháu, với lại cháu có rất nhiều mà." Nhóc Tỳ cười đầy hài lòng, hướng về mọi người trong thôn nói.
Sau đó, nó bắt đầu đo đạc, chọn lựa những nơi thích hợp trong thôn để trồng linh dược, cải thiện lại nồng độ linh khí nơi đây.
Lúc Nhóc Tỳ mở túi Càn Khôn ra thì những ánh sáng lấp lánh của bảo dược chiếu ra bên ngoài, suýt chút nữa thì đã làm cho tộc nhân nghẹt thở, những tiếng trầm trồ vang lên khắp nơi, mọi người như không thể tin vào mắt mình nữa.
"Tộc trưởng gia gia, a thúc, mọi ngươi yên tâm rồi chứ, chỗ cháu có không ít linh dược, nếu như có thể trồng thành công thì có thể hoàn toàn thay đổi nồng độ linh khí của Thạch thôn." Nhóc Tỳ cười nói.
Tất cả mọi người há hốc miệng, một đống linh dược như thế, phải ba bốn mươi cây linh dược trở lên, toàn bộ hoàn hảo không tổn hại chút nào, chúng tỏa ta những luồng sáng lung linh, thơm nức cả mũi.
"Thật hay giả đây, ta không nằm mơ đấy chứ?" Một vị tộc lão run run, xoa xoa cây linh dược, cảm thấy cả người thư thái, bởi vì dược hương lan tỏa khắp phủ tạng của ông ta.
Nơi đây sáng rực, mỗi gốc linh dược đều đang tỏa sáng, chiếu rọi khắp nơi, hương thơm ngào ngạt khiến cho nơi đây trở nên muôn màu muôn vẻ, ánh sáng thần thánh rực rỡ bao phủ nơi đây.
Thời khắc này, mọi người hít thở rất thoải mái, chìm đắm trong mưa ánh sáng, lỗ chân lông co giãn, tinh thần sảng khoái, thân thể như muốn phiêu đi.
"Quá tốt, mặc dù không để ăn linh dược nhưng nếu mỗi ngày được tu luyện dưới linh khí nồng đậm thì chắc chắn tu vi sẽ tăng rất nhanh." Một đám thiếu niên nóng ruột nóng gan, đứng ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức khổ tu.
"Cháu à, cháu mang nhiều bảo dược về trồng như vậy thì có thể sống hết sao, ta nghe nói một tòa linh sơn thì chỉ có thể trồng được một cây linh dược thôi mà." Lão tộc trưởng vô cùng kích động, âm thanh run run.
"Không vấn đề gì, cháu mang về nhiều đất thần lắm, có thể tẩm bổ cho những cây linh dược này để chúng có thể sinh trưởng cùng nhau, sau đó sẽ tụ tập hết tinh hoa thiên địa về nơi đây, từ từ hình thành nên vòng tuần hoàn như thế này." Nhóc Tỳ cười nói.
Nếu như là ở bên ngoài thì nó chắc chắn sẽ không tiết lộ gì cả, vô cùng cẩn thận. Thế nhưng ở trong thôn thì nó chẳng giấu giếm gì cả, mang theo những bảo vật gì trở về thì đều muốn chia sẻ với mọi người và cũng muốn cải tạo nơi đây trở thành một cõi cực lạc.
Nhóc Tỳ nhờ Nhị Mãnh, Bì Hầu chọn những vị trí trong thôn, rồi đào những cái hố phân bố đều trong thôn.
Nhóc Tỳ lấy một túi da thú rất lớn từ trong túi Càn Khôn ra, miệng túi vừa mở thì những ánh sáng vàng xông ra ngoài, khí lành dâng lên giống như là những đợt sóng biển ầm ầm ập tới.
"Hả, đây là gì?" Mọi người trong thôn kinh hãi.
"Đây chính là bùn cát dưới đáy Bất Lão Tuyền, nắm giữ thần tính bất hủ, mỗi gốc linh dược nếu được trồng trên những bùn cát này thì chắc chắn sẽ sinh trưởng rất tốt." Nhóc Tỳ nói.
"Này cháu, đến tột cùng thì cháu đã đi tới nơi nào thế, ngay cả thứ này mà cũng lấy được?" Ngay cả Tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng chấn động thì nói gì những người trong thôn.
"Tộc trưởng gia gia, a thúc, Đại Tráng ca, cháu còn nhiều bảo bối quý giá hơn nữa, chút nữa sẽ đưa cho mọi người, đến lúc đó đừng sợ hãi nhen." Nhóc Tỳ nói.
Tất cả mọi người hoảng sợ, sau đó hoan hô, vô cùng vui sướng, bởi vì mới chút thế này đã làm mọi người chấn động rồi huống chi còn có những vật quý giá hơn nữa.
Nhóc Tỳ cười rất tươi, trong thôn thật là ấm cúng, nó lớn lên ở đây, nơi tràn đầy tình cảm này, mỗi người trong thôn đều rất giản dị, ai cũng là người thân thích nhất của nó, nó muốn được chia sẻ niềm vui, lấy hết linh dược bảo vật mình đã mang về chia cho mọi người, bởi vì đây mới chính là nhà của nó, nơi chôn rau cắt rốn của mình.
Nhìn tộc nhân hoan hô, cười nói nó cũng vui lây theo.
Mọi người trong Thạch thôn bắt tay vào việc, trộn những bùn cát màu vàng vào trong những hố sâu để trồng linh dược rồi sau đó che chắn cẩn thận để không cho ánh sáng vàng chiếu ra xung quanh.
"Xong, coi như cũng xong, hào quang của những cây linh dược này càng ngày càng rực rỡ." Rất nhiều người kinh ngạc, lộ vẻ vui mừng.
Tổng cộng có ba mươi chín cây linh dược không chút tổn hại nào, thích hợp cho việc trồng lại, chúng cắm rễ trong Thạch thôn, tỏa ra những ánh sáng lung linh, vô cùng rực rỡ, hương thơm lan tỏa, thu hút tinh hoa nhật nguyệt, phiến là lóng lánh, khí lành lượn lờ.
"Cứ tiếp tục thế này, nơi ở của chúng ta sẽ trở thành chốn thần thổ!" Một nhóm tộc lão chấn động, vô cùng kích động.
Một đám thiếu niên hoan hô, không ngừng chạy quanh trong thôn, hít thở thật sâu, hương thơm ngào ngạt, hào quang lưu chuyển, ai nấy đều nhảy nhót, vui vẻ tột cùng.
"Đứa nhỏ này, đã trưởng thành rồi, lại dành cho chúng ta nhiều tình cảm như vậy." Một nhóm đại thẩm cười vang.
"Xem ra cơ duyên của ngươi cũng không nhỏ nhen." Đúng lúc này, cây cổ thụ ở đầu thôn lay động, cành lá long lanh tung đưa theo gió, lời nói truyền vào trong thôn.
"Liễu Thần, cháu cũng có lễ vật cho người, cháu có một vài thứ hiếm chắc sẽ có tác dụng cho người, đây đều là bảo bối hiếm thấy trên thế gian đó nhen." Nhóc Tỳ nói.