Thê nô - Chương 19 - Phần 1
Chương 19: Đại kết cục - Hạnh phúc.
- Đáng chết! Vân Điệp đã sắp tốt nghiệp đến nơi rồi. Rốt cuộc, các người đã làm được những cái gì hả? - Cảnh Giới Khiên rống to.
- Con cũng đã làm hết mọi cách rồi đấy thôi! Nhưng Vu Kiệt chính là không chịu cho con một chút cơ hội tiếp cận nào! - Cảnh Vân Nghê bất đắc dĩ nói.
Viên Loan Anh cũng thở dài:
- Vu Kiệt không có ngăn cản tôi đi gặp Vân Điệp, nhưng mà lần nào cũng có cậu ta ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cặp mắt kia giống như cái gì cũng đều có thể nhìn thấu vậy. Nhất là lúc tôi muốn nói chuyện một cách ôn nhu, cậu ta liền nở nụ cười, giống như là cười nhạo kĩ thuật diễn xuất của tôi rất kém. Tôi thật sự không muốn lại đi tìm bọn họ một chút nào cả.
Cảnh Giới Khiên đột nhiên nhìn Cảnh Thụy Võ.
- Vậy còn con? Ba biết mỗi ngày con đều đi qua nhà cậu ta, thành quả của con là gì đây?
Cảnh Thụy Võ nhún nhún vai.
- Vẫn là ý kiến đó… chị… à, anh Vu vẫn còn đang kiên trì chờ sự thay đổi của mọi người, như vậy anh ấy mới chịu nguyện ý…
- Chết tiệt! Thay đổi? Thay đổi cái gì? Ba chấp nhận cho Vân Điệp trở về rồi còn không phải sao? Chúng ta cũng đã nhận lời sẽ đối tốt với Vân Điệp hơn một chút nữa, không phải sao? Rốt cuộc cậu ta còn muốn thay đổi cái gì nữa hả? - Hai tay Cảnh Giới Khiên vung lên trên.
- Cậu ta không cho chúng ta gặp Vân Điệp một mình, lại không tin lời nói của chúng ta, rốt cuộc cậu ta muốn như thế nào?
- Ba, con… - Cảnh Vân Nghê đang muốn nói chuyện đã bị Cảnh Giới Khiên tức giận mắng.
- Tất cả là do con. Nói cái gì mà Vu Kiệt nhất định sẽ thích con, kết quả thì sao? Lãng phí nhiều thời gian như vậy nhưng cái gì cũng không có thu hoạch được! Còn theo ba cướp người? Hừ! Cả ngày cùng nhau ở trong trường học, nhà của cậu ta lại ở ngay bên cạnh, con rốt cuộc là đang làm cái gì? Ăn no rảnh mỡ không có việc gì làm liền đi cắn móng tay sao?
- Ba, con thật sự đã làm hết cách rồi nhưng anh ấy chính là không chịu để ý đến con mà! - Cảnh Vân Nghê một bên oán giận nói, một bên hoang mang nhíu mày trầm ngâm.
- Con thực sự không hiểu. Bề ngoài của con xinh đẹp cùng với trí tuệ lại thông minh như vậy, thật xứng đôi với anh ấy. Nhưng vì sao anh ấy lại không thích con chứ? Thậm chí… ngay cả một chút cơ hội tiếp cận cũng không có cho con?
- Có một điều tôi cũng không rõ… - Viên Loan Anh chậm rãi nhìn chồng cùng con gái của mình, ánh mắt nghi hoặc không hiểu.
- Cậu ta đã có lòng muốn giúp Vân Điệp, chẳng lẽ cậu ta thực sự không lo lắng đến việc, nếu đến lúc cậu ta phải trở về Mỹ thì Vân Điệp nên làm cái gì bây giờ sao? Cậu ta không lo lắng đến việc chúng ta thực sự không cho Vân Điệp về nhà sao?
Cảnh Thụy Văn cùng Cảnh Thụy Võ nhìn nhau liếc mắt một cái, Viên Loan Anh lập tức chú ý đến sự khác thường của bọn họ.
- Thụy Văn, Thụy Võ, hai con không phải đã biết chuyện gì mà chúng ta không biết đấy chứ?
Bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau nhưng không có lên tiếng.
Cảnh Giới Khiên lập tức trầm giọng nói:
- Tốt nhất là hai con nên nói thật đi, đừng để cho ba đến lúc tức giận rồi… hừ hừ…
Cảnh Thụy Văn thấy thế mới chậm rì rì mở miệng.
- Ba, mẹ, hai người thực sự chán ghét Vân Điệp như vậy sao?
Cảnh Giới Khiên lại muốn chửi ầm lên, Viên Loan Anh thấy vậy liền vội vàng nhéo nhéo đùi của ông, rồi sau đó cẩn thận nói:
- Ba mẹ không có chán ghét Vân Điệp, chỉ là…
- Mẹ, mẹ nói thật đi. - Cảnh Thụy Văn thâm trầm nhìn mẹ mình đang ngồi ở đối diện.
- Nếu mẹ nói thật với con, con tự nhiên cũng sẽ nói một ít chuyện mà con biết.
Viên Loan Anh gật gật đầu.
- Là nói thật, Thụy Văn, ba mẹ thực sự không có chán ghét Vân Điệp, chỉ là không thể nào đối tốt với con bé mà thôi.
- Tại sao?
Viên Loan Anh trầm tư một lát.
- Có lẽ là do lòng tự trọng của ba mẹ quá mạnh mẽ. Chúng ta không thể chịu đựng được việc mình không giống như mọi người vẫn nghĩ. Mà Vân Điệp, vừa đúng để chứng minh cho việc, chúng ta cũng có tồn tại những gen không hề thông minh.
- Đó được gọi là hư vinh, mẹ à.
- Cứ cho là như thế đi! - Viên Loan Anh thở dài.
- Mẹ và ba con đều là những người lớn lên trong hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt. Chúng ta đều là con một nên mỗi khi ra ngoài bọn họ đều sẽ dẫn chúng ta đi theo để khoe khoang.
- Nếu biểu hiện xuất sắc, ba mẹ liền đem chúng ta ra chiều chuộng. Nhưng nếu không đạt được hạng nhất, ánh mắt đau lòng thất vọng của bọn họ liền làm cho chúng ta khó mà có thể chấp nhận được. Dần dần, chúng ta liền dưỡng thành tính cách ngày nay. Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra cũng phải cùng người khác tranh hơn thua. Sau khi lớn lên, vì đạt được nhiều thành tựu nên làm cho chúng ta liền tự nhận mình là tài trí hơn người.
Bà ngước mắt nhìn chồng.
- Mẹ nghĩ, chúng ta đã dùng cách của ba mẹ mình đề đối xử với các con. Cho nên, chúng ta không thể nào chấp nhận được sự thất bại của Vân Điệp. Nhưng con bé dù sao cũng là con gái của chúng ta, nên chúng ta không muốn trách mắng con bé quá nặng nề, vì vậy đành phải coi thường con bé.
- Thật ra chị hai chẳng phải là không thông minh. - Cảnh Thụy Võ lần đầu tiên mở miệng.
- Chỉ là phương pháp học tập trước đây không thích hợp với chị ấy mà thôi. Vì vậy khi anh Vu dùng phương pháp khác để dạy, chị ấy liền trở thành học sinh giỏi nhất trường.
Viên Loan Anh cùng Cảnh Giới Khiên mở lớn mắt kinh ngạc.
- Thật sự?
- Vâng. - Cảnh Thụy Võ gật đầu lia lịa.
- Anh Vu còn nói, chỉ cần thêm một điểm nửa, ngay cả trường đại học T chị ấy cũng có thể thi đậu!
Hai vợ chồng đều kinh ngạc đến nỗi nói không ra lời.
- Kì thực, yêu cầu của Vu Kiệt đối với ba mẹ rất đơn giản.
Cảnh Thụy Văn tiếp lời nói:
- Chỉ cần ba mẹ không cần đem Vân Điệp ra lợi dụng để đạt được mục đích của mình nữa. Không cần sự ép buộc của ba mẹ thì Vân Điệp thủy chung vẫn là con gái của hai người. Nhưng mà, nếu tâm tư của ba mẹ vẫn còn thì ba mẹ sẽ vĩnh viễn mất đi Vân Điệp.
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn ba mẹ.
- Con nghĩ, điều chân chính mà ba mẹ hẳn nên lo lắng lúc này là, trong lòng của ba mẹ, rốt cuộc cơ hội thăng tiến của ba mẹ quan trọng hay vẫn là con gái của mình quan trọng? Con hi vọng ba mẹ có thể suy nghĩ kĩ càng. Mặc kệ là đẹp hay xấu, tất cả bọn con đều là con ruột của hai người. Bọn con đều khát vọng tình thương xuất phát từ tấm lòng của ba mẹ. Đừng lại làm cho bọn con cảm thấy đau lòng, thất vọng nữa.
Viên Loan Anh như có điều suy nghĩ nhìn chăm chú vào Cảnh Thụy Văn.
Rồi sau đó, chậm rãi rũ mi mắt xuống liền chìm vào trong suy nghĩ của chính mình. Nhưng Cảnh Giới Khiên thì vẫn khăng khăng cố chấp.
- Nói cái gì mà cảm thấy đau lòng, thất vọng vì chúng ta hả? Chúng ta chỉ là muốn tranh thủ cơ hội, chẳng lẽ cũng không được sao?
- Ba, con gái hẳn là người sẽ chăm sóc cho ba sau này chứ không phải là công cụ cho ba lợi dụng để tranh công đoạt lợi! - Cảnh Thụy Văn thấm thía nói.
Cảnh Giới Khiên nghe vậy liền tức giận nhảy dựng lên.
- Ba là ba của nó, vì vậy ba có quyền…
Cảnh Thụy Văn trấn định nhìn lại ông.
- Không, ba hẳn là nên yêu thương em ấy chứ không có quyền lợi dụng em ấy!
- Đừng có nói cái gì lợi dụng ở đây nữa! Ba nói rồi, ba chỉ là đang tranh thủ cơ hội mà thôi.
- Vậy thì hãy dùng chính khả năng của ba mà đi tranh thủ đi! Ba đừng có nghĩ cách lợi dụng chính con gái của mình nữa, làm như vậy sẽ càng khiến cho người khác cười nhạo ba mà thôi!
- Con…
- Đừng nói nữa, Giới Khiên. - Viên Loan Anh đột nhiên cứng rắn kéo chồng của mình ngồi xuống.
- Nói thật cho mẹ biết, Thụy Văn, con cảm thấy ba mẹ đối xử với các con như thế nào?
Cảnh Thụy Văn trầm mặc một lát, rồi sau đó mới cười khổ nói:
- Giống như lúc con nói về Vân Điệp vậy. Bọn con chính là chiếc cúp của hai người, mà không phải là con cái.
- Cúp? - Viên Loan Anh chua xót lặp lại.
- Chính là cúp sao? Con… không biết là ba mẹ… rất yêu các con sao?
- Yêu? - Cảnh Thụy Văn trào phúng cười cười.
- Có chứ! Bọn con biểu hiện càng tốt, yêu của ba mẹ càng nhiều. Bọn con biểu hiện không tốt, yêu của ba mẹ tự nhiên cũng giảm xuống.
- Trời ạ! Mẹ…
Viên Loan Anh hô nhỏ một tiếng.
- Mẹ thật sự tệ như vậy sao?
Cảnh Thụy Văn trầm mặc không nói gì.
Viên Loan Anh chậm rãi nhìn về con trai út.
- Con… cũng nghĩ như vậy sao?
Cảnh Thụy Võ cũng cúi đầu xuống không nói gì.
Viên Loan Anh nhìn Cảnh Vân Nghê.
Cảnh Vân Nghê lắc lắc đầu.
- Con không biết anh cả là đang định nói cái gì. Biểu hiện tốt đương nhiên có tư cách được chú ý đến càng nhiều, biểu hiện không tốt thật xứng đáng bị khiển trách. Điều này thì có cái gì không đúng chứ?
Viên Loan Anh lại nhìn chăm chú Cảnh Vân Nghê hồi lâu, rồi sau đó chậm rãi đứng lên đi về phía phòng ngủ.
- Mẹ nghĩ, mẹ cần phải suy nghĩ mọi thứ cho thật kĩ lại một lần nữa.
Cảnh Giới Khiên không hiểu gì nhìn bóng lưng của vợ mình.
- Bà ấy bị làm sao vậy?
***
- Tôi chỉ là… - Viên Loan Anh nhìn thấy Vu Kiệt mở cửa liền lên tiếng.
- Muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của Vân Điệp mà thôi.
Vu Kiệt nhìn bà, một lát sau, anh mới chậm rãi lộ ra tươi cười.
- Đúng lúc, tiểu Điệp đang làm món sở trường là bánh bột lọc, bác thật có lộc ăn mà.
Viên Loan Anh vừa bước vào nhà, liền đánh giá căn phòng.
- Thụy Văn nói, ở đây đều là do Vân Điệp dọn dẹp lại.
- Đúng vậy! Chân tay của cô ấy thật nhanh nhẹn, làm hai ba lần liền sạch sẽ. - Vu Kiệt dẫn bà đi đến bàn ăn.
- Mời ngồi.
Anh hướng về phía Vân Điệp đang bận rộn ở trong phòng bếp, gọi:
- Tiểu Điệp, nấu xong chưa? Mẹ em đến đây ăn bữa tối với chúng ta này.
- Sao? - Vân Điệp vội vàng xoay người lại.
- Mẹ? Mẹ đến đây ạ? A! Đợi một chút, con nấu xong liền đây.
Cô quay người lại, tốc độ trên hai tay trở nên nhanh hơn.
Không đến năm phút sau, trên bàn liền bày đầy các loại dưa cải cùng với một chồng bánh rán, còn có bánh bột lọc nhân tôm bóc vỏ, gà ri trộn với va ni và dưa chuột, cải trắng hấp bơ, đậu hủ nhân rau, lá sen cuốn mực.
Đầy đủ sắc, hương, vị làm cho con người ta không thể ngồi yên.
Viên Loan Anh không thể tin được trừng mắt nhìn bàn đầy đồ ăn trước mặt.
- Này… này… tất cả đều do con nấu sao?
- Vâng ạ! Mẹ mau nếm thử đi!
Viên Loan Anh cười cười, bà gắp một cái bánh bột lọc lên khẽ cắn, sau khi nhai nuốt kĩ càng liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
- Ăn rất ngon!
Vân Điệp lập tức vui vẻ cười rộ lên.
- Thật ạ? Vậy mẹ liền ăn nhiều một chút đi.
- Đúng vậy! Hơn nữa tốt nhất là nên ăn nhanh một chút, nếu không lát nữa sẽ không có cái để mà ăn. - Vu Kiệt một bên liên tục gấp đồ ăn bỏ vào miệng, không nói rõ ràng.
Viên Loan Anh nghe không hiểu gì nhìn anh, lại nhìn con gái, Vân Điệp liền buồn cười nói:
- Không có gì đâu ạ! Anh ấy chỉ là…
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên làm cho lời nói của Vân Điệp phải dừng lại. Vu Kiệt không khỏi kinh hô một tiếng.
- Trời ạ! Như thế nào lại đến sớm thế không biết? Cậu ta là chó sao? Cái mũi thính như vậy!
Viên Loan Anh kinh ngạc nhìn Vu Kiệt đang không ngừng cố gắng nhét đồ ăn vào trong miệng mình.
Sau đó, bà quay đầu lại muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai có thế làm cho cậu ta trở nên khẩn trương như vậy.
Cảnh Thụy Võ giống như cái đầu tàu vậy, vọt nhanh vào trong nhà.
- Hả? Mẹ, thế nào mẹ cũng đến đây rồi? A! Có bánh bột lọc kìa! Này, này… Anh đừng có tham ăn như vậy chứ! Nghe qua câu anh trai thì phải biết nhường nhịn em mình chưa?
Mông của Cảnh Thụy Võ còn chưa có ngồi xuống ghế đã vội vàng cầm đũa lên gấp bánh bột lọc ăn.
- Chưa từng nghe qua. - Vu Kiệt miệng đầy đồ ăn nói.
- Còn lại tất cả đều là của em! - Tay miệng Cảnh Thụy Võ đều đem ra sử dụng.
- Đáng chết! Đưa đây!
- Không đưa, anh đã ăn nhiều như vậy rồi còn gì?
- Tiểu quỷ, em cũng quá kiêu ngạo rồi, đây là nhà của anh đấy! - Vu Kiệt bất mãn nói.
- Hắc hắc, đây là đồ ăn do chị của em nấu! - Cảnh Thụy Võ đắc ý cười nói.
Viên Loan Anh cứng lưỡi nhìn hai người đang không ngừng tranh giành bánh bột lọc với nhau. Còn Vân Điệp thì lặng lẽ kéo áo bà một cái.
- Mẹ mau ăn nhanh chút, bằng không nếu cứ như thế này thì thật sự không còn gì để ăn đâu.
Viên Loan Anh thú vị nhìn hai người đang nằm ở trên thảm không ngừng thở.
- Hai người họ bình thường vẫn như vậy sao?
- Không phải bình thường. - Vân Điệp dọn dẹp bàn ăn.
- Là lần nào, ngày nào cũng như vậy.
Viên Loan Anh chú ý đến việc Vân Điệp có thể đem bàn đồ ăn sửa sang dọn dẹp lại sạch sẽ chỉ trong vòng chưa tới một phút, không tự giác bật thốt lên lời khen ngợi.
- Con thật sự rất có năng lực.
Vân Điệp bưng một li trà hương đến cho mẹ mình rồi ngồi xuống ở đối diện.
- Không phải năng lực đâu ạ! Đây chỉ là thói quen của con mà thôi.