Thí Thiên Đao - Chương 02

Thí Thiên Đao
Chương 2: Cánh đồng tuyết (2)​
gacsach.com

Sở Mặc lập tức hoảng sợ.

Dùng sức nháy mắt mấy cái, lại nhìn về hướng đó.

Người nọ vẫn còn ở nơi đó.

Không phải ảo giác!

Đó là một đôi mắt lạnh lẽo như băng!

Sở Mặc thề rằng chính mình chưa từng gặp qua một người đáng sợ như vậy.

Chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái, trái tim hắn liền không ngừng nhảy bang bang, giống như là muốn từ trong cổ họng nhảy ra!

Hắn thậm chí còn hoài nghi bản thân mình, ngay lập tức sẽ chết đi!

Cái loại cảm giác bị đè nén này, khiến hắn muốn kêu thật to, nhưng lại phát hiện ra, chính mình căn bản là nói không ra lời.

Không thể mở miệng!

Nhìn thấy người này, chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác vô cùng muốn cúi lạy.

Sở Mặc cố nén, thân mình đứng thẳng, nhìn vào người kia.

Lúc này, thân ảnh trên bầu trời chợt lóe, ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn.

Căp con ngươi băng lãnh kia, dừng lại trên người của hắn, híp mắt, nhìn từ trên xuống dưới... Dò xét hắn cẩn thận một hồi lâu.

Mới mở miệng nói:

- Đúng vậy, không nghĩ tới, không chỉ có tố chất con người tuyệt hảo, mà ngay cả căn cốt... cũng vô cùng xuất chúng!

- Tiểu tử, cùng ta rời đi!

Theo những lời nói của nam tử áo đen, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cái cảm giác hít thở không thông lập tức biết mất.

Tuy nhiên đối mặt với nam tử áo đen vừa xuất hiện, vẫn có loại áp lực vô cùng lớn, dường như đối mặt không phải là một người.

Mà là... một ngọn núi!

Một tòa núi lớn!

Sở Mặc có phần không biết phải làm sao mà nhìn người nam tử này, vẻ mặt kinh ngạc mà nói:

- Tại sao phải đi theo ngươi? Ngươi là ai?

Nam tử áo đen trê gương mặt tái nhợt toàn bộ không có cảm xúc, đuôi lông mày nhẹ nhướng lên:

- Bái ta làm thầy, làm đệ đử của ta!

Sở Mặc lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn nam tử một lúc, xác định rằng y không nói đùa, lúc này mới lắc đầu nói:

- Không!

- Á?

Nam tử áo đen lập tức nhíu mày, từ trong lỗ mùi phát ra một tiếng hừ.

Sở Mặc có thể cảm nhận rõ rang, loại hơ thở tử vong này... Lại một lần nữa bao phủ lấy hắn.

Hơn nữa, ngay lúc này so với lúc trước rõ ràng càng mãnh liệt hơn!

Hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng, trước mắt nếu người này có ý niệm đó, hắn sẽ ngay lập tức chết đi.

Một thiếu niên mười mấy tuổi, đột nhiên gặp phải chuyện này, nói không sợ hãi tuyệt đối là gạt người.

Sở Mặc giờ phút này bắt đầu thở dốc vô cùng khó khăn, tuy nhiên, hắn vẫn như vậy dùng cặp mắt sáng ngời đó, nhìn về nam tử áo đen trước mặt, dùng sức lắc đầu:

- Không được, ta không thể... đáp ứng ngươi!

- Không được?

- Bản tôn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy... Còn chưa từng có người dám ở trước mặt bản tôn, nói hai chữ này!

Nam tử áo đen lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Ngươi nói lại lần nữa xem thử một chút?

Sở Mặc có chút sợ hãi nhìn y, rụt cổ một cái, nhưng vẫn kiên định lắc đầu:

- Không được...

- Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Nam tử áo đen lạnh lùng nói một câu, cũng không thấy y có hành động gì, thân thể của Sở Mặc lại đột nhiên bay lên, lơ lửng ở hơn mười thước trên không.

- Có đáp ứng hay không?

Nam tử áo đen lạnh lùng hỏi.

- Không... Không đáp ứng!

Sở Mặc tuy rằng vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thân thể đều không kìm lòng nổi có chút run run, nhưng vẫn như cũ lắc đầu.

Hô!

Sở Mặc cảm giác thân thể của mình hướng xuống đất hung hăng rơi mạnh xuống!

Không phải chỉ là rơi xuống... Mà là đụng xuống mặt đất với một tốc độ vô cùng nhanh.

Giống như là lúc tiểu hài tử chơi bùn, nắm lên một nắm bùn... Hung hăng hướng lên trên mặt đất mà quăng xuống.

Sở Mặc hiện tại, chính là nắm bùn này...

- A!

Sở Mặc không kìm nổi phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

Sau đó... Đầu của hắn hướng xuống, ngay lúc cách mặt đất còn vài thước thì dừng lại.

Sở Mặc cảm giác tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

- Có đáp ứng hay không?

Nam tử áo đen hỏi.

- Không... Không đáp ứng!

Ngay cả ba hồn bảy vía đều bị dọa sợ bay một nữa, nhưng Sở Mặc vẫn như cũ cự tuyệt.

- Vậy ngươi sẽ chết đi!

Giọng nói lạnh như băng cuả nam tử áo đen truyền đến, Sở Mặc mạnh mẽ phát ra một tiếng hét thảm.

Cảm giác xương cốt khắp người, giống như trong lúc đó muốn tản ra, cũng bị người cứng rắn từ trong thân thể rút ra ngoài.

Tiếp theo, phảng phất có ngàn vạn con kiến bò khắp trên người hắn, đang điên cuồng mà cắn xé hắn, xé rách da thịt của hắn.

Cái loại cảm giác này, quả thực sống không bằng chết.

Thời gian trôi qua có lẽ cũng không quá lâu, nhưng đối với Sở Mặc lại như là trải qua cả một đời vậy.

Phanh.

Thân thể hắn mất đi khống chế, theo cách mặt đất vài thước mà rơi thẳng xuống, truyền đến một trận âm thanh của xương bị nứt.

Một cái cánh tay gãy xương.

Sở Mặc xụi lơ nằm trên mặt tuyết, toàn thân lúc này đã đẫm ướt mồ hôi.

Nam tử áo đen, lạnh băng nhìn hắn:

- Còn không đáp ứng?

- Không... Không đáp ứng, ngươi giết ta đi...

Sở Mặc vẻ mặt suy yếu, vô lực nói.

- Còn không đáp ứng?

Nam tử áo đen trên trán nổi lên một tia ác khí, y lần này thật sự là có chút nổi giận.

- Ta đây muốn nhìn một chút, xem xem xương cốt của ngươi, đến tột cùng là có bao nhiêu cứng rắn?

Nữa canh giờ tiếp theo, nam tử áo đen dùng không dưới mười mấy cách mà tra tấn Sở Mặc, muốn cho chính bản thân hắn chủ động mở miệng cầu xin tha thứ.

Thậm chí còn tạo ra rất nhiều loại quỷ khí ảo cảnh dày đặc để làm cho thiếu niên mười mấy tuổi này sợ.

Mỗi một lần, Sở Mặc đều bị tra tấn giày vò, trong mắt cũng tràn ngập sự sợ hãi, bởi vì những ảo giác kia thật sự quá chân thực, hắn cũng quả thực là bị giày vò đến sợ hãi chết khiếp.

Nhưng cuối cùng... Vẫn là ba từ kia.

- Không đáp ứng!

- Hừ...!

Nam tử áo đen bị làm cho tức giận đến sôi máu, y tung hoành thế gian nhiều năm, hạng người nào mà y chưa thấy qua? Nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu tử mười mấy tuổi thối tha làm cho không còn cách nào cả.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người bị làm cho chấn kinh trực tiếp rớt cả quai hàm.

Đường đường Ma Quân, chủ động muốn nhận đồ đệ, đối phương chẳng những không cảm kích mà còn kiên quyết cự tuyệt y, hơn nữa mặc cho y tra tấn có chết cũng không mở miệng.

Đây tuyệt đối cũng được xem là một cái tin tức hiếm có làm rung động thế gian rồi.

- Ngươi... Ngươi là kẻ xấu!

Sở Mặc vẻ mặt suy yếu, nằm trên mặt đất, cố gắng cử động liên tục nhưng một chút sức lực cũng không có, xương cốt toàn thân không biết là đã vỡ vụn bao nhiêu, nhưng mà vẫn không có một chút ý nghĩ chịu thua nào cả, tức giận nói:

- Tại sao ngươi có thể làm như vậy? Người khác không muốn, ngươi lại có thể dùng sức mạnh để ép người khác làm đồ đệ của ngươi? Đăng bởi: longnhi

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3