Thiên Cao Lộ Viễn - Chương 49

Thiên Cao Lộ Viễn
Chương 49: Gặp nhau
gacsach.com

Buổi tối hôm đó, Tiêu Ninh hiển nhiên ngủ trong phòng Đan Hải Minh, vì cân nhắc mai là thứ hai, hai người đều phải đi làm, Đan Hải Minh cũng không dằn nỡ vặt Tiêu Ninh nhiều quá, làm một lần rồi đi ngủ.

Tiêu Ninh đặc biệt muốn nói, người trẻ tuổi a, đời sống tính phúc nên hạn chế lại một chút a...

So với ngày thường phải rời khỏi giường sớm hơn, Tiêu Ninh vốn dĩ không muốn đánh thức Đan Hải Minh, nhưng hắn không ngờ thời điểm hắn vừa bước vào phòng tắm thì Đan Hải Minh đã tỉnh rồi, kéo rê đôi dép đi vào. Trong căn phòng cậu từng chậm rãi trưởng thành thoải mái hơn nhiều lắm, đứng ngẩn ngơ bên bồn rửa mặt, ngáp ngắn ngáp dài.

Tiêu Ninh nghiêng qua một bên nhường chỗ cho cậu, hắn đang súc miệng, Đan Hải Minh mắt nhắm mắt mở nhìn hắn một cái, rồi mơ mơ màng màng xông tới hôn môi, lúc rời đi trên mặt còn dính đầy bọt kem đánh răng, Tiêu Ninh thấy vậy vô cùng buồn cười.

Đan Hải Minh lúc này mới khom người, nâng nước lên rửa mặt, triệt để thanh tỉnh.

“Không ngủ thêm chút nữa?” Tiêu Ninh súc miệng: “Sáng nay có việc sao?”

Nhìn mình trong tấm gương, Đan Hải Minh lau mặt: “Đưa anh đi.”

Tiêu Ninh đem câu không cần phiền như vậy nuốt ực lại bụng, biết Đan Hải Minh sẽ không thích nghe những lời như thế này, hắn ý thức chính mình đang dần dần thay đổi, tập thành thói quen mới, không quá dễ dàng, nhưng nhìn chung vẫn tốt: “Ừm, ăn sáng ở nhà?”

Chắc hẳn trong câu nói ấy, có chỗ nào đó đã lấy lòng Đan Hải Minh, Tiêu Ninh thấy khóe miệng cậu lộ ra nụ cười, còn dính theo hơi nước, vào một buổi sáng sớm đẹp trời thế này càng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái đẹp đẽ.

Tiêu Ninh rất muốn hôn một cái.

Suy nghĩ này không kiềm được kích động, dọa hắn nhảy dựng lên, Tiêu Ninh chưa từng tưởng tượng thời điểm mình yêu đương sẽ như thế nào, nhưng ít nhất hắn vẫn cảm thấy bản thân sẽ không giống những đôi tình nhân mới lớn, bám chặt người yêu không tha. Nhưng cố tình vào lúc này nhìn lại, hắn đặc biệt mong chờ, muốn hôn môi Đan Hải Minh.

Tiêu Ninh vì ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho ngượng ngùng bối rối, tuy rằng tầm mắt của hắn ngừng lại không quá lâu, nhưng Đan Hải Minh đang cạo râu vẫn luôn chú ý, không nhịn được liếc mắt nhìn: “Làm sao?”

“Không có gì, tôi đi xuống trước.” Tiêu Ninh quay người, bước tới cánh cửa, nghe thấy âm thanh máy cạo râu bằng điện phía sau bỗng nhiên dừng lại. Bàn tay hắn đặt lên nấm đấm, trái tim trong lồng ngực đập nhanh hơn, thật giống như đang đánh vào cái gì khô cứng, đau đớn kêu ầm ầm.

Thở phào một hơn, Tiêu Ninh đột nhiên quay người, chính vào thời điểm Đan Hải Minh đang kiểm tra cằm, ánh mắt cậu lóe lên nhìn hắn tiến lại, rõ ràng là bộ mặt thấy chết không thèm cứu, cuối cùng bản thân nhẹ nhàng dứt khoát chạm một cái ngay trên khóe môi của cậu.

Mặt đều sắp nghẹn đỏ cả lên, Tiêu Ninh rũ mắt giải thích: “Quên nói, chào buổi sáng.”

Đan Hải Minh nghiêng đầu, thấy hắn định quay người muốn chạy, vươn tay đem người bắt trở về, bắt được rồi thì lập tức mạnh mẽ hôn xuống, hôn thẳng đến khi Tiêu Ninh thở không nổi nữa mới buông ra.

Hắn dư vị liếm liếm môi, gợi lên nụ cười, thành thạo điêu luyện nói: “Học một chút.”

dư vị (sau khi ăn)

Tiêu Ninh lúc này không chỉ đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ rần cả lên, muốn nói cũng không biết nói gì, vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa.

Thực sự, rất sợ người này.

“Tiêu tiên sinh, muốn ăn chút gì không?” Duẫn Khê đang đứng bên cạnh bàn ăn, xếp đặt cho Đan Hải Hồng một bát cháo cùng mấy đĩa ăn sáng. Đan Hải Hồng đối Tiêu Ninh gật đầu mỉm cười: “Chào buổi sáng, dậy rồi sao? Thích ăn món gì? Chỉ cần không quá cầu kỳ thì đều có a.”

“Chào buổi sáng.” Tiêu Ninh hỏi Duẫn Khê: “Giúp tôi lấy chút bánh mì và sữa bò là tốt rồi, làm phiền anh.”

Duẫn Khê cười cười, nói không cần khách sáo, tiến vào nhà bếp chuẩn rồi đem ra.

Bởi vì Đan Hải Hồng đang ngồi ở vị trí chủ tọa, Tiêu Ninh bây giờ mà ngồi quá xa cũng không tốt, đành phải ăn sáng ngay bên cạnh anh ta.

“Tối hôm khi tôi về nhà mọi người đều ngủ cả rồi, thế nào?” Đan Hải Hồng cười cười: “Âm thanh có chút to nha.”

Tất cả nội tạng trong cơ thể thật giống như ầm một cái xáo trộn hết lên, Tiêu Ninh lộ ra biểu tình hơi giật mình, có chút buồn cười lắc đầu vài cái: “Không ngờ căn phòng ấy nhìn qua đẹp đẽ như vậy, mà cách âm lại không tốt lắm.”

Đan Hải Hồng cười cười: “Cuối tuần này tôi và Tử Hân đính hôn, anh có tham dự cùng Hải Minh không? Thợ may âu phục riêng của gia đình may cực kỳ khéo léo tinh tế, nói Hải Minh dẫn anh đi một chuyến đi.”

Duẫn Khê ngay lúc đó đem buổi sáng dành cho Tiêu Ninh ra, tuy rằng Tiêu Ninh chỉ yêu cầu bánh mì và sữa bò đơn giản, nhưng đây là bánh mì rán phun ty, còn thêm một đĩa nhỏ nước tương mức hoa hoa quả và bơ, nhiệt độ ly sữa cũng vô cùng vừa vặn.

“Hôm đó tôi có chút việc, không tiện xuất hiện, sẽ không đi.” Tiêu Ninh đem mứt hoa quả chang lên mặt trên bánh mì rán, ngượng ngùng cười nói: “Nên ở đây chúc phúc hai người người trước.”

“Hải Minh không chịu dẫn cậu đi?” Đan Hải Hồng cau mày: “Làm sao có thể như vậy được.”

“Không phải, thật ra tôi có chút chuyện, cũng không quan trọng lắm, chẳng qua, tôi cảm thấy vẫn nên xin lỗi Đan tổng.” Tiêu Ninh ăn bánh mì phun ty, thái độ ôn hòa tự nhiên nói tiếp: “Khi nào có thời gian tôi sẽ đến chúc phúc Đan tổng và Diệp tiểu thư.”

Đan Hải Hồng đáp: “Mọi người đều là người một nhà, không cần xưng hô khách khí như vậy, gọi tên tôi là được rồi.”

Đan Hải Minh lúc này xuống lầu: “Đang ăn cái gì vậy?”

“Phun ty, nướng rất ngon.” Tiêu Ninh vừa giới thiệu, Đan Hải Minh đã ngồi xuống bên cạnh hắn, tại miếng bánh trên tay hắn cắn một ngụm: “Quá ngọt. Tiểu Duẫn, giúp tôi nướng thêm vài miếng, à, rán thêm lạp xưởng và trứng gà nữa.”

Tiêu Ninh thấy cậu muốn ăn, liền đem đĩa bánh mì phun ty đi kéo sang chỗ của cậu: “Không thích mức trái cây sao? Cái này tôi chưa chang, không quá ngọt, bất quá có chút ngán, thêm một chút thôi, được không?”

Đan Hải Minh tiếp tục cắn thêm một miếng bánh mì trên tay hắn, gật gật đầu. Tiêu Ninh vừa giúp hắn quét tương trái cây, vừa hé mắt nhìn sang, đột nhiên thấy cậu bị nghẹn: “Uống sữa a? Ly của tôi không thêm đường, cậu trước tiên uống một chút đi.”

Lắc lắc tay, Đan Hải Minh rót nước lọc trên bàn thủy tinh, một hơi uống cạn.

“Tốt xấu gì thì cũng phải uống nước ấm chứ.” Tiêu Ninh thở dài, cầm cốc đứng dậy đi đổi nước nóng.

Đan Hải Minh nói: “Phiền phức.”

Cậu liếc mắt nhìn ly sữa bò của Tiêu Ninh: “Muốn ăn cái gì thì nói, khách sáo làm gì?”

Tiêu Ninh nhỏ giọng cười: “Tôi không phiền phức như vậy.”

Đan Hải Minh đang uống nước, trừng mắt nhìn hắn.

Bọn họ cứ như xung quanh không có ai hết, vô tư trong thế giới hai người, Đan Hải Hồng thức thời không nói chen vào, yên lặng ăn xong điểm tâm của mình: “Tiêu Ninh, cùng đến công ty không?”

“Tôi đưa anh ấy đi.” Đan Hải Minh đặt ly xuống, bắt đầu xử lý bữa sáng Duẫn Khê đem lại, Đan Hải Hồng gật đầu ý nói đã biết, dứt khoát ly khai.

Anh ta vừa đi, Tiêu Ninh mới nới lỏng hơn một tí, coi như tâm địa hắn tiểu nhân đi, luôn cảm thấy vị anh trai này nói chuyện rất âm dương quái khí.

âm dương quái khí: kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường)

*

Thời gian chớp mắt đã đến cuối tuần, người thừa kế đời kế tiếp của Đan thị cùng thiên kim tiểu thư Diệp gia làm lễ đính hôn đương nhiên sẽ không thật sự chỉ có vỏn vẹn vài người bạn bè thân thuộc đến tham gia, người quen thì không nói làm gì, ngay cả truyền thông báo chí cũng mời đến không ít, dù sao trong buổi lễ đính hôn này còn phải đồng thời tuyên bố Đan – Diệp hai nhà đang tiếp cận hợp tác về những hạng mục của chính phủ, quan chức nhà nước xuất hiện cũng khá nhiều.

Bởi vì thời gian gần đây khí trời rất tốt, gió đêm cũng ấm áp vô cùng, cho nên lễ đính hôn liền quyết định cử hành trong vườn hoa của tầng cao nhất khách sạn năm sao, trang trí hoa lệ rộng rãi, trên bàn ăn dài đặt sẵn các loại thức ăn và rượu để mọi người thoải mái đến lấy dùng. Cho dù sâu tận trong đáy lòng Diệp Tử Hân vẫn biểu hiện đối với hôn sự này không có chút hảo cảm nào, nhưng đến khi xuất hiện trên khán đài, cô vẫn không thể làm xấu mặt Đan Hải Hồng, trở thành một tiểu thư danh môn khuê tú đúng nghĩa.

Đan Hải Minh ôm ngực dựa vào cạnh bàn, chớp mắt nhìn hai thân ảnh phía xa xa kia, có chút xuất thần, đôi lúc cậu cũng cảm thấy cứ như vậy thật sự rất mệt mỏi, nhưng lại hết cách rồi, không ai có thể chỉ hưởng thụ mà không trả giá, Đan Hải Hồng cũng vậy, Diệp Tử Hân cũng vậy, chính cậu cũng vậy.

Kỳ thực mỗi người đều có thể có được cuộc sống mình mong muốn, có điều bản thân sẽ cam lòng vì cuộc sống đó mà từ bỏ bao nhiêu mà thôi.

“Đan thiếu! Đã lâu không gặp a.” Thanh âm quen thuộc nhiệt tình gọi cậu lại, một đám người theo âm thanh này tụ tới. Đan Hải Minh thoáng quay đầu nhìn, đều là bạn cũ.

Hà Thụ Châu quần áo chỉnh tề, nâng ly rượu đứng trước mặt cậu, cười đến vô cùng thân thiết rạng rỡ: “Gần đây lại bận rộn gì sao? Mời mấy lần cũng không gặp được.”

Đan Hải Minh thu hồi tầm mắt, quay người lại bàn thức ăn chọn hai quả cà chua: “Đi cùng các người thì có cái gì tốt đâu mà nói chuyện.”

Những người còn lại đều không bất ngờ khi cậu ngay trước mặt Hà Thụ Châu nói như thế, mọi người đều cho rằng đó là tính khí thiếu gia của cậu, dù sao cũng không phải thật sự muốn cùng cậu trở thành bạn tốt, sẽ không để trong lòng.

Vì vậy mọi người cùng nhau cười rộ lên, Bạch Lực tiếp lời nói: “Loại hình thức tiệc rượu ngày thật là không có ý nghĩa, hay là Đan thiếu gia cùng chúng tôi đi chơi đi? Bên kia mới mở một nhà hàng ăn đêm, mùi vị rất được.”

Đan Hải Minh cùng cách đám người Ngô Di liếc mắt nhìn nhau, hướng nàng gật gật đầu, nuốt xuống trái cây trong miệng, bình tĩnh trả lời: “Không được, vị kia ở nhà quản lý rất nghiêm.”

Lời này vừa nói ra, tất cả đám người đều choáng váng.

“Trong... Trong nhà?” Hạ Thụ Châu cùng những người phía sau hai mặt nhìn nhau, cười khan nói: “Đan thiếu thế mà... Cũng như vậy sao? Chưa từng nghe qua nha.”

“Tôi làm gì như thế nào còn cần phải báo cáo cho các người?” Đan Hải Minh cực kỳ thiếu kiên nhẫn với đám người này, nếu không phải bởi vì bọn họ là người của Đan Hải Hồng, lấy tính cách của cậu, cậu thực sự rất lười ứng phó: “Còn có cái gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi, hỏi xong thì đừng làm phiền tôi nữa.”

Thấy tâm tình cậu không tốt, những người khác cũng không tiện đến gần làm cho cậu thêm nổ tung, bất quá bọn họ cũng không thèm tản ra, tập hợp xung quanh Đan Hải Minh, bao thành một vòng, những người khác muốn đến tiếp chuyện với Đan Hải Minh đều bị vòng tròn này bài trừ ở bên ngoài, không thể tiến vào được.

Đan Hải Minh cũng không thèm để ý đến chuyện này, thỉnh thoảng chọn vài miếng hoa quả lên ăn, cũng không tiếp lời bọn họ.

“Cô gái xinh đẹp kia rất lạ a, trước đây chưa từng gặp qua nàng ở A thị?” Thấy cậu không nói lời nào, những người bên cạnh hiển nhiên cũng câm nín, một trong số đó mở miệng tìm đề tài.

Theo tầm mắt người đang nói chuyện liếc nhìn qua một cái, Hạ Thụ Châu cũng nói: “Thật sự có chút kỳ lạ, nếu là người xinh đẹp như thế sống ở A thị thì không thể không nhớ rõ a.”

Một nữ sinh bỗng nhiên nở nụ cười, thu hút tầm mắt của những người khác, trêu ghẹo “Các người cập nhật tin tức quá chậm.”

Bạch Lực sờ sờ mũi, xấu hổ cười hỏi: “Hoàng Lỵ, em biết cô ta sao?”

“Đã cùng ăn cơm qua với cô ta rồi.” Cằm Hoàng Lỵ giương lên: “Hình như gọi là Triệu Nhã Nhã, cha cô ta là một Hoa Kiều, cách đây không lâu mới về A thị, muốn đem công việc phát triển trong nước, tìm kiếm cơ hội mới. Em thấy lần này hẳn là muốn thò một chân vào đi.”

Một nữ sinh khác bên cạnh đột nhiên đụng cô một cái, cẩn thận liếc mắt nhìn Đan Hải Minh, Hoàng Lỵ lập tức đổi đề tài, tránh đi những nội dung mẫn cảm: “A, người đang đứng ở đằng sau cô ta, mọi người thấy không? Đây là vị mẹ kế rất lợi hại nha.”

Ai ai cũng có những việc xấu xa riêng để củng cố địa vị và tiền bạc, bất quá đều là bí mật, mà cho dù có là bí mật đi chăng nữa, những gia đình cùng tầng lớp cũng sẽ biết. Cho nên lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú, nam nhân bên này thì không hỏi, ngay cả nữ sinh từ đằng xa cũng tụ tập lại hỏi: “Hả, thật sao?”

Hoàng Lỵ vốn là loại người nếu không nhiều chuyện sẽ bực bội đến chết, đối với những việc này liền đặc biệt cảm thấy hứng thú, bây giờ lại bị mọi người truy hỏi, bản tính liền lộ ra: “Vốn dĩ tôi đã cảm thấy Triệu Nhã Nhã và người phụ nữ này không hợp nhau, còn tưởng rằng quan hệ mẹ con không tốt, sau đó nghe đồn là mẹ kế, liền chắc chắn bên trong có ẩn khúc rồi. Sau đó tôi tìm người trong chính gia đình đó dò hỏi, thì ra là một Tiểu Tam, đem chính thất đuổi chạy, sức chiến đấu này, chà chà.”

Tiểu Tam là có nghĩa là kẻ thứ ba, ám chỉ những người xen vào tình cảm của người khác

Đan Hải Minh nghe đến phiền, dứt khoát đứng dậy bước đi, những khác thấy vậy lập tức biến thành ruồi, leng keng đuổi theo sau, cậu biết không dễ dàng rời khỏi đám nhiều chuyện này được, đành phải tiến về phía Ngô Di, may là đám người kia không dám đối đầu với vị Đan phu nhân này, không cam lòng đứng ở xa xa, không tiếp tục tới nữa.

Ngô Di đang tán gẫu cùng một người phụ nữ, thấy cậu tiến lại cũng không ngạc nhiên, mỉm cười giới thiệu: “Đây là đứa con trai khác của tôi, Đan Hải Minh.”

Người phụ nữ kia không tính là quá xinh đẹp, tướng mạo kém xa sự tinh xảo của Ngô Di, thế nhưng ngũ quan lại đặc biệt nhu hòa, phong thái uyển ước, thời điểm liếc mắt nhìn sang lộ ra sắc thái ôn nhu hàm xúc, với khí chất này, cho dù cùng Ngô Di đứng chung một chỗ cũng không bị hạ thấp đi: “Thực sự là nhân tài, hai đứa con trai đều là rồng phượng trong loài người, Đan phu nhân thật sự có phúc lớn.”

“Đâu dám, Nhã Nhã nhà cô mới là đóa hoa vừa nhìn là đã yêu thích rồi, ai, nếu không phải Hải Hồng và Hải Minh đều có người trong lòng, tôi thật sự muốn tâm sự với cô xem thử chúng ta có thể kết thành thông gia không a.” Ngô Di cười đến không ngậm miệng lại được, hài lòng nhìn người trước mặt ngửi huyền ca biết nhã ý, rồi mới hướng Đan Hải Minh nói: “Hải Minh, đây là Triệu phu nhân, Trần Dĩnh, cả nhà bọn họ mới dời đến A thị, sau này có cơ hội sẽ gặp nhau nhiều hơn.”

Trần Dĩnh.

Đồng tử Đan Hải Minh bất giác co lại: “Nghe khẩu âm hình như không giống người A thị đúng không.”

Cậu hỏi có chút đột ngột, Trần Dĩnh cũng không cho là thất lễ: “Đúng vậy, tôi là người C thị, nghe nói nơi đó bây giờ phát triển rất tốt, lần này về nước có cơ hội còn muốn trở về thăm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3