Thiên Huyền Địa Hoàng - Chương 103
Thiên Huyền Địa Hoàng
Cổ Cổ
www. gacsach. com
Chương 103: Tư Đồ Phương Vi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bụng đột ngột quặn đau, khiến tôi nhíu mày nín thở. Cả cơ thể trở lên lạnh toát như ướp băng mà cơn đau tựa như dòng dung nham nổi loạn trong lòng biển sâu. Phun trào rồi nhanh chóng bị làm nguội, đau đớn đỉnh điểm rồi lại được đóng băng, như thể có thứ gì đó đang ra sức quẫy đạp đồng thời cũng bị giam hãm. Tôi vén vạt áo, nhìn vùng bụng nổi lên mấy vòng hoa văn xanh nhạt uốn lượn đứt gãy như những con chữ cổ xưa. Nhìn chúng có chút hoa mắt chóng mặt, là chữ Đại Triện thì phải?
Tôi chật vật bò trở lại mặt đường. Bông Tuyết sinh khí chít chít nhảy lên nhảy xuống như một quả bóng bàn khiến tôi nhìn có chút chóng mặt. Tôi lờ nó đi, ngó trước nhìn sau con đường vắng tanh vắng ngắt rồi quyết định cởi sạch sẽ áo quần. Ngay đến chiếc quần đùi có in những bông hoa hướng dương cũng được lột ra vắt kiệt quệ nước rồi phơi lên lan can hóng gió mát một lúc.
Một lúc sau, có nhiều tiếng động cơ phóng tới, càng ngày càng gần. Tiếng máy nổ “ầm ầm” nhức óc ở ngay sau lưng khiến tôi có chút khó chịu. Sau đó tiếng máy “brừm brừm” dừng lại rồi giảm bớt, như thể một chiếc đã tắt động cơ.
Giọng nói sang sảng nam tính vọng tới.
- Này nhóc, có thấy một thanh niên mặc đồ trắng...
Tôi vẫn ngồi ỳ trên lan can quay lưng lại với bọn họ, hơi vươn người vớ lấy chiếc quần đùi phẩy phẩy nó mấy cái.
Âm lượng chợt đề cao.
- Thằng nhóc biến thái kia, mới sáng bảnh mắt mày đã lột đồ trần như nhộng... ưm ưm...
Tôi tiếp tục phẩy phẩy cái quần cộc thêm chút nữa. Giọng phía sau chợt im bặt, à không, vẫn phát ra âm thanh nhưng như bị bịt miệng. Một giọng nói trầm ổn kiên nhẫn khác cất lên.
- Đại ca, anh không thấy hắn ta đang phơi đồ ướt sao?
- Thì đó, trời mùa đông rét co vòi mà hắn lại lên cơn điên khùng tắm sông... ưm ưm...
- Nếu chủ động tắm thì người ta sẽ cởi đồ trước, cái này là bị ngã xuống, hiểu chưa?
Tôi mặc quần đùi, quay lại nhìn lập tức nhận được một tràng cười không kiềm chế. Tên hói đầu đeo kính đen ngồi trên moto một tay ôm bụng một tay chỉ tôi cười như điên như dại.
- Ha ha! Cái thắng nhóc đó, lại còn mặc quần lót hình hoa cúc vàng. Ha ha.
Tôi cũng hết cách, quần lòe loẹt này là của Phong Linh mua. Ở khía cạnh sắm trang phục thật có phong cách quái dị giống lão bố tôi. Tất cả áo quần đều có màu sắc trang nhã duy trừ đồ lót là cứ phải chơi màu sắc như ở chốn Hawai.
Tên đứng bên cạnh khoảng 28, 29 tuổi để kiểu đầu tựa như bờm ngựa, hai bên cạo sát da đầu, chính giữa thì dài hơn. Phần tóc mái được cột lại gọn gàng để lộ vầng trán rộng của sự cao thâm. Cặp lông mày lưỡi kiếm thể hiện ngạo khí. Cặp mắt có phần tăm tối lại lóe lên sự sắc bén. Giọng nói điềm đạm sải những bước chân dài hiên ngang về phía tôi, vươn tay nghiêm chỉnh bắt chuyện.
- Cậu đừng để bụng, cũng không cần để ý tới anh ta. Tôi là Cung Trường Lĩnh. Cậu chắc là Mặc Minh?
Tôi chưa hiểu chuyện lắm nhưng vẫn vươn tay ra bắt lại cho phải phép. Gã ta cao thật, so với cặp sinh đôi Phong Linh Minh Đăng còn muốn cao hơn nữa, chắc phải tới 1, 85m.
- Tôi là Mặc Minh.
- Tôi là Tư Đồ Phương Vi.
Người ở phía sau thôi cười, đưa tay lên coi như chào hỏi. “Tư Đồ? ” Có phải Tư Đồ của cái gia tộc bị mất Cự Khuyết?
Cung Trường Lĩnh điềm nhiên nói.
- Chúng tôi chính là đang tìm cậu.
Tôi có chút ngoài ý giật mình, xoay người lại lấy đồ, thong thả mặc áo quần.
- Tôi hình như không quen biết mấy người.
- Nhưng cậu chắc biết Mạnh Chương?
Tôi hơi dừng lại một chút, không nói gì, rồi lại tiếp tục công việc. Cung Trường Lĩnh bổ sung thêm.
- Tên đó nhờ vả chúng tôi tới hộ tống cậu cùng ba cái quan tài.
Tôi đã mặc xong áo quần chỉnh tề, xoay người lại, cách đó không xa mới để ý đến một chiếc xe tải cỡ trung. Tiểu bạch thử chít một tiếng lảnh lót, nhảy lên người tôi, chui vào túi áo khoác bên trong.
- Mọi người tìm tôi chắc vất vả?
Tư Đồ Phương Vi bước ra khỏi xe, khoan thai bệ vệ đi về phía tôi, mới thấy gã tuy không cao bằng tên đàn em nhưng to béo lực lưỡng bội phần, trông không khác một tên hộ pháp trấn cổng lớn mà chỉ cần trừng mắt cũng đủ khiến trẻ con khóc thét. Có điều mắt gã được che dấu sau cặp kính chống nắng màu đen, nhìn cực chất giang hồ lão luyện. Tuổi tác cũng phải cỡ 29, 30.
Gã đưa tay vuốt vuốt cái đầu trọc lốc tóc, mới để ý nó được xăm trổ, hình như là mũi kiếm với những hoa văn nhỏ uốn lượn liên tục cực kỳ tinh xảo. Tôi cười thầm, liệu có phải gã quá thương nhớ thanh Cự Khuyết mà khắc nó lên da đầu để tưởng niệm?
- Cũng không quá phiền toái, chỉ là chúng tôi chưa từng phải săn đón ai lòng vòng như vậy. Gã Mạnh Chương đó nói có một tên mặc đồ màu trắng mang theo một con tiểu bạch thử hiện đang ở bệnh viện Thang Hòa Tử ở Thái Hòa, Cẩm Châu. Sau khi tới nơi lại nói cậu lên chiếc xe bus số 147 ở gần bệnh viện. Chúng tôi có chút bực bội hỏi hắn ta sao không bảo cậu đợi lại được biết vốn hai người không cách gì liên lạc trực tiếp với nhau.
Tôi thầm nghĩ quái lạ, thế ra hai người liên lạc gián tiếp qua một người thứ ba sao? Cho nên chúng tôi đành phải đi dò xem lộ trình để bám theo. Không ngờ bến cuối lại chạy tuốt sang tận thành phố Lăng Hải (thành phố cấp huyện trực thuộc Cẩm Châu). Rồi lại được thông báo tiếp cậu đi nhờ một chiếc xe màu đỏ hướng tới đường Thạch Kiều Tử.
Chúng tôi lại phải dò đường trên điện thoại để biết nó nằm ở nơi nào. Nhưng cuối cùng lộ trình vẫn thay đổi. Gần sáng Mạnh Chương gọi tới thông báo cậu hiện giờ đứng bên một con sông, sau lưng là vách núi, trên núi có một ngôi nhà.
Haizz, đúng là cả đêm chạy loanh quanh như tìm trẻ lạc. Cái này phải hỏi dân bản địa. Hỏi một đám lão nhân sáng sớm dậy tập dưỡng sinh thì được biết trong trấn Thẩm Gia Đài trên đoạn đường Tiết Gia quả thật có một ngôi nhà thờ tổ đã bốn trăm năm tuổi, vô cùng độc đáo được làm bằng gỗ lim đỏ của dòng tộc Chuyên Tôn, dựng trên núi cao mà bên cạnh có con sông Đại Lăng chảy qua (rồi đổ ra Vịnh Liêu Đông).
Nghe hắn nói vậy tôi mới vô thức ngước đầu nhìn, quả thật trên đỉnh ngọn núi không quá cao có một ngôi nhà đen xì xì, trông âm u thâm trầm có chút rùng mình rợn người.
- Nơi đó, có người ở được sao?
Phương Vi cũng ngước theo, nói tiếp.
- Ngôi nhà cổ đó khá nổi tiếng trong vùng, đám lão nhân nói khắp nhà đều lắp đặt cơ quan ám khí nhằm bảo vệ vật gia bảo có niên đại còn muốn lâu hơn cả ngôi nhà. Từ một tháng trước vào đêm mưa to gió lớn thì bị sét đánh cháy đen thùi lui, hiện bỏ hoang không người dám lai vãng.
Nghe nói trước vụ cháy khoảng nửa tháng vợ chồng nhà Chuyên Tôn không bệnh mà tử. Sau khám nghiệm tử thi phát hiện là do trúng độc, khắp cơ thể chi chít dấu đỏ như kim châm như trùng cắn. Cũng không biết là tự tử hay là do người đầu độc. Rồi một người từ vùng khác tới nhận là bà con đứng ra lo liệu tang lễ. Ngay cả cô con gái độc nhất cũng chu đáo tận tình đón về chịu tang.
Sau đó ít bữa báo chí lại đăng tin cô con gái nhảy lầu tự sát trong công ty của anh bạn trai cũ. Gia tộc Chuyên Tôn coi như đứt đoạn. Nghe mấy cụ cao niên nói từ xa xưa dòng họ đó đã khan hiếm đường con cái, mỗi đời chỉ sinh một lứa. Chẳng ngờ cô gái kia mất sớm, không để lại dòng giống gì hết. Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Haizz!
Tư Đồ Phương Vi nói xong, lục trong túi áo lôi ra một thứ hình tròn có gắn que, bóc lớp giấy bọc sặc sỡ rồi cho vào miệng. Gã cầm lấy cái que mút ra mút vào viên tròn lấp lánh màu đỏ.
Nhìn một cái đại nam nhân trông không khác võ sĩ quyền anh hạng nặng liếm kẹo mút, có chút buồn cười mà cười không nổi. Gã đập đập bàn tay hộ pháp lên vai tôi, mới hay tên đó hai tay đeo đầy nhẫn kim loại bản to điêu khắc những hình thù kỳ dị. Cái thứ đó mà dùng lúc đấm nhau thì mặt mũi cái thằng bị uýnh thảm nặng.
- Đi thôi Tiểu Mặc Tử, giờ cậu muốn về Bàn Cẩm đúng không?
Tôi gật nhẹ, bổ sung thêm.
- Quận Hưng Long Đài, trấn Nhị Giới Câu, hương Triệu Khuyển Hà.
- Coi bộ cậu ở vùng sâu vùng xa dữ ha. Được rồi, cậu ra ngồi xe otô, tôi tra lộ trình trên điện thoại cái đã.
Gã nói nhưng vẫn tiếp tục đứng mút kẹo, Cung Trường Lĩnh bên cạnh mới là người lôi di động ra tìm kiếm tuyến đường.
Liếc nhìn hai con xe motô có chút hút mắt không nỡ dời đi, mặc dù khá gà mờ trong một vài vấn đề nhất định nhưng xe moto thì tôi cũng có chút hiểu biết ít nhiều.
Chú Vương Quân kế thừa tiệm sách nhỏ duy nhất trong trấn được truyền lại từ đời cụ kỵ. Lão bố là khách hàng quen thuộc, vì lo tôi chỉ thích rú rú trốn mình trong bốn bức vách cùng đống sách cổ xưa lắc xưa lơ. Sợ mai sau ra đường không thích ứng được với các xu hướng thời đại nên từ khi tôi hiểu chuyện bắt đầu đặt mua tạp trí sách báo, tiểu thuyết truyện tranh gì đấy mà thấy đại đa số mọi người quan tâm, chất đống ở nhà cho tôi đọc dần.
Tôi thích xe moto, chúng có tốc độ, sức mạnh, hơn cả là sự tự do tuyệt đối, mang một vẻ đẹp cao ngạo lãnh khốc tựa như dã thú khiến người ta nảy sinh khao khát muốn được cùng chúng đi ngao du chinh phục thế gian.
Cung Trường Lĩnh leo lên con màu đỏ BMW S1000RR trẻ trung năng động còn Tư Đồ Phương Vi nổ máy “em” V-Rex Travertson màu đen cực kỳ oai phong dũng mãnh.
Bọn họ dẫn đường đi trước, tôi mở cửa trèo lên ngồi bên ghế lái. Tài xế là một chú đã ngoài tứ tuần được bọn họ thuê trở hàng.
*****************************************
hình ảnh mang tính chất minh họa.
đây là “em” V-Rex Travertson màu đen cực kỳ oai phong dũng mãnh
còn đây là con màu đỏ BMW S1000RR trẻ trung năng động.