Thiên Huyền Địa Hoàng - Chương 41
Thiên Huyền Địa Hoàng
Cổ Cổ
www. gacsach. com
Chương 41: Tiểu quỷ
Cảm giác có chất dịch trong miệng, ngọt tanh như đã từng được nếm qua.
Vị ấm nóng của máu trôi xuống cuống họng, lướt tới đâu sưởi ấm từng tấc da thịt. Mùi còn luẩn quẩn đọng trong khoang miệng chưa tan.
Máu lại tự động tràn vào miệng, mỗi tế bào như được đánh thức, chầm chậm tỉnh dậy.
Tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, vô thức hỏi một câu khi nhìn thấy vô số bóng hình nhạt nhòa bay lượn trước mặt.
“tôi chết rồi sao? ”
Thật lâu sao một giọng nói trầm thấp mới đáp lời.
“cậu vốn đã chết... ”
Tôi cố nâng mí mắt trĩu nặng, xúc giác dần trở về lại thân thể, chậm chạp ýthức được khôi phục. Đầu lại ong ong lên như có một đàn dơi chạy náoloạn bên trong.
“nếu tôi chết rồi... anh thì sao? ”
“tôi cũng chết rồi... ”
“chúng ta đều chết cả rồi sao? ”
Một tiếng rầm lớn thành công bức tôi choàng tỉnh, tôi vừa ho lụ sụ vừa mởmột bên mắt nhìn thẳng về phía trước, xa xa một đám bụi bốc lên mù mịt, đất đá trên cao thi nhau lăn xuống, chỗ thì bị dập tắt lửa chỗ lại nhưđược quạt thêm gió, lửa bùng cháy càng hung tợn.
Tiếng khóc lóccàng thảm thiết, có tiếng nữ nhân, tiếng lão già, tiếng trẻ nhỏ. Âmthanh lúc xa xôi, khi lại gần, lúc lưng chừng thinh không, khi là là mặt đất, dường như ẩn trong chính không gian ngột ngạt này, vô số vong linh vẫn còn chấp niệm chưa buông bỏ được. Tiếng khóc nức nở, khi lại nghẹnngào, khi rên rỉ, khi nỉ non, như mũi kim đâm vào màng nhĩ người nghe, tim cũng thắt lại thống khổ.
Tôi đưa tay bưng trán rồi tự day day huyệt thái dương, âm thanh đã lùi ra xa, mơ mơ hồ hồ, phảng phất nhưthể chỉ là tưởng tượng của cá nhân. Đưa mắt nhìn người bên cạnh lặng lẽnhư cái bóng, cất cái hộp gỗ màu đen vào túi xách, sau đó cũng cất thanh Thắng Tà vào.
Tôi khó khăn cất tiếng.
- Âu Tử Dạ.
Người đó dừng động tác, quay sang nhìn tôi, gương mặt hắn trông như dân sắpchết đói, dọa tôi đứng nhìn một lúc mới lắp bắp thốt lên lời. Ban nãycòn thấy hắn ba cột máu, giờ thì tụt xuống còn hai, tên này đã lại làmcái quỷ gì mà để hao tiếp nguyên khí?
- Anh ổn không?
Hắn quay đi, kéo khóa chiếc túi xách lại rồi đứng dậy khoác lên vai, xong mới trả lời.
- Mặc đồ vào rồi đi.
Bấy giờ tôi mới nhìn lại cơ thể mình, đám oán linh đã bị bức đi, để lại vôsố miệng vết thương như do dao rạch đao cứa. Phía bụng dưới hình như códấu vết gì đó, không phải vết thương, nó có màu xanh nhạt, ban đầu còntưởng là vết bầm dập, nhưng nhìn càng kỹ càng cảm thấy đó như một vếtxăm, là hình chữ, cũng là hoa văn lượn theo hình tròn xoắn.
Tôikhẳng định lúc trước mình chưa từng nhìn thấy nó trên người cũng chưathấy qua ký tự cổ quái này ở đâu hết, không biết này đại biểu cho hàmnghĩa gì? Xui xẻo hay may mắn? Nhưng dù sao thật sự Âu Tử Dạ đã trụcxuất khỏi đám quỷ hồn ghê rợn đó, điều này khiến tôi mừng phát khóc.
Tôi tự xem xét trái phải trên dưới khắp cơ thể, xác định không còn sót mộtbộ hàm răng nào, không có bất cứ âm thanh tiếng cười rùng rợn âm hiểm nào mới mặc lại áo rồi cầm lấy cái áo khoác bước theo Âu Tử Dạ đã đi đượcmột quãng.
Cảm giác hắn gầy như chỉ còn lại da bọc xương, da chỗ lành lặn thì tím tái chỗ có vết thương thì thâm đen, càng nhìn càngthấy Âu Tử Dạ y như cương thi sống lại khiến người ta vừa kính sợ vừakhiếp hãi sức sống tiềm ẩn cũng như khả năng chịu đựng cực hạn của hắn.
Tôi vừa đưa trả lại áo khoác vừa thuận miệng hỏi.
- Dẫn hồn hương đó... chính là cái hộp đen nằm phía dưới mũi kiếm Thắng Tà?
Hắn cầm lại áo, ho mấy cái rồi gật nhẹ tiếp tục lầm lũi bước đi tránh những đám lửa hai bên, phía sau lưng đất đá vẫn tiếp tục rơi rào rào, trênđầu từng mảng bụi không ngừng lan xuống báo hiệu sắp sửa chỗ đó sụp đổ.
- Để tôi cầm dùm túi xách cho, anh mặc áo lại đi.
Hắn xua tay tỏ ý không cần lại ho mấy cái. Tôi thấy hắn ngay cả đi đứng cũng liêu xiêu chật vật, nhưng lại kiên quyết không nhận sự giúp đỡ khiếntrong lòng tôi như có khúc xương mắc ghẹn lại, bức rứt khó chịu chỉ muốnlao đi cào cấu ai đó.
Tiếng khóc lóc lại lặng lẽ cất lên, phảngphất như nó chưa từng biến mất, chỉ là tôi nhất thời không chú ý tới nữa. Âm thanh đó cảm giác rất rõ ràng, cảm xúc truyền tới từng lỗ chân lông chân thật như thế khiến tôi không tự chủ được ngó quanh một vòng. Trong đám khói mù mịt ẩn hiện những đám lửa vàng ánh đỏ được phân dơi tạo ra, tiếng cháy lép bép, lách tách như đốt tới chất cứng gì chưa được tiêuhóa hết.
Trong vùng lửa nóng, có những cái bóng giãy giụa trong đó.
Có bóng lớn bóng nhỏ, chúng không ngừng tìm cách tháo chạy, nhưng có phảnkháng thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi ngọn lửa, như bị trói chặt taychân, cam chịu để lửa nóng thiêu đốt. Tôi chết lặng nhìn khắp một lượt, đâu đâu trong đám lửa hừng hực bốc cháy, đều có những cái bóng khổ sởkhóc lóc.
Chúng chỉ có thể khóc, dùng tiếng khóc đứt quãng, mệtmỏi ai oán, oán hận căm phẫn để nói về sự bế tắc vô bến bờ của bản thân. Lời nguyền dai dằng dày vò như người ta hít thở không khí, ngày qua ngày năm qua năm nối tiếp bất tận, nặng nề như cõng đá tảng trên lưng, khiến họ mãi chôn vùi linh hồn nơi này, vĩnh viễn vì nơi này mà không thểtiêu thất.
Tôi thở dài quay mặt đi, lẽo đẽo theo sau, nhẹ giọng thử hỏi hắn.
- Âu Tử Dạ, anh có nghe thấy tiếng khóc?
Hắn lắc nhẹ, không trả lời, tôi hỏi thêm.
- Anh có thấy những bóng đen trong đám lửa.
Lần này hắn dừng lại, nhìn tôi một chút rồi nhìn một vòng, rồi dừng lại nhìn tôi hồi lâu mới đáp.
- Không.
Một câu cụt ngủn như thế xong rồi bước tiếp, thật ra tôi tưởng hắn cũng như mình nhìn thấy và nghe được những tiếng khóc u ám đó. Hoặc là tôi tựtưởng tượng ra, hoặc là chỉ mình tôi có thể nghe và nhìn thấy được.
Tôi lắc lắc đầu, thần kinh quá căng thẳng cùng sức lực kiệt quệ rất dễ dẫntới tình trạng tự sinh ảo giác lừa mình dối người, mà dù có là thật đichăng nữa, thì tôi cũng chẳng phải người có khả năng đưa linh hồn lầmthan xuống Hoàng tuyền.
- Ca ca, ca ca.
Giọng nói như ghim vào óc, tôi giật mình quay đầu lại.
Trong một cái hốc nhỏ hẹp không xa, ánh sáng u mờ từ đám lửa kế bên tạo rabóng hình một bé gái và một bé trai khoảng 10 tuổi trở xuống. Gương mặtchúng lấm lem khói bụi nhưng rất khả ái, quần áo cổ xưa rộng thùng thình bọc lấy cơ thể gầy gò nhỏ bé. Chúng vươn cánh tay xanh xao về phía tôivẫy vẫy đầy mong đợi, đôi mắt mở to trong veo tràn ngập ngấn lệ rấtkhiến người khác mủn lòng.
- Ca ca, ca ca đưa chúng ta thoát ra.
Chúng là chân chính nhìn thẳng vào tôi, âm thanh non nớt trong veo chân chính là gọi tôi, rõ ràng rành mạch như hiện thực tôi nhìn xung quanh.
- Ca ca, ca ca, cứu chúng ta.
Âm thanh mềm yếu lại như có ma lực khiến tôi vô thức bước chân tới. Tôi cứ đăm đăm nhìn vào cặp tiểu hài tử, chân bước ngày một gần, tay cũng vươnra muốn chạm tới đôi bàn tay bé bỏng đáng thương kia.
- Mặc minh?
Tiếng ai đó gọi khiến tôi tức khắc đình chỉ động tác, cơ thể cứng lại như hóa đá. Hai khuôn mặt thơ ngây kia phảng phất như bực bội, giọng nói cũngnhuốm vẻ không kiên nhẫn. Cánh tay của hai đứa cố vươn về phía tôi, dùchỉ còn cách một khoảng rất nhỏ.
- Ca ca, chúng ta muốn ra ngoài, ca ca nơi này nóng quá, lửa thiêu đốt chúng ta rất đáng sợ.
Chúng vừa dứt lời, lửa dưới chân như từ lòng đất chui lên, đột ngột liền bùng lên hung hãn, da mặt chúng đỏ ửng lợi hại, sưng nên chứa đầy nước rồinhư bị kim châm bất thình lình vỡ toan, bong ra, nước dịch chảy xuốnglênh láng mang theo cả những đốm trăng trắng dày đặc như trứng trùng.
Da co dần lại rồi rất nhanh bị lột đi hoàn toàn, lộ ra khuôn mặt toàn cơthịt đầm đìa máu tươi. Tiếng xèo xèo phát ra ngày một rõ nét, đốt cháymáu thành đen đặc, thịt cũng chuyển sang màu trắng hồng ứa ra huyếttương. Từ trong những thớ thịt tái đùn ra những con trùng thuôn nhọn mà dẹp lép tựa sán lá. Bọn nó như thể sắp chết ngạt bên trong lên chenchúc tranh nhau len lỏi ra ngoài hít thở.
Trùng trộn cùng máu nhỏ giọt chảy xuống tong tong, lóe lên óng ánh trong ánh lửa bập bùng rồi giây sau đã bị nướng cho khét lẹt.
- Cứu ta!
Chúng vừa gào khóc vừa hét lên đau đớn, một cánh tay tựa lửa đã bắt dính được cổ tay tôi vẫn đưa ra chưa thu lại. Ánh mắt trợn trừng nhìn về phía tôi gắt gao, da thịt chúng nhanh chóng rụng xuống từng mảng, từng mảnh, gương mặt đã không cách nào hình dung ra nổi hình thù, như là một đốngmáu thịt vụng về đắp lên, rồi lại không ngừng tan rã, tỏa ra mùi thịt ôithiu như để quá hạn còn đem đi nướng ăn.
Ai đó kéo cánh tay tôi hằn lên vết lửa cháy xém dật lại, chân lùi ra xa mấy bước nhưng ánh mắt trước sau vẫn thủy chung dán lấy 2 bóng dáng bé con kia, aó quần chúngnhanh chóng bốc cháy hừng hực như thể đốt giấy vàng mã, lửa hungdữ, thuận thế bén vào da thịt biến chúng thành 2 ngọn đuốc sống.
- Cứu ta!
Âm thanh con trẻ vọng tới khẩn thiết, van nài. Mùi thịt cháy khét phátbuồn nôn, tởm lợm không chịu nổi, phảng phất như nướng thịt mà bên trênđã lên men nấm mốc như rêu xanh còn khuyến mãi thêm giòi bọ dày đặc cắnxé lúc nhúc bên trong cùng.
Một cái bóng lóe lên chắn ngangtrước mặt, ánh đao sắc bén vung lên, một nhát đã chém ngang thân thể 2đứa bé. Thân thể chúng như do lửa tạo lên, chém ngang qua như chém quamột bức màn lửa. Hai cái bóng đong đưa dữ dội rồi nhanh chóng tan biếnthành làn khói trắng xám, nơi đó cũng chẳng hề còn lại gì, lửa cũngkhông, phảng phất như trước giờ chẳng có gì xảy ra.
Mắt tôi đaunhức, nóng bỏng như bị lửa hun đúc, không tài nào nhắm lại được, như thểbị bắt ép phải mở ra, không cho phép nhắm lại.
Người đó xoay lưng lại, cầm lấy cổ tay kéo tôi đi.
Tôi bước đi như kẻ mộng du.