Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta - Chương 93

Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta
Hồng Nhận
https://gacsach.com

Chương 93: Hắn không muốn thể xác cô,cũng không muốn trái tim của cô!

Edit+Beta:Tieumanulk

Hàn Thiên Tuyết xoay người đau lòng như muốn chết đi,nước mắt không kìm nổi mà rơi xuống. Cho dù lần này có nguy hiểm thì cô cũng không sợ. Còn gì đau hơn giờ phút này?

Cô muốn tự mình đi cứu Thanh Phong Tuấn,cô muốn đi ngăn cản cha mình và Thanh Phong Tuấn gặp nhau,cô không muốn Thanh Phong Tuấn cùng người cha tàn nhẫn mặt đối mặt.Cô còn phải nghĩ cách khiến cha cô đồng ý thả Tô Tâm cùng Tiểu Ngân.

Chuyện sẽ khó khăn nhưng cô không thể trông chờ Dạ Phi Phàm sẽ đứng bên cạnh cô,cho cô dựa vào bờ vai,cùng cô đi hết đoạn đường còn lại.

Hắn không còn cần cô nữa,cho dù cô và hắn đã từng qua một đêm,hôm nay lại không nhìn cô lấy một lần.

Cô chỉ chỉ còn một mình,lần này cô nghĩ cách về nước,đổi lại chính là cảnh còn người mất.

Hàn Thiên Tuyết yếu ớt vô lực đi vài bước về phía trước, phía sau cô lại vang lên thanh âm khàn khàn xa xôi của Dạ Phi Phàm.

“... Thiên Tuyết cô biết không? Trong lúc cô rời khỏi tôi năm năm nay, khi mà năm năm cô bặt vô âm tín, khi mà năm năm nay tôi đau đến không muốn sống nữa thì người luôn yên lặng làm bạn với tôi... vẫn luôn là DIệp Vị Ương!”

Hàn Thiên Tuyết ngừng bước lại, Dạ Phi Phàm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mỏng manh của cô, nhưng không hề thấy lúc này lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt,ánh mắt trống rỗng tái nhợt, thanh âm của cô nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa, yếu ớt nói “Đúng vậy, em biết rõ, em biết rõ rằng em đã vĩnh viễn... mất đi anh. Cho dù sự thật năm đó có như thế nào,cho dù lý do em rời khỏi anh là như thế nào, cho dù em khổ tâm khi đã biến mất năm năm như thế nào thì thái độ lạnh băng tuyệt tình của anh cũng đủ để em hiểu rằng, chúng ta... đã không trở về được... sẽ... không trở về được... không trở về được như trước đây...”

Cơn gió lớn thổi tan đi giọng nói của Hàn Thiên Tuyết, xe cứu thương đến cũng hoàn toàn cắt đứt đi đoạn ẩn chứa sự thật cùng với tình cảm sâu nặng khắc sâu trong lời nói kia, ngay cả một câu nói Dạ Phi Phàm cũng không nghe rõ, chỉ thấy bóng lưng của Hàn Thiên Tuyết tựa hồ như rát yếu ớt

Hắn nhìn cô từng bước từng bước khó khăn rời khỏi cổng công ty, nhìn cô từng chút từng chút rời xa thế giới của hắn, hai tay hắn nắm chặt, vì nắm quá chặt mà gân xanh nơi cánh tay nổi lên,thế nhưng hắn lại nén chịu không đuổi theo.

Hắn tự nhủ, hắn sợ, năm năm chờ đợi khiến hắn sợ, khiến cho hăn như một kẻ ngốc khổ sở tiếp tục theo đuổi thử tình yêu không thể dài lâu.

Ngược lại DIệp Vị Ương lại cau mày,phản ứng đầu tiên của cô là trách móc”Dạ Phi Phàm! Làm sao anh có thể nhẫn tâm như vậy? Ai cũng thấy được là cô ấy yêu anh thế nào,cô ấy cần anh giúp đỡ thế nào,nhất định là cô ấy đang khóc, cơ thể cô ấy run rẩy như thế, tại sao anh lại không đuổi theo? Anh đi hay không đi! Cái tên khốn kiếp này, tôi cho anh biết, tôi căn bản không có bị thương, trên người tôi một vết thương nhỏ cũng không có, máu trên váy tôi đều là của Đông Phương Thước, tôi phải đưa Đông Phương Thước tới bệnh viện ngay lập tức, bây giờ anh có ở bên cạnh tôi cũng vô dụng! Anh đuổi theo cô ấy nhanh lên, đuổi theo đi, hiện tại cô ấy rất cần anh, nếu anh không đi, một ngày nào đó nhất định sẽ phải hối hận, anh nhất định sẽ vì vẻ mặt tuyệt tình hôm nay của anh khiến cho hối hận, sẽ... Hối hận không kịp đấy! Tôi và cô ấy đều là phái nữ, anh phải tin tưởng trực giác của tôi, trên thế giới này có thể sẽ không tìm ra người nào yêu anh hơn chính mình như vậy đâu... , trong đó... có tôi. Đi đi, đuổi theo cô ấy đi!”

Vừa nghe Diệp VỊ Ương nói một sợi tóc cũng không bị thương, máu trên người cô đều là của Đông Phương Thước, ánh mắt Dạ Phi Phàm lóe lên tia phức tạp giống như thở phào nhẹ nhõm,lại nghe Diệp VỊ Ương trách mắng khàn cả giọng, nhìn lại hướng mà Hàn Thiên Tuyết rời đi, nhớ lại bóng lưng tuyệt vọng của cô lúc rời đi,hắn nghiến răng,thấp giọng nguyền rủa một tiếng ” Chết tiệt!” Sau đó hướng về phía Hàn Thiên Tuyết rời đi chạy như bay...

Lúc Diệp VỊ Ương cùng Đông Phương Thước đang hôn mê bước lên xe cứu thương, cô cười. Cô không biết cô khiến cho Dạ Phi Phàm đuổi theo Hàn Thiên Tuyết có phải là hành động ngu ngốc hay không,có đúng hay không, cô cũng không thể xác định được sau này mình có hối hận hay không nhưng cô thực sự không ghét Hàn Thiên Tuyết.

Cô nghĩ,có một từ gọi là: thành toàn.

Mà điều cô không ngờ tới chính là sau khi cô leo lên xe cứu thương,một giây kế tiếp sau nghênh đón cô là một tai nạn khiến cô thất thân! Trên xe có người!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3