Thiên Tài Cuồng Phi - Quyển 1 - Chương 06
Thiên Tài Cuồng Phi
Quyển 1 - Chương 6: Rời đi
https://gacsach.com
Phát hiện bên cửa phòng có tiếng động, nữ tử áo trắng chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen như đêm tối bình tĩnh không chút gợn song. Dường như nàng biết, sẽ có ngày hôm nay...
“Người Thương gia tới, hắn sẽ mang ngươi rời đi, từ nay về sau ngươi không còn là người của phủ tướng quân nữa.” Vân Lan chậm rãi nói, than nhẹ một tiếng, trong mắt có tia phức tạp: “Nếu như ngươi không phải là con gái Lam thừa tướng, nói không chừng ta sẽ yêu thương ngươi cả đời, cho nên không thể trách ta, có trách chỉ có thể trách ngươi là con gái Lam thừa tướng.”
Khẽ mỉm cười mang theo chút trào phúng, Lam Hinh nhìn thật sau vào Vân Lan nói: “Tướng quan sao có thể quên, lúc trước ngươi đã làm gì?”
Vân Lan khẽ giật mình, ánh lên tia tức giận, nhưng không để hắn nói tiếp, Lam Hinh đến bên hắn mang theo âm thanh nhàn nhạt thổi hơi vào tai hắn châm chọc: “Năm đó, ngươi vì mượn thế lực của phụ thân ta, không tiếc mua nha hoàn bên cạnh ta để hạ dược phát sinh quan hệ vợ chồng, cố ý để phụ thân ta bắt gặp được, ngươi lại nói là do chúng ta yêu nhau, ta lại không thể chối cãi, ta không biết phụ thân có tin tưởng lời ngươi nói hay không nhưng phụ thân không thể không đem ta gả cho ngươi.”
Bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, sắc mặt Vân Lan tái nhợt, gào thét: “Đã đủ rồi tiện nhân, ngươi câm miệng lại cho ta.”
Sau khi gả cho ngươi, ngươi lại xin nhờ phụ thân cho ngươi làm quan, vì muốn ngươi đối đãi với ta thật tốt phụ thân ta trước mặt thánh thượng nói tốt cho ngươi biết bao nhiêu ngươi mói có thể nhảy lên làm tướng quân.” Lam Hinh không để ý tới Vân Lan trên mặt nét trào phúng ngày càng nhiều tiếp tục nói: “Bây giờ, ngươi lai nói tất cả là vì ta là con gái của phụ thân? Cho nên bị ngươi lợi dụng là đáng đời? Thậm chí còn bị ngươi đem bán đi? Vân Lan thử hỏi trên đời này còn có ai vô sỉ hơn ngươi? Lúc trước nếu không phải ta mang thai, có phải chết ta cũng không muốn gả cho tên súc sinh như ngươi!”
Đôi má Lam Hinh bởi vì tức giận mà đỏ bừng, nàng cắn răng thật chặt, con ngươi đen như mực ánh lên ngọn lửa.
Ngàn năm trước, nử tử coi trinh tiết còn quan trọng hơn cae mạng sống cho nên thừa tướng mới đồng ý đem Lam Hinh gả cho Vân Lan. Nhưng chủ yếu là do khi đó Vân Lan nổi tiếng là thiếu niên anh tuấn, Lam thừa tướng sao có thể không chấp nhận được chứ? Nên Lam Hinh có không muốn thế nào cũng phải gả cho Vân Lan, vốn định tìm cái chết lại phát hiện bản thân có bầu, vì hài tử trong bụng nàng lựa chon tham sống sợ chết.
“Tiện nhân!” Vân Lan tiến lên một bước, nắm tóc Lam Hinh, huyệt thái dương nổi gân xanh, gầm lên: “Bị ta lợi dụng là phúc của ngươi, đừng có không biết tốt xấu. Ngươi cho rằng ngươi còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc như trước sao? Lam thừa tướng và hoàng hậu đều suy sụp ngươi còn lại gì? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì còn giá trị để ta lợi dụng.”
Dừng lại nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Vân Lan, đột nhiên Lam Hịnh nở nụ cười, trong mắt nàng đầy vẻ trào phúng: “Vân Lan, ngươi sẽ phải hối hận!”
“Ha ha, hối hận?” Vân Lan ngửa đầu cười to hai tiếng, khoé miêng cười mỉa, nắm lấy tóc nàng kéo mạnh, lạnh lùng nói: “Ta Vân Lan, chưa bao giờ biết hối hận là gì, chỉ cần Thương gia giúp đỡ, đan dược kia có thể đột phá được tu vị, với ta mà nói cái gì cũng đều đáng giá, ngươi cũng biết đan dược đó có công dụng gì mà, đúng không? Viên thuốc đó giá trên trời nhưng chỉ cần bán ngươi đi ngay lập tức có được đan dược, đáng tiếc ngươi không được chứng kiến công dụng của nó, ha ha...”
Nếu như Dạ Nhược Lan nghe thấy những lời này tất nhiên sẽ xì mũi coi thường, bởi thứ hắn xem là huyền linh đan trong mắt nàng chỉ là rác rưởi mà thôi.
“Vân tướng quân,” nam tử trng niên kiềm chế tâm trạng, nhàn nhạt nhìn về phía Vân Lan: “Có thể để ta và tôn phu nhân nói chuyện không?”
Vân Lan chậm rãi buông tay ra, vẻ mặt đầy tức giận dần dần biến mất, con ngươi đảo quanh mái tóc rối bời của Lam Hinh, chợt quay người, áo xanh bay bay trong gió sớm, khẽ gật đầu: “Được!”. Nói xong phủi phủi áo dài, mở rộng bước chân đi ra ngoài.
Rời khỏi sương phòng, cánh cửa đóng lại, không khí yên tĩnh tràn ngập trong căn phòng.
“Ngươi...” Trầm mặc một lúc lâu, nam tử trung niên khẽ gật đầu, con ngươi đầy vẻ kích động, ánh mắt lộ vẻ thâm tình: “Có khoẻ không?”
Lam Hinh hơi sững sờ, lông mày bất giác nhíu chặt lại, người trước mắt cho nàng cảm giác rất quên thuộc nhưng nàng lại không thể nhớ ra được hắn là ai.
“Đúng rồi...” Vỗ mạnh đầu một cái, nam tử trung niên thò tay lướt nhẹ qua gò má, mặt nạ da người bị nhấc lên. Trong mắt Lam Hinh là hình dáng của một khuôn mặt tuấn tú, khi nhìn thấy dung mạo của nam tử trung niên kia thân hình Lam Hinh không nhịn được run lên...vội vươn tay bịt miệng mình lại, nước mắt không nhịn được tí tách rơi.
“Hinh Nhi”, nam tử tiến tới ấn lên bả vai Lam Hinh, hắn duỗi ngón tay thon dài vuốt ve dung nhan gần trong gang tấc, thở dài: “Ta tìm người thật khổ!”
Như nhớ về chuyện gì đó, Lam Hinh vuốt ve tay nam tử lùi về sau mấy bước, cắn cắn cánh môi tái nhợt hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Ta vì ngươi mà tới, Hinh Nhi, có thể cho ta biết chuyện năm đó là như thế nào? Ngươi vì sao vô duyên vô cớ lại biến mất?”. Nam tử ngưng trọng nhìn về phía Lam Hinh, nét mặt bỗng nghiêm túc: “Nguyên nhân là những người kia? Bọn họ không tìm thấy ngươi?”
Thân thể không tự chủ run rẩy, Lam Hinh quay đầu, né tránh ánh mắt truy vấn của nam tử.
“Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép ngươi, mấy năm nay ta vẫn tìm ngươi nhưng có một thế lực luôn quấy nhiễu ta, đến mấy ngày gần đây ta mới có tung tích của ngươi.” Nam tử duỗi cánh tay ra đem Lam Hinh kéo vào ngực, con ngươi đầy ôn nhu: “Hinh Nhi, ta đã thoát ra khỏi chỗ đó, ngươi cũng đã chịu quá nhiều cực khổ, ngày sau ta sẽ bảo vệ cho ngươi, được không?”
Đứng trong ngực nam tử,cảm giác ôn hoà lan toả toàn thân, Lam Hinh cảm thấy chua xót,nước mắt rơi xuống. Những năm này hắn tìm nàng, nàng cũng thường nhớ tới hắn.
“Nhưng ta có Ca nhi...”
“Con gái của ngươi giống như nhi nữ của ta, ta sẽ cũng ngươi yêu thương nàng ấy.”
Ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn thấy được tình cảm bao năm không thay đổi của hắn cuối cùng nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu. Bọn họ đã bỏ lỡ mất mười một năm, phần sai lầm này không nên tiếp tục nữa.
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây thôi” Kéo mặt nạ da người lên, dung mạo tuấn mĩ bị che lại biến thành nam tử trung niên bình thường, hắn nhìn về phía Lam Hinh mỉm cười, lúc ánh mắt nhìn ra cửa phòng nụ cười kia chậm rãi thu lại.
Ở trong đại sảnh, Dạ Nhược Ly hai tay ôm ngực, nắng sớm in lặng rơi trên người nàng, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lại toát lên tia lạnh lùng nhìn Vân Lan thưởng thức trà, chỉ là Vân Lan không nói chuyện gọi nàng đến đây làm gì nàng cũng trầm mặc không nói.
Một lúc sau, nam tử trung niên và Lam Hinh cùng nhau bước vào, nhìn thấy bọn họ, Dạ Nhược Ly nao nao: “Mẫu thân?”
“Ca nhi, tiểu Vãn Ca của ta,” Lam Hinh chạy thật nhanh về phía Dạ Nhược Ly ôm nàng thật chặt, trong mắt chứa đầy nước mắt: “Ngươi không sao chứ? Yên tâ, sau này không ai dám ức hiếp mẹ con ta nữa rồi, bây giờ chúng ta rời khỏi đây thôi!”
Dạ Nhược Lan bị nàng ta ôm vào lòng thiếu chút nữa hít thở không thông, dùng sức giãy giụa, hít thở sâu một hơi mới nghi hoặc hỏi nàng ta: “Mẫu thân nói thế có ý gì?”
“Ca nhi, chúng ta rời khỏi nơi này được không?” Lam Hinh không trả lời nàng, chỉ cúi đầu ôn nhu nhìn Dạ Nhược Ly.
Trong đáy mắt xoẹt qua tia ngạc nhiên, Dạ Nhược Ly nhìn người đứng sau Lam Hinh rồi ngay lập tức thu hồi ánh mắt,khe khẽ mỉm cười: “Tốt, nhưng con muốn dẫn theo Gia Nhi cùng đi!”
Mẫu thân muốn cũng nam tử trung niên kia rời đi? Không biết nam nhân đó thân phận thế nào nhưng mẫu thân đã nguyện ý đi thì chắc chắn hắn sẽ không làm hại các nàng.
“Vân tướng quân, không biết ý ngươi thế nào?” Nhìn về phía Vân Lan, nam tử trung niên nhàn nhạt lên tiếng.
“Chỉ là một nha hoàn thôi mà, nếu muốn có thể dẫn đi.” Vân Lan không chút để ý nói, trong lòng không khỏi vui mừng tin chắc viên đan dược kia sẽ là của hắn.
Hạ nhân mang Gia Nhi tới rất nhanh, nàng ta nhìn Dạ Nhược Ly lộ vẻ nghi hoặc. Nhưng Lam Hinh cũng không có thời gian giải thích với hai người, con ngươi mang theo sắc lạnh liếc nhìn Vân Lan rồi theo nam tử trung niên theo thông đạo trong phủ tướng quân ra ngoài. Từ đầu đến cuối nàng ta không nói một câu nào với Vân Lan, có lẽ nói chuyện cùng hắn cũng là một điều sỉ nhục với nàng.
“Cuối cùng cũng được tự do.” Đi ra cửa bên ngoài, Dạ Nhược Ly hít thở sâu để cảm nhận không khí mát lành, sảng khoái, duỗi lưng một cái trên khoé môi dãn ra nụ cười, nhưng nhìn về phía sau thấy phủ tướng quân đáy mắt lại xoẹt qua tia lạnh.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở lại phủ tướng quân này, lúc đó nàng sẽ cho họ thấy hành vi lúc trước của bọn họ sẽ trả giá như thế nào.
“Đi thôi, chúng ta đi Hiên Viên quốc,” nam tử mỉm cười, trong đáy mắt chứa đầy ôn nhu.
Rốt cuộc cũng rời khỏi, tiếp theo nữ chính sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.