Thiên Tài Cuồng Phi - Quyển 6 - Chương 32

Thiên Tài Cuồng Phi
Quyển 6 - Chương 32: Ngoại truyện
gacsach.com

Mở đầu:

Đại lục Thần Chi, Bắc Ảnh thế gia.

Sau đỉnh núi, mây trắng phập phềnh ở giữa sườn núi, giống như sương mù trong tiên cảnh, mà lúc này ở đỉnh núi hai nam nữ trẻ tuổi cầm tay nhau, sương mù màu trắng bao phủ hai bóng dáng, mơ hồ có thể thấy được hai người cực kỳ tuyệt đại không ai sánh bằng.

Chợt có một cuộc đối thoại vang lên...

“Yêu nghiệt, đã lâu rồi không gặp Kính nhi, rốt cuộc chàng đưa thằng bé đi đâu rồi?”

“Tiểu tử thúi đã trưởng thành mà suốt ngày cứ vòng tới vòng lui ở bên cạnh nàng, vi phu thấy nó cũng nên kiếm một người bạn rồi nên mới ném nó đến không gian dị thế, nàng yên tâm đi, ta chỉ phong bế hơn nửa thực lực của nó thôi, ở nơi đó sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao những gia tộc ở đây làm quen với Kính nhi đều có tâm địa xấu xa.”

“Kính nhi còn trẻ, chúng ta nên suy xét chuyện của Diệu nhi và Ảnh nhi trước, hai đứa cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi nhưng đến bây giờ vẫn cứ ở một mình.”

Nghe xong lời này nam nhân liền ôm nữ tử bên cạnh vào trong ngực, giọng nói mê hoặc động lòng người: “Chuyện của Diệu nhi vi phu không thể quản, tiểu tử đó nói nếu chúng ta dám ép buộc thì nó sẽ bỏ mặc Cửu U giới, tiểu Dạ nhi, vi phu không muốn tiếp nhận Cửu U giới nên chỉ có thể để mặc nhóc con đó tự tung tự tác, còn Ảnh nhi thì đã biệt tăm biệt tích không biết trốn đến nơi nào rồi...”

Nữ nhi này thật đúng là làm cho bọn họ đau đầu, nhớ lại trước đây hắn và tiểu Dạ nhi thành thân rất sớm, đâu giống hai đứa nhóc này, đã sống cả ngàn năm rồi mà vẫn độc thân.

Nữ tử không lên tiếng mà chỉ nhìn chăm chú cảnh sắc trên đỉnh núi, gió nhẹ thổi phất quá, một sợi tóc đẹp nhẹ bay lên, sương trắng lượn lờ ở bên người, có thể mơ hồ thấy được nụ cười phong hoa tuyệt đại [1] ở khóe miệng nàng...

[1] phong hoa tuyệt đại: (ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được)

——

“Vân Li, ngươi thật sự cho rằng ngươi là trưởng nữ Vân gia sao? Cũng không nhìn thử xem ngươi có bộ dáng gì, loại người xấu xí như ngươi mà cũng muốn trở thành phượng hoàng, mơ tưởng được Tứ hoàng tử liếc mắt nhìn mình, quả thực là nằm mơ, lại còn thành thích khách bị thị vệ Tứ hoàng tử phát hiện, nhưng ngươi chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc, tránh làm Vân gia ta mất mặt xấu hổ!”

Giọng nói ríu rít lọt vào trong tai, Vân Li có chút bực bội nhíu mày, bỗng nhiên ngực nàng có chút đau đớn, cảm giác đau xót khiến nàng run lập cập, chợt chậm rãi mở hai tròng mắt ra.

Đập vào mắt chính là một hư cảnh xa lạ, giường lớn khắc hoa cổ, trước giường còn đặt một cái gương đồng lớn bằng bàn tay, còn có xà nhà mục nát, không hề có thông tin gì về nơi nàng đang ở.

Mơ, đây nhất định là mơ...

Vân Li nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa mở, nhưng mà vẫn nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Đây... Đây là chuyện gì? Rõ ràng nàng đang ở nước Mĩ, sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này? Đúng rồi, lúc ấy nàng báo thù rửa hận cho Kính nên mới đồng quy vu tận với kẻ thù, chẳng lẽ nơi đây là Diêm Vương điện?

Đúng lúc này một luồng ký ức không thuộc về nàng mạnh mẽ ập về, khiến đầu óc nàng thiếu chút nữa bị nổ tung...

Thì ra đây là Phượng Tường quốc, nàng là tiểu thư dòng chính của Vân gia, gia mẫu chết sớm cho nên thân phận ở Vân gia còn không bằng hạ nhân, rồi cố tình yêu đệ nhất mỹ nam tử Lạc Dận của Phượng Tường quốc, lúc nhìn lén người ta thì bị thị vệ phát giác, coi nàng trở thành thích khách nên liền đâm một kiếm giết chết.

Vân Li trợn mắt, ánh mắt có chút mơ màng.

Chẳng lẽ nàng xuyên qua? Sao có thể? Những chuyện như xuyên không này thật sự xảy ra ở trên người nàng sao? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện này nên sửng sốt nửa ngày, nhưng một giọng nữ thanh lãnh vang lên liền khiến nàng hồi thần.

“Vân Li, ngươi không chết? Bị thương như vậy mà còn có thể tỉnh lại, quả thực là quá tiện nghi cho ngươi!”

Vân Li nhướng mày nhìn về phía nữ tử đang lên tiếng. Nàng ta mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh biếc, bên hông có một dải lụa màu vàng, đây là một nữ tử tuyệt mỹ không có gì đáng nói, da da trắng nõn nà, mi cong như cành liễu, cả người đầy khí thế cao ngạo, nếu sống ở Trung Hoa thì có lẽ sẽ càng sặc sỡ lóa mắt hơn đám minh tinh kia.

Thông qua ký ức lúc trước, Vân Li nhận ra thân phận nữ tử này, nàng ta là thứ nữ Vân Nguyệt Thanh của Vân gia, được nhị phu nhân sinh ra, cũng là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, nhưng khác biệt ở chỗ Vân Nguyệt Thanh là mỹ nhân nổi danh ở Phượng Tường quốc, đồng thời cũng thích Tứ hoàng tử Lạc Dận, còn thường xuyên châm chọc mỉa mai nàng.

“Vân Li, ngươi vẫn nên lấy gương tự soi lại mình đi, đừng có suốt ngày ngồi trong mộng đẹp, ngay cả xách giày cho Tứ hoàng tử ngươi cũng không xứng! Đừng nói là si tâm vọng tưởng với hắn! Trên đời này người xứng với Tứ hoàng tử chỉ có thể là ta!”

Vân Nguyệt Thanh chế giễu liếc nhìn Vân Li, không nhịn được cười lạnh một tiếng, Vân Li này cũng thật to gan, dám rình coi Tứ hoàng tử, không chết cũng coi như là nàng ta may mắn, nhưng loại người này vốn không xứng sống trên đời, nàng ta chỉ biết làm mất mặt Vân gia thôi, thật không biết vì sao thị vệ của Tứ hoàng tử lại không đâm một kiếm giết chết nàng ta đi!

Nhưng Vân Nguyệt Thanh lại không biết Vân Li thật sự đã chết rồi, bây giờ trong thân thể này chính là một linh hồn đến từ Trung Hoa.

“Sao?” Vân Li nhướng mày, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Vân Nguyệt Thanh: “Nếu ngươi nói mình xứng đôi với Tứ hoàng tử thì sao Tứ hoàng tử còn chưa cầu hôn ngươi?”

Dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta đột nhiên biến đổi, Vân Nguyệt Thanh nắm chặt nắm tay, tức giận trừng mắt nhìn Vân Li: “Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta và Tứ hoàng tử đã ở bên nhau, hắn sẽ mau chóng cưới ta làm phi, ngươi cứ chờ mà coi đi, đến lúc đó ngươi cũng đừng có đau lòng mà thắt cổ tự sát, nhưng mà ngươi đau lòng đến chết cũng không tồi!”

Nói xong lời này Vân Nguyệt Thanh lại liếc mắt nhìn Vân Li rồi không nói gì nữa mà chỉ xoay người rời đi.

Sau khi bóng người thanh lãnh cao ngạo kia biến mất thì Vân Li nằm xuống thở dài, đến bây giờ nàng còn không dám tin mình thật sự đã xuyên qua, như vậy có phải Kính cũng sẽ xuyên đến nơi đây không?

Vân Li tiện tay cầm lấy gương đồng bên cạnh, sau đó thấy được dung mạo xinh xắn không gương.

Gương mặt này cũng không phải quá xấu, nhưng vì bình thường thiếu dinh dưỡng nên mới làm làn da vàng như nến, thân hình khô gầy, lại không thích chăm chút nên tóc tai tương đối hỗn loạn, nhưng mà điều này là quá khứ rồi.

Vân Li vươn tay xoa khuôn mặt, than nhẹ một tiếng, cũng may nàng không quá đề cao dung mạo nên thế này cũng không sao cả, dù sao dưỡng thân thể tốt vẫn quan trọng hơn.

“Đây là...”

Ngón tay Vân Li khẽ run lên rồi nhẹ nhàng vỗ về cần cổ, nơi đó rõ ràng xuất hiện một đóa hoa hồng màu đen, ở trong trí nhớ của nàng không hề có sự tồn tại của đóa hoa này, vậy thì chuyện này là sao?

“Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi phát hiện ra ta rồi sao?”

Đúng lúc này trong phòng lại vang lên một giọng nói già nua, dù sao cũng là người từng chết một lần nên Vân Li thật sự không quá sợ hãi, cùng lắm thì lại gặp được một u hồn dã quỷ nào đó thôi, có gì ghê gớm đâu?

“Ngươi là ai? Là người hay là quỷ?” Vân Li khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn xung quanh, hỏi.

“Tiểu nha đầu, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta mà không sợ hãi, người đầu tiên là vào mấy năm trước, cũng là ở Trung Hoa, nàng là con gái của thương nhân, gặp phải sóng thần nên đã chết, bị ta đưa đến một nơi tên là đại lục Huyền Vũ, ai da, vốn dĩ ta muốn đợi nàng ta trưởng thành rồi lại đến tìm nhờ nàng ta giúp ta một chuyện, nào ngờ nàng ta lại chuyển kiếp, xuyên đến một nơi ta không đến được nên chỉ có thể từ bỏ, sau đó ta liền lựa chọn ngươi...”

Giọng nói mang theo rất nhiều oán niệm, hắn tìm được một người dễ dàng lắm sao? Lần này sẽ không bao giờ buông tay nữa.

“Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì, còn nữa, rốt cuộc ngươi là ai? Nếu không biết rõ thì ta sẽ không giúp ngươi!” Vân Li nhướng mà, ánh mắt lóe sáng khác thường.

“Ha ha, ta đang ở trước ngực ngươi, đóa hoa hồng màu đen đó là một vật chứa, đại khái là ta ở trong vật chứa đó, mà chuyện ta muốn ngươi giúp bây giờ vẫn chưa thể nói ra được, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết tuy rằng nơi này khác đại lục Huyền Vũ, không có Võ Giả và Huyền Giả tu luyện nhưng ta có thể ban cho ngươi năng lực đặc biệt, ta gọi loại năng lực này là dị năng.”

Vân Li nghe thấy lời này thì liếc mắt nhìn đóa hoa hồng màu đen trên cổ mình theo bản năng: “Vậy vì sao ngươi lại chọn ta?”

“Chuyện này có hai nguyên nhân, thứ nhất, thân thể của ngươi thích hợp với vật chứa này, thứ hai, ta biết mọi chuyện của ngươi, ngươi không phải muốn tìm người mình yêu sao? Ta có thể nói cho ngươi biết nơi hắn đang ở!”

Nếu nói đến thứ khác thì Vân Li có thể từ chối nhưng chuyện này đã vô tình chọc trúng tim đen của nàng.

“Được, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi có thể cho ta cái gì?”

“Ha ha, năng lực đó cũng không phải ta có thể cho ngươi, ta có được loại năng lực đó cũng là vì dựa vào vật chứa này, bây giờ vật chứa đó ở trên người của ngươi, như vậy nghĩa là ngươi đã có được dị năng, còn về phần ngươi có được dị năng gì thì tự ngươi phát giác đi, ngoài ra ta đưa cho ngươi công thức chế dược này, ha ha, thân xác ngươi như là củ cải vậy nên phải điều trị một chút, hơn nữa trong đó có rất nhiều phương thuốc có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến, mặt khác ngươi có thể gọi ta là Thương Lam.”

Giọng nói già nua có chứa ý cười, chợt một luồng sáng đen lóe lên, một quyển sách cổ xưa xuất hiện trong tay Vân Li.

“Công thức chế dược?” Vân Li tùy ý lật một vài trang, khi phát hiện trong đó ghi lại rất nhiều phương thuốc trị liệu các loại bệnh nan y thì nhịn không được thầm than đây là thứ tốt, bởi vậy cũng không chút khách sáo thu nhận.

Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn ngạo mạn đi vào, khinh thường liếc mắt nhìn Vân Li: “Đại tiểu thư, Tứ hoàng tử đến, thừa tướng kêu ngươi đến đại sảnh một chuyến.”

Nói xong liền xoay người muốn bỏ đi, giống như trong cái phòng này nàng ta mới là tiểu thư vậy.

“Khoan đã.” Vân Li bỗng nhiên lên tiếng, ngăn nha hoàn sắp sửa bỏ đi lại.

Nha hoàn dừng bước, không kiên nhẫn nhìn Vân Li ở phía sau: “Đại tiểu thư, ngươi còn có chuyện gì sao? Nếu không có gì thì nô tỳ liền cáo từ trước, nô tỳ còn có rất nhiều chuyện phải làm, không giống đại tiểu thư suốt ngày ăn không ngồi rồi.”

“Thật ra cũng không có gì.” Vân Li hoạt động bả vai, mỉm cười nhìn về phía nha hoàn: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết ai là chủ, ai là nô!”

Nói xong Vân Li nâng bàn tay lên, hung hăng tát vào mặt nha hoàn.

Một tiếng bốp vang lên, nha hoàn bị đánh đến ngây người, đây vẫn là đại tiểu thư mà nàng vẫn khinh thường sao? Lúc này, má nàng nóng bừng đau rát dẫn đến hai mắt cũng đỏ bừng.

“Nhớ kỹ, làm nô tỳ thì nên có thái độ cho giống nô tỳ, nếu có lần sau thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi!”

Vân Li phất vạt áo, không thèm nhìn nàng ta liền nâng bước đi ra khỏi ngạch cửa, nàng muốn nhìn thử xem sau khi Tứ hoàng tử kia đả thương mình xong thì tới nơi này làm gì, nàng cũng không tin Tứ hoàng tử đó thật sự vô ý!

Đại sảnh phủ Thừa tướng, nam tử ngồi ở phía trên, một nam nhân mặc cẩm y thêu hoa, bộ dáng tôn quý nói không nên lời, mà dung mạo của hắn tuấn mỹ như thần, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, một đầu tóc đen được búi lên, trông đơn giản mà lại không mất vẻ tôn quý.

Nam tử này không hổ là đệ nhất mỹ nam của Phượng Tường quốc, nam nhân mỹ mạo như thế trên đời này đúng là rất hiếm có, khó trách lúc trước Vân Li lại say mê hắn đến vậy, cuối cùng lại uổng mạng.

Lạc Dận đã thấy được Vân Li đi tới từ đằng xa rồi nên không vui nhíu mày, hắn gắng gượn ngăn chặn sự chán ghét trong lòng, buông chén trà trong tay rồi đứng lên, nhìn nàng từ trên cao rồi nói: “Vân tiểu thư, lần này là lỗi của hộ vệ ta cho nên thiếu chút nữa Vân tiểu thư đã mất mạng, hôm bổn hoàng tử đến xem thương thế của ngươi như thế nào rồi, cũng đã dẫn ngự y trong cung tới, nhưng mà xem ra Vân tiểu thư cũng không gặp nguy hiểm gì, một khi đã như vậy thì bổn hoàng tử liền cáo từ.”

Lúc nói lời này Lạc Dận cười lạnh, đồ xấu xí, bổn hoàng tử tự mình tới thăm ngươi, ngươi cứ đắc ý đi, nhưng mà điều khiến hắn khó hiểu chính là rõ ràng Vân Li đã bị đâm trúng điểm trí mạng, vì sao vẫn có thể sống sót?

Dứt lời hắn đang muốn rời đi thì ai ngờ phía sau vang lên một giọng nữ: “Chờ một chút.”

“Như thế nào?” Lạc Dận cười lạnh xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ đầy vẻ khinh thường: “Chẳng lẽ ngươi muốn mượn chuyện này ép bổn hoàng tử cưới ngươi? Bổn hoàng tử nói cho ngươi biết, bớt mơ mộng hão huyền lại đi, chỉ bằng dung mạo này của ngươi dù muốn trở thành tiểu thiếp của bổn hoàng tử cũng không đủ tư cách! Đừng nói là vị trí chính phi!”

“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.” Vân Li hơi mỉm cười, đôi mắt đen trong trẻo không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lạc Dận: “Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, xin lỗi, nhìn thấy bộ dạng giống như heo của ngươi thì ta lại nhịn không được muốn ói!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3