Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc - Quyển 5 - Chương 130

Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 5 - Chương 130: Cứu hay không cứu
gacsach.com

“Thiên công tử, hài cốt chính là ở chỗ này.” Nam tử gầy thấp chỉ vào một hài cốt đang bị gông xiềng nói, chỉ thấy trên dưới hài cốt có rất nhiều nơi bị gãy xương, hơn nữa rõ ràng xương vai vị trí bị lệnh sai chỗ, bởi vậy có thể thấy được người chết này khi còn sống từng trải qua những hành hạ như thế nào.

Vân Trung Thiên nhìn bộ hài cốt này thật lâu, đột nhiên quỳ gối, nặng nề quỳ đầu gối của mình xuống trước mặt hài cốt, mặt đất dưới đầu gối hắn trong nháy mắt rung động.

Hai tay hắn nắm chặt, im lặng cúi đầu, đem tất cả bi thống chìm xuống đáy lòng.

Nhị thúc, người bị trọng thương lại bị hành hạ như thế, sao mà tàn nhẫn thế?

“Ca, đó thật sự là hài cốt của Nhị thúc sao?” Vân Khê quỳ gối bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi thăm, dù sao ngọc bội kia được nói đến, cũng không phải chính là tận mất bọn họ nhìn thấy.

“Nhị thúc thuận tay trái, người thuận tay trái, xương tay trái thường thường sẽ khác hẳn với xương tay phải, bộ hài cốt rất phù hợp với đặc điểm này, cho nên đó... đó tám chính phần chính là Nhị thúc.” Vân Trung Thiên đè nén thanh âm nói, trong đầu hiện ra vô số đoạn trí nhờ có liên quan đến Nhị thúc, trí nhớ càng rõ ràng, hắn lại càng thống khổ.

Vân Khê trầm mặc, nếu như bộ hài cốt này thật sự là thuộc về Nhị thúc, như vậy tất cả các bộ hài cốt còn lại đều là thuộc về thân nhân cùng tộc nhân của nàng. Bọn họ ở chỗ này nhận hết đủ loại hình tra tấn hành hạ, chết thảm ở chỗ này, làm cho ta thật sự nổi giận!

Nàng giờ phút này chính là muốn giết sạch mọi người ở Vân Huyễn điện, không chừa một ai!

Giờ khắc này, đáy lòng nàng khơi dậy sát ý, sát ý muốn hủy diệt cả Vân Huyễn điện!

Lách cách...

Có thanh âm mở cửa đá.

Vân Khê ngẩng đầu nhìn lại, muốn bắt giữ hai gã Huyền Hoàng cao thủ đang đứng đó hoảng sợ bóng lưng thoát đi!

Nàng đứng dậy, đuổi theo bọn họ, Vân Trung Thiên gọi nàng lại, nói: “Khê Nhi, đừng đuổi theo! Trước hết đem thi thể của Nhị thúc cùng các tộc nhân khác mai táng đã, để cho bọn họ nhập thổ vi an.”

Vân Khê dừng lại cước bộ, nhìn hai gã cao thủ Huyền Hoàng mở ra cửa đá bí mật, nàng hừ lạnh một tiếng, hai người bọn họ hẳn là may mắn, bọn họ không có chân chính tham gia sự kiện tàn sát thôn, nếu không nàng sẽ không để cho bọn họ trốn thoát.

“Ngọc Thụ Lâm Phong, các ngươi đi ra ngoài, hỗ trợ chôn cất thi hài.”

Ngọc Thụ Lâm Phong không do dự, từ trong Ngọa Long cư đi ra, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không hỏi, lặng yên làm việc. Người đã chết, bọn họ không dám khinh nhờn di hài của người chết.

Vân Trung Thiên cùng Vân Khê hai người cũng gia nhập vào đội ngũ chôn thi hài, hết thảy đều trong trầm mặc mà tiến hành.

Chờ toàn bộ hài cốt được chôn xong, đại khái đã qua một nửa canh giờ, lúc này, Vân Trung Thịnh từ từ tỉnh đậy.

“Tam ca, Tam ca? Huynh mau tỉnh lại?” Hắn trước tiên đi nhìn xem xét tình huống của Vân Trung Báo, sau khi phát hiện Vân Trung Báo bị trọng thương, mạch tượng lại bị che, giờ phút này đã gần như tử vong, hắn trong lòng không khỏi luống cuống.

Trong ngày thường hắn cùng Tam ca cạnh tranh chẳng bao giờ ngừng nghĩ, nhưng cạnh tranh là cạnh tranh, hắn chẳng bao giờ nghĩ đến muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.

“Thiên sư huynh, Vân Khê cô nương, cầu xin hai người cứu Tam ca của ta!” Vân Trung Thịnh tự hạ thấp bản thân mình để có thể tìm dược liệu chữa thương cho Vân Trung Báo, hắn vô kế khả thi rồi, chỉ đành phải cầu trợ từ Vân Khê huynh muội hai người.

Vân Khê hờ hững nhìn Vân Trung Báo đang ở trong ngực của hắn, nhìn ra được, hắn chỉ còn lại có một hơi thở cuối cùng, chỉ cần trì hoãn thêm nữa, không cần nàng động thủ, hắn nhất định chết không thể nghi ngờ.

“Ngươi cứu không được hắn, chúng ta cũng không có biện pháp cứu hắn.” Vân Khê lạnh lùng nói.

“Sẽ không, ngươi có thể luyện chế ra linh dược giống như Tru Tiên đan, ngươi nhất định có cách để cứu hắn mà. Ta van ngươi! Hãy cứu Tam ca của ta!” Vân Trung Thịnh tiến lến mấy bước vọt tới trước mặt Vân Khê, bùm một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt của nàng.

Vân Khê trong lòng chấn động, lời nói và hành động của hắn thật xa ngoài dự liệu của nàng, vì cứu Tam ca của mình, hắn là người cao ngạo như vậy nhưng lại chịu khuất nhục quỳ gối xuống... Lời nói vô tình của nàng bị ngăn ở cổ họng, nàng lại có chút không đánh lòng.

“Tại sao? Hắn luôn luôn coi ngươi chính là đối thủ của mình, tranh đoạt Kim liên với ngươi, ngươi tại sao lại muốn cứu hắn? Không có Tam ca của ngươi, ngươi cũng mất đi một đối thủ mạnh, ngươi có thể ở trước mặt mẫu thân đại nhân của ngươi bộc lộ tài năng, nhận được càng nhiều sự chú ý, như vậy không tốt sao? Ngươi tại sao lại vì hắn mà quỳ gối trước mặt ta?”

Nàng cảm thấy không đáng giá!

Hắn và Vân trung Báo là con kẻ thù của nàng, về tình về lý, nàng hẳn là đưa huynh đệ hai người bọn họ vào chỗ chết, báo thù cho tộc nhân của nàng. Đối với Vân Trung Thịnh, nàng không thể hạ thủ được, nhưng Vân Trung Báo thì khác, nàng không hề muốn cứu hắn, thật muốn hắn từ từ hao tổn sức lực mà chết.

“Vân Khê cô nương, nếu đổi lại, hiện tại người bị thương chính là Thiên sư huynh, ngươi có vì cứu hắn mà quỳ xuống không?” Vân Trung Thịnh hỏi ngược lại.

Vân Khê hiểu, đáy lòng của hắn, coi như là quan hệ của huynh đệ kém cỏi, đó cũng là thân huynh đệ, trên người chảy xuôi một dòng máu. Nhưng là, cứu tên này sao? Nàng không muốn cứu!

“Ngươi nên chết tâm đi, ta sẽ không cứu hắn. Vì hắn, lãng phí của ta một viên đan dược, quá không đáng giá rồi.”

Vân Trung Thịnh đáy mắt chấn động, khẩn thiết nhìn nàng, vẫn là không chịu buông tha.

“Vân Khê cô nương, Vân Trung Thịnh ta từ trước đến giờ tự cho mình là cao, rất ít cầu người, hôm nay chỉ cần ngươi cứu Tam ca của ta, từ nay về sau mạng của ta sẽ là của ngươi! Vân Trung Thịnh ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được, quyết không nuốt lời!”

Vân Khê cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Nếu như ta muốn ngươi đi giết mẫu thân của ngươi, ngươi cũng sẽ làm sao?”

Vân Trung Thịnh trầm mặc, tuyệt vọng dưới đáy mắt hắn tỏa ra, hắn từ từ cúi đầu, không nói chuyện nữa.

Hắn không làm được.

Hắn làm sao có thể hạ thủ đối với mẫu thân của mình chứ?

“Khê Nhi, nếu như có thể, muội cứu hắn đi.” Vân Trung Thiên đột nhiên mở miệng nói chuyện, làm cho Vân Khê kinh ngạc thật lớn.

“Ca, huynh đang nói cái gì vậy? Hắn chính là con kẻ thù của chúng ta? Huynh quên cha mẹ là như thế nào chết, Nhị thúc bọn họ là như thế nào bị người khác hành hạ sao?” Vân Khê chất vấn.

Vân Trung Thiên nhíu đầu lông mày lại, thở dài nói: “Ta dĩ nhiên nhớ được! Chính là bởi vì nhớ được, cho nên ta mới biết được những người vô tội kia là bất hạnh cỡ nào, bọn họ chẳng liên quan gì đến cuộc chiến này, cho nên không có lý do bị cuốn vào trong đó. Oan có đầu nợ có chủ, kẻ thù của chúng ta là những cao thủ của Vân Huyễn điện phụng mệnh tru diệt thôn cùng người hạ lệnh, người nhà bọn họ ở đời sau cũng là vô tội, nếu như chúng ta cũng chém tận giết tuyệt như thế, thì chúng ta cùng bọn họ có cái gì khác nhau?”

“Ca, huynh nói không có sai, nhưng huynh quá nhân từ nương tay, nếu như diệt cỏ không diệt tận gốc, để lại hậu hoạn vô cùng. Nếu có một ngày chúng ta giết chết thân nhân của bọn họ, bọn họ sẽ trả thù chúng ta, hôm nay huynh lưu lại một cái mạng của hắn, ngày khác hắn có thế muốn tánh mạng của huynh!” Vân Khê nói.

“Khê Nhi, ta làm sao không biết đạo lý này? Nhưng mà chuyện này liên quan đến quá nhiều người rồi, theo ta điều tra, năm đó chuyện liên qua đến cao thủ Vân Huyễn điện đã mấy trăm người rồi. Mấy trăm người, còn có người nhà của bọn họ, chúng ta giết được hết sao? Chẳng lẽ thật muốn để cho Vân tộc máu chảy thành sông, để cho huyết mạch của Vân tộc biến mất sao?” Vân Trung Thiên thay đổi khẩu khí, thở dài nói: “Nói cho cùng, chúng ta cũng là hậu nhân của Vân tộc, trên người chảy đều là máu của Vân tộc...”

Vân Khê không có phản bác, theo tổng thể lợi ích của Vân tộc mà nói, ca ca đúng, nhưng là từ cảm tình cá nhân mà nói, nàng vẫn kiên trì ý nghĩ của mình, nàng không thể dễ dàng tha thứ cho người tương lai có thể uy hiếp đối với sự tồn tại của mình cùng người nhà.

Vân Trung Thịnh trái phải chú ý tranh luận của huynh muội hai người, hắn quay mặt lại nhìn Vân Trung Thiên, hướng hắn thỉnh cầu: “Thiên sư huynh, van cầu ngươi cứu Tam ca của ta!”

Hắn đem tất cả hy vọng đều ký thác vào trên người Vân Trung Thiên, thay vì thuyết phục Vân Khê, chi bằng trước tiên thuyết phục Vân Trung Thiên, bởi vì hắn biết Vân Khê chắc chắn không thể nào cự tuyệt yêu cầu của huynh trưởng.

“Ngươi đứng lên trước.” Vân Trung Thiên đưa tay, đỡ hắn dậy, quay đầu nhìn về phía Vân Khê: “Khê Nhi...”

Đánh không lại ánh mắt khẩn cầu của huynh trưởng, cuối cùng Vân Khê cũng mềm lòng: “Được rồi, được rồi, ta cứu hắn!”

Vân Trung Thịnh mừng rỡ, liên tục hướng nàng nói tạ ơn.

Vân Khê cũng không có cấp Vân Trung Báo ăn bất cứ đan dược nào, nàng không nhân hậu như ca ca, không muốn vì con của kẻ thù mà lãng phí một viên đan dược trân quý. Nàng để cho Vân Trung Thịnh bỏ đi xiêm y trên người Vân Trung Báo, thông qua phương pháp châm cứu huyệt đạo, tạm thời thay Vân Trung Báo kéo dài tánh mạng. Nàng tin tưởng chỉ cần Vân Trung Báo trở về Vân Huyễn điện, thì sẽ có người dùng các loại dược liệu trân quý chữa trị cho hắn, điều nàng có thể làm cũng chỉ có những thứ này.

“Khụ khu, khụ khụ...” Vân Trung Báo tỉnh lại, suy yếu nhìn khắp bốn phía, tràn đầy nghi vấn: “Ta đang ở tại nơi nào? Ta nhớ được mới vừa rồi ở nơi này rất nhiều hài cốt... Đúng rồi, hai tên khốn khiếp đả thương ta đâu?”

Hắn rốt cuộc nhớ lại kẻ vừa ra tay với mình, không khỏi sinh ra tức giận.

“Tam ca, huynh đừng kích động! Huynh đang bị trọng thương, là Vân Khê cô nương cứu huynh.” Vân Trung Thịnh nói.

Vân Trung Báo liếc mắt, hướng về phía Vân Khê nhìn, ánh mắt kia là khinh thường cùng không tin: “Nàng? Nàng tốt bụng cứu ta sao?”

Đột nhiên, hắn thấy trong tay của Vân Khê giữ Kim liên, ánh mắt hắn sáng ngời, chống thân thể đứng dậy hướng về phía nàng đánh tới, muốn tranh đoạt Kim liên.

Vân Khê nhấc chân, hung hăng đá vào đầu vai của hắn, đạp hắn một cái ngã ngửa ra sau.

“Hừ, các ngươi nhìn được? Cứu người như thế, đáng giá không?”

Đem Kim liên cầm trong tay vung lên, ném về phía Vân Trung Thịnh, Vân Khê lạnh lùng nói: “Kim liên chúng ta giúp ngươi giành lấy nó, chuyện sau này chính ngươi tự mình lo liệu đi, ta không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi.”

“Ca, chúng ta đi. Nhìn bọn họ thực phiền lòng!” Vân Khê nắm cánh tay Vân Trung Thiên, hướng lối ra cửa đá đi tới.

Vân Trung Thịnh tiếp được kim liên, chân mày hơi nhíu lại, cũng là không có dũng khí kêu bọn họ dừng lại.

“Cho ta!” Một cái tay đưa qua, muốn tranh đoạt Kim liên trong tay hắn, Vân Trung Thịnh không còn năng lực giữ gìn, để cho hắn thuận lợi chiếm đi.

Vân Trung Báo đưa tay lấy Kim liên, cười to nói: “Thật tốt quá! Ta rốt cuộc nhận được Kim liên rồi! Kim liên hàng năm đều là của ta, đều là của ta, phụt!...”

Một ngụm máu tươi đột nhiên từ trong miệng hắn phun ra, hắn cả người co quắp.

Mới vừa Vân Khê cũng chưa toàn bộ chữa trị tốt cho hắn, chẳng qua là thay hắn đơn giản châm cứu mấy huyệt đạo, để cho hắn tạm thời trì hoãn sống sót, hiện tại hắn kích động quá độ, bệnh tình tái phát.

“Thập đệ, thập đệ, cứu ta...” Tay của hắn nắm thật chặc ống tay áo của Vân Trung Thịnh, hô hấp rất gấp rút.

Vân Trung Thịnh đau lòng nhìn hắn, phát ra cười khổ một tiếng: “Tam ca, ngươi cũng đã biết, ta bởi vì cứu ngươi, mà làm cái gì? Ta quỳ xuống trước mặt một nữ nhân... Ngươi có thể tưởng tượng tình cảnh ta quỳ xuống trước một nữ nhân không?”

Vân Trung Báo sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, thân thể co quắp càng thêm lợi hại.

“Ngươi làm cho ta rất thất vọng! Ta cho là chúng ta trong lúc đó có bao nhiêu phần tình huynh đệ, cho nên ta đem hết toàn lực cứu ngươi, nhưng còn ngươi? Ngươi đã làm gì đối với ta?”

Vân Trung Báo nắm thật chặt ống tay áo của hắn, hít một hơi, dồn dập thở gấp.

Vân Trung Thịnh chăm chú nhìn thật sâu hắn, chần chờ hồi lâu, cuối cùng không đành lòng thấy chết mà không cứu. Hắn khom người, cõng Vân Trung Báo lên vai, hướng về phía cửa đá đi tới.

“Tam ca, ngươi cố gắng chống đỡ, ta lập tức mang ngươi đi gặp mẫu thân đại nhân.”