Thiếp Khuynh Thành - Chương 162
Chương 162: Chính điện
Nguyên Kỳ ngẩng đầu, không nhìn mọi người, ánh mắt phân rõ trắng đen lướt qua Lan Ngọc một lát rồi nhìn về phía Triệu Tử Tận, Triệu Tử Duy, không hề nhìn qua Mộ Dung Ca, cười hỏi Triệu Tử Tận: “Khánh Lâm vương đã gặp giai nhân giống như vậy, sao không nghĩ là có thể dâng tặng cho bản cung?”
Không trực tiếp nhìn Lan Ngọc đã vung cho hắn một câu hỏi, đem nghi vấn thảy đặt vào người Triệu Tử Tận.
Lan Ngọc nhíu mày, hiển nhiên sẽ không lên tiếng.
Mộ Dung Ca cúi thấp đầu, tảng đá trong lòng đã từ từ hạ xuống, nàng yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười ma mị của Triệu Tử Duy cũng cứng đờ, Nguyên Kỳ... hắn...
“Nếu Hạ quốc thái tử cũng thích mỹ nhân, ngày sau bản vương gặp được người giống Thanh phi, nhất định sẽ dâng tặng Hạ quốc thái tử.” Triệu Tử Tận âm thầm nhìn lướt Mộ Dung Ca, trả lời.
Bầu không khí có chút quái dị, cũng vì một câu trả lời của Triệu Tử Tận, và câu hỏi của Nguyên Kỳ. Trong lòng mọi người nhất thời cũng nảy sinh rất nhiều tâm sự riêng.
Triệu Tử Duy luôn luôn cảm nhận được cảm xúc của Mộ Dung Ca ngồi bên cạnh, hắn dám khẳng định nàng đang rung động. Có phải là vì Nguyên Kỳ đã đến? Hay là, bây giờ nàng đang nghĩ cách rời xa hắn?
“Tề quốc hoàng đế còn phải xử lý việc trong triều, chắc là rất bận rộn, bản cung không làm phiền nữa, hai ngày nữa, nếu hoàng đế Tề quốc có thời gian, hẹn một ngày chúng ta cùng gặp mặt.” Nguyên Kỳ đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói với Triệu Tử Duy. Thần thái không chút quyến luyến, ánh mắt không chút dao động nhìn Mộ Dung Ca, “ Hiển nhiên, Thanh phi nương nương có thể đi cùng.”
“Tất nhiên rồi.” đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy, gật đầu đáp. Cánh tay đang ôm Mộ Dung Ca càng xiết chặt, cũng may móng tay hắn không sắc bén, bằng không dám sẽ tiến thẳng vào da thịt nàng rồi.
Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, trong lòng không khỏi căng thẳng. Nàng biết Triệu Tử Duy đang phẫn nộ cực điểm... hắn không nghĩ sẽ buông tha nàng sao? Lúc ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt tối đen của nguyên Kỳ, đôi mắt sâu như hàn đàm khẽ lóe ra chút tình cảm nồng nhiệt khiến nàng bỗng sửng sốt... Đương nàng vừa thất thần, Lan Ngọc và Triệu Tử Tận đã cùng đứng dậy.
“Hòang thượng, Xin cáo lui.” Lan Ngọc chắm tay nhẹ giọng nói.
Trong mắt Triệu Tử Tận lộ vẻ lạnh lùng nhìn Triệu Tử Duy, cười nói: "Thần đệ cũng cáo lui."
"Vương Phúc, tiễn Hạ quốc thái tử, Đại Hoàng tử và Khánh Lâm vương." Triệu Tử Duy nói với hoạn quan trước cửa.
“Tuân.” Hoạn quan lập tức cúi đầu mở cửa điện, khom lưng tiễn đám người Nguyên Kỳ.
Mộ Dung Ca không chút biểu cảm nhìn bóng lưng họ rời đi, ba người cũng cao na ná cao ngang nhau, đều là những nam tử có thân phận tôn quý nhất nhì thiên hạ. Mưa gió đang quần vũ giữa họ, rồi cũng có một ngày đẩy nhau vào cục diện người sống kẻ chết...
Nàng ngóng theo Nguyên Kỳ, vừa nãy không để ý, bây giờ mới chợt phát hiện... hắn gầy hơn nhiều so với hai năm trước rồi. Tuy được hắc bào che lấp nhưng nàng vẫn nhận ra.
Hầu như trong hai năm qua mọi người đều có thay đổi, cũng như nàng không thể xác định vị trí của mình trong lòng hắn, liệu người ta có còn nhớ những lời đã từng nói hay không? Liệu có còn giữ lại hơi thở ám muội đã từng có giữa đôi bên?
Nàng khẽ nhếch môi, nếu đã quên thì tốt. Tình cảm trên thế gian này không đáng gì cả, chỉ cách biệt một khoảng thời gian, rồi cũng sẽ dần dần phai nhạt.
Bỗng nhiên, Nguyên Kỳ quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng nàng, chỉ một cái liếc mắt không ai biết được nỗi rối rắm và ẩn nhẫn trong lòng hắn. Có lẽ... chỉ còn là sự tưởng niệm mà thôi.
Khóe môi Mộ Dung Ca đơ lại, nàng lại cúi đầu.
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ giật mình, liền quay đầu rời đi.
Ra khỏi đại điện, Lan Ngọc cười nhìn Nguyên Kỳ, “Thanh phi quả nhiên có dung mạo y đúc Mộ Dung Trắc phi, nói không chừng, có khi nào nàng ấy lại chính là Mộ Dung Trắc phi chăng.”
Ánh mắt Nguyên Kỳ nhàn nhạt nhìn Lan Ngọc, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy: “Lan Ngọc công tử bày ra kế này, liệu có từng nghĩ đến nguyên do cái chết của mẫu thân mình lúc trước? Ngươi có thật là Đại hoàng tử danh chính ngôn thuận của Hạ quốc không? Những cái khác, ta e là Lan Ngọc công tử khó sẽ được như nguyện.”
Theo mỗi một câu hắn nói, sắc mặt Lan Ngọc nhất thời trầm lại, vẻ mặt xuân phong xuất trần chợt đanh lại, sát khí lộ rõ. Trái lại, Nguyên Kỳ vẫn tao nhã bâng quơ.
Lan Ngọc nhanh nhìn chằm chằm Nguyên Kỳ, hắn đã biết được gì?
Triệu Tử Tận quay đầu nhìn phía đại điện có chút đăm chiêu.
Trong điện, Mộ Dung Ca thấy ba người Nguyên Kỳ đã rời đi, liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài mới phát hiện cơ thể đã không thể cử động nữa. Triệu Tử Duy đã kéo chặt nàng vào lòng, cánh tay rất có sức đang nổi cả gân xanh.
Hắn đang nổi cuồng ngồi bên cạnh!
Nhưng khi chạm phải đôi mắt thanh lãnh của nàng, vẻ mặt tà mị lộ vẻ tuyệt vọng, hắn đố kỵ, phẫn nô, chất vấn: “Nhìn thấy hắn rồi, nàng sẽ rời khỏi trẩm, có đúng không? Mộ Dung Ca, nàng muốn rời đi có đúng không?”
Mộ Dung Ca gắt gao cau mày, trên cằm truyền đến một cảm giác đau đớn khiến sắc mặt nàng khẽ tái nhợt, nàng không đẩy hắn ra mà chỉ thở dài: “Hoàng thượng, buông thiếp ra đi.”
Giọng nói mềm nhẹ nhưng lạnh băng khiến hắn tỉnh táo lại, lập tức nới lỏng tay.
“Cho dù hắn không xuất hiện, thiếp cũng sẽ rời đi, chỉ là không phải bây giờ thôi.” Nàng nhẹ giọng đáp. Hôm nay Lan Ngọc và Tiểu Thập cùng xuất hiện đã chứng thực phỏng đoán của nàng. Tất cả mọi tính toán âm mưu, đẩy nàng vào khốn cảnh tranh ngôi đoạt vị này là không ai khác chíng là Lan Ngọc chủ mưu.
Lan Ngọc muốn lợi dụng Triệu Tử Tận đối phó với Triệu Tử Duy, là vì Triệu Tử Tận so với Triệu Tử Duy càng dễ khống chế hơn thì phải?
Như vậy, Nguyên Kỳ hẳn đã biết bản thân mình phải sắm vai gì trong đó rồi.
"Chỉ là không phải bây giờ? Nhưng vẫn có một ngày nàng sẽ rời bỏ trẫm đúng không? Hạ quốc thái tử có thể cho nàng danh phận, cũng chỉ là Trắc phi, cho dù sau này đăng cơ, nàng cũng chỉ là phi tử bình thường. Mộ Dung Ca, nếu ở lại bên người trẫm, trẫm sẽ cho nàng ngôi vị hoàng hậu!” Hai mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, những cảm xúc đố kỵ khi nãy chỉ còn lại nỗi khẩn cầu, thậm chí có chút thiếu lý trí.
Hắn... không nên như thế.
Mộ Dung Ca không chớp mắt, đứng dậy né tránh đôi mắt tâm tình của hắn, rành mạch nói: “Không phải từ sớm hoàng thượng đã biết đáp án rồi sao? Ngay từ thời khắc đó đã quyết định hết thảy mọi việc rồi.” Từ lúc tiến vào hoàng cung Tề quốc này, đối mặt với hắn, nàng không hề muốn thương hại hắn, cho nên ngay từ đầu đã nói rõ hết thảy ra rồi.
Hắn là hoàng đế Tề quốc, để giữ vững vương vị và thống nhất thiên hạ, hắn nên lạnh lùng vô tình. Nếu đã từng vô tình, thì phải luôn luôn vô tình mà thôi. Từ ngày hắn quyết định mang tặng nàng ở Phong quốc đã định sẵn mối quan hệ giữa hai người không thể quay trở lại như ban đầu được nữa
“Cố chấp như vậy đối với ta và người đều không có lợi. Người vẫn là tri kỷ tốt nhất của ta.” Nàng quay đầu nhìn hắn, chậm rãi nói.
Triệu Tử Duy nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh, những lời này quen thuộc làm sao, nó đã từng làm cho tim hắn không ngừng nhói đau khi nghĩ đến! Hắn tự nhận bản thân vô tình đến độ không ai có thể so sánh... xem ra, hắn đã gieo gió gặt phải bão rồi.
"Mộ Dung Ca..." Hắn ngóng theo nàng, sao trước đây không thể phát hiện cô gái này vô tình như thế? Sao không nhận ra nàng không hề đáng yêu? Hắn nhíu mày, cảm giác hơi thở khó điều tiết rồi.
Mùi huân hương trong đại điện sao khó ngửi đến thế!
Mộ Dung Ca hơi nheo mắt lại, không biết tiếp theo nên ứng phó với tình cảm của hắn thế nào.
“Nói đi, nàng muốn làm như nào?”
Giây lát, bọn họ đều dần dần bình tĩnh lại, hắn vững vàng nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Không phải hoàng thượng đã hợp tác với Hạ quốc thái tử rồi sao?" Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn hắn nói. Từ lúc Nguyên Kỳ ở đây, nàng nhìn phản ứng của Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ thì biết bọn họ đã bắt tay hợp mưu rồi. Đối với bọn họ mà nói, kẻ thù của kẻ thù cũng giống nhau, giờ phút này, hợp tác là giải pháp tốt nhất. Đây cũng là nguyên do Lan Ngọc dù đến Tề quốc, cũng không thể lộ liễu cùng Triệu Tử Tận làm ra những động thái gì.
Ánh mắt của Triệu Tử Duy sáng lên, đáy mắt lộ vẻ đau khổ. Nguyên Kỳ nói không sai, cô gái này rất thông minh! Hắn mỉm cười: “Trong tay nàng có xưởng binh khí.”
“Nó lúc nào cũng sẽ mở rộng cửa vì hoàng thượng.” Mộ Dung Ca đáp ngay. Lúc rời khỏi Hạ quốc, nàng đã từng nghĩ tới, có thể sẽ có một ngày bị người ta phát hiện, bất hạnh cuốn vào cuộc chiến của họ, điều duy nhất nàng có thể làm chính là xưởng binh khí này. Đó chính là một lợi thế lớn.
Đứng trong chốn âm mưu quầng vũ này, nàng chỉ có thể nghênh mặt đón nhận.
Hắn nhìn từ trên cao rồi bước xuống gần nàng, vài năm trước đã nhìn nhầm nữ tử này, sau bốn năm, dung nhan nàng vẫn thanh nhã thoát cục, nhưng cũng không còn vẻ non nớt ngày nào, ngược lại càng thêm vài nét nữ tính khiến người ta muốn trầm mê.
Hắn bỗng nhiên tới gần, khiến Mộ Dung Ca có chút cảnh giác.
Nhận thấy nàng bất an, hắn vươn những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nàng, chỉnh lại mái tóc rối bên gò má nàng rồi dịu dàng nói: “Đừng sợ, trẫm sẽ không chạm vào nàng đâu.”
Hôm nay đã không còn như ngày xưa, hắn sẽ không để nàng phải hận hắn.
Nói đúng hơn là hắn không đành lòng.
Hắn không nỡ.
Thứ cảm giác này cứ như cắt một miếng thịt trên người hắn rồi xát muối vào vết thương,“Mộ Dung Ca, hai ngày này trẫm sẽ ở lại Thu Nguyệt cung.” Thấy nàng muốn né tránh, hắn lập tức cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng. Sự tiếp xúc này khiến hắn muốn phát cuồng!
Hắn phải rất vất vả mới kiềm chế được sự thanh tỉnh của lý trí sắp sửa biến mất này!
Giọng khàn khàn có chút dục vọng khiến sắc mặt Mộ Dung Ca khẽ tái đi, nàng lui một bước, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Bây giờ nàng rất ghét đụng chạm với hắn sao? Hắn tự giễu, nhưng vẫn rất mực dịu dàng nhìn nàng, “Trẫm sẽ không chạm vào nàng.” Ánh mắt hắn đầy phức tạp nhưng vẫn mang vẻ cười.
Chỉ một cái cười đó đã quyết định rất nhiều thứ.
"Mộ Dung Ca... Nếu có thể, vài năm trước, trẫm không nên gặp nàng, nếu không có gặp nàng thì hôm nay trái tim trẫm sẽ không bị đau như dao cắt. Nếu là không biết nàng, giờ phút này trẫm đã không còn mối lo ngại. Cho nên... không gặp được nàng chính là điều tốt nhất. Nếu có kiếp sau, trẫm cũng không muốn...”
Nếu như không gặp nhau, hắn còn có thể vô tâm.
Nếu như không gặp nhau, hắn còn có thể phong lưu.
Nếu như không gặp nhau, hắn có thể sẽ không hối hận...