Thiết Huyết Đại Minh - Chương 108-4
Thiết Huyết Đại Minh
Chương 108-4: Về nhà
gacsach.com
- Chuyện gì xảy ra?
Một viên bả tổng của Bách hộ sở, đầu đội nón sắt, lớn tiếng quát hỏi:
- Có phải quân Mông Cổ không?
Tên lính canh nghênh tiếp, nhỏ giọng nói:
- Có lẽ như vậy.
- Cái gì mà “có lẽ”?
Viên bả tổng giận dữ, vung tay tát tên lính gác một bạt tai:
- Phải thì nói là phải, không phải thì nói không phải chứ!
Tên lính gác ôm mặt, chỉ tay về phía bắc, kêu lên:
- Bả gia, ngài có nghe tiếng đó không?
Không cần tên lính canh nhắc nhở, viên bả tổng và các tướng sĩ biên quân cũng đã nghe được tiếng động kia, hơn nữa lúc này còn rõ ràng hơn trước nhiều. Viên bả tổng nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, trên khuôn mặt đột nhiên hiện lên vẻ lạ lùng, đọc to:
- Cờ xí phất phới, vó ngựa rền vang, súng trên vai, đao ngang lưng...
- Không phải quân Mông Cổ!
Viên bả tổng cau mày nói:
- Họ nói tiếng của Đại Minh chúng ta!
- Bả gia nhìn kìa, đúng là quân Đại Minh chúng ta rồi!
Một tên lính biên quân tinh mắt chợt chỉ tay về phía ngoài cửa khẩu, kêu to.
Viên bả tổng và tướng sĩ biên quân nhìn theo hướng chỉ của tên lính, quả nhiên thấy một đội quân Đại Minh từ sau sườn núi xông ra. Những binh lính này quần áo tả tơi, tóc rối như ổ quạ, râu như chổi xể, tuy nhiên tinh thần vẫn hăng hái, ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước chỉnh tề, như vừa đánh thắng một trận đánh lớn.
Phía trước đoàn quân là một lá cờ lớn màu trắng và vàng đất, trông vừa bẩn vừa rách, không còn viền cũng không còn tua, trên mặt lá cờ chỉ vẽ một gạch chéo màu đỏ sẫm, gạch chéo này khiến người ta nghi hoặc, rõ ràng không phải là quốc kỳ Đại Minh, nhưng cũng không giống cờ của các tướng lĩnh khác, dù thế nào cũng làm người ta nhìn mà không hiểu gì cả.
Đội quân này đương nhiên là đội quân của Vương Phác. Cửa ải Ma Bàn Sơn nằm giữa một dãy núi, muốn đi qua cửa ải phải vượt qua mấy sườn núi, lúc chạy trên đất bằng, xe trượt tuyết ngựa kéo có thể trượt nhanh như bay, nhưng tới đoạn đường dốc, một con ngựa không thể nào kéo nổi mấy thanh niên trai tráng, cho nên Vương Phác đành phải bất đắc dĩ hạ lệnh xếp hàng đi bộ.
Nhìn về cửa ải sừng sững phía trước, trong lòng Vương Phác hết sức xúc động.
Từ đầu tháng giêng đến biên cương xa xôi, đến hôm nay đã một tháng trôi qua. Một tháng này đối với Vương Phác và đội quân dưới tay hắn mà nói, là một cuộc thử thách khắc nghiệt xưa nay chưa từng có. Tuy nhiên điều khiến hắn vui mừng là đội quân này đã vượt qua được thử thách, bọn họ đã trở lại!
Tuy phải trả giá bằng thương vong to lớn, nhưng cái giá này hoàn toàn xứng đáng.
Lúc ở biên cương xa xôi, trong tay Vương Phác có tổng cộng hơn bốn ngàn người, nếu tính luôn đội quân trợ chiến ngàn người do Triệu Tín dẫn tới, tổng binh lực thật ra có hơn năm ngàn người, nhưng hiện giờ chỉ còn hai ngàn bốn trăm người, thương vong tới hơn một nửa, có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng Vương Phác lại không hề hối hận, trên thực tế, kết quả này còn tốt hơn Vương Phác nghĩ nhiều.
Vương Phác dẫn theo bốn ngàn biên quân, vốn là để luyện binh, để biến một đám binh lính vô lại đã quen với việc bại trận, thành một đội quân thật sự tinh nhuệ, hơn nữa là trung thành cống hiến sức lực cho Vương Phác. Theo suy tính của Vương Phác, từ hơn bốn ngàn binh lính như đám lưu manh và cướp đường này, cuối cùng có thể còn lại một ngàn người, hắn cũng hài lòng lắm rồi! Bởi vì cái gọi là binh quý tinh không quý nhiều, Vương Phác thà có một ngàn tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị đầy đủ, hơn nữa tuyệt đối nghe lệnh hắn, chứ không muốn có năm ngàn tên lính lưu manh, tinh thần suy sụp, trang bị tồi tàn, hơn nữa còn lỏng lẻo vô kỷ luật, không phục tùng chỉ huy.
Chuyến xuất binh tới Tái ngoại (vùng phía Bắc Trường Thành Trung Quốc) lần này, giống như một vòng đấu loại tàn nhẫn và máu lạnh, những binh sĩ có thể chất gầy yếu, hằng ngày rèn luyện chiến đấu không tốt, đều bị đào thải bởi cuộc chiến tàn khốc. Hơn hai ngàn bốn trăm binh sĩ còn lại đều có thân thể cường tráng, rèn luyện chiến đấu hàng ngày vô cùng xuất sắc, có thể nói là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong những chiến sĩ tinh nhuệ! Vương Phác tin rằng, trên chiến trường, một tinh binh như vậy hoàn toàn có thể đánh bại mười binh lính bình thường.
Một tiếng quát lớn kéo Vương Phác ra khỏi dòng suy nghĩ.
- Đứng lại!
Một viên bả tổng của biên quân trên cửa ải quát to:
- Không được tiến lại gần, nếu cứ tiếp tục, chúng ta sẽ bắn tên đấy!
Dứt lời, viên bả tổng liền ra lệnh, hơn một trăm tướng sĩ chen chúc trên cửa ải lập tức giương cung cài tên, nhắm ngay về phía đám binh lính trông như ăn mày dưới cửa ải.
Đao Ba Kiểm không thèm để ý tới sự uy hiếp của biên quân trên cửa ải, sải bước tới trước cửa ải, quát to:
- Mau mở cửa ải ra! Còn nữa, bảo người của ngươi bỏ cung tên xuống, còn dám chĩa cung tên vào lão tử, có tin là lão tử ngắt đầu tất cả các ngươi như ngắt đầu dế không?
Tất cả tướng sĩ biên quân trên cửa ải đều sửng sốt, họ chưa bao giờ thấy một người ngang tàng như vậy, bèn quay lại nhìn người chỉ huy của mình. Viên bả tổng kia cũng bối rối, vội phất tay ra hiệu cho cấp dưới bỏ cung tên xuống, rồi hỏi với giọng dịu đi nhiều:
- Xin hỏi các ngươi thuộc vệ, sở nào?
- Vệ sở nào à?
Đao Ba Kiểm hung dữ dọa nạt:
- Lão tử thuộc Kinh doanh! (Đội quân ở Kinh thành).
- Cái gì?
Viên bả tổng nghe xong, đầu óc mờ mịt, không tin hỏi lại:
- Sao Kinh doanh lại chạy tới Tái ngoại?
- Bây giờ có mở cửa không?
Đao Ba Kiểm không kiên nhẫn nổi nữa, hét lớn:
- Nếu không mở cửa, lão tử sẽ dẫn người đánh vào!
Lúc đó, một tên lính quèn trên ải chạy tới trước mặt viên bả tổng, hạ giọng nhắc:
- Bả gia, không phải nhà Kinh doanh Đề đốc, cũng chính là Phò mã gia, có đại tang sao? Sợ là những người này là người của Phò mã gia đấy.
- Đúng đúng, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ!
Viên bả tổng tự bạt tai mình một cái thật mạnh, vội kêu lên:
- Mau, mau ra mở cửa!
...
Đại Đồng, phủ đệ của Trấn thủ Thái giám Trương Tử An.
Trương Tử An đang ở trong phòng lò sưởi, ngây người ngắm nghía một hàng mười hai rương đựng bạc mở nắp trước mặt, rốt cuộc số gia súc bắt được từ chỗ của người Thổ Mặc Đặc đã bán xong, tuyệt đại bộ phận trong đó bán cho Vương gia, một phần nhỏ bán cho Ngũ gia, tổng cộng thu được một triệu bốn trăm ngàn lượng bạc. Là một triệu bốn trăm ngàn lượng bạc ròng! Cả đời này, Trương Tử An cũng chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy!
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới sẽ phải khấu trừ tiền ban thưởng cho tướng sĩ biên quân, tiền nợ quân lương và tiền tử, lại trừ đi tiền tặng quà biếu trong cung là năm trăm ngàn lượng, số bạc còn lại cũng không bao nhiêu, trong lòng Trương Tử An lập tức quặn đau. Nhiều bạc như vậy, chớp mắt một cái, liền biến thành của người khác rồi, làm sao y không đau lòng cho được?
Trong lúc Trương Tử An đang đau lòng không dứt, bỗng bên ngoài có tiếng của một tiểu thái giám:
- Cha nuôi, con tìm ngài có việc gấp.
- Ngươi chờ ở phòng ngoài, ta lập tức ra ngay.
Trương Tử An vội vàng đậy nắp mười hai rương bạc, rồi bước ra phòng ngoài, hỏi:
- Đã muộn thế này, có chuyện gì?
Tiểu thái giám nói:
- Cha nuôi, con vừa nghe được một tin, hình như có người trong cung đến đại vương phủ.
- Người trong cung?
Vẻ mặt Trương Tử An biến đổi, cau mày hỏi:
- Người trong cung tới, không đến tìm ta, mà lại đến đại vương phủ ư?
- Cha nuôi.
Tên tiểu thái giám kia đáp;
- Con thấy tám phần là có người bí mật tố cáo, đem chuyện Phò mã gia xuất binh trợ giúp cha nuôi báo cho thánh thượng và lão tổ tông, cho nên trong cung mới phái người đến truy xét chuyện này.
- Cứ để cho họ điều tra đi.
Trương Tử An lãnh đạm nói:
- Chúng ta cũng không khi quân, việc đi đánh người Thổ Mặc Đặc cũng không phải bịa ra, đầu và bội đao của đại hãn Thổ Mặc Đặc cũng trình lên trong cung, đúng là Phò mã gia đã xuất binh, xuất lực, nhưng chẳng qua là hắn chỉ phối hợp tác chiến; hơn nữa, hắn chỉ dẫn theo gia đinh, không phải là biên quân trấn Đại Đồng! Theo luật Đại Minh, võ quan nhà có đại tang không được lãnh binh xuất chinh, nhưng luật Đại Minh cũng không quy định võ quan nhà có đại tang thì không thể dẫn gia đinh bảo vệ gia đình!
Đối với việc này, Trương Tử An thật sự không lo sợ, trước đó y đã bàn bạc kỹ càng với Vương Phác, đi theo Vương Phác tập kích Quy Hóa chỉ có hai trăm người, hơn nữa đều là gia đinh của Vương gia. Về số ba ngàn tinh binh do Đường Thắng chọn ra từ biên quân Đại Đồng, đúng là họ cũng tham gia trận chiến với người Thổ Mặc Đặc, nhưng do quá khinh địch liều lĩnh, toàn bộ ba ngàn tinh binh đó đã chết trận cả rồi!
Việc này chỉ cần Vương Phác kín miệng, đồng thời những người trước đó được phép trở về, trốn đi không lộ diện, thì sẽ không ai có thể nắm thóp được Trương Tử An. Đối với những người khác, cho dù có người biết trong chuyện này có điều ám muội, nhưng không nắm được chứng cớ, thì có thể làm gì được y? Về phần Vương Phác, đương nhiên là hắn không thể vạch trần chuyện này ra, chuyện này mà bị lộ ra, người đầu tiên lãnh đủ hậu quả là hắn!
- Dạ dạ dạ.
Tiểu thái giám vội đáp:
- Việc đánh người Thổ Mặc Đặc đều do cha nuôi lập kế hoạch, Phò mã gia chỉ dẫn theo gia đinh phối hợp tác chiến mà thôi, hơn nữa, cha nuôi dùng binh với người Thổ Mặc Đặc, cũng vì bảo vệ dân chúng phủ Đại Đồng, Vương gia là nhà giàu nhất Sơn Tây, lại nuôi mấy ngàn gia đinh, có dốc sức vì triều đình cũng là chuyện phải làm mà.
Trương Tử An nói:
- Theo lý thì đúng là như vậy.
- À.
Tiểu thái giám bỗng nói:
- Con nghe nói Phò mã gia đã trở lại.
- Phò mã gia đã trở lại?
Trương Tử An kêu lên:
- Sao ngươi không nói sớm?
Tiểu thái giám đáp:
- Con cũng chỉ vừa biết tin, liền vội vàng đến bẩm báo với cha nuôi.
- Mau đi chuẩn bị kiệu có lò sưởi...
Trương Tử An vừa đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì đó, lại ngồi xuống, nói:
- Thôi, Phò mã gia vừa mới về, nhất định còn mệt mỏi lắm, tối nay không cần đến quấy rầy hắn.
...
Đại viện của Vương gia, phòng lò sưởi.
Đã quá nửa đêm rồi, Trần Viên Viên và Nộn Nương vẫn chưa ngủ, hai người đang ngồi bên bàn cắt giấy. Trần Viên Viên vừa cắt xong một tấm “Uyên ương giỡn nước”, Nộn Nương nhìn nàng bằng ánh mắt hâm mộ, nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân, tay của người thật khéo, cắt ra bức tranh giấy thật đẹp.
Trần Viên Viên mỉm cười nói:
- Nộn Nương, ngươi có muốn học không?
- Dạ có.
Nộn Nương gật đầu lia lịa, đáp:
- Em rất muốn học.
Trần Viên Viên cầm lấy giấy và kéo, đang muốn cắt làm mẫu cho Nộn Nương xem, cửa chính phòng lò sưởi chợt mở ra, một giọng nói nồng nàn và tràn đầy vui mừng vang lên trong phòng:
- Nương tử!
Ban tay thon nhỏ đang cầm kéo của Trần Viên Viên hơi run lên, suýt nữa mũi kéo đâm trúng tay nàng. Nàng quay lại ngước nhìn, người mà nàng biết bao nhung nhớ đang thong dong đứng trước mặt, nhưng khi Trần Viên Viên nhìn kỹ hình dạng của Vương Phác, suýt nữa nàng không nhận ra: quần áo hắn tả tơi, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời, đang rạng rỡ nhìn nàng.
- Tướng công!
Trần Viên Viên kêu lên một tiếng, không để ý đến sự dơ bẩn và mùi hôi thối trên người Vương Phác, đột nhiên nhào vào lòng hắn, lòng nàng đau như cắt, nước mắt rơi lả chã như mưa, thầm nghĩ hình dáng Vương Phác đến nông nỗi này, nhất định đã phải chịu biết bao cực khổ.