Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1656

Chương 1656: Chỉ thích điểm cống hiến

Diệp Mặc khí thế tuy tăng vọt, nhưng cũng không nhất định cứ phải đánh với Trịnh Bính Siêu này. Đánh nhau thì hắn khẳng định là mình không sợ Trịnh Bính Siêu, nhưng bí mật của hắn quá nhiều, nếu có thể không bị bại lộ, hắn cũng không muốn lộ ra bài tẩy của mình.

Hắn đến nơi này chính là ví muốn lấy chút lợi ích, nếu như Trịnh Bính Siêu rán sành ra mỡ, thì đừng trách hắn không khách khí. Đã muốn có ý đồ với hắn, thì hắn phải thu tiền lãi. Đương nhiên hắn không muốn đánh với Trịnh Bính Siêu, vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, chính là điểm cống hiến. Bởi vì giết Trịnh Bính Siêu xong, nói không chừng ngay cả một điểm hắn cũng không chiếm được. Phần lớn ngọc bài cống hiến có ký hiệu Thần Thức, bây giờ hắn đã biết rồi.

- Muốn đánh đương nhiên không thành vấn đề, nhưng ta đã ra tay thì không thu lại được, lúc trước ở cửa Vụ Ma Điện cái người tên là Tác Phi kia nhất định là đòi ta lấy đồ, kết quả là một đòn ta không thu lại được, đã dẫn tới một chút tiếc nuối...

Diệp Mặc vừa nói ra những lời này, Trịnh Bính Siêu trong lòng chợt lạnh, nghe ý tứ của đối phương, Đại Ất Tiên kia thật sự là bị hắn giết rồi. Đối với câu nói ‘dẫn tới một chút tiếc nuối‘ của Diệp Mặc, gã đương nhiên cho rằng đây là đang uy hiếp gã.

Trên thực tế, đối với Diệp Mặc mà nói thì cũng đúng thật là một chút tiếc nuối, mấy miếng ngọc bài kia của hắn có mấy triệu điểm cống hiến bây giờ không chuyển đi được.

- Ngươi muốn thế nào?

Trịnh Bính Siêu giọng điệu lại mềm mỏng đi một chút, nếu có thể, gã thật sự là không muốn đánh với Diệp Mặc.

Gã tuy ngang ngược không ai bằng, nhưng cũng dè dặt cẩn thận. Cho dù là chuyên đi cướp đoạt, cũng chỉ là đối với người tu vi thấp hơn nhiều so với gã, một khi xuất hiện người có khả năng uy hiếp gã, gã tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh, đây cũng là nguyên nhân gã có thể thăng cấp đến Đại Ất Tiên. Thủ đoạn ác độc, lại cướp đoạt một cách có lý trí.

Diệp Mặc gật đầu nói:

- Lúc trước ngươi vô duyên vô cớ tạo ra kí hiệu thần thức trên người ta, khiến cho lòng ta có thêm một chút lo lắng, ta không có sở thích gì khác, chỉ thích điểm cống hiến...

Trịnh Bính Siêu trong lòng mắng to, mày có thêm cái rắm lo lắng áh, điểm cống hiến ai mà không thích. Đáng tiếc là trong lòng mắng thì mắng, lại không dám mắng ra thật.

- Ngươi muốn bao nhiêu điểm cống hiến?

Trịnh Bính Siêu trầm giọng hỏi.

Diệp Mặc rất muốn hỏi một câu ngươi có bao nhiêu, nhưng hắn cũng biết những lời này mà hỏi ra. Không muốn đánh cũng phải đánh thôi, muốn dễ dàng phát tài cũng không xong.

Lúc trước Tác Phi kia có hơn một triệu điểm cống hiến, Trịnh Bính Siêu này chắc có lẽ không thấp hơn một triệu chứ. Lấy một nửa của gã là được rồi, nghĩ tới đây Diệp Mặc nói thẳng:

- Năm trăm ngàn điểm cống hiến.

- Cái gì?

Trịnh Bính Siêu ngây ngẩn cả người, tổng cộng gã mới có hơn bảy trăm ngàn điểm cống hiến, đối phương mới mở miệng liền muốn lấy năm trăm ngàn, cái này tuyệt đối không thể được. Cho dù rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của hắn, gã cũng muốn đánh một phen. Cùng lắm đánh không lại thì bỏ chạy thôi. Nhưng lỡ như chạy không thoát thì sao? Trịnh Bính Siêu lại có chút do dự không yên.

Huyền tiên xung quanh đều ngây ngẩn cả người, Diệp Mặc cũng quá ác, mở miệng là năm trăm ngàn điểm cống hiến, năm trăm ngàn điểm cống hiến có thể mua được bao nhiêu thứ ah. Cho dù là Đại Ất Tiên, muốn lấy ra năm trăm ngàn điểm cống hiến cũng không dễ dàng gì. Điểm cống hiến không phải là liên tục tăng lên. Rất nhiều điểm cống hiến của tiên nhân đều để đi mua sắm đồ, đổi lấy tài nguyên tu luyện.

- Ta tổng cộng chỉ có bảy trăm ngàn điểm cống hiến, nếu ngươi đồng ý, ta có thể lấy ra ba trăm ngàn, nếu không đồng y, vậy chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện.

Đại Ất Tiên này cho dù là có thận trọng hơn nữa, bị người ta chèn ép như vậy, cũng không nhịn được nữa.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn không sợ phải đánh với Trịnh Bính Siêu, mục đích chủ yếu của hắn là nhắm vào điểm cống hiến. Bây giờ giọng điệu của Trịnh Bính Siêu hình như không phải là đang nói dối. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lấy cái ngọc bài ghi điểm cống hiến màu xanh ngọc kia của Tác Phi ra nói:

- Điểm cống hiến bên trong cái ngọc bài này ngươi có thể lấy ra được hay không, nếu có thể, nói cách của ngươi cho ta, ta có thể lấy điểm cống hiến của ngươi ít đi một chút.

Trịnh Bính Siêu trông thấy cái ngọc bài ghi điểm cống hiến màu xanh ngọc này, trong lòng lập tức liền rét lạnh. Một chút vận may cuối cùng của gã cũng biến mất không còn dấu vết rồi. Cái ngọc bài màu xanh ngọc này nhất định là của Đại Ất Tiên rồi, nói không chừng chính là của Đại Ất Tiên lúc trước, bây giờ ngọc bài đã ở đây, người kia căn bản là không cần hỏi cũng biết là bị đối phương giết rồi.

- Mạc tiên hữu, ta cũng không có cách nào gỡ bỏ được ký hiệu Thần Thức này, nhưng ta có đường dây có thể đem điểm cống hiến bên trong cái ngọc bài này bán ra được ba phần, nói cách khác một triệu điểm cống hiến có thể bán ra chừng ba trăm ngàn.

Giọng điệu của Trịnh Bính Siêu lại càng trở nên mềm mỏng hơn nữa. Chút dũng khí vừa mới dấy lên kia của gã, lại một lần biến mất hầu như không còn lại gì.

Sau khi Diệp Mặc nghe xong những lời này, không chút do dự lấy hết toàn bộ mấy miếng ngọc bài ra ném cho Trịnh Bính Siêu nói:

- Toàn bộ chỗ ngọc bài này giao cho ngươi, ngươi chuyển toàn bộ điểm cống hiến của ngươi sang cho ta là được rồi.

Trịnh Bính Siêu nhận lấy mấy miếng ngọc bài. Phát hiện ở đây không ngờ là lại có một miếng ngọc bài màu xanh ngọc chứa hai triệu điểm cống hiến, lập tức trong lòng càng kinh hãi. Những tấm ngọc bài này gã cầm toàn bộ đi đổi, còn có thể đổi được gần một triệu điểm cống hiến, cũng tức là gã còn có lời nữa.

Đừng nói số điểm cống hiến này còn khiến cho gã lời to, cho dù là không có lời, khi Diệp Mặc lấy ra mấy miếng ngọc bài ghi điểm cống hiến màu xanh ngọc, gã cũng không muốn đánh một trận với Diệp Mặc nữa.

- Được.

Trịnh Bính Siêu không chút do dự lấy ngọc bài điểm cống hiến của mình ra, loại bỏ ký hiệu Thần Thức rồi giao cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lấy ngọc bài điểm cống hiến, phát hiện bên trong xác thực là chỉ có hơn bảy trăm ngàn điểm cống hiến, hắn không chút do dự lấy ngọc bài cống hiến của mình ra, chuyển toàn bộ điểm cống hiến trong cái này sang cho mình.

Nhận lấy ngọc bài ghi điểm cống hiến mà Diệp Mặc ném qua, Trịnh Bính Siêu ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn lại một cái, liền vội vàng chắp tay nói một câu với Diệp Mặc,

- Cáo từ.

Huyền tiên chung quanh ngơ ngác nhìn một vụ giao dịch này, càng chủ yếu là do ngọc bài ghi điểm cống hiến mà Diệp Mặc dùng vẫn là cái màu vàng, đây là ngọc bài cống hiến cấp thấp nhất nha. Cho dù là một Kim tiên, cũng rất ít dùng.

Trông thấy Trịnh Bính Siêu và một Huyền tiên hậu kỳ khác trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, Hàng ca chủ động tiến lên chắp tay nói với Diệp Mặc:

- Mạc huynh, cảm ơn đã giúp đỡ, Nê Liên này nên thuộc về Mạc huynh.

Nê Liên thì mình có nhiều rồi, Diệp Mặc sẽ không thèm để ý một gốc Nê Liên. Đừng nói Nê Liên, cho dù là Thái Ất Đan, hiện tại hắn vẫn còn hai bình, hơn nữa còn đều là Thái Ất Đan thượng đẳng.

Bây giờ Hàng ca nói như vậy, Diệp Mặc liền vội vàng khoát tay nói:

- Thôi, ta không có hứng thú với cái đó đâu.

Tuy một chiêu Diệp Mặc cũng chưa ra, nhưng tám người hai phe đều nhìn thấy uy thế của Diệp Mặc. nhóm có một Huyền tiên bị trọng thương kia thấy Hàng ca quen biết với Diệp Mặc, lập tức chắp tay nói:

- Gốc Nê Liên này chúng tôi không cần nữa...

Hàng ca kia vẫn đúng thật là người quang minh lỗi lạc, sau khi nghe đối phương nói vậy ngược lại có chút ngượng ngùng nói:

- Vậy chúng tôi bồi thường cho các anh một ít điểm cống hiến

Diệp Mặc nghe thấy y nói như thế trong lòng chợt rúng động, hắn hỏi:

- Hàng huynh, một viên Thái Ất đan này cần phải có bao nhiêu điểm cống hiến mới có thể mua được?

- Thông thường loại có độ tinh khiết cao một chút thì cần một triệu điểm cống hiến trở lên, có một số Huyền tiên vô số năm cũng rất khó khăn tích góp từng tí một mới được nhiều điểm cống hiến như vậy.

Đối với câu hỏi của Diệp Mặc, Hàng ca biết gì là nói hết ra không giấu diếm.

Diệp Mặc nghĩ thầm, trên người hắn có nhiều Thái Ất đan như vậy, nếu như đều đem ra đi bán đấu giá, há chẳng phải đảo mắt cái là sắp sửa phát tài sao? Nhưng ý nghĩ này lập tức liền bị hắn ném đi, Thái Ất đan thuộc về tài nguyên của môn phái. Một khi xuất hiện nhiều Thái Ất đan như vậy, nhất định sẽ có người đi điều tra, hắn chỉ là một Huyền tiên trung kỳ, còn chưa bằng một cái đầu ngón tay của Đại La Tiên người ta nữa.

- Hàng huynh, ta còn một vấn đề xin chỉ giáo một chút, ở đâu mới là nơi có tương đối nhiều Tiên Ma yêu cấp bốn?

Lần thứ nhất Diệp Mặc hỏi vấn đề này, đối phương có lòng tốt đã bảo hắn rời khỏi thảo nguyên Bình Phiêu, bây giờ Diệp Mặc lại hỏi vấn đề này lần nữa.

Nhưng lần này Hàng ca ở trước mặt đây lại không dám chậm trễ chút nào, y vội vàng lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho Diệp Mặc nói:

- Ngọc giản này vẽ màu xanh lam, đều là chỗ của Tiên Ma yêu cấp bốn và cấp năm, còn nữa những chỗ được vẽ bằng màu đỏ trong ngọc giản nhất định không thể đi vào.

Y rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Mặc muốn hỏi y về nơi mà Tiên Ma yêu cấp bốn thường xuyên qua lại, đối phương lợi hại như thế, há có thể thèm để ý đến Tiên Ma yêu cấp ba thông thường? Đồng thời y cũng đã hiểu rõ tại sao Diệp Mặc lại xuất hiện ở chỗ sâu trong thảo nguyên Bình Phiêu, mà lại bình yên vô sự. Với bản lãnh như này của Diệp Mặc, có vấn đề mới là lạ.

- Vì sao không thể đi?

Diệp Mặc nhận lấy miếng ngọc giản nghi ngờ hỏi.

- Bởi vì nơi được kí hiệu màu đỏ đều là sào huyệt của Tiên Ma yêu, một khi tiến vào, sẽ không còn mạng.

Hàng ca vội vàng trả lời.

Diệp Mặc giật mình, lúc trước, khi hắn lấy được Độ Ly Thiên Quả, chẳng phải là gặp phải vô số Tiên Ma yêu đấy ưh, khẳng định là những tiên nhân kia kích động vào hang ổ của Tiên Ma yêu.

Nhưng nơi được kí hiệu màu đỏ này, chắc hẳn chính là hang ổ của Tiên Ma yêu rồi, sau khi Diệp Mặc hiểu rõ điểm này, ngược lại càng thêm mong đợi. Lúc trước hắn tìm được Độ Ly Thiên Quả ở một trong những hang ổ của Tiên Ma yêu, vậy những nơi được kí hiệu màu đỏ này có phải là cũng có thiên tài địa bảo gì đó hay không?

- Đã như vậy, các vị xin cáo từ.

Diệp Mặc nói xong liền muốn rời đi.

- Mạc huynh, đợi đã...

Tiên nữ áo đỏ kia lại gọi Diệp Mặc lại.

Diệp Mặc vừa nhìn tiên nữ áo đỏ này, lập tức liền biết cô muốn nói cái gì, không đợi cô hỏi ra, đã chủ động nói:

- Bạn của tôi bây giờ rất an toàn, cảm ơn sự quan tâm của cô.

Nói xong, Diệp Mặc không để ý tới tiên nữ áo đỏ này nữa, đạp trên Tử Đao, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

- Đây chắc hẳn là một tiền bối Đại Ất Tiên?

Gã Huyền tiên hậu kỳ mới nãy còn đánh nhau sống chết với Hàng ca kia, nhìn chằm chằm nơi Diệp Mặc biến mất, có chút kiêng dè hỏi một câu.

- Tôi không rõ lắm, nhưng tôi đã nhìn thấy hắn chỉ một chiêu đã giết một Huyền Tiên tu vi tương đương với tôi.

Hàng ca lắc đầu.

- Lợi hại vậy sao?

Bốn gã Huyền tiên đối diện cuối cùng đã hiểu, vì sao Đại Ất Tiên kia có thể chủ động lấy điểm cống hiến ra, sau đó ỉu xìu mà đi, cũng không dám đối địch với Diệp Mặc nữa.

...

Tốc độ Diệp Mặc rất nhanh, hắn đã lấy được tấm ngọc giản này của Hàng ca rồi thì cũng không phải chạy lung tung khắp nơi như trước đây nữa rồi. Bây giờ hắn có nhắm vào nơi mà Tiên Ma Yêu tụ tập, nói không chừng còn có thể lấy được một vài thứ tốt tương tự như Độ Ly Thiên Quả.

Không giống với những tiên nhân khác, hắn có biện pháp quần sát Tiên Ma yêu. Một khi tìm được một hang ổ của Tiên Ma yêu cấp ba cấp bốn, chỉ cần không có Tiên Ma yêu cấp năm, hắn có thể điên cuồng thu thập yêu hạch đổi lấy điểm cống hiến.

Diệp Mặc không có hứng thú đối với những nơi kí hiệu bằng màu xanh lam kia, bất kể là Tiên Ma yêu cấp bốn hay là Tiên Ma yêu cấp năm đều không phải là dễ đối phó đâu. Tiên Ma yêu cấp bốn còn khá tốt, một khi là Tiên Ma yêu cấp năm, nói không chừng hắn còn không thể toàn thân trở ra. Với hắn mà nói tất cả đều là Tiên Ma yêu cấp ba là tốt nhất, càng nhiều càng tốt.

Cho nên mục tiêu của hắn là những chỗ kí hiệu màu đỏ trên ngọc giản.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3