Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1737
Chương 1737: Lại về Phiêu Miễu
Diệp Mặc nhìn 'Đế đạo tinh' một chút rồi thở ra một hơi. Lần này thực sự là đã thành một miếng 'Đế đạo tinh' rồi. Diệp Mặc dùng một chiếc hộp ngọc cất 'đế đạo tinh' vào, sau đó thì đánh lên một đạo cấm chế rồi ném vào trong Thế giới trang vàng. Tia Nguyên Thần kia của Hạo Thiên Đại Đế không biết vì sao lại trốn ở nơi này, có lẽ là ‘Đế quang’ cuối cùng cũng không phải do y khống chế.
Diệp Mặc ước tính thì cái Đại hội luận đạo kia cũng sắp bắt đầu rồi. Hắn biết rõ, một khi sử dụng trận bàn truyền tống, thì nhất định phải rời đi trước, nếu không chắc chắn là sẽ bị vài tên Tiên Đế bắt được. Những Tiên Đế khác mặc dù không có cách nào ngăn chặn triệt để niệm lực của Đế sơn, nhưng khẳng định là có thể cảm thụ được không gian dao động ở đây. Không riêng gì Tiên Đế, mà ngay cả Tiên Tôn hay Tiên Vương thì cũng đều có thể phát hiện ra.
Sau khi hiểu được điều này, thì Diệp Mặc cũng không vội vàng rời đi, mà trước tiên là tiến vào trong Thế giới trang vàng đã. Ở trong Thế giới trang vàng, thần thức của Diệp Mặc lại lần nữa quét vào cái ấn ký thần thức của tên văn sĩ trung niên. Hắn muốn giữ cái ấn ký thần thức này ở lại Niệm sơn, nhưng nếu đem cái ấn ký thần thức này lưu lại Niệm sơn sẽ có hiệu quả như thế nào thì hắn lại không thể tưởng tượng ra được.
Thần thức của Diệp Mặc vừa tiến vào cái ấn ký kia, thì lập tức có hàng loạt dao động xảy ra. Diệp Mặc khẳng định, nếu như không phải là cái ấn ký thần thức này đã bị hắn cầm cố rồi, thì hắn tuyệt đối không thể nào dùng thần thức mà điều tra nó được.
Khi Diệp Mặc cảm nhận được sự dao động của cái ấn ký thần thức kia, thì trong lòng lập tức cảm thấy may mắn. Hắn là một trận pháp đại sư, cho nên tuy hắn không thể tìm được cấm chế bên trong cái ấn ký thần thức kia, nhưng không có nghĩa là hắn lại không nhìn ra được.
Cái ấn ký thần thức này tương đương với một cái trận bàn truyền tống, một khi có người động vào, thì sẽ lập tức truyền tống người bị hạ đạo thần thức ấn ký này tới bên người đã khắc hạ nó. Nói cách khác, nếu như cái ấn ký thần thức này được khắc lên người mình, thì tên văn sĩ trung niên kia tùy thời đều có thể truyền tống mình tới Phiêu Miễu Tuyền, bất luận là hắn đang ở đâu, thì cũng đều như nhau.
Diệp Mặc hít vào một hơi lạnh. Những lão thành tinh như thế này có sự tính toàn quả thực là âm hiểm sâu xa khôn lường. Nếu như không phải vận khí của hắn tốt, thì hắn còn đâu tự do một khi trên người đã bị hạ đạo ấn ký thần thức này nữa? Trừ phi là hắn ở lại trong Thế giới hỗn độn, bằng không thì chẳng khác nào tự sát cả.
Cái ngọc bài mầu đỏ kia xem ra cũng là một con bài ngụy trang. Tuy rằng Diệp Mặc không biết cái ngọc bài mầu đỏ kia có chỗ nào tốt, nhưng khẳng định không phải là ngọc bài dùng để tiến vào Phiêu Miễu Tuyền. Sau khi biết rõ đây không phải là ngọc bài truyền tống, thì Diệp Mặc quyết định sẽ lợi dụng nó một chút.
Diệp Mặc cầm lấy ngọc bài mầu đỏ đưa đến gần cái ấn ký thần thức. Hắn đang định cưỡng ép đem cái ấn ký thần thức kia vào trong tấm ngọc bài mầu đỏ. Nhưng khiến cho Diệp Mặc không ngờ tới là, cái ấn ký thần thức kia còn chừa để hắn động vào, thì đã tự động chui vào bên trong ngọc bài mầu đỏ rồi.
Thấy tình huống như vậy, thì Diệp Mặc cũng không do dự nữa. Hắn lập tức ra khỏi Thế giới trang vàng, đồng thời ném cái trận bàn truyền tống ra, sau đó liền nhanh chóng rời đi. Một khi Đại hội luận đạo chấm dứt, thì những Tiên Đế khác sẽ lập tức phong tỏa Lạc Đế sơn này. Lúc đó hắn có muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Truyền tống trận lập tức lóe sáng, màn ánh sáng kia lập tức xoáy lên người Diệp Mặc đem Diệp Mặc biến mất khỏi đỉnh Niệm sơn. Thời gian niệm lực của Niệm sơn tuy rằng đáng sợ, nhưng lại không có cách nào ngăn cản việc truyền tống của trận bàn truyền tống cả.
Sau khi Diệp Mặc được truyền tống ra ngoài, thì đầu tiên là ném ra một chiếc ‘Bạo liệt phù’, đồng thời cũng ném cái ngọc bài mầu đỏ chứa đựng ấn ký thần thức của tên văn sĩ trung niên kia ném xuống, lúc này mới mắt đầu rời đi.
Sau khi kết thúc lần 'Thuấn di' đầu tiên, thì Diệp Mặc lập tức lấy ra đạo bùa dùng để chạy trốn giữ mạng mà tên văn sĩ trung niên kia đã cho hắn rồi ném ra ngoài. Loại bùa dùng để chạy trốn giữ mạng này vô cùng trân quý, bởi vì theo như lời tên văn sĩ trung niên kia nói, thì là chỉ cần không phải Tiên Đế tự mình truy sát, thì đều có thể chạy trốn an toàn.
Sau khi dùng đạo bùa chú kia, thì Diệp Mặc quả thực cũng thấy rất tiếc. Nhưng hắn lại không dám giữ lại. Nếu là trước mặt mấy tên Tiên Đế, thì hắn mà còn dám nán lại dù chỉ một chút, thì cũng chính là chán sống rồi. Hơn nữa hắn chỉ có thể mong rằng người sẽ truy sát hắn không phải là Tiên Đế, chứ nếu như là Tiên Đế đã tới, thì cho dù là hắn dùng mánh khóe giống như trước kia, thì vẫn rất nguy hiểm.
Sở dĩ hắn sử dụng một lần 'Thuấn di' đầu tiên, chính là vì để cho thần thức của Tiên Đế quét tới thấy được một lượng không gian dao động rất bình thường. Hiện tại thì hắn đang ký thác tất cả kỳ vọng vào lá bùa bảo mệnh mà tên văn sĩ trung niên kia cho. Chỉ hy vọng là cái đạo bùa này công dụng cũng không quá kém.
...
Phía bên ngoài đài giao lưu của Đại hội luận đạo tại Lạc Đế sơn, một tên Đại La Tiên cực kỳ trẻ tuổi đang chậm rãi nói. Mấy tên Tiên Đế ngồi ở trong những ‘Thái vân’ trước luận đạo đài, lắng nghe tên Đại La Tiên kia giảng đạo nghĩa.
Mỗi một câu một chữ của tên Đại La Tiên này đều được cấm chế đặc biệt trên Đài luận đạo bao trùm, sau đó hóa thành một tia đạo âm truyền thẳng vào trong tai của tất cả mọi người trên quảng trường.
-... Tái doanh phách bão nhất, bất năng vô ly, chuyên khí trí nhu, vô nhược anh nhi, địch trừ huyền lãm... Vật tráng tắc lão, thị vị bất đạo, bất đạo tảo dĩ...
Đạo nghĩa của tên Đại La Tiên này hấp dẫn phần đông các tiên nhân chăm chú lắng nghe, ngay cả vài tên Tiên Đế cũng thỉnh thoảng lại gật đầu, hiển nhiên đều công nhận rằng tên Đại La Tiên này đối với đạo nghĩa có hiểu biết rất tốt.
Vừa lúc đó, vài tên Tiên Đế đều đồng thời nhìn về phía không trung của Lạc Đế sơn. Diệp Mặc đoán không sai, cái trận bàn truyền tống kia chỉ khơi dậy một lực không gian dao động rất nhỏ, nhưng những tên Tiên Đế này đều lập tức phát hiện được. Chẳng những là Tiên Đế, mà ngay cả một số Tiên Tôn cùng với Tư Thạch Vũ cũng đều phát hiện được lực lượng không gian dao động này.
Dường như trong nháy mắt, thì thần thức của tất cả các Tiên Đế và Tiên Tôn đều được quét ra ngoài.
Diệp Mặc 'Thuấn di' cho nên đã vừa vặn làm loạn hoàn toàn cái lực lượng không gian dao động kia, nhưng sau khi Diệp Mặc 'Thuấn di' lần thứ nhất, thì cái lực không gian dao động kia liền biến mất.
Vài tên Tiên Đế mỉm cười, vì đều biết rằng loại người tạo nên cái lực lượng không gian dao động rõ ràng như thế kia tuyệt đối không phải là cao nhân gì, tối đa cũng chỉ là một Tiên Vương bình thường mà thôi, thậm chí có khi còn không đạt tới tu vi Tiên Vương nữa.
- Bồng Dịch Tiên Tôn và Nhược Mi Tiên Tôn đi xem thử đi.
Chính Nhân Tiên Đế mỉm cười rồi nói. Y là người chủ trì Đại hội luận đạo lần này, cho nên có chuyện gì thì y đương nhiên phải xử lý. Nhưng là một Tiên Đế, lại là người chủ trì, thì y không thể tự mình di được. Y không tự mình đi, thì càng không thể để các Tiên Đế khác đi được, cho nên liền gọi hai tên Tiên Tôn đi xem, coi như là bình thường.
Táp Không Đại Đế cùng Long Hà Đại Đế cũng không cảm thấy Chính Nhân Tiên Đế phân phó như vậy có gì sai, vì họ đều cảm thấy tu vi của người 'Thuấn di' tạo thành lực không gian dao động kia không hề cao, cho nên cử hai Tiên Tôn đi làm hoàn toàn có thể được.
...
Sau khi Diệp Mặc ném là bùa chạy trốn ra, thì lập tức cảm giác được một luồng lốc xoáy cuốn hắn đi. Chờ tới khi hắn tỉnh táo lại, thì lại phát hiện sau lưng không có bất kỳ không gian dao động nào. Nói cách khác, chỉ cần thần thức của đối phương không quét tới chỗ này, thì hắn tuyệt đối an toàn. Mà với khoảng cách từ Lạc Đế sơn tới chỗ này, thì đoán chừng là không có ai có thể có thần thức cường đại như thế được.
- Thật là một đạo bùa chú lợi hại.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, khó trách vì sao tên văn sĩ trung niên kia nói rằng loại bùa chú này chỉ cần là dưới Tiên Đế, thì đều có thể chạy thoát được. Diệp Mặc hiện tại cũng đã hoàn toàn tin tưởng rồi. Loại bùa chú này, thì cho dù là Tiên Đế chủ quan cũng không nhất định có thể bắt được.
Thật sự là đáng tiếc! Những thứ mà mình lấy được, nói không chừng còn không bằng lá bùa chú này. Trong lòng Diệp Mặc lúc này đang có chút ảo não.
Đang lúc Diệp Mặc muốn xem xem ở đây là đâu, thì lại trông thấy hai đạo độn quang đang hướng về phía hắn.
Diệp Mặc không hề động, vì nếu là kẻ truy sát hắn, thì hắn động cũng không được, còn nếu không phải, thì hắn lại không cần phải động.
- Là cậu? Cậu vẫn dám tới đây?
Một giọng nói cực kỳ dễ nghe liền thốt lên.
Diệp Mặc đã nhìn thấy người tới là ai. Lúc này thì hắn đã yên lòng, đồng thời dùng thần thức quét ra ngoài. Khi Diệp Mặc nhìn rõ đây là nơi nào, thì trong lòng hắn lập tức mắng to. Lão già chết tiệt kia không ngờ lại đem mình truyền tống tới ngay bên ngoài tông môn Phiêu Miễu Tiên Trì, đây chẳng phải là để cho mình dấn thân vào miệng hổ sao?
- Sao thế? Không phải là cậu vẫn luôn một mực đi theo bên cạnh tỷ tỷ của cậu sao?
Giọng nói kia lại châm chọc Diệp Mặc một câu, oán niệm trong giọng nói thì có thể cảm nhận thấy rất rõ ràng.
Diệp Mặc vội vã ôm quyền nói:
- Diệp Mặc bái kiến Ninh Nga thánh nữ.
Đồng thời trong lòng Diệp Mặc cũng có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì Ninh Nga thánh nữ phải có tư cách tham gia Đại hội luận đạo chứ, vì cái gì mà hiện giờ cô còn ở tại môn phái của mình?
- Nhờ hồng phúc của cậu, nên tôi đã bị môn phái trách phạt, bây giờ đã không còn là thánh nữ nữa rồi, cậu nên vui mừng đi.
Giọng điệu của Ninh Nga không chút thiện ý nào. Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Nhưng trong lòng của cô cũng đang nghi hoặc là vì sao mái tóc của Diệp Mặc lại biến thành mầu trắng rồi.
Diệp Mặc nhìn tên tiên nhân bên cạnh Ninh Nga thánh nữ, tu vi của y đã tiếp cận Đại La Tiên viên mãn, mặt mũi thì vô cùng anh tuấn, mái tóc mầu đen phía sau buộc thành búi tóc củ tỏi, phiêu dật vô cùng, so ra thì càng nổi bật hơn so với mái tóc trắng của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đang nghĩ xem tên Đại La Tiên này có quan hệ gì với Ninh Nga Tiên tử. Thì trong lòng Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu ra, Phiêu Miễu Tiên Trì đều là nữ đệ tử, không hề có nam đệ tử, vậy thì Đại La Tiên này tuyệt đối không phải là người của Phiêu Miễu Tiên Trì rồi. Đã không phải là người của Phiêu Miễu Tiên Trì, lại sánh vai xuất hiện cùng Ninh Nga Tiên tử ở chỗ này, thì chỉ có một giải thích duy nhất chính là tên Đại La Tiên dung mạo anh tuấn này chính là người yêu của Ninh Nga Tiên tử.
Nói cách khác, Ninh Nga Tiên tử bị loại bỏ khỏi vị trí thánh nữ, không hoàn toàn là vì bị mình liên lụy, mà rất có thể còn do cô không thể tiếp tục tuân thủ quy tắc của một thánh nữ nữa.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc liền mỉm cười:
- Ninh Nga Tiên tử, tôi tiến vào Phiêu Miễu Tuyền cũng là do được cô cho phép, đối với việc này tôi rất cảm kích. Cho nên nếu như có chuyện gì mà cô cần tôi trợ giúp, tôi đương nhiên sẽ dốc toàn lực để thi hành. Dĩ nhiên việc tôi vụng trộm rời đi, thì tôi thành thật xin lỗi. Nhưng như vậy hình như cũng không hề có quan hệ với việc cô rời khỏi vị trí thánh nữ chứ? Cho dù là có, thì chắc cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Diệp Mặc chỉ là nói bóng gió một chút suy đoán của mình. Sau khi nói xong, thì hắn lại mỉm cười nhìn Ninh Nga tiên tử.
Sắc mặt của Ninh Nga hơi đỏ lên. Cô đương nhiên biết rõ, cho dù là không có chuyện của Diệp Mặc, thì cô cũng không muốn tiếp tục ngồi ở vị trí thánh nữ nữa. Chuyện của Diệp Mặc cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, cũng có thể nói rằng đó là cái cớ để cô rời khỏi vị trí thánh nữ.
- Cậu tới đây làm gì?
Ninh Nga Tiên tử cũng không muốn Diệp Mặc bị Tiên Vương của Phiêu Miễu Tiên Trì bắt về, vì một khi Diệp Mặc xảy ra chuyện, thì cô cũng cảm thấy có lỗi với Kế Khôn.
- Tôi tới để tìm tỷ tỷ.
Diệp Mặc nói một cách dõng dạc, trong lòng của hắn thì lại phiền muộn. Nơi mà hiện tại bản thân hắn không muốn tới nhất, thì ngoài Lạc Đế sơn ra chính là chỗ này. Ai biết được hết lần này tới lần khác, thì hắn lại cứ quay lại chỗ này chứ.
- Phải rồi, Hi Nguyệt muội muội không phải là đi tới Đại hội luận đạo tại Lạc Đế sơn sao? Cậu tại sao lại không đi cùng cô ấy?
Ninh Nga Tiên tử nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc thấy đối phương không tiếp tục truy vấn chuyện Phiêu Miễu Tuyền nữa, thì trong lòng cũng buông lỏng. Thực tế thì sự kiện kia cũng không phải là quá nghiêm trọng, ít nhất là không nghiêm trọng như lời tên văn sĩ trung niên kia đã nói.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức tỏ ra kinh ngạc rồi nói:
- Đại hội luận đạo ở Lạc Đế sơn sao? Tôi phải liên lạc với Hi Nguyệt tỷ tỷ đã.
Nói xong Diệp Mặc lập tức lấy ra thông tin châu. Hắn vốn muốn liên hệ với Kế Khôn để ngăn cản cô không tiến vào Lạc Đế sơn, hiện tại vừa vặn có cơ hội luôn.