Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 287

Chương 287: Có thể đoạt lấy rồi

- Ồ, trời ơi, mình không nhìn nhầm mà, mình chưa từng nhìn thấy một người đứng trên lưng cá mập ngao du trên biển, Thượng Đế ơi, Hoa Hạ thật đúng là một quốc gia kì lạ...

Một cô gái tóc vàng mắt xanh cầm ống nhòm thốt lên từng đợt ngạc nhiên thán phục.

Một gã da trắng cao lớn đứng sau cô gái tóc vàng này cười ha hả nói:

- Luni, sao cháu lại thích Hoa Hạ như vậy, lần trước cháu còn nói cháu có một người bạn Hoa Hạ quen biết một tiên y nữa, lần này lại nhìn thấy một người đứng trên lưng cá mập.

Người đàn ông da trắng này nói xong còn xoa xoa tay, trêu ghẹo nói:

- Được rồi, đợi lát nữa khi nào cháu nhìn thấy người đó bay đến, thì gọi chú đến xem.

- Chú Jake, cháu nhìn thấy một người cưỡi trên lưng cá mập trên biển thật mà, hơn nữa lại tiến về hướng chúng ta.

Người con gái tên Luni vẫn chưa đặt ống nhòm xuống, mà vừa nhìn vừa thán phục nói.

- Chẳng lẽ lại là thật sao? Hôm nay cũng không phải là ngày Cá tháng tư.

Người đàn ông da trắng tên chú Jake bán tín bán nghi cầm ống nhòm nhìn xa.

Không nhìn còn được, Jake vừa nhìn thấy, suýt nữa thì làm rơi ống nhòm đang cầm trong tay xuống đất, anh ta không ngờ thật sự lại thấy được trên biển một người đang cưỡi trên lưng một con cá mập đang phi như bay đến.

- Ôi, Thượng Đế ơi, không ngờ lại có chuyện như này thật, Hoa Hạ thật thần kì. Mạc tiên sinh, Hoa Hạ các người thần kì quá, lần này coi như tôi đến đây là đúng rồi, cho dù là không thể hợp tác, nhưng nhìn thấy một màn quá thần kì như này thì thật không thể tin nổi.

Jake cũng giống như Luni, cầm ống nhòm trong tay không muốn bỏ xuống, người đàn ông được Jake gọi là Mạc tiên sinh, có chút kì quái bước đến nói:

- Luni, hai người nói cái gì, sao tôi không hiểu gì hết...

Câu nói của người đàn ông họ Mạc đột nhiên dừng lại, bởi vì y không cần đến ống nhòm cũng đã nhìn thấy đằng xa cách khoảng mấy trăm mét có một người đang cưỡi trên lưng con cá mập, với tốc độ rất nhanh đang tiến lại gần.

Diệp Mặc từ rất xa đã nhìn thấy con tàu chở khách này, nghĩ mình không thể dựa vào con cá mập này mà lên bờ, cho nên không chút nghĩ ngợi gì liền muốn đến đi con tàu tiện nghi này.

- Quả nhiên là thật...

Người đàn ông họ Mạc khiếp sợ nhìn con cá mập đang cấp tốc chạy đến, y nhớ tới Chu Bá Thông trong cuốn tiểu thuyết mà Kim Dung viết, nếu như không phải người thanh niên này mới chỉ có hai mươi mấy tuổi, y lại còn tưởng rằng Chu Bá Thông sống lại.

Diệp Mặc trong nháy mắt đã đến tàu chở khách, nhảy vọt một phát từ trên lưng cá mập lên trên tàu.

- Ồ, trời ơi, không ngờ bay thật...

Jake cũng không thể cầm chắc ống nhòm trong tay liền rơi xuống boong tàu.

Hai gã thủy binh đã cầm chắc binh khí trong tay tiến đến, bọn họ không thấy Diệp Mặc lên thuyền bằng cách nào, nhưng sau khi có người lạ lên thuyền, bọn họ lập tức nhìn thấy liền lập tức báo cáo với thuyền trưởng.

Luni kinh ngạc tiến đến phía trước mặt Diệp Mặc, bô bô nói một tràng, đồng thời mặt cũng đỏ bừng, nhưng Diệp Mặc một chữ nghe cũng không hiểu. Jake thấy Diệp Mặc chỉ nhíu mày, vội vàng kéo Luni sang một bên.

Diệp Mặc nhìn nhìn hai gã binh thủy người da đen, rồi nói với người đàn ông họ Mạc:

- Thuyền của tôi bị lật trên biển, mượn thuyền của mọi người lên bờ.

Người đàn ông họ Mạc lập tức vui mừng nói:

- Được, được, không có vấn đề gì, tôi đi nói với thuyền trưởng là được rồi.

Y vẫn nghĩ Diệp Mặc là hải tặc, nhưng hải tặc cũng sẽ không thể ra tay ở chỗ này được, nhưng lời nói của Diệp Mặc khiến y yên tâm trong lòng. Vội vàng quay người nói bô bô với hai gã binh thủy da đen.

Hai gã binh thủy nghe người đàn ông họ Mạc nói xong, nhìn nhìn Diệp Mặc, nhưng cũng không nói gì nữa, vội vã chạy vào khoang tàu. Diệp Mặc đến một góc ở đầu tàu ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.

Rồi hắn nhanh chóng mở to mắt nhìn người đàn ông họ Mạc nói:

- Còn có chuyện gì sao?

- Chào anh, xin lỗi, quấy rầy anh một chút, tôi tên là Mạc Hải, là người phụ trách nội địa tập đoàn Mạc Thị Hồng Kông. Vừa rồi thuyền trưởng mời anh xuất trình giấy tờ cá nhân.

Trong lòng Mạc Hải có chút chần chừ nói, y muốn kết giao với Diệp Mặc, cho nên không chút giấu diếm lai lịch của mình.

Diệp Mặc gật gật đầu, người nước ngoài trên thuyền rất nhiều, hắn không muốn nhiều lời, lấy chứng minh thư đưa cho Mạc Hải nói:

- Phiền anh rồi. Con tàu này cập bến ở đâu?

- Cập bến ở bến tàu tàu chở khách ở Hồng Kông, anh cũng đến Hồng Kông sao?

Mạc Hải rất khách sáo với Diệp Mặc, nhưng y lại tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Diệp Mặc.

Luni lại chạy đến, kéo kéo ống tay áo của Mạc Hải nói:

- Chú Mạc, chú quen người này sao? Chú có thể giới thiệu người này cho cháu được không, cháu cũng muốn học phép thuật của anh ấy.

Mạc Hải gượng cười bất đắc dĩ nói:

- Luni, chú không biết anh ta, những người cao nhân như này thường không nhận đồ đệ.

Diệp Mặc lại kinh ngạc nhìn Mạc Hải, trong lòng thầm nghĩ, vừa nãy ba người nhìn thấy mình cưỡi trên lưng cá mập trên biển, trừ Mạc Hải ra, còn có hai người nước ngoài. Nhưng biểu hiện của hai người nước ngoài kia đều rất kinh ngạc và không thể tin nổi, nhưng biểu hiện của Mạc Hải mặc dù cũng rất kinh ngạc, nhưng lại không khiếp sợ như hai người nước ngoài kia, chẳng lẽ y lại thường xuyên gặp những người như mình?

Nghĩ đến đây Diệp Mạc lại nói tiếp:

- Anh Mạc, ngày trước anh ta từng gặp người giống như tôi rồi sao?

Mạc Hải vội vàng lắc đầu nói:

- Không có, tôi chỉ là có nghe chú tôi nói qua, ông ấy nói Hoa Hạ chúng ta có rất nhiều gia tộc quy ẩn. Hơn nữa những người này lại rất có bản lĩnh, cho nên tôi mới biết có những cao nhân như anh tồn tại.

Giọng điệu của Mạc Hải rất cung kính, sợ làm cho Diệp Mặc mất hứng.

Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc gật gật đầu, nghe qua gia tộc quy ẩn, xem ra người chú của Mạc Hải không đơn giản. Mà Mạc Hải lại là người Hồng Kông, không biết có phải có quan hệ với Mạc Khang hay không? Nếu là như vậy thì thật trùng hợp.

Diệp Mạc nhìn Mạc Hải mỉm cười nói:

- Anh Mạc, tôi có một người bạn tên Mạc Khang, ở trong một biệt thự lưng chừng núi vịnh Thanh Tuyền ở Hồng Kông. Không biết anh có biết người này hay không.

- A, Mạc Khang chính là chú của tôi đấy.

Mạc Hải vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Mặc, y không ngờ người này lại quen biết với chú của y, muốn biết chú của mình, chính là y không muốn gặp cũng có thể gặp.

- Hóa ra Mạc Khang chính là chú của anh à.

Diệp Mặc gật gật đầu, không nói gì. Nhưng hắn cũng đã hiểu vì sao Mạc Hải nhìn thấy hắn cưỡi trên lưng cá mập trên biển mà không thấy kì lạ, hẳn là Mạc Khang có nói qua về chuyện trong Ẩn môn, y cho rằng mình là người của Ẩn môn. Hơn nữa, không cần nói là Mạc Hải, ngay cả Hàn Tại Tân cũng nghĩ mình là người của Ẩn môn đó thôi.

Lúc này một gã đàn ông da trắng mập mạp bước tới, sau lưng gã còn có hai lính thủy, Mạc Hải bất chấp Diệp Mặc, vội vàng đứng lên đến chỗ người đàn ông da trắng bô bô một tràng, sau đó lấy chứng minh thư của Diệp Mặc đưa cho người da trắng xem qua.

Chắc là thân phận của Mạc Hải cũng không phải là thấp, người đàn ông da trắng nói thêm vài câu rồi dẫn theo hai lính thủy đi vào, không ra chỗ Diệp Mặc nữa.

Mạc Hải lại vội vàng bước tới, trả Diệp Mặc chứng minh thư, nói tiếp:

- Hóa ra anh là Diệp tiên sinh, tôi đã từng nghe chú tôi nói qua, anh đã từng cứu mạng chú tôi. Hôm nay gặp được anh, đúng là phúc ba đời. Diệp tiên sinh, mời anh đến phòng tôi ngồi.

Diệp Mặc nghĩ thầm ngồi ở mũi tàu dễ bị người khác chú ý đến, đến phòng của Mạc Hải ngồi một chút cũng tốt.

Thấy Diệp Mặc và Mạc Hải đi vào, Luni vội vàng kéo Jack theo sau, Mạc Hải không biết làm sao nhìn nhìn Jack, nhưng Jack chỉ có thể xòe tay.

Mạc Hải áy náy nói với Diệp Mặc:

- Luni rất hồn nhiên, nhưng cô ấy không biết tiếng Trung. Jack thì đi Hồng Kông bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Mạc Thị của chúng tôi ở Hồng Kông, anh ta là người phụ trách y dược Tiêu Thụy của nước Anh khu vực châu Á, lần này là đặc biệt đồng ý lời mời của chúng tôi đến Hồng Kông.

Tập đoàn Y dược, Diệp Mặc nghĩ đến công ty của mình, có lẽ về sau cũng làm kinh doanh với đàm người nước Anh này. Nhưng Diệp Mặc không lo sản phẩm của mình không bán được, về sau chỉ có người khác đến cầu xin hắn, chứ không có chuyện hắn đi cầu xin người khác.

Mấy người vào trong phòng của Mạc Hải, Mạc Hải vội vàng rót cho mọi người vài cốc nước. Nhưng trong lòng y, mặc dù Jack là một ông chủ, nhưng thân phận của Diệp Mặc lại quan trọng hơn.

Mạc Hải đương nhiên biết trong lòng chú Mạc Khang Diệp Mạc quan trọng như nào, một khi y lấy được sự tán thành của Diệp Mặc, chỉ cần Diệp Mặc nói một câu, giá trị con ngưởi của y trước mặt chú liền tăng lên gấp bội.

- Chú của tôi suốt ngày nhắc đến anh, Diệp tiền bối, anh có thời gian không thì cùng tôi đến biệt thự của chú tôi ở Hồng Kông?

Mạc Hải trở nên khách khí nói với Diệp Mặc, thậm chí xưng hô cũng đổi thành tiền bối.

Diệp Mặc khua tay nói:

- Không cần, tôi vẫn còn chuyện phải giải quyết, đúng rồi, anh cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, tôi không phải là tiền bối gì đó.

Mạc Hải gượng cười, nhưng rất nhanh lại tìm được đề tài:

- Diệp tiền bối, anh và chú tôi làm bạn là cùng thế hệ, đương nhiên cũng là tiền bối của tôi. Không biết gần đây Diệp tiền bối có nghe đến hai chuyện lớn trong nội địa hay không, mặc dù tôi và Jake từ châu Âu về, nhưng cũng đã nghe thấy hai chuyện này.

- Ồ, là chuyện gì vậy?

Diệp Mặc hỏi theo bản năng.

- Việc lớn nhất là bang Lưỡng Tê trong một đêm bị người ta tiêu diệt hết, thậm chí ngay cả tổng bộ cũng bị đốt hết. Vẫn còn một chuyện nữa chính là Kiều gia ở Tuyên Giang trong một đêm cũng bị người ta đốt sạch, nghe nói là vì "huyết sắc san hô".

Ý của Mạc Hải cũng là muốn gần gũi hơn với Diệp Mặc, cho nên tìm một số đề tài mang tính đại sự, dùng cái này để tăng độ thân thiết giữa hai bên.

- Cái gì? Kiều gia thực sự bị giết hết rồi?

Diệp Mặc đột nhiên đứng lên, trong lòng không thể bình tĩnh lại. Không phải hắn đáng tiếc chuyện của Kiều gia, tuy hắn quen biết Kiều Cương, nhưng hắn cũng đã nhắc nở Kiều Cương rồi, ý hắn ở đây chính là "huyết sắc san hô"

Diệp Mặc ra biển một chuyến, đã biết "vsan hô" khó có thể tìm thấy được. Vốn "huyết sắc san hô" ở trong Kiều gia, hắn lại không có cách nào đi cướp lại được, bây giờ "huyết sắc san hô" lại bị người ta cướp đi rồi, hắn còn do dự cái gì?

Hơn nữa, Diệp Mặc cho rằng "huyết sắc san hô" 99% bị Tra gia cướp đi, Tra gia và tổ chức Địa sát là cùng một ruột, căn bản đều là kẻ địch của hắn, nếu như ở Tra gia hắn còn không đi cướp lại, hắn chính là đồ ngốc rồi.

- Chuyện này xảy ra khi nào vậy?

Diệp Mặc lập tức hỏi, hắn không để ý đến Mạc Hải đang nghi ngờ hắn, một khi hắn và Địa sát đánh nhau, chuyện này sẽ bại lộ, bây giờ cướp "huyết sắc san hô" nâng cao tu vi mới là hợp lý.

Diệp Mặc biết được tin "huyết sắc san hô" có thể cướp được, trong lòng lập tức nóng như lửa đốt. Hắn hận không thể lập tức đến Tra gia cướp "huyết sắc san hô" sau đó lên cấp, tiếp đến quang minh chính đại đi tìm vùng của Địa sát, nói cho bọn chúng biết không nên gây sự với Diệp Mặc hắn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3