Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 785
Chương 785: Con gái Ức Mặc
Không phải vì trong tay cô bé đó có vòng tay do mình chế luyện ra, còn bởi vì Diệp Mặc cảm giác sau khi hắn chú ý tới cô bé này, cô bé này cho hắn một cảm giác kỳ quái. Cảm giác này không thể nói rõ được, nhưng trong lòng có cảm giác vui mừng.
Nhưng lúc này cô bé lại đang bị mấy người bạn học vây quanh. Dường như mấy tên bạn học kia đang muốn làm phiền cô.
Trong lòng Diệp Mặc có chút run rẩy. Ngay sau đó, hắn đã đến cổng trường trung học. Thậm chí hắn hoàn toàn không để ý đến việc ẩn thân trên đường đi.
- Tránh ra.
Giọng nói của cô bé xinh đẹp bị ngăn lại rất thanh thúy, hơn nữa còn có chút phẫn nộ.
- Chúng tôi đánh không lại cô. Chẳng qua cô dám làm trái lời của Phan Địch không? Hôm nay là sinh nhật của Phan Địch. Nếu như cô đi, vậy về sau cô chính là chị hai của chúng tôi. Hơn nữa trong danh sách cuộc thi toán học cả nước cũng sẽ có tên cô. Nếu như cô không đi, chúng tôi cũng không cản cô. Nhưng hậu quả thế nào cô có thể tự biết.
Trong đám sinh viên vây quanh cô bé xinh đẹp kia, có cô bé mập mạp nói một câu.
- Đúng vậy, đúng vậy. Ức Mặc, làm bạn gái của Phan Địch có gì không tốt? Chúng tôi muốn làm còn không thể làm được ấy chứ.
Lại là một giọng nữ lên tiếng phụ họa nói.
Ức Mặc? Giống tên mình sao? Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào cô bé này bỗng nhiên có chút run rẩy. Hắn thấy mắt cô bé này giống hắn như đúc. Giờ phút này hắn nghĩ tới lời Diệp Lăng đã nói lúc trước. Chẳng lẽ cô bé này chính là cô bé năm đó đã được mẹ cô dẫn theo tới Lạc Nguyệt vào hôm đám cưới mình?
Thảo nào Diệp Lăng tưởng cô bé là con gái mình. Ngay cả bản thân Diệp Mặc cũng cảm giác cô bé này có liên quan với hắn. Nhưng Diệp Mặc biết điều đó là không có khả năng. Bởi vì hắn chỉ có ba người phụ nữ. Mà ba người phụ nữ này cũng chưa từng có mang.
Bỗng nhiên trong lòng Diệp Mặc lại run rẩy một chút. Hắn nhớ tới Tống Ánh Trúc. Cô mới là người phụ nữ đầu tiên của hắn. Chẳng lẽ là Tống Ánh Trúc? Chắc chắn sẽ không khéo như thế chứ? Đó chỉ là ngẫu nhiên một lần mà thôi. Nhưng trong lòng Diệp Mặc lại không còn cách nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm giác chuyện dường như thật sự đúng như vậy.
Nếu như cô bé này thật sự là con gái của Tống Ánh Trúc, vậy chắc chắn cũng là con gái hắn. Hắn nhớ tới lúc trước khi mình làm đám cưới, dường như có tiếng khóc của một cô bé. Hắn nhớ rõ lúc ấy chẳng hiểu tại sao tim hắn chợt thắt lại một chút. Một bóng dáng ôm đứa trẻ vội vàng rời đi lại hiện ra trước mắt hắn? Bóng dáng kia? Lúc này hắn hoàn toàn nhớ tới, bóng dáng không phải chính là Tống Ánh Trúc sao?
Nếu quả thật là Tống Ánh Trúc, vậy tâm tình của cô lúc đó thế nào? Cô ôm con gái mình, lại nhìn mình làm đám cưới. Điều này đối với cô mà nói, thật sự là quá tàn nhẫn.
Một chiếc xe BMWs màu đen dừng lại trước cổng trường học. Một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng mười bốn mười lăm nhưng đã cao gần 1 mét 7 từ trên xe đi ra. Cậu ta thoáng nhìn về phía mấy sinh viên đang ngăn cản cô bé xinh đẹp kia, nói một câu,
- Ai cho các người vô lễ với Ức Mặc. Tránh ra.
- Ức Mặc, hôm nay là sinh nhật anh. Nếu như em bằng lòng nhận lời mời tới dự, thi cùng đi. Nếu như không muốn cũng không sao.
Sau khi thiếu niên này đuổi đám bạn học đi, cậu ta tới trước mặt cô bé xinh đẹp kia rất khách khí nói.
Cô bé kia mím môi, một câu cũng không nói. Cô biết đối với cô mà nói bất kể từ chối hay đồng ý cũng không phải là chuyện tốt.
Diệp Mặc nhìn này cô bé ăn mặc rất bình thường này, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót, đồng thời cũng tự trách mình. Giờ phút này, bỗng nhiên hắn cảm giác mình rất rất có lỗi đối với Tống Ánh Trúc. Bất kể cô bé này có phải là con gái của Tống Ánh Trúc hay không, nhưng hắn đã lấy đi lần đầu tiên của Tống Ánh Trúc, không ngờ lại chưa từng nhớ tới cô, chứ đừng nói tới chuyện cô có con gái.
Diệp Mặc đi tới, đưa tay nắm lấy tên thiếu niên kia ném ra rất xa, đúng lúc dừng lại trong một thùng rác ở bên đường.
Lúc này hắn mới có chút kích động nhìn cô bé trước mặt này hỏi:
- Cô bé tên là gì?
Cô bé này kinh sợ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái. Vừa rồi Diệp Mặc tùy ý một chút, đã nhấc Phan Địch lên ném ra ngoài. Hắn tuyệt đối là một cao thủ. Cô đã từng nghe mẹ cô nói qua về Cổ Võ. Nói không chừng người này đã có tu vi võ giả Hoàng Cấp. Tuy rằng cô biết Cổ Võ, nhưng cô lại chưa từng tu luyện qua. Mẹ cô nói tu luyện võ công, cần rất nhiều tiền. Mà cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, lại thiếu nhất chính là tiền.
Dưới tình hình chung, người xa lạ nói chuyện với cô, theo lý thuyết cô hẳn phải từ chối. Nhưng người xa lạ trước mắt này giống như một ông anh, không ngờ cô lại có một cảm giác thân thiết. Dường như mình đã sớm biết ông anh này vậy. Hơn nữa vừa rồi hắn còn giúp mình đuổi Phan Địch đi.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô liền lo lắng đẩy Diệp Mặc một cái.
- Anh đi nhanh đi. Vệ sĩ của Phan Địch rất lợi hại.
- Đi? Đánh Phan thiếu gia, anh còn muốn đi sao?
Lúc này, một người đàn ông cường tráng đã từ trên xe BMWs bước xuống. Phỏng đoán đây chính là vệ sĩ mà cô bé trước mắt này đã nói. Người vệ sĩ này đồng thời cũng là lái xe của tên thiếu niên đã bị Diệp Mặc ném ra ngoài.
Nhìn người vệ sĩ bước xuống, trong mắt cô bé càng thêm lo lắng.
Một người còn chưa có tu vi võ giả, ngay cả Hoàng Cấp cũng kém xa. Diệp Mặc quét qua người vệ sĩ này một chút. Hắn không đợi người vệ sĩ này động thủ, liền đá một cước vào anh ta. Tuy nhiên một cước này hắn đã dùng chút khí lực. Người vệ sĩ này căn bản ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, đã bị Diệp Mặc một cước đá bay, nện lên trên người của Phan thiếu gia. Phan thiếu gia vừa bò dậy lại hét lên một tiếng thảm thiết, ngã trở về vị trí cũ.
Mà người vệ sĩ này rốt cuộc không đứng dậy nổi. Hai chân anh ta đã bị Diệp Mặc đá gãy.
- A...
Cô bé này nhìn chằm chằm vào tên vệ sĩ bị Diệp Mặc đá đi. Cô bé sửng sốt một lúc lâu mới giật mình nói.
- Ông anh, anh thật là lợi hại.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Tôi lớn hơn cô bé nhiều. Gọi tôi là chú được rồi. Còn nữa cô bé tên là gì?
Diệp Mặc nghĩ thầm. Nếu như là con gái của Tống Ánh Trúc, Tống Ánh Trúc đã là tu vi Huyền Cấp. Cô bé này chắc chắn sẽ không thể không biết sự lợi hại của Tống Ánh Trúc. Điều này khiến trong lòng Diệp Mặc lại thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
- Cháu tên Diệp Ức Mặc...
Cô bé này nói năm chữ, Diệp Mặc đã thừ người ra. Thậm chí tay hắn run rẩy. Họ Diệp? Tên Diệp Ức Mặc?
Diệp Ức Mặc nhìn Diệp Mặc có chút run rẩy bỗng nhiên hỏi một câu.
- Chú, chú không sao chứ? Chú đi nhanh đi, cảnh sát sắp tới rồi. Đến lúc đó, chú khẳng định sẽ không đi được nữa. Người của Phan gia rất hung dữ. Nếu bọn họ bắt chú vào tù, chú sẽ...
- Có phải mẹ cháu tên là Tống Ánh Trúc không?
Diệp Mặc kịp phản ứng, ngắt lời Diệp Ức Mặc, đồng thời cầm tay Ức Mặc run giọng hỏi.
Diệp Ức Mặc dùng sức rút tay mình ra. Cô bé có chút tức giận nói:
- Chú, chú làm gì vậy? Còn nữa, sao chú biết mẹ cháu tên Tống Ánh Trúc?
Diệp Mặc nhìn trên giầy thể thao của con gái còn có miếng vá, khóe mắt bỗng nhiên có một chút chua xót. Trong lòng hắn càng tự trách mình hơn. Tống Ánh Trúc đã sinh cho hắn một cô con gái, không ngờ hắn lại chưa từng đi tìm cô ấy. Hơn nữa năm đó cô ấy còn đến Lạc Nguyệt tận mắt nhìn thấy mình làm đám cưới.
Tuy rằng Tống Ánh Trúc là một người tu luyện cổ võ, nhưng cô không có bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào. Từ trên người Ức Mặc có thể thấy được hai mẹ con cô sống cũng không thoải mái lắm. Tu luyện cổ võ không tiến thì lui. Tống Ánh Trúc sống không tốt, khẳng định không có bao nhiêu tiền để mua dược liệu tu luyện. Nói không chừng hiện tại cô chỉ có tu vi Hoàng Cấp.
Về phần vì sao cô lại muốn đến Ninh Hải, Diệp Mặc từ tên của con gái mình có thể thấy được, cô biết mình từng sống ở Ninh Hải, cho nên cũng đến nơi này. Trong lòng cô ấy đã không còn oán hận mình. Nếu như còn oán hận, vậy cô sẽ tuyệt đối không đặt tên con gái là Ức Mặc, cũng sẽ không cố ý tới Ninh Hải.
Diệp Ức Mặc cảm giác được sự thân thiết mãnh liệt trên người Diệp Mặc. Thậm chí cô còn thấy khóe mắt Diệp Mặc có chút nước mắt. Cô vừa định hỏi, Diệp Mặc lại nắm được tay cô bé, tự trách nói:
- Rất xin lỗi, Ức Mặc. Tên của chú là Diệp Mặc. Có lẽ mẹ cháu chưa từng nói với cháu, chú...
- Diệp Mặc, chú là cha cháu?
Bỗng nhiên Diệp Ức Mặc lao vào trong lòng Diệp Mặc, khóc lớn lên.
Mẹ cô nói không sai, cha cô đi ra ngoài sẽ quay trở về. Hiện tại cha cô đã thật sự trở lại. Từ nay về sau, cô cũng là người có cha. Sẽ không còn người nào dám nói cô là là đứa trẻ không cha nữa.
Cô đã từng nghe vô số lần về cái tên Diệp Mặc này. Cho nên Diệp Mặc vừa nói ra, cô đã biết. Mỗi lần nói chuyện, mẹ cô đều nói với cô về cha cô. Nhưng mẹ cô chỉ nói là cha cô rất lợi hại. Sau đó là cha cô đã dẫn theo mẹ cô tới du ngoạn ở Mai Nội Tuyết Sơn. Ngoài ra không có gì nữa.
Có thể nói là trong trí nhớ của cô, cha cô chính là người rất lợi hại. Cha cô tên là Diệp Mặc. Cha và mẹ cô đã đi qua Mai Nội Tuyết Sơn. Còn một điều nữa mà mẹ cô đã từng nói qua. Cha cô khẳng định sẽ quay trở thăm hai người. Ngoài ra, cũng không có gì nữa. Sau đó cô đã từng hỏi mẹ cô không biết bao nhiêu lần, cha cô đã từng đi đâu với mẹ cô ngoài Mai Nội Tuyết Sơn không? Nhưng mẹ cô suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra được chỗ nào khác.
- Đúng, cha là cha con.
Diệp Mặc ôm Ức Mặc thì thào nói. Hắn không thể hiểu rõ được cảm nhận trong lòng lúc này. Vui mừng, tự trách, sợ hãi, kích động...
Trong lòng hắn kích động không thua gì lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ảnh. Cảm giác dâng trào lại có vài phần mờ mịt. May mắn hắn đã đến Ninh Hải một chuyến. Nếu như hắn cứ ở lại Lạc Nguyệt, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết mình còn có một cô con gái. Lần đầu tiên hắn cảm giác đến sinh mệnh của hắn được tiếp diễn. Ở trong này hắn đã có một cô con gái của mình.
Xe cảnh sát đã bao vây Diệp Mặc. Mà Diệp Mặc và Ức Mặc bị rất nhiều cảnh sát vây quanh, lại hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi gặp lại, căn bản không biết bọn họ đã bị bao vây.
- Em họ Địch Tử, em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?
Tiếng một cô gái còn trẻ vang lên.
Diệp Mặc ngẩng đầu thấy một cô gái trẻ chưa tới ba mươi tuổi bước nhanh đến bên cạnh Phan Địch, không ngừng hỏi thăm tình hình vết thương của Phan Địch, đồng thời còn không ngừng xem xét tay chân của cậu ta.
Lúc này Phan Địch đã được cảnh sát đỡ lên. Mà tên vệ sĩ bị Diệp Mặc đá gãy chân đã được nâng lên cáng. Diệp Mặc không làm thiếu niên kia bị thương. Hắn chỉ giáo huấn tên vệ sĩ kia một chút thôi.
- Chị Thái, người kia rất hung dữ. Chẳng những cướp bạn gái của em, còn dám đánh người...
Phan Địch chỉ vào Diệp Mặc hung hăng kêu lên.
- Là anh đánh người sao?
Cô gái được gọi là chị Thái quay đầu lại nhìn Diệp Mặc, lạnh lùng hỏi một câu.