Thịnh Sủng Thê Bảo - Chương-123
Chương 123: Tuyên Vương phủ
edit: Phương Moe
Lúc này tại tiền thính, mọi người đang chờ đợi Vương gia và Vương phi.
Mạnh thị vừa đặt mông ngồi xuống, liền quay sang hỏi Điền thị ở bên cạnh:
“Vương phi còn chưa tới sao?”
Điền thị là kế thất của Lục nhị gia – Lục Dịch, năm ngoái mới được thú vào cửa, dáng vẻ bình thường, xuất thân cũng bình thường, lại còn là một quả phụ có con riêng, vì thế Mạnh thị càng không thích Điền thị.
Hơn nữa vị đệ muội này rất biết nghe lời, nên Mạnh thị chỉ cảm thấy vô vị đến cực điểm.
Mà ở trong lồng ngực Điền thị đang ôm một tiểu nam hài khuôn mặt non nớt, mặc một thân tiểu bào màu lam nhạt, đây chính là nhi tử của Điền thị – Bình Ca.
Bình Ca mới chỉ bốn tuổi, bộ dáng béo trắng đáng yêu, nhưng từ khi sinh ra đã bị ngốc, hiện nay hắn ở trong lồng ngực của mẫu thân, một đôi mắt to đen lay láy sợ hãi nhìn Mạnh thị.
Mà đứng bên cạnh Điền thị là tiểu cô nương dáng ngọc yêu kiều, đây chính là Lục Bồng Bồng – nữ nhi của Lục Nhị gia.
Điền thị tính tình tuy rằng mềm yếu, nhưng vừa vặn vì là kế mẫu nên đối với Lục Bồng Bồng chăm sóc rất nhiều, chỉ là nàng đến từ địa phương nhỏ, không tiếp xúc nhiều với những người quyền quý, lại cũng không biết trưng diện cho nữ nhi như thế nào, nên Lục Bồng Bồng vốn trẻ con thanh tú, nhưng lại bị Điền thị trưng diện phục trang nhìn giống như bà cụ non, không hề có một tý phong thái nào của quý nữ kinh thành.
So với trang phục đẹp đẽ, rực rỡ của Lục Linh Lung, thì người muội muội Lục Bồng Bồng này lại giống như là nha hoàn.
Lục Bồng Bồng vốn yên tĩnh, ngoan ngoãn, nhưng lần trước trên thuyền hoa nàng đã gặp qua vị Giang tiểu thư kia, hiện nay cũng chính là Tam thẩm thẩm mới vào cửa, nàng vừa nghe Mạnh thị nói xong, liền nhỏ giọng nói:
“Lần trước nữ nhi đã gặp qua Tam thẩm thẩm, dáng dấp nàng rất đẹp, tựa như tiên nữ trên trời.”
Điền thị nghe xong, ánh mắt sáng lên, nàng cũng đối với vị Vương phi này nhiều hơn mấy phần chờ mong.
Lục Linh Lung xì một tiếng, nói:
“Người ta còn chưa ở đây mà đã vội vã nịnh nọt?”
Lục Linh Lung vừa nói một câu, đã khiến Lục Bồng Bồng xưa nay nhát gan không dám nói tiếp, chỉ yên tĩnh cúi đầu.
Mãi đến khi có nha hoàn đi vào thông báo “Vương gia, Vương phi đang vào.” Thì trong tiền thính mới yên tĩnh lại, rồi mỗi người đều đứng lên.
Thấy cách đó không xa là đôi phu thê đang đi tới, trong ngày thường Tuyên Vương luôn nghiêm túc, lạnh lùng, hiện nay lại cười cười cùng tiểu Vương phi nói chuyện. Nét mặt ôn hòa như vậy, Mạnh thị đã ở tại Tuyên Vương phủ hơn mười năm cũng chưa nhìn thấy quá. Lại nhìn sang tiểu Vương phi, vóc dáng nhỏ nhắn, trang phục đoan trang quý khí, nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp như hoa như ngọc của nàng.
Giang Diệu theo Lục Lưu đi vào, liếc mắt nhìn Mạnh thị, Điền thị đứng ở một bên.
Đầu tiên là Mạnh thị, dẫn nữ nhi Lục Linh Lung lại đây. Mặc dù là con thứ, dựa theo bối phận, Giang Diệu vẫn lễ phép hô một tiếng “Đại tẩu”, sau đó nghe Lục Linh Lung lớn hơn một tuổi gọi nàng là Tam thẩm thẩm, Giang Diệu còn có chút không thích ứng. Nhưng bối phận Lục Lưu lớn như vậy, nàng gả cho hắn, bối phận tự nhiên cũng cao một đoạn.
Sau đó là chi thứ hai Điền thị. Giang Diệu và Điền thị là lần đầu gặp gỡ, biết được Nhị tẩu là mới vào cửa từ năm ngoái, nhìn trang phục Điền thị, lại nhìn Lục Bồng Bồng bên cạnh Điền thị, Giang Diệu liền rõ ràng vì sao Lục Bồng Bồng đang tuổi xinh đẹp như vậy, mà trang phục thì âm u đầy tử khí, xem ra là có liên quan đến thẩm mỹ của kế mẫu Điền thị này.
Nhìn Lục Bồng Bồng ngước mắt lặng lẽ nhìn nàng một cái, Giang Diệu hướng về phía Lục Bồng Bồng thân mật cười cười, mới thấy tiểu cô nương đang sợ hãi lộ ra nụ cười, gọi nàng:
“Tam thẩm thẩm”.
Còn tiểu nam hài trong tay Điền thị thì chỉ ngước cổ lên nhìn Giang Diệu.
Hôm nay Điền thị đã dạy nhi tử nhiều lần, nhưng hiện nay đứa nhỏ này vẫn không mở miệng gọi người, đúng là làm Điền thị không từng va chạm xã hội bị căng thẳng chảy cả mồ hôi.
Giang Diệu cười cười, đưa cho Bình Ca một phong lì xì, rồi lại lấy một viên kẹo đường cho hắn ăn, mới thấy tiểu nam hài này ngây ngốc mở miệng, giọng điệu trẻ con kêu một tiếng “Tỷ tỷ”.
Nhìn hai mẹ con nhà này không ra hồn người, Mạnh thị cùng Lục Linh Lung không nhịn được mà bật cười.
Mạnh thị nhanh chóng nói:
“Vương phi đừng quá ngạc nhiên, đứa nhỏ này bị ngốc, ba tuổi mới bắt đầu nói chuyện.”
Tuy là đang nói giúp hộ Điền thị, nhưng giọng điệu này của Mạnh thị lại tràn đầy cười nhạo cùng khinh thường.
Điền thị rất sốt ruột, chỉ lo đắc tội vị Vương phi mới vào cửa này, vội vàng ôn nhu dụ dỗ nhi tử:
“Bình Ca, ngoan...không phải tỷ tỷ, gọi thẩm thẩm.”
Bình ca ngây ngốc dựa vào người Điền thị, lần này ngay cả tỷ tỷ cũng không chịu kêu.
Giang Diệu thấy thế, nhanh chóng vươn tay sờ sờ đầu tiểu nam hài, thấy hắn có chút né tránh, nàng liền cười cười nhìn hắn.
Tiểu hài tử nhát gan, nhưng cũng phân rõ được thiện ác, một đôi mắt to nhìn Giang Diệu chăm chú, thấy nàng nở nụ cười chân thành, cũng không có cự tuyệt nàng đụng chạm nữa.
Giang Diệu nhẫn nại gọi hắn, gọi ba, bốn lượt mới nghe Bình Ca hô một tiếng “Thẩm thẩm”.
Giang Diệu nở nụ cười vui vẻ, lại đưa cho hắn một viên kẹo đường, làm như khen thưởng.
Bình Ca nhận được kẹo đường, hiểu được ra là Tam thẩm thẩm đang khích lệ hắn, lúc này hắn mới ngại ngùng cười cười, thẹn thùng ôm cánh tay Điền thị, một đôi mắt vừa to vừa sáng nhìn Tam thẩm thẩm xinh đẹp thiện lương trước mắt này, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy rất yêu thích Tam thẩm thẩm.
Mạnh thị thấy Giang Diệu để tâm nhi tử ngốc của Điền thị như vậy, tâm trạng có chút không thích, lên tiếng:
“Chu nhi sáng nay đi tới thư viện, lần tới sẽ trở lại gặp Vương phi.”
Giang Diệu ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, nàng còn chưa từng thấy Lục Hành Chu. Có điều — hiện nay Lục Hành Chu đối với nàng mà nói cũng không là cái gì, Giang Diệu nở nụ cười, nói:
“Không vấn đề gì.”
Từ đầu tới cuối, Lục Lưu vẫn luôn là vẻ mặt lãnh đạm, mãi đến khi Giang Diệu theo hắn ra ngoài sân đi dạo, mới thấy Lục Lưu theo bản năng nắm tay nàng.
Giang Diệu liếc mắt nhìn mặt hắn, giờ khắc này dĩ nhiên trở nên đặc biệt nhu hòa.
Nàng không đưa tay rút trở về, chỉ bóp mấy cái vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ cười khanh khách:
“Dáng vẻ chàng không nói lời nào, còn rất có thể doạ người nha!”
Nhưng nàng thật sự cảm giác được, bởi vì có Lục Lưu đứng bên cạnh nàng nên Mạnh thị mới đặc biệt câu nệ như thế. Nghĩ đến Lục Lưu tuổi tuy còn trẻ, mà lực uy hiếp ở Tuyên Vương phủ so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn.
Cơ mà hắn chỉ hung ác với người khác, không có hung ác với nàng. Giang Diệu có chút đắc chí.
Lục Lưu dừng lại bước chân, nhìn biểu hiện vừa nãy của nàng, hắn cảm thấy năng lực thích ứng của nàng đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, nhìn nụ cười tươi rói của nàng, liền cúi người hôn nàng một hồi. Giang Diệu nhanh chóng đỏ mặt xấu hổ, nhìn bốn phía một chút, thấy không có người, mới ngượng ngùng nói:
“Chàng làm cái gì đấy...”
Ban ngày, ở trong sân... Hắn không biết ngại nhưng nàng còn sĩ diện đấy.
Lục Lưu nhìn gò má thê tử đỏ ngầu, cố nén kích động muốn hôn nữa, mới vuốt ve tay nàng, nói:
“Mới vừa nãy không phải chân mỏi sao? Chúng ta lại trở về nghỉ một lát.”
Nghe được Lục Lưu ôn nhu săn sóc, tâm trạng Giang Diệu nổi lên từng tia, từng tia ý ngọt.
Tối hôm qua no nê với hắn đến mức hơi quá, sáng nay lại làm ầm ĩ một trận, chân nàng xác thực có chút run, rất muốn nghỉ ngơi.
Có điều — nàng lo lắng nhìn vẻ mặt Lục Lưu một chút, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lên cao vời vời, nàng tin rằng ban ngày ban mặt như này, Lục Lưu sẽ không làm cái gì với nàng, lúc này mới gật đầu theo hắn trở về phòng.
Lục Linh Lung theo Mạnh thị trở về viện, không thể chờ đợi được nữa mà nhanh chóng lấy lễ ra mắt mà vừa nãy Giang Diệu cho nàng.
Là một đôi vòng tay vàng ròng, khắc hoa văn song nước, khảm hồng ngọc, được làm rất tinh xảo khéo léo.
Trong lòng Lục Linh Lung rất xem thường Tam thẩm thẩm nhỏ hơn mình một tuổi này, nhưng đối với đôi vòng tay này thì nàng lại rất yêu thích.
Lục Linh Lung nở nụ cười đem vòng tay đeo lên tay, giơ giơ cánh tay hướng về phía Mạnh thị, con ngươi sáng lấp lánh nói:
“Nương, nương nhìn đẹp mắt không này?”
Mạnh thị nhìn một chút, thấy bộ dáng không có tiền đồ này của nữ nhi, cũng chỉ biết thở dài một hơi, không tiếp tục nói nữa.
Lục Linh Lung bất mãn bĩu môi, cũng không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu cười tủm tỉm nhìn vòng tay trên tay mình, càng nhìn càng cảm thấy đẹp đẽ.
Có điều.
Nhớ tới vừa nãy Giang Diệu cho Lục Bồng Bồng đôi trâm vàng hồ điệp nạm lam ngọc, nàng nhìn mà cũng muốn có.
Đồ nhà quê Lục Bồng Bồng kia, sao có thể cài nổi đôi trâm kia? Nhưng mà vừa nãy Giang Diệu đem hai món đồ lấy ra thì mỗi người chỉ có thể chọn một cái. Lục Linh Lung do dự một phen, tự nhiên chọn đôi vòng tay mà mình thích hơn này.
Nhưng trong đầu Lục Linh Lung cũng là có chủ ý, nghĩ đến cây trâm của Lục Bồng Bồng, nàng tự nhiên có cách lấy lại được, trong lòng thầm nói: nàng mà đã muốn, chẳng lẽ Lục Bồng Bồng kia dám không đưa cho nàng sao?
Mẹ con hai người đang nói chuyện thì nghe nha hoàn bẩm báo, nói là Lục Hành Chu trở về. Mạnh thị nhìn nhi tử mặc một thân thanh sam trường bào tiến vào, đúng là hơi kinh ngạc, hỏi:
“Hôm nay không phải đi học sao? Tại sao giờ đã trở về?”
Lục Hành Chu học ở Thanh Vân thư viện có tiếng trong kinh thành.
Trong Thanh Vân thư viện đại đa số đều là các cậu ấm công huân thế gia, ở trong thư viện sớm thân quen một chút, đối với tiền đồ ngày sau cũng rất có lợi.
Cũng may nhờ Lục Hành Chu không chịu thua kém, dựa vào chính sức lực của mình mà thi vào Thanh Vân thư viện.
Lục Hành Chu nở nụ cười ôn hòa, nói:
“Nương, hôm nay Sầm phu tử xin nghỉ, nên khoá học buổi chiều liền bị huỷ bỏ.”
Lục Hành Chu hiền lành lịch sự, ở trong thư viện cũng là học sinh ngoan trong mắt phu tử, mà trong ngày thường tính tình cũng rất hoà ái, dễ gần, nên quan hệ của hắn với mọi người trong thư viện cũng khá tốt.
Mạnh thị nhìn hai hài tử trước mặt, nữ nhi này của nàng xem như là nuôi dưỡng hỏng rồi, nhưng mỗi lần nhìn nhi tử ưu tú như vậy, Mạnh thị liền tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào.
Nhi tử hiếu thuận, mỗi ngày sau khi học xong, việc đầu tiên chính là đến viện của nàng thỉnh an.
Mạnh thị lại nghĩ đến Lục Lưu mới vừa thành thân, nàng cũng âm thầm suy nghĩ đến việc hôn nhân của nhi tử...
Chỉ là Mạnh thị mắt cao hơn đầu, cho dù có gia đình giàu có ngầm biểu thị đồng ý đem nữ nhi hứa gả cho Lục Hành Chu, nhưng Mạnh chỉ cảm thấy nếu nhi tử của nàng ưu tú như vậy thì sau này nhất định sẽ có người càng tốt đẹp hơn để xứng với nhi tử.
Lục Linh Lung thì lại giơ cổ tay tiến đến trước mặt Lục Hành Chu, nụ cười vui tươi hỏi:
“Ca ca, ca ca nhìn xem có đẹp mắt không?”
Lục Hành Chu cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy đôi vòng tay tinh xảo này, liền hướng về phía muội muội gật đầu:
“Đẹp đẽ.”
Nàng dĩ nhiên là biết đẹp đẽ. Lục Linh Lung thích thú đến nỗi đuôi lông mày cũng nhếch lên cao rồi, nàng lẩm bẩm nói:
“Lúc trước muội rất không thích Giang Diệu này, hôm nay nhìn nàng ấy khách khí, ra tay lại hào phóng lớn như vậy, không hổ là nữ nhi của Trấn Quốc Công. Hiện nay nàng là Tam thẩm thẩm của muội, liền đưa cho muội cùng Lục Bồng Bồng đồ trang sức đẹp đẽ như thế, nếu nàng ấy mà là tẩu tẩu, thì chẳng phải ra tay càng hào phóng hơn sao...”
Lục Linh Lung vẫn ghi nhớ chuyện khi còn bé của ca ca nàng và Giang Diệu, nếu không phải về sau không còn vãng lai, vậy bây giờ vị Tam thẩm thẩm này, phải là tẩu tẩu của nàng mới đúng.
Lục Linh Lung thuận miệng nói, lại bị Mạnh thị giơ tay đánh một cái vào miệng. Sức lực không nặng, nhưng Lục Linh Lung yếu ớt, nhất thời nước mắt lưng tròng sẵng giọng: “Nương...”
Nữ nhi càng nuôi càng ngu xuẩn, Mạnh thị thấy tâm quá là mệt mỏi, hôm nay nhìn Lục Lưu đối với Giang Diệu như thế nào, nàng đều nhìn thấy ở trong mắt, thật sự là sủng ái từ tâm. Nếu bị Lục Lưu nghe được lời này, thì ngay cả nàng cũng không bảo vệ được nữ nhi ngu dốt này.
Ngược lại nữ nhi cũng đã mười lăm, Mạnh thị quyết định vẫn nên sớm đưa nữ nhi gả đi, đỡ phải nói bậy nói bạ, rồi lại liên lụy con trai của nàng.
Lục Hành Chu chỉ lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng. Nhớ tới chuyện lần trước Tạ Nhân nói với hắn có quan hệ đến Giang Diệu, vẻ mặt hắn vốn ôn hòa liền thoáng nhíu chặt lông mày.